Đại Hán Phi Ca

Chương 51: Cấm yêu



“Bệ hạ, canh giải rượu của người.” Một giọng nam bên ngoài bức mành vang lên.

Lưu Triệt lấy túi nước da trâu, “Yến Hồi sẽ phụ trách an nguy của nàng.”

Tôi buồn bã uống nước rồi xuất thần nhìn ra ngoài cửa sổ, chàng là Phiêu Kỵ tướng quân, hẳn nhiên là đang đóng quân ở Lũng Tây.

Nghĩ đến đây tim tôi đập liên hồi, chút đau đớn cùng nỗi ngóng trông khó hiểu dày vò trong lồng ngực.

Siết chặt túi nước, tôi rối ren hỗn loạn, nay tôi thế này làm sao đối mặt với chàng? Nhưng cơ hội khó có được này tôi không muốn bỏ qua.

Vén mành xe lên, trước sau đều có những hàng nhân mã song song bao quanh chặt chẽ xa giá cửu long, dẫn đầu là bốn nam tử trẻ tuổi đều mặc thường phục, trường kiếm gác trên lưng ngựa.

“Đi vội vàng nên không kịp chuẩn bị cung nhân tùy thị, chịu khó mấy ngày vậy.” Lưu Triệt nhắm mắt tựa vào vách xe.

“Bệ hạ muốn đích thân ra tiền tuyến để động viên sĩ khí đại quân sao?” Tôi nhấp vài ngụm nước để bình định tâm thần.

Một lúc lâu sau hắn mới trả lời bằng chất giọng xa xôi, “Nửa đời này của trẫm đều hoạch định chiến lược, phong thưởng tướng lãnh, nhưng lại chưa bao giờ bước ra khỏi thành Trường An, trẫm cũng muốn đến Mạc Bắc nhìn ngắm thiên hạ của trẫm, thiên hạ của Đại Hán.”

Đau đáu nỗi bi thương, hắn cũng giống tôi, Vị Ương Cung trói buộc thân xác tôi nhưng cũng trói buộc trái tim hắn, có lẽ sẽ có ngày tôi được giải thoát nhưng còn Lưu Triệt, đến chết cũng chẳng thể thoát khỏi chốn này.

Lần này bí mật ra khỏi cung nên không dám phô trương thanh thế, đành chọn theo các cao thủ nhất đẳng của Hán cung, gồm cả các thị vệ trong đội quân của Lý Lăng – Lý Cảm, chỉ hơn trăm người.

Nhưng khi tôi chứng kiến thân thủ của Yến Hồi thì tôi chẳng cần lo lắng gì nữa, nếu nói những người này lấy một địch trăm cũng không khoa trương chút nào, Lưu Triệt tâm tư thâm trầm, khẳng định sẽ không làm việc mà không nắm chắc.

Sẩm tối năm ngày sau Lưu Triệt nắm tay tôi bước xuống xe, Lũng Tây Quận đìu hiu cổ kính dưới ánh tà dương, những đỉnh núi phía xa mù mịt trong biển cát vàng cuồn cuộn dữ dội.

“Bệ hạ, cửa thành đã đóng, người định thế nào?” Yến Hồi thúc ngựa từ đàng xa chạy đến quỳ gối báo.

“Ở ngoài thành nghỉ ngơi một đêm, không được để lộ, sớm mai vào thành.”

“Vâng.” Yến Hồi chuẩn bị cho đoàn người hạ trại trong khu rừng trên sườn núi phía ngoài thành.

Mấy ngày đi đường tôi đã mệt mỏi rã rời. Lưu Triệt ở trong trướng xem báo cáo quân tình, Lý Cảm là thanh niên trẻ mới khoảng hai mươi, chí lớn bừng bừng đi theo làm tùy tùng.

Khi xa mã đang nghỉ ngơi, Yến Hồi điều tra địa hình trở về, tôi một mình đi xuống triền núi, tha thẩn vài vòng cũng tìm được một cái hồ nhỏ.

