“Cô ho ra máu như vậy bao lâu rồi?” Tôi theo bản năng của người bác sĩ hỏi.
“Không nhớ nữa, ngày này qua ngày khác.” Nàng cười buồn nói, tay lau vết máu bên miệng, nàng chỉ cử động thân trên còn thân dưới vẫn giữ nguyên, tôi giúp nàng kéo chăn thì chạm đến chân nàng, cứng đờ không co không gấp, tôi kinh ngạc, thì ra nàng bị liệt.
“Cô bệnh phổi, dùng trần bì, hoàng kì với phục linh sắc thuốc là có thể chữa được!” Tôi nhớ lại các vị thuốc Đông y trị viêm phổi mà giáo sư từng nói đến.
Nàng lắc đầu, “Không cần, đây là số mệnh.”
“Có bệnh thì phải chữa chứ, mạng mình nằm trong tay mình.” Viêm phổi cũng đổ cho số mệnh, tôi hết cách nói.
“Bệ hạ rất yêu thích tiếng nói của ta, so với Vệ cũng chẳng kém, chỉ tiếc…” Nàng yếu ớt dựa vào tường, ánh nhìn tư lự nói.
Nàng không muốn chữa vì tâm đã chết.
“Xưng hô thế nào?” Nàng nhu hòa nhìn tôi.
“Lý cơ, còn cô?” Tôi vươn tay bày ra tư thế muốn bắt tay.
“Hi vọng sau này có thể cùng ngươi nói chuyện, Lý cơ ngươi đi đi.” Bàn tay gầy guộc của nàng đặt lên tay tôi rồi nhanh chóng rút ra, gật đầu ra vẻ tạm biệt.
“Tối tôi lại đến nghe cô hát.” Cung tỳ đưa cơm vừa đúng lúc bước vào, tôi đành đi ra
Từ lần đầu gặp nàng, tôi đã có hảo cảm, có lẽ là tiếng ca của nàng cuốn hút tôi, có lẽ là do nơi này quá tịch mịch.
Đến trưa, trong đầu tôi đều là hình ảnh của nàng, đây là số mệnh…Số mệnh sao? Có lẽ nữ tử nơi thâm cung phần lớn đều như thế.
Tôi ngây ngốc giặt quần áo, nghe bên kia có tiếng la, mọi người đều chạy tới, nhìn qua đó tôi thấy từ xa có một Hoàng môn đang đi tới, tức thì bị cung nữ bao quanh.
“Cái này biếu ngài, không biết bệ hạ có việc gì ở đây?”
“Lần sau khi ngài mang quần áo vào cung, xin hãy mang tôi theo nhé!”
Các nàng vồn vã ân cần, mong muốn được diện kiến thánh nhan một lần, trong đầu tôi hiện lên khuôn mặt tuấn tú của Lưu Triệt rồi lại bị thay thế bởi nụ cười của Hoắc Khứ Bệnh, lòng tôi thắt lại.
“Tử Lan cô cô.” Giọng nói the thé vang lên giữa đám đông, Tử Lan đi tới thi lễ với hắn.
“Ngài có gì căn dặn?” Tử Lan bình thản ứng đối.
“Bệ hạ truyền ngày mai đưa một xấp Tuyết Quyên (lụa) đến Y Lan Điện, đừng chậm trễ…” Hắn tỉ mỉ dặn dò, tôi lại chẳng hứng thú nghe, một lát sau hắn rời khỏi, dáng người uốn éo đong đưa, bước chân cũng rất có nhịp điệu.
Không còn gì để hỏi, ai nấy đều ngượng ngùng tản đi, tôi uể oải giặt đồ tiếp.
“Các người có nghe nói không, trước đó vài ngày bệ hạ có phong hào cho một vị Lý mỹ nhân.” Uyển Oánh bĩu môi nói, bên cạnh vài cung nữ cũng sáp lại.
Tôi vểnh tai lên, Lý mỹ nhân? Lưu Triệt thật là một khắc cũng không nhàn rỗi mà.
