Đại Hán Phi Ca

Chương 30: Thân thể



Giữa cảnh sắc ngày hè yên bình tĩnh lặng, một màu xanh mướt phủ chụp lên nhiều loài hoa khiến tôi khó khăn kéo mình ra khỏi ý xuân mơn mởn ấy.

Năm nay mùa xuân tự dưng ngắn lạ thường, tôi nằm duỗi mình trên tháp, trong tay là một cuốn thẻ tre bí mật Lương công tử tối qua đưa tới.

Nếu quả đúng như lời hắn nói thì năm Nguyên Thú là một năm không an bình, dư âm của hôn lễ tháng ba còn chưa dứt thì đã bị một sự kiện trọng đại khác ùn ùn kéo đến che khuất cả.

Lưu Triệt đối với hành quân tác chiến không chút sơ xuất lại bất ngờ hồi mã thương (*), thực hiện kế sách tước quyền, cái này gọi là muốn đối ngoại thì trước phải bình nội loạn. (*Chiêu thức giả vờ thua chạy rồi bất ngờ quay đầu tấn công)

Hoài Nam Vương Lưu An mưu phản bị giết, kéo theo vụ án Hành Sơn Vương, chỉ trong một đêm đã truyền khắp ngóc ngách thành Trường An rồi nhanh chóng lan rộng cả nước, ngoài những lời lên án đối với loạn thần tặc tử thì cũng có nhiều người thầm tiếc than giống tôi đây.

Lưu An ôm ấp chí lớn cũng chỉ có thể cảm thán một câu ‘sinh không gặp thời’, họa phúc sinh tử chung quy cũng do mình tự chuốc lấy. Dù hắn không có ý mưu phản thật thì Lưu Triệt cũng sẽ không tha cho hắn, phiên quốc cường thế với dã tâm rõ ràng không hề có lợi cho chính quyền phong kiến tập quyền. Với một thiết huyết đế vương như Lưu Triệt thì có thể dung nạp hắn được bao lâu? Cũng chỉ là chờ cơ hội xuống tay mà thôi.

Nhất định không phải là ngẫu nhiên, thậm chí đây có thể là kết quả của sự thao túng quyền lực nhiều mặt, từ năm trước bắt gặp Vệ Thanh và Cấp Ảm mưu đồ bí mật, Lương công tử hẹn gặp môn khách của Hoài Nam Vương đến lúc này, khi Hoài Nam Vương thật sự mưu phản, băng dày ba thước không phải chỉ do một ngày lạnh.

Đứa cháu thứ bất tài của Lưu An là Lưu Kiến, tuy có công ứng báo nhưng cũng không hay ho gì, bị tước bỏ danh vị, biếm làm thứ dân, tôi thật sự không hiểu được tư duy của những người này, làm một Vương Tôn không được yêu thương dù thế nào cũng vẫn tốt hơn làm thường dân tóc húi cua gấp trăm lần chứ!

Gấp thẻ tre lại, chuyện này vốn chẳng can hệ gì đến tôi nhưng Lương công tử lại cố ý muốn tôi biết được, nhớ lại năm trước ở Định Tương hắn từng nói tôi cùng với Hoài Nam Vương có mối liên hệ nào đó, nhưng cho tới bây giờ hắn cũng không cởi bỏ khúc mắc trong lòng tôi.

Thở dài một hơi, cuốn lại thẻ tre, thời buổi rối loạn có lẽ chỉ cần bất cẩn một chút cũng sẽ bị cuốn vào những thị phi trước đây.

Lưu Triệt, tôi lẩm nhẩm cái tên này, rốt cuộc là một người thế nào? Trong lòng xuất hiện một bóng người như thật như giả, ngập trong màn sương mù dày đặc nhưng lại luôn có thể dễ dàng gợi lên lòng hiếu kỳ của tôi.

Sau khi vụ án này kết thúc thì không thấy Lương công tử nữa, cứ như hắn đã bốc hơi khỏi thế gian rồi vậy. Giữa Mai Uyển thiếu vắng bóng người phiêu dật lại làm tôi có chút không quen.