Mái tóc đen buông rũ, bóng tôi phản chiếu qua làn nước, tôi rửa mặt chải đầu qua loa.

Tiếng vó ngựa phía sau dồn dập tiến tới nhưng tôi vẫn ngồi ghé bên mép nước, tuấn mã đi qua làm nước bắn tung tóe, tôi lấy tay áo che mặt.

“Tướng quân, nơi này sao lại có nữ tử?” Tiếng vó ngựa dừng lại.

“Tuần tra quan trọng hơn, đừng để ý chuyện khác!” Một giọng nói khác rơi vào tai lại khiến tôi sững sờ chết điếng như bị sét đánh.

Nhìn bóng người trên lưng ngựa tôi kích động không kềm chế được, phảng phất như đã qua nhiều kiếp, khuôn mặt vạn lần quanh quẩn trong những giấc mộng của tôi lúc này lại cách tôi không xa.

Gió đêm nổi lên, tôi đứng bật dậy chạy đi, rồi lại ngơ ngác dừng lại, tôi bây giờ làm sao đối mặt với chàng?

Nước mắt trào ra, gần trong gang tấc mà cách biệt cả đất trời, từ khi chia xa đến nay, nhiều lời tôi muốn nói cùng chàng nhưng lại chẳng nói thành lời, khoảng cách gần đến vậy mà chẳng cách nào chạm đến!

Chàng thúc ngực đi rồi quay nhìn lại, tôi ngây ngốc đứng yên, nước hồ tới đầu gối lạnh buốt, mắt chạm nhau, chàng thúc ngựa quay lại, tiếng ngựa hí dài ngân lên.

Tôi cắn chặt môi quay đầu bỏ chạy, lội trong làn nước lạnh lẽo tôi điên cuồng chạy trốn, nỗi nhớ khắc cốt là vậy nhưng khi thấy chàng trong chớp mắt bỗng tan biến.

“Dao Ca!” Hoắc Khứ Bệnh gọi tên tôi.

Một tiếng gọi làm lòng tôi nứt toạc, xiêu xiêu vẹo vẹo ngã quỵ xuống làn nước.

“Dao Ca, thật là muội rồi!” Hoắc Khứ Bệnh xoay người xuống ngựa, con ngươi trong suốt ngập tràn kinh ngạc và vui sướng.

Vòng tay quen thuộc, mùi hương quen thuộc, tôi mờ mịt si ngốc nhìn chàng qua đôi mắt đẫm lệ, chẳng muốn rời đi nữa.

Chàng cởi ngoại bào bọc lấy cơ thể tôi rồi ôm tôi lên bờ, chỉ mới mấy tháng mà thời gian đã in hằn lên khuôn mặt chàng, thiếu niên rạng rỡ trước kia đã được thay bằng nam tử tuấn lãng cương nghị, từ thiếu niên thành nam tử chỉ qua mấy ngày ly biệt ngắn ngủi.

“Hoắc Khứ Bệnh, muội…” Lời muốn nói nghẹn ở cổ, tôi vùi vào ngực chàng khóc nức nở.

“Nha đầu ngốc, đừng khóc, ta không phải vẫn khỏe mạnh đây sao?” Chàng vén tóc tôi nói.

“Vì sao muội lại ở đây? Triệu Thường đưa muội đến à?” Chàng cúi đầu ngắm nghía, bàn tay dịu dàng vuốt tóc tôi, những ngón tay thô ráp liên tục xoa lên khuôn mặt tôi.

Tôi chỉ biết im lặng lắc đầu, chàng không biết tôi đã vào cung làm phi, đã trở thành nữ nhân của hoàng đế…

Trái tim đau thắt như bị một bàn tay thô bạo ngắt nhéo.

“Chỉ có mình nàng thôi?” Chàng nhìn quanh bốn phía.

“Không phải.” Tôi khó khăn mở miệng.

Hoắc Khứ Bệnh nắm mười ngón tay tôi siết lại, mặt lạnh hỏi, “Làm sao lại có nữ tử ngang ngạnh như muội? Nếu lần sau còn dám xuất phủ một mình, xem ta phạt muội thế nào!”