“Đương nhiên biết rồi, nghe nói nàng ta rất xinh đẹp, ‘nhất cố khuynh thành, tái cố khuynh quốc’.”
Đây không phải lời nhạc đại ca tôi viết sao? Nếu tôi biết trước là hiến vũ cho hoàng đế thì có thế nào tôi cũng sẽ không đi, hối hận vô cùng, tay lại ra sức vày vò khiến nước trong thau bắn tung tóe.
“Có người không biết tự lượng sức, còn mưu toan bay lên cành cao, không nhìn lại bộ dạng mình đi!” Đám người Uyển Oánh mỉa mai, nhìn tôi rồi che áo cười nhạo.
“Bệ hạ liên tục bảy ngày đều ngủ lại Y Lan Điện, so với Vương phu nhân, chỉ có hơn chớ không kém.” Các nàng tiếp tục lắm chuyện, lòng tôi lại lo lắng vô cùng.
Lý mỹ nhân, Y Lan Điện, khúc nhạc giai nhân, chẳng lẽ đều là trùng hợp? Tôi liên tưởng đến chính mình nhưng nghĩ lại, ngày đó Lưu Triệt phẫn nộ đuổi tôi ra khỏi Y Lan Điện, ánh mắt chán ghét ấy tôi tận mắt nhìn thấy, huống hồ tôi ở trong Vĩnh Hạng chưa từng gặp lại hắn, Lý mỹ nhân chắc là người khác rồi.
Buổi tối tôi tới tòa viện cũ nghe nàng ca hát, dần dần tôi cũng có thể cùng nàng xướng đáp, đêm cuối thu mát lạnh, xung quanh tối đen, nhưng tôi lại không thấy sợ, nàng hát một chút rồi ho, khi trở về phòng tôi chợt thấy bình gốm trên bàn, có lẽ đối với bệnh của nàng sẽ có tác dụng! Tôi cầm lấy bình thuốc chạy vội đi.
“Cô ngủ chưa? Tôi nhét thuốc qua khe cửa, mai cô kêu tỳ nữ đưa cơm mang vào cho cô nhé!” Tôi để bình thuốc qua khe cửa hở.
“Đừng khách sáo!” Tôi cười an ủi, lòng thoải mái hẳn lên, trong cung này mà có khả năng giúp đỡ người khác cũng tốt.
Vừa mới đi được vài bước đã gặp Tử Lan cô cô, tôi cúi đầu không nói, bị phát hiện hai lần thì thật xấu hổ.
“Ngày mai.” Nàng lẳng lặng nói, tôi nghĩ nàng sẽ giáo huấn tôi, ai ngờ nàng lại nói, “Bệ hạ khâm điểm ngươi đi đưa Tuyết Quyên.”
“Sao cơ?” Tôi dừng bước, kinh ngạc ngẩng đầu.
“Ngày mai giờ Tỵ, Tiểu Hoàng môn sẽ đưa ngươi đi, phải thận trọng.” Nàng dẫn tôi đi, tay nàng lạnh ngắt, tôi chợt nhớ tới bàn tay ấm áp của Thúy Lâu, không biết nàng dạo này sao rồi? Tuy rằng chỉ mới mấy ngày nhưng tôi lại thấy như đã qua rất, rất lâu rồi.
Tôi nằm trên giường trằn trọc mãi, không biết Lưu Triệt muốn làm cái quỷ gì, chẳng biết tại sao hắn luôn làm tôi sợ hãi, cặp mắt sâu không đáy kia khiến tôi không đoán được vui buồn.
Tôi mặc một chiếc váy vải bố màu xanh bạc thếch, tóc búi qua loa, đôi mắt buồn ngủ mông lung theo sau Tiểu Hoàng môn, không nói không rằng. Xuyên qua Vĩnh Hạng dài ngoằng, cửa đá mở ra, tôi nhìn cung điện hoa lệ trước mắt mà thất thần.