Cho tới bây giờ tôi mới nhận ra, Lương công tử có thể xem như là một trong số ít ỏi những người bạn của tôi, Thúy Lâu và Triệu Thường mặc dù thường cùng tôi náo loạn nhưng lại hiếm khi thổ lộ tình cảm được, suy nghĩ nội tâm của tôi chỉ ở trước mặt Lương công tử mới không chỗ che đậy, bị hắn nhìn thấu.

Cuốn thẻ tre bí mật bị tôi đốt cháy, biện pháp truyền tin này khi ở Định Tương tôi từng được học, tuy rằng cũ kỹ nhưng nghiêm mật, trình độ khoa học kỹ thuật của cổ nhân chưa phát triển nhưng tư duy lại khôn khéo.

Trên thẻ ghi lại vài bài văn hoặc câu thơ linh tinh, người ngoài nhìn vào sẽ chẳng thấy gì bất thường, nạy nan tre ra, giữa những khe hở có thể lấy được những thẻ gỗ mỏng dính, hơ trên lửa nóng, đợi khói bốc lên thì vẩy chút nước vào sẽ thấy hiện lên những rãnh trũng xuống, so thẻ gỗ mỏng đó với văn tự tương ứng trên thẻ tre sẽ thấy những chữ quan trọng, các ký tự được khắc thành những rãnh trũng, đó là tin tức cần truyền đi.

Nếu bị phát hiện, hãy xáo trộn thứ tự các thẻ gỗ mỏng thì sẽ không có được tin tức chính xác, từ đầu tôi chỉ cảm thấy mới mẻ thích thú nhưng dần dần mới hiểu được tin tức quan trọng giữa thời buổi thông tin lạc hậu này là đáng quý thế nào.

Hoắc Khứ Bệnh cả ngày bận chuẩn bị chiến tranh, hiếm khi có thể gặp được. Cởi bỏ trang phục mùa đông dày cộm, tôi nhẹ nhàng thoải mái quấn lấy Triệu Thường bắt hắn dạy tôi cưỡi ngựa.

Mỗi ngày từ trưa đến chiều tối, người ở mã tràng ít, tôi sẽ lén thay trang phục cưỡi ngựa rồi theo Triệu Thường đến đó, lúc mới bắt đầu Thúy Lâu còn ồn ào muốn học cùng, nhưng khi nàng thấy ngựa phi như bay thiếu điều muốn hất tôi xuống đất thì không bao giờ nhắc lại việc học cưỡi ngựa nữa, dần dần cũng lười theo tôi đến mã tràng.

Chẳng biết tại sao khi tôi lần đầu tiên rạp mình trên lưng ngựa đã cảm thấy đây là thế giới thuộc về tôi, tuy rằng thường xuyên bị ngựa đá hất đến hoảng hồn, may mà có Triệu Thường che chở cũng không xảy ra tai nạn gì.

Trong số các con ngựa, tôi thích nhất là Đạp Tuyết, tính tình cũng tương đối ôn hòa, lúc bắt đầu là Triệu Thường dắt ngựa chậm rãi dạo bước, nhưng với tôi như thế vẫn chưa đủ, tôi muốn được thử nghiệm cảm giác bay trên lưng ngựa.

Thong thả rảo quanh mã tràng bảy ngày, Triệu Thường cuối cùng cũng đồng ý cho tôi giục ngựa chạy, hắn ở bên cạnh giữ chặt dây cương, bám theo sát nút.

Cưỡi ngựa cũng không khó như tôi nghĩ, trái lại sau khi đã thích ứng càng dễ nghiện.

Hôm đó tôi cưỡi ngựa phi nhanh từ trong mã tràng chạy ra ngoài, theo con đường phía bắc chạy tới bờ nam sông Vị Thủy, đọc đường gió rít gào bên tai, bóng lá loang loáng quanh tôi, giữa ánh mặt trời buổi trưa tôi lần đầu tiên được thả lỏng chính mình.

