Đại Hán Phi Ca

Chương 39: Thương tiếc



“Được, tôi hứa với cô. Mai tôi sẽ đi cầu xin bệ hạ phái thái y tới cho cô!” Tôi nhặt chiếc vòng ngọc đã vỡ lên cất vào tay áo.

Nàng túm tay tôi khi thân mình đổ về sau, tôi xoa má nàng, “Đừng ngủ…Ho tiếp đi!”

“Con ta…Nó tên là Lưu Hoành…Xin bệ hạ…” Tay nàng thõng xuống, ánh chớp lóe lên phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của nàng.

“Con của cô còn đang chờ cô…Hãy gắng lên…” Tôi lay lắc cơ thể nàng.

Nàng chụp lấy tay tôi, mắt trợn to, một dòng máu trào ra khỏi miệng nàng, “Dao Quang…Quế…”

“Cái gì quế?” Tôi vội ghé sát tai xuống, chẳng lẽ nàng biết về Dao Quang! Trong cung đúng thật có!

Thế nhưng nàng đã ngửa mặt ngã xuống, âm tiết trong miệng không phát ra nữa, tôi đưa tay dò hơi thở nàng và sợ hãi ngã phịch xuống đất.

Nàng đã chết…Ngay trong đêm tối mưa gió bão bùng này, tôi được thấy mặt nàng lần thứ hai nhưng lại thành vĩnh biệt, Dao Quang thật ra đang ở đâu, nàng không nói được gì rõ ràng cả.

“A!” Tôi không kiềm nén nổi mà chạy như điên ra ngoài.

Vừa lao ra khỏi cửa đã đụng phải một người, tôi ngã xuống dưới trời mưa. Nước mưa trút xuống đầu khiến tôi không kịp thấy rõ người vừa tới, tôi túm lấy vạt áo hắn, “Xin ngài hãy mời thái y tới!” Tuy tôi và nàng chỉ có duyên gặp gỡ hai lần nhưng tiếng ca của nàng đã in dấu trong lòng tôi.

“Sao nàng lại ở đây?” Tôi ngẩng phắt đầu, người trước mặt chính là Lưu Triệt!

Tô Lâm từ phía sau bước lên che ô trên đầu tôi.

“Nàng đã chết…Đã chết!” Nước mắt của tôi lặng lẽ chảy xuống, giữa tiếng mưa tôi cũng chẳng hiểu sao mình lại đau đớn đến vậy, nàng cuối cùng cũng đã được giải thoát rồi, không phải sao? Tôi đáng lẽ nên mừng cho nàng…

“Tô Lâm, truyền thái y!” Lưu Triệt bỏ tay tôi ra vội vã chạy vào.

Tôi lẳng lặng đứng ở cửa, bên trong im phăng phắc không một tiếng động, tôi không biết Lưu Triệt còn chút thương tiếc nào dành cho nữ tử này không? Người đã từng là vợ hắn, từng sinh cho hắn một đứa con, mà nay lại chết thê lương trong lãnh cung như chưa từng xuất hiện.

Hắn buông tay bỏ mặc nàng, đó là cả đời của nàng, hắn đã hại nàng, nàng lại luôn tưởng nhớ hắn.

Tim của hắn cứng đến mức nào mới có thể nhẫn tâm đến vậy?

Tô Lâm nhanh chóng quay lại với một thái y, trong phòng được thắp sáng mờ mờ.

Tôi đi vào phòng, Lưu Triệt đang ngồi bên giường, khuôn mặt trông nghiêng biểu hiện sự ẩn nhẫn nhưng khóe miệng lại giật giật, nữ tử nằm trong lòng hắn với sắc mặt bình hòa, trên mặt còn vết máu, nàng đã dùng cái chết để đổi lấy vòng ôm trong chốc lát, đáng không?

“Ngươi ra ngoài!’ Hắn không buồn nhìn tôi, ngữ điệu lạnh lẽo có thể đóng băng tôi luôn.

Tôi lấy từ trong tay áo chiếc vòng ngọc đã vỡ đặt xuống gối, Lưu Triệt cố nén cảm xúc nhưng tôi vẫn cứ nói, “Lúc gần chết nàng ấy nhờ tôi giao lại cho ngài, còn cả con nàng nữa.”