Tôi không nén được nước mắt, khóc không thành tiếng.

“Biết sợ chưa? Có biết sai rồi không?” Chàng thả lỏng tay.

“Đừng khóc, không cho nàng khóc…Còn khóc!” Giọng chàng dịu xuống như đang dỗ dành, yêu thương lau nước mắt cho tôi. (Ôi chết với anh mất)

Tôi ôm mặt dựa vào lòng chàng khóc không thành tiếng, “Hoắc Khứ Bệnh, muội không xứng đáng được chàng đối xử tốt, muội xin lỗi chàng…”

“Sau này đừng chạy lung tung là được rồi, bây giờ theo ta về thành, mấy ngày nay đang ngừng chiến, ta có thời gian ở bên muội. Vùng biên giới Lũng Tây này có nhiều chỗ thú vị hơn Trường An đấy!”

Chàng dắt ngựa tới cười nói với tôi, “Kỹ thuật cưỡi ngựa của Lý huynh không tồi, sao lại cứ đứng nhìn, không phải là muốn tại hạ bế lên chứ?”

Từ xa vọng đến tiếng ồn, tôi chợt bừng tỉnh, đẩy chàng ra lảo đảo lui về sau.

Hoắc Khứ Bệnh khó hiểu nhìn ra sau, rồi cũng yên lặng, chàng bước đến khom người hành lễ, “Khứ Bệnh tham kiến bệ hạ!”

Toàn thân tôi chấn động, đứng quay lưng về phía họ mà tim muốn ngừng đập.

“Phiêu Kỵ tướng quân của trẫm quả nhiên dũng mãnh phi thường, không làm trẫm thất vọng.” Tiếng nói của Lưu Triệt mang theo ý tán thưởng rõ ràng.

“Bệ hạ tại sao lại xuất hiện ở nơi này?” Ngữ khí của chàng khiêm tốn mà tự nhiên, hoàn toàn không giống quân thần đang nói chuyện với nhau.

Hoắc Khứ Bệnh nắm tay tôi, tôi bước về trước lặng lẽ rút khỏi tay chàng, chàng hơi nhíu mày nhưng còn chưa nói gì đã thấy sắc mặt Lưu Triệt sa sầm.

Hắn phất tay hất áo choàng của Hoắc Khứ Bệnh đang khoác trên người tôi xuống rồi cánh tay vươn ra kéo tôi vào lòng.

“Dao…” Hoắc Khứ Bệnh tiến lên, tôi lại quay đầu đi chỗ khác, nói lớn át lời chàng, “Bệ hạ!”

“Ừ? Ái phi có chuyện gì?” Lưu Triệt nhướn mày nắm lấy cằm tôi.

Tôi cố nén đau xót, cố nén cảm xúc đang cuồn cuộn dâng trào mà cứng ngắc nói, “Vừa rồi nô tì vô ý rơi xuống nước, Phiêu Kỵ tướng quân đã cứu nô tỳ…”

Chỉ vài chữ mà tôi phải dùng sức lực của cả đời, xin lỗi, Hoắc Khứ Bệnh, muội có thể không cần mạng mình nhưng không thể phớt lờ an nguy và danh dự của chàng!

“Bệ hạ, nàng là ai?” Hoắc Khứ Bệnh lạnh lùng hỏi mang theo chút run rẩy, tôi nhắm mắt lại cũng có thể tưởng tượng được nét mặt tuyệt vọng của chàng, như tôi lúc trước.

“Có thể theo trẫm đến đây tất nhiên là nữ nhân của trẫm, Phiêu Kỵ tướng quân có gì khúc mắc?” Ánh nhìn của Lưu Triệt rợn người, miệng nhếch lên lãnh khốc.

“Vi thần không rõ!” Hoắc Khứ Bệnh chằm chằm nhìn, đám người Lý Cảm đã tới gần.