Đồi núi cao cao vây quanh, phía dưới là dòng Vị Thủy cuồn cuộn, tôi ngẩn người ngồi đến chiều, Đạp Tuyết rất có linh tính, cứ im lặng đứng bên cạnh, thỉnh thoảng uốn đuôi quét tới quét lui, gió nhẹ vi vu vi vu, một người một ngựa một vùng trời.

“Ai cho nàng cưỡi ngựa!” Tôi đang vui vẻ phi đến giữa sân, không biết ai từ đằng sau quát lớn khiến tôi sợ tới mức kẹp mạnh bụng ngựa, Đạp Tuyết hốt hoảng phóng nhanh.

Tôi hoảng hốt giữ chặt dây cương, trái nghiêng phải ngả, vất vả chạy về phía chuồng ngựa, ngay khi sắp không khống chế được nữa thì từ sau có một người nhảy lên nhanh chóng chế trụ đầu ngựa, lúc này mới an toàn dừng lại.

“Nàng có biết cưỡi ngựa nguy hiểm lắm không?” Hoắc Khứ Bệnh ở sau tôi trách cứ, đầu ló lên trước.

“Tại chàng sợ bóng sợ gió thôi, muội cưỡi ngựa rất tốt mà, không tin muội thử lại cho chàng coi.” Tôi muốn nhanh chóng khoe mẽ thành quả huấn luyện.

“Không cho phép, về sau không có ta thì không được cưỡi ngựa nữa.” Chàng ôm ghì lấy tôi, gối lên hõm vai tôi.

Tôi ngửa mặt lên trời thở dài, chàng đúng là bá đạo, ngay cả việc tôi cưỡi ngựa cũng muốn quản. Ngoài miệng tuy là không phục nhưng tôi lại thầm vui vẻ, chỉ cần có chàng ở bên tôi chẳng cần phải lo lắng gì cả, thế này là đủ rồi.

Ý trung nhân của tôi là một anh hùng cái thế, sẽ có một ngày chàng cưỡi tuấn mã tới đón tôi, nhưng tôi dù có nhìn thấu được kết cục cũng chẳng thể tham dự vào quá trình được.

Thời gian vẫn từng ngày trôi qua không sóng không gió, nhưng tôi không ngừng tính toán, đại ca yêu nghiệt gặp mặt một lần, Lương công tử hành tung bất định, Hoắc Khứ Bệnh bận việc luyện binh, còn có những hậu đãi của Bình Dương công chúa, tất cả những thứ này đều như một tấm lưới khổng lồ vô hình, tôi lại không biết mình rốt cuộc đóng một vai trò dệt nên tấm lưới đó, hay chỉ là người qua đường.

Lại một ngày yên bình trôi qua, từ mã tràng về, tôi tắm rửa, thay đồ xong, gió đêm mát mẻ khiến tôi ngã xuống tháp mà thoải mái vô cùng.

Trở mình một cái, tay bỗng chạm vào một vật lạ đặt bên cạnh gối đầu, tôi biết là không phải đồ dùng cho việc ngủ nghỉ, rút ra là một thẻ tre nhỏ hình vuông, tôi vội cởi dây, niêm phong vẫn còn chứng tỏ chưa có ai từng mở ra.

Tôi theo bản năng nhìn quanh bốn phía, mở thẻ tre ra là những dòng chữ xa lạ, hơi do dự tôi nạy giữa những nan tre, quả nhiên có thẻ gỗ mỏng ẩn giấu bên trong, xem thủ pháp thì xác nhận là của Lương công tử, bút tích cũng vậy.

“Giờ tuất ngày 9 tháng 6, dưới cổng thành Chương, ba cây hòe phố Thái Thường, một mình.”

Thời gian trên mật thư là tối ngày kia, rốt cuộc là ai? Tôi có nên đi hay không?

Giằng co một hồi, chớp mắt đã sắp đến ngày, vốn định cùng đi với Hoắc Khứ Bệnh nhưng đối phương nhấn mạnh là ‘một mình’, tôi lại không dám quyết định.