“Ra ngoài! Nàng không chết, trẫm sẽ không để nàng chết!” Hắn ôm ghì lấy nàng, chôn đầu vào vai nàng, đáng tiếc nàng không bao giờ tỉnh lại được nữa.

Tô Lâm đứng bên không dám lên tiếng.

“Khi nàng còn sống ngài bỏ mặc chẳng hỏi han, nay nàng đã chết, ngài còn hư tình giả ý làm gì!” Tôi siết chặt tay gào lên.

Hắn đứng phắt dậy, tôi ngước mặt đối diện với cặp mắt đỏ lừ của hắn mà giật mình, dường như tôi thấy được trong mắt hắn có những giọt nước chẳng thể chảy xuống được.

Hắn đau khổ ư, hắn mà cũng đau khổ ư? Tôi thầm cười lạnh, Trần A Kiều, Vệ Tử Phu, còn cả nữ tử đang nằm trên tháp này, có ai là không bị hắn vứt bỏ?

Hắn vung tay lên, tôi vẫn cứ ngước mặt chờ đợi nhưng mắt hắn lại ánh lên nỗi đau xót. Lưu Triệt ngồi xuống tháp, Thái y cẩn thận kiểm tra rồi lắc đầu.

Tôi đờ đẫn đi ra cửa, “Ngâm Ngọc…Trẫm đến đây…” Tiếng hắn khàn khàn mà nghẹn ngào.

“Đứng bên bậu cửa thong dong, Vị Ương vọng ngóng xa mờ xiết bao. Bạch Hạc kêu gào khản giọng cả, cô đơn lẻ bóng đến héo hon. Ngày tàn ngồi ngóng trong tuyệt vọng, rầu rĩ mình thôi với khoảng không. Minh Nguyệt trên cao sáng tỏ rọi, đêm hôm vắng lặng với tân phòng. Nhã nhạc véo von đổi thay rồi, sầu lo hoài niệm chẳng còn dài…”

Tiếng ca trầm bổng phiêu đãng trong đêm mưa, tôi cất tiếng, nữ tử mỗi ngày đều hát cho tôi nghe trong Vĩnh Hạng này đã vĩnh viễn không trở về nữa.

Màn mưa lạnh buốt thấm ướt tóc tôi, y phục tôi, tiếng sấm ầm ầm vọng lại từ chân trời, tôi bịt tai ngồi bệt trong góc phòng khóc nức nở, cảm xúc tích tụ trong lòng tuôn trào mãnh liệt, trong đêm nay tôi cuối cùng cũng có thể giải thoát.

Mưa đột nhiên dừng lại, tôi ngẩng đầu thấy Lưu Triệt đang cúi nhìn tôi.

Tôi lau mũi, vẫn không nói chuyện. Hắn lại nâng tôi dậy, lau nước mắt cho tôi, lần đầu tiên tôi được thấy sự yếu đuối trong đáy mắt hắn.

“Nàng…” Tôi khẽ nói nhưng không tiếp tục.

Lưu Triệt bỗng ôm chặt lấy tôi, toàn thân tôi chìm trong lòng hắn, mặt bị hắn ép trước ngực

“Đừng nhúc nhích, ở bên trẫm một lát…” Hắn khản giọng nói rồi tựa lên hõm vai tôi, cảm xúc bất lực lan tràn.

Ngực hắn phập phồng kịch liệt, tôi đưa tay ra sau khẽ khàng vỗ về hắn, hắn khựng người, một dòng nước ấm nóng nhỏ xuống vai tôi.

Lúc này Lưu Triệt lại giống như trẻ nhỏ, bàng hoàng luống cuống, đối mặt với sống chết ai cũng bất lực.

Có lẽ hắn thật sự có yêu, nhưng chẳng qua là đã từng.

Hắn đưa tôi về phòng rồi ngã nhào xuống tháp, mắt nhắm nghiền. Tôi nhìn thần sắc mỏi mệt của hắn mà bỗng dưng phát giác hắn thật sự đã có tuổi, trên khuôn mặt anh tuấn hằn thêm mấy vết nhăn, ba mươi tuổi kế vị, bốn mươi tuổi thành danh, trái tim cũng đã sớm cằn cỗi già nua.