“Ái phi hãy tự nói cho Phiêu Kỵ tướng quân biết đi.” Lưu Triệt buông tôi ra, khoanh tay đứng đó.

“Bệ hạ muốn nô tì nói cái gì, nói nô tì là nữ nhân của hoàng đế, là Lý mỹ nhân Vị Ương Cung? Như vậy có đủ chưa?” Tôi cười nhạt, lại nhìn Hoắc Khứ Bệnh mà lòng đau không nói nổi nữa.

“Không đủ.” Hắn kéo tôi qua, cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi tôi.

Trong nháy mắt đó, tôi trợn mắt, chấp niệm còn sót lại trong lòng tan nát cả, vùng vẫy một lát, dưới cái nhìn ngơ ngác của mọi người, hắn đẩy tôi ra nói, “Yến Hồi, đưa Lý mỹ nhân quay về trướng, trẫm cùng với Phiêu Kỵ tướng quân nghiên cứu và thảo luận quân tình.”

Nước mắt dâng đầy, lòng trướng đau chua xót, tôi rũ mái tóc đang xõa tung, đi về phía Hoắc Khứ Bệnh, nhặt áo choàng của chàng lên đặt vào tay chàng.

Chàng nắm lấy áo phủ xuống vai tôi, chăm chú nhìn thẳng vào tôi bằng đôi mắt đỏ rực.

Nước mắt theo gò má rớt xuống tay áo, thả áo choàng ra, tôi cố nén nỗi run rẩy trong lòng, “Làm phiền tướng quân cứu giúp…”

Tôi quay đầu đi ngay, khoảnh khắc xoay người, sức lực dường như bị hút cạn, tôi lao đi, bám vào một thân cây cắn răng bật khóc.

Tình yêu quấn quýt si mê, ly biệt bao ngày làm sao mới có thể giải thoát? Một kiếp phù sinh đổi thay theo năm tháng, rốt cuộc là sai lầm của ai?

Bầu trời đầy sao, tôi ngồi bên ngoài trướng, cuộn tròn mình lại, những chuyện này sao mà hoang đường quá độ, tôi vì sao lại kiên trì, vì tôi thương chàng hay không cam lòng?

“Mỹ nhân, bên ngoài gió lớn, người về trướng nghỉ ngơi đi.” Yến Hồi đưa áo choàng cho tôi.

Tôi cũng không quay đầu, “Không cần.”

“Nàng muốn chịu lạnh thì cứ để mặc nàng, không ai được nói nữa!” Lưu Triệt sẵng giọng quát lên, tôi hít mũi, xoay người đi ra ngoài.

Yến Hồi lẻn đến trước mặt chắn đường tôi, “Để nàng đi!” Lưu Triệt cầm áo choàng quăng lên người tôi rồi phất tay bỏ đi.

Tôi bướng bỉnh hít mũi, đẩy Yến Hồi ra rồi chạy đi, trong rừng tối hù, chỉ có ánh lửa lập lòe phía xa. Tôi dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, lần mò trong khu rừng xa lạ, tôi không muốn trở về, không muốn đối diện với hắn.

Tiếng lá cây sàn sạt, ánh trăng chiếu lên bóng dáng đơn côi của chàng, chúng tôi đứng cách nhau một bụi cây nhỏ, tôi nghẹn ngào không cất lên tiếng.

Hoắc Khứ Bệnh bình tĩnh đi tới, bóng chàng lúc sáng lúc tối, “Lý mỹ nhân, có đúng không?”

“Nếu chàng không xuất hiện ở nơi này, có thể đã luôn cho rằng muội đang chờ chàng! Có phải làm chàng thất vọng rồi, Phiêu Kỵ tướng quân?” Tôi từng bước lui ra sau, tiếng nói từ run rẩy biến thành cay đắng, đến cuối cùng tôi lại nở nụ cười.

“Không phải như thế! Ta không tin!” Chàng lắc đầu.

“Chuyện đã vậy, đều là sai lầm của muội.” Tôi buồn bã cười, cả người lạnh lẽo, từng câu từng chữ đều làm dũng khí của tôi tan rã.