Chiều hôm đó, tôi không đến Mai Uyển, lấy một chậu than củi thiêu hủy mật thư, tôi nhìn ra bầu trời đang dần tối bên ngoài mà đứng ngồi không yên.

Đi, không biết có hiểm nguy gì, không đi, sẽ không biết rõ nguyên do, vạn nhất có chuyện quan trọng gì thì lại phiền phức.

Cuối cùng tôi vẫn đang đi trên đường Thái Thường rộng lớn, tóc búi cao, mặc nam trang từ cổng bắc mã tràng chuồn ra khỏi phủ công chúa, tới dưới cổng thành thì trời đã hoàn toàn tối đen.

Trong lòng tôi có chút thấp thỏm, tùy tiện đáp ứng lời hẹn lại khiến tôi lo lắng. Ngước mắt nhìn lên, xa xa có ba cây hòe già tỏa bóng che phủ mặt đất, đồng thời cũng che khuất hơn nửa khu nhà phía sau nó, ba cây hòe chính là nơi này.

Đứng dưới tàng cây nhìn vào con ngõ nhỏ chỉ thấy tối hù, bên này dân cư thưa thớt, hoàn toàn không náo nhiệt giống tây thành, thỉnh thoảng có chút ánh sáng mờ nhạt hắt ra. Tôi đang quan sát thì từ xa vang lên những tiếng bước chân, dưới ánh trăng hiện ra mấy bóng người thon dài, mình mặc áo choàng màu đen, còn chưa nhìn rõ tôi đã bị một người kéo vào ngõ nhỏ.

“Ai…” Tôi bất ngờ không đề phòng bị một bàn tay bịt miệng.

Hắn kéo tôi lùi vào sâu trong ngõ nhỏ, sức hắn rất khỏe, tôi giãy giụa không được đành chằm chằm nhìn lại, mấy bóng đen từ xa mới rồi đã vụt qua.

Tôi cảm thấy trái tim như muốn vọt khỏi lồng ngực, không dám lên tiếng, hắc y nhân dẫn đầu ngó nghiêng nhìn quanh, ánh mắt sắc bén đảo qua phía này, gió thổi bay cái khăn che mặt, khuôn mặt trắng trẻo của nữ tử lộ ra một nửa, mắt phượng khẽ híp lại rồi chợt lóe lên.

Những người còn lại đuổi theo, thân nhẹ bẫng như chim, bóng người lay động phản chiếu ánh sáng từ những thanh kiếm.

Không gian lặng ngắt như tờ, qua một lúc lâu, người đằng sau mới buông tay ra, nương theo ánh trăng tôi đã có thể nhìn rõ mặt hắn.

“Tiểu muội, muội đến trễ.” Khi nói chuyện hắn kéo tay tôi, gõ cửa bước vào.

“Đại ca, sao…” Tôi khó hiểu dõi theo hắn, đại ca của tôi nếu muốn tìm tôi nhất định đâu cần lén lút.

Hắn đặt ngón trỏ lên tôi ý bảo tôi chớ có lên tiếng, thân ảnh nhoáng lên một cái đã đưa tôi vào sân trong.

Qua các căn phòng bình thường như bất kỳ nhà dân nào, vòng qua một cánh cửa lại xuất hiện một khu nhà, căn phòng đầu tiên đó lại trống không.

Đẩy cửa vào, khi tôi nhìn thấy người trong sảnh thì kinh ngạc vô cùng.

Lương công tử mặc một bộ đồ màu xanh lam, còn đại ca tôi áo trắng phiêu phiêu, hai mỹ nam này đứng chung với nhau lại khiến tôi có cảm giác vinh hạnh cho kẻ hèn là tôi đây.

“Tiểu muội, ra mắt công tử đi.”

“Ngài ấy không phải Lương công tử sao? Các người vì sao lại ở cùng nhau?” Tôi đảo mắt qua lại giữa hai người bọn họ.