Trong nháy mắt đó, tôi cảm thấy, làm hoàng đế là chuyện bi ai biết bao, mãi mãi sống trong cô đơn.

“Trẫm mệt rồi, đêm nay nghỉ ngơi ở chỗ nàng.” Hắn dịch vào trong nhường chỗ nằm cho tôi.

“Như vậy không ổn!” Tôi ngắt lời hắn.

“Trẫm đêm nay không có tâm tình đâu.” Hắn nóng nảy nói.

Rõ ràng là nội tâm yếu ớt lại cứ giả bộ cứng rắn, tôi đi qua, hắt xì hai cái rồi mới chịu nằm xuống.

“Thay đồ đi, phong hàn của nàng còn chưa khỏi.” Hắn nằm bên nói nhỏ.

Tôi sửng sốt, hắn mà lại nhớ tới bệnh của tôi kìa, tôi cứng nhắc dựa vào giường. Ai ngờ hắn ngồi xuống, chỉ loáng cái là lột bỏ được y phục của tôi rồi đắp chăn lên người tôi, sau đó xoay người ngủ.

Tôi trợn to mắt nằm trong chăn mà nhất thời chẳng biết nói gì. Quay sang thấy hắn nằm thẳng lưng, hơi áy náy tôi lại kéo một góc chăn đắp cho hắn.

Bên ngoài tiếng mưa rơi lộp độp, chỉ mới nãy thôi tôi đã được nếm mùi sinh ly tử biệt, còn hắn thì mất một tri kỷ.

Đêm tôi lại nằm mộng, trong mộng mưa rơi tầm tã, một vòng tay ấm áp bao bọc lấy tôi khiến tôi chìm sâu vào giấc ngủ.

Sớm mai tỉnh lại bên giường đã trống không, chuyện tối qua coi như một giấc mộng ngắn, trôi qua không dấu vết.

Đến chiều, tôi theo thói quen lắng tai nghe nhưng tiếng ca ưu nhã ấy lại chẳng bay vào khung cửa sổ phòng tôi nữa.

Tôi lần tìm đến căn phòng vắng, cửa đóng then cài, người đi sự tất.

Cán y phòng càng lúc càng nhiều việc, đại yến Hán cung quyết định tổ chức vào năm ngày sau, thuộc ngày hoàng đạo Tử Tuất, đại cát đại lợi.

Lưu Triệt tinh thông âm luật, cực kỳ thích ca múa dạ tiệc nên Nhạc phủ Hán triều (thể nhạc, thơ) là do hắn lập nên, ngày càng hưng thịnh. Hắn tuyển phi cũng đa phần là các nữ tử hát hay múa đẹp.

Cán y phòng ngoài chúng tôi là các cán y nô thì còn có cung nữ phụ trách may y phục, hôm đó Tử Lan cô cô đưa tôi đến Ty chế phường, vì chuẩn bị cho đại yến mà các cung nữ đều gấp gáp may yến phục, cẩm tú tơ lụa tôi xem hoa cả mắt, với hậu cung ba ngàn thì yến hội là dịp để khoe sắc khoe hương đấy mà.

Vĩnh Hạng thâm sâu bị ngăn cách với bên ngoài nên chẳng có chút tin tức gì của tiền phương. Trước kia ở phủ công chúa còn có thể nghe được nhiều tin từ Lương công tử.

Nghĩ đến đây, suy nghĩ của tôi dừng lại chốc lát, từ sau khi vụ án Hoài Nam Vương kết thúc tôi không còn gặp Lương công tử nữa, hắn cứ thế ra đi chẳng ngoảnh nhìn lại.

Một trời hoa đào lả tả chiếu rọi tư thái tao nhã vô song của hắn, nét mặt như ngọc, khí chất phiêu diêu. Nam tử khí khái như hắn phải rong ruổi nơi chân trời, rời xa chốn thị phi phân tranh này mới đúng. Nếu biết trước mình sẽ có ngày lạc vào bước đường này thì lúc trước liệu tôi có nhận lời hắn, không quay về Trường An nữa không?

Nhưng trên đời này làm gì có nếu như? Nếu có, tôi nguyện cầu rằng mình chưa từng đến đây!