Trên điện người đến người đi im lặng có trật tự, một hàng dài các thị tỳ đi qua, cung điện xa lạ, con người xa lạ.
Vị Ương Cung rộng lớn tráng lệ, qua mấy dãy lầu, tôi lần thứ hai bước trên bậc đá dẫn đến Y Lan Điện, tôi không thích những bậc thang cao chót vót này, chúng khiến tôi có một nỗi sợ không hiểu nổi.
Hai tay nâng Tuyết Quyên, tôi đi tới điện tiền, Tô Lâm dẫn tôi vào.
“Bệ hạ lâm triều rồi, chờ ở đây một lát.” Tô Lâm nói xong thì lui ra ngoài.
Tôi ngồi trước trác thai, hai chân mỏi nhừ lên đành đặt Tuyết Quyên lên bàn, đại điện trống rỗng, ngoài mấy thị tỳ thì không còn ai khác, tôi buồn bực, vì sao không thấy Lý mỹ nhân?
Căn phòng tĩnh lặng, tôi phát hiện trên bàn có một quyển thẻ tre vừa mở một nửa. Tôi động lòng, có lẽ sẽ có chút tin tức về đại quân nơi tiền tuyến không chừng!
Nghĩ thế tim tôi cũng tăng tốc, trộm ngó quanh rồi dóng cổ nhìn vào thẻ tre, vì ngược chiều nên tôi xem không rõ, vừa cầm lấy thẻ tre đã nghe sau lưng có tiếng người nói.
“Trẫm cho phép nàng xem sao?”
Tay tôi run lên, vội trả thẻ tre về chỗ cũ rồi quay đầu thấy Lưu Triệt còn đang mặc triều phục màu đen đứng phía sau, mười hai chuỗi ngọc trên mũ miện với những hạt châu trắng ngà lay động lấp lánh, khí độ bức người.
“Thay đồ cho trẫm.” Hắn giang tay, vẻ mặt thản nhiên nhìn tôi.
Thay đồ? Tôi không nói gì.
“Vâng.” Tôi đi qua thấy hắn có vẻ bình thản, tôi kiễng mũi chân nhắm đến mũ miện của hắn, rút vài lần lại chẳng nhúc nhích.
“Phía dưới.” Hắn nghếch mặt lên tôi mới nhìn thấy dây buộc, động tác cẩn thận này tôi chẳng biết chút gì, cởi nửa ngày mới xong, cổ hắn bị tôi làm hằn đỏ cả.
“Tay chân vụng về!” Hắn bất mãn hừ nhưng khóe miệng lại cong lên, hóa ra đang cười nhạo tôi.
“Là nô tỳ vụng về, xin bệ hạ hãy gọi người khác vào hầu, Tuyết Quyên đã đưa đến, nô tỳ phải trở về.” Tôi cúi đầu rồi xoay người bước đi.
“Tập vài lần sẽ quen.” Hắn ngăn tôi lại, cúi đầu nhìn tôi, ánh mắt ôn nhu khác thường.
“Bệ hạ vì sao không truyền Lý mỹ nhân tới thay đồ cho người?” Tôi hỏi ngược lại, không phải nói Lý mỹ nhân ở Y Lan Điện sao, chẳng lẽ có thể chấp nhận cung nữ tôi đây đoạt mất ân sủng này?
Thấy hắn bật cười, “Nàng nhắc trẫm mới nhớ, lại đây, trẫm đưa nàng đi gặp Lý mỹ nhân.” Nói xong hắn dẫn tôi bước vào bên trong.
“Không cần!” Tôi giãy tay hắn ra, sắc mặt hắn lại tối sầm.
“Lại đây.” Hắn đi đến ngồi xuống tháp, đập xuống đệm gọi tôi.
Tôi đứng yên tại chỗ, không rõ ý hắn.
“Nếu không muốn gặp Lý mỹ nhân thì lại đây.” Hắn vừa nói vừa lấy một cái bình gốm nhỏ nghịch trong tay.