Đại ca tôi bày ra vẻ mặt hờn giận, Lương công tử thì mở miệng, “Lý cơ không nhớ được nhiều chuyện trước đây.”

Hoàn toàn bị những mối quan hệ này làm cho choáng voáng, tôi thấy đầu tôi sắp nổ tung rồi, ba người chúng tôi ngồi xuống tháp, đại ca tôi đối với hắn rất cung kính.

“Vụ án này đã khép lại, đại cừu đã báo xong.” Đại ca tôi thở dài một hơi nói.

Lương công tử khẽ gật đầu rồi như xuất thần, ánh mắt đảo qua tôi lại sâu thẳm hơn.

“Các người không muốn nói cho tôi biết chuyện này rốt cục là sao, tôi là ai? Chúng ta có quan hệ gì à?”

Đại ca khó tin nhìn tôi, muốn nói lại thôi nhưng chính Lương công tử lại mở miệng trước.

“Ta vốn họ Đậu, tên chỉ một chữ duy nhất, Lương. Gia phụ chính là Ngụy Kỳ Hầu, Đậu Anh.”

Nghe đến cái tên đó tôi giật nảy mình, va mạnh vào vai đại ca.

Ngụy Kỳ Hầu Đậu Anh? Nếu tôi nhớ không lầm thì từ nhiều năm trước hắn đã bị Hán Vũ Đế giết toàn tộc, phủ Thừa Tướng cao thấp mấy trăm người đều bị ban chết! Lương công tử là con trai của Đậu Anh?

Trán toát mồ hôi lạnh, chẳng lẽ lịch sử lại được cải biến?

“Ngụy Kỳ Hầu không chết?” Tôi hỏi bừa.

Lương công tử biến sắc, lập tức ảm đạm, “Đậu gia ngày nay chỉ còn lại ba người chúng ta.”

Nếu không phải e ngại đại ca, tôi thiếu chút nữa đã hét thành tiếng rồi. Sau khi Lương công tử, có lẽ nên gọi là Đậu Lương giải thích xong, tôi đã hiểu được bảy tám phần.

Chính biến năm đó, bởi vì Đậu gia và ngoại thích của Vương Thái Hậu phân tranh, cuối cùng lấy cớ Ngụy Kỳ Hầu giả tạo chiếu thư của tiên đế mà định tội khiến toàn tộc bị diệt. Đậu Anh trước khi chết đã đưa con trai ra khỏi thành Trường An, cùng đi còn có tôi và đại ca.

Phụ thân chúng tôi, Lý Tuân, là môn khách Ngụy Kỳ Hầu vô cùng trọng dụng, sinh tử chi giao.

“Nếu không phải tặc tử Điền Phân kia chết sớm thì hôm nay nhất định sẽ có kết cục thê thảm hơn Lưu An gấp mấy lần.” Đại ca tôi nghiến răng nghiến lợi, đánh một quyền xuống sàn nhà.

“Người chết danh tiêu, Đậu Lương ta lại cảm thấy toàn tộc trên trời có linh thiêng cũng đã được an ủi.” Giọng nói của Lương công tử bỗng xa xăm, tôi thấp thoáng thấy ánh lệ nơi khóe mắt hắn.

Năm đó thế lực trong triều phân thành hai phái, Ngụy Kỳ Hầu và Vũ An Hầu, Đậu Thái Hậu bệnh chết, thế lực của Vương Thái Hậu là Vũ An Hầu Điền Phân vây cánh kiêu ngạo, Đậu tướng quốc làm quan thanh liêm ngay thẳng, Điền Phân lại ham quyền cố vị, tham lam điền sản, mâu thuẫn giữa hai người ngày càng gay gắt, Điền Phân ra vẻ khiêm tốn nhưng lại âm thầm khống chế.