Nắm chặt cây trâm đồng, thiên sơn vạn thủy hiện ra trước mắt, trên trời là nụ cười rạng rỡ của Hoắc Khứ Bệnh, đã bao lâu rồi không gặp nhau, chợt hoảng hốt, chúng tôi đã chẳng thể quay lại được nữa rồi, chẳng quay về được ngày xưa nữa! Lòng đau đớn khôn nguôi, đôi lúc tôi thà mình nhẫn tâm một chút, chặt đứt dây tình giữa tôi và chàng đi, nhưng tôi lại làm không được!

“Kỳ Liên Sơn có suối Ánh Nguyệt, lòng suối có đá Nguyệt Nha phát sáng về đêm…”

Chàng nếu có từng qua nơi đó thì xin cứ để hòn đá kia nằm yên nơi đáy nước, đừng mang nó về…Chỉ có ánh trăng trên Kỳ Liên Sơn mới có thể chiếu sáng cho nó thôi.

“Hóa ra cô đang nhàn nhã trong này.” Tôi quay đầu thấy Uyển Oánh đang chống nạnh, không biết đã đứng cạnh tôi từ lúc nào, nàng nhìn đôi mắt ươn ướt của tôi mà thoáng ngạc nhiên,

“Có chuyện gì không?” Tôi lau nước mắt nói.

“Tử Lan cô cô kêu ta đi tìm cô.” Nàng nhíu đôi mày thanh tú lại, mắt lóe sáng.

Tôi không tiếp lời, chỉ cúi đầu nhìn con đường đá dưới chân.

“Chúng ta còn sống là còn khổ, còn mệt mỏi.” Mắt chạm nhau, Uyển Oánh bỗng nói, “Nhưng khóc lóc là biểu hiện của yếu đuối, không giống cô…”

Nàng tỏ vẻ khinh thường nhưng trong lời nói lại có ý quan tâm, tuy nàng đã hiểu nhầm nhưng tôi vẫn ngẫm nghĩ rồi cảm thấy vô cùng đau đớn.

“Sau này sẽ không như thế nữa, Tử Lan cô cô tìm tôi có chuyện gì?” Tôi mỉm cười đuổi theo nàng.

“Yến tiệc sắp tới, y phục của các nương nương đều phải được đem đi.” Nàng khẽ nói, đã không còn ngữ điệu ngang ngạnh như trước.

Chúng tôi đi trên con đường dài dẫn vào Vĩnh Hạng, xa xa một cỗ kiệu vàng được sáu cung nhân nâng đang rảo bước nhanh tới, màn trướng phất phơ. Uyển Oánh chợt kéo tôi quỳ xuống, đầu gối đụng vào mặt đường cứng mà đau rát, tôi đang thầm bực bội lại thấy Uyển Oánh liếc nhìn.

“Cung nô Vĩnh Hạng thật không biết quy củ gì, Thường Văn, ngươi nói đúng không?” Giọng nói mềm mại đáng yêu của nữ tử vang lên, mùi phấn son nức mũi ập đến.

“Phu nhân nói phải!” Tiểu Hoàng môn phụ họa.

Cỗ kiệu vàng chạy qua trước mắt, chúng tôi quỳ trên đất không dám lên tiếng, tôi trộm liếc nhìn một cái, lờ mờ thấy được nét mặt trông nghiêng dịu dàng của nàng.

“Nàng ta thật kiêu ngạo, chẳng phải bệ hạ đang sủng hạnh Lý mỹ nhân sao.” Chờ họ đi xa Uyển Oánh mới tức tối mắng.

“Đó là ai?” Tôi phủi váy hỏi.

“Là Doãn phu nhân, nếu không phải Vương phu nhân mất sớm, nàng ta chắc chắn cũng chẳng được phong làm phu nhân.” Uyển Oánh bĩu môi, có vẻ rất quen với mấy quy tắc cung đình này.

Không biết tại sao tôi lại nhớ đến dáng vẻ yếu đuối của Lưu Triệt đêm đó, có lẽ hắn cũng không vui vẻ gì, những nữ nhân này đối với hắn có phần nào là thật tâm? Chẳng qua chỉ là lợi dụng lẫn nhau thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.