Tôi không thể kháng chỉ, đành từ từ bước tới, mới vừa đến bên cạnh hắn, hắn đã siết chặt cánh tay kéo tôi vào lòng, hai tay vòng qua cơ thể tôi, đổ chút chất lỏng đặc sệt từ bình gốm ra, tôi quay đầu nhìn hắn lại bị hắn giữ chắc không thể nhúc nhích.
Hắn xoay mặt tôi qua, tôi cúi đầu tránh nhìn hắn, trên mặt đột nhiên mát lạnh, mùi thuốc nồng sộc vào mũi.
Ngước mặt lại thấy hắn đang bôi chất gì đó lên vết sẹo của tôi, lần đầu nhìn hắn ở khoảng cách gần thế này, các đường nét tuấn lãng như tạc, khóe môi cong cong mím lại, tôi cứng người, không hiểu sao hôm nay hắn rất khác lạ.
“Đây là Ngọc Hoa cao Tây Vực tiến cống có thể trị sẹo.” Hắn dịu dàng nói, hơi thở ấm áp phun bên tai tôi, tóc mai phất phơ bên mặt, chất lỏng lành lạnh rất dễ chịu.
Tôi vừa nghe nói muốn trị sẹo thì lập tức tỉnh ngộ, tôi quay đầu đẩy tay hắn ra, thuốc rơi xuống đất.
“Thứ quý giá như vậy nô tỳ không dám dùng, tạ long ân bệ hạ.” Tôi né khỏi vòng tay hắn, quỳ rạp xuống sàn.
Căn phòng rơi vào im lặng đến đáng sợ, bỗng một tiếng xoảng vang lên, Lưu Triệt quăng bình Ngọc Hoa cao ra ngoài với tiếng vỡ vụn điếc tai.
“Ngươi tự hủy dung mạo, trẫm có thể không so đo. Để ngươi ở Vĩnh Hạng, trẫm tưởng rằng có thể áp chế tính tình của ngươi, không ngờ ngươi vẫn chăng biết tốt xấu!” Hắn quát mắng đoạn nắm cằm tôi kéo lên, mỗi lần hắn tức giận đều có động tác đó.
Tôi bướng bỉnh đáp lại ánh mắt của hắn, con ngươi sâu thẳm gợn sóng, hắn cúi đầu cắn mạnh xuống môi tôi đau đớn, đầu lưỡi lướt qua răng tôi, tôi cắn môi lại.
Hắn vung tay phải nắm cằm tôi ép tôi mở miệng ra, lưỡi hắn thô bạo tiến vào khoang miệng chế trụ lưỡi tôi, dây dưa không dứt, tôi không phát ra tiếng được, lại thấy khó chịu trong lòng, chợt nhớ tới mùi cỏ xanh thoang thoảng của Hoắc Khứ Bệnh, tinh khôi là vậy.
Lưu Triệt giữ lưng tôi mút mát mãnh liệt, tôi hít thở không thông, không khí trong phổi sắp bị hút cạn, tôi hoảng sợ cắn vào lưỡi hắn.
Hắn bị đau nên đẩy tôi ra khiến tôi té nhào trên đất, môi sưng đỏ đau đớn, bèn đưa tay lau đi.
“Cút ra.” Hắn đứng dậy, không quay đầu lại đi vào nội thất, tôi quỳ rạp trên đất, nhìn bình Ngọc Hoa cao nát vụn.
Ra khỏi Y Lan Điện, tôi đứng trước cửa cung ngây ngẩn nhìn Vị Ương Cung, gió thổi tán loạn tóc tôi, bên ngoài Cửu Trọng Cung uy nghiêm sừng sững chính là thế giới tự do, là vùng trời rộng lớn mà tôi lại giống một con chim hoàng yến không bay nổi khỏi nhà giam này.
Hoắc Khứ Bệnh, chàng có biết muội bị nhốt ở đây không? Muội tìm không thấy chàng, theo không kịp chàng, muội phản bội chàng rồi.