Tai họa Quán Phu đã làm bùng nổ lớp vỏ hòa bình được duy trì bên ngoài này, Ngụy Kỳ Hầu công khai di chiếu của tiên đế nhưng lại không có đối chứng, dưới sự can thiệp của Vương Thái Hậu, tình thế bức bách, Thiên Tử thiếu niên đã hạ lệnh tru di cửu tộc. (tham khảo trên nét)

Điền Phân và Hoài Nam Vương Lưu An cùng một giuộc, việc này ít nhiều cũng có Lưu An góp sức.

Sau khi Đậu Anh chết, ý trời ý người, Điền Phân nhanh chóng thất thế, thế lực của Vương Thái Hậu cuối cùng cũng bị phe cánh của Lưu Triệt lật đổ.

Ngụy Kỳ Hầu là viên đá trải đường cho sự nghiệp nhất thống của Lưu Triệt.

Tôi nghiêm túc lắng nghe, thân thế phức tạp của tôi thời gian vừa qua như một ẩn số tối nay đã được vạch trần, giữa những u u mê mê, dự cảm dần được xác nhận, hóa ra bên dưới cuộc sống yên tĩnh bình thản lại là những lớp sóng ngầm mênh mông, bỗng nhiên lòng nặng trĩu, một ca cơ với thân phận phức tạp, tôi của ngày mai sẽ ra sao?

Hóa ra, tôi không phải là người trong vòng lịch sử nhưng lại bị hãm sâu trong đó, không thể không màng đến.

“Vậy nếu Đậu gia chỉ còn lại chúng ta thì tin tức của ngài lấy được từ đâu?” Tôi không hiểu.

Lương công tử trong tay không biết từ lúc nào đã nắm một thanh trường kiếm dài có vỏ màu xanh, hắn từ từ nâng thân kiếm lên nói, “Từ xưa đến nay, trong gia đình các chư hầu đều có mạng lưới tình báo chặt chẽ, trải rộng từ Trường An đến khắp cả nước, đó là chức trách của ám vệ.”

Xung quanh mát mẻ nhưng giữa đêm hè này lại khiến tôi run rẩy, thế lực của Đậu gia khổng lồ đến thế nào mà sau khi Đậu Anh chết đã nhiều năm vẫn có thể duy trì hệ thống tin tức mạch lạc như vậy. Quyền thế năm đó có thể thấy là huy hoàng cỡ nào, vì thế, Đậu gia diệt môn rất khó nói là bởi thế lực chống đối hay là Lưu Triệt vốn không dung được họ!

Trong lòng đế vương từ xưa đến nay, công cao không thể hơn chúa, quyền thịnh không thể khuynh thiên. Phi điểu tẫn lương cung giấu, hồ thỏ tử chó săn phanh. (Khi chim chóc đã bị bắn hết thì cây cung tốt sẽ xếp xó; khi con thỏ khôn ranh đã chết,chó săn không còn tác dụng sẽ bị đem làm thịt.)

“Quân chủ cũng vậy, thế lực ám vệ hoàng gia khổng lồ đến nỗi không chỗ nào là không xâm nhập. Các tướng quân Vệ – Hoắc – Lý Nghiễm ở ngoài sáng duy trì biên cương bình định quốc thổ, dẹp yên ngoại tặc. Nhưng để điều hành triều đình thì phải cần tới một thế lực bí mật cường đại để cân bằng.” Lương công tử rút kiếm khỏi vỏ, vẫy tay đâm kiếm vào trong cột nhà bằng gỗ.

“Triều đình cũng cần bồi dưỡng ám vệ?” Tôi giật mình.

“Năm đó Ngự Sử đại phu Hàn An Quốc du thuyết Lương Hiếu Vương, làm cho tiên đế thông suốt, văn võ liên kết, nhưng đã thế nào khi Ngư Dương bệnh tật qua đời?” Đại ca trầm giọng nói, “Thế lực của hoàng tộc hỗn loạn, muội còn chưa hiểu sao?”

“Những mưu toan tính toán này chẳng liên quan đến muội.” Tôi chỉ muốn thoát khỏi cuộc sống này.

Đại ca đột nhiên cầm tay tôi nói, “Muội muốn cùng công tử rời khỏi đây hay vào cung cùng đại ca?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.