“Dao Ca…Tại sao lại như vậy, nàng nói cho ta biết đi!” Chàng giữ lấy cánh tay tôi, ánh mắt trong trẻo sáng quắc, khuôn mặt vì đau khổ mà hằn lên các vết nhăn, tôi sao lại không hiểu chàng đang bị tổn thương?

“Sau khi chàng đi, nhiều chuyện đã xảy ra và muội phải vào cung.” Tôi khóc than, dựa vào thân cây.

Việc đã đến nước này, muốn tôi giải thích thế nào nữa? Vết thương cứ hết lần này đến lần khác bị xé toạc, tôi đã không còn sức chịu đựng nữa rồi.

Chàng quay đầu đi chỗ khác, lâu sau mới chậm rãi mở miệng, “Ta chỉ hỏi nàng một câu nữa thôi, nàng có tình nguyện?”

“Trừ chàng ra, muội không bao giờ tình nguyện với ai cả…Nhưng hôm nay muội đã mất quyền lựa chọn.”

“Giờ Dậu ngày kia, ngoài cổng thành Bắc Sa, chờ ta.” Chàng kéo tôi giam vào lòng, lời còn chưa nói hết đã bị chàng ôm siết trong ngực.

Tôi tham lam hít hà mùi hương của chàng, sợ chàng lại bỏ tôi mà đi, “Chàng muốn làm gì?”

“Dù nàng có là nữ nhân của hoàng đế hoặc thân phận gì chăng nữa, ta cũng sẽ đưa nàng đi.” Chàng ôm tôi chặt hơi, giọng nói run run.

Dưới ánh trăng chúng tôi ôm nhau, trái tim đau đớn cũng được thả lỏng, nỗi mệt mỏi khôn cùng phủ chụp xuống, tôi nhắm mắt bám vào thắt lưng chàng, “Là thật sao…Có thể sao?”

Qua một thời gian dài kiên trì và khốn đốn, tôi đã không còn tiếp tục chống đỡ được nữa, tôi lại lần nữa muốn mù quáng, vì chàng, vì con đường mờ mịt trước mắt mà cam tâm tình nguyện dấn bước.

Xa xa có bóng người lay động, tiếng Yến Hồi lo lắng gọi to, Hoắc Khứ Bệnh chần chờ chốc lát rồi cầm tay tôi, “Giờ dậu ngày kia, Dao Ca, chờ ta!”

Tôi lặng lẽ gật đầu, gió vờn qua tóc tôi cuốn tung từng lọn, tôi từ từ quay đầu lại, dùng khẩu hình nói, “Muội chờ chàng!”

Đến khi bóng chàng hoàn toàn biến mất.

“Mỹ nhân, bệ hạ thấy người mãi không về nên rất lo lắng.” Yến Hồi vừa lúc xuất hiện, tôi làm như không nghe hắn nói, trở về doanh trướng.

Tôi sắp thoát khỏi Lưu Triệt, thoát khỏi nam nhân đã đoạt mất tự do của tôi này, tôi nên vui mừng mới phải, không đúng sao? Có lẽ hẳn là may mắn, cho tới bây giờ, yêu này hận này, chỉ là một hồi vận mệnh!

Lúc bắt đầu đã sai, biệt ly lại càng sai, bây giờ tôi không muốn bỏ lỡ nữa!

“Nàng còn biết trở về?” Mới vừa vào doanh trướng đã đụng phải sắc mặt tăm tối của Lưu Triệt.

Nghe hắn nói tôi cũng không trả lời, chỉ xốc màn trướng lên đi vào, hiện trong lòng tôi hoàn toàn là Hoắc Khứ Bệnh, chẳng còn sức lực lo đến hắn nữa, kiên trì thêm hai ngày là có thể giải thoát rồi.

“Nàng còn muốn đi tìm cố nhân ôn chuyện?” Lưu Triệt kéo vòng eo ném tôi xuống thảm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.