Đại Hán Phi Ca

Chương 57: Mỹ nhân buồn



“Thiếp ở trong này thì chẳng biết gì mấy đâu.” Tôi ngỡ ngàng.

“Trẫm thích nữ tử thông minh, có khí độ tài hoa từ bên trong.”

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn, không ngờ hắn lại có tư duy tân tiến như vậy.

“Bình thường rảnh rỗi nàng có thể đến Kim Hoa Điện, Trịnh mỹ nhân viết thi thư rất đẹp!” Hắn nhu hòa vuốt tóc tôi.

“Trịnh mỹ nhân?” Tôi lục lại trong trí nhớ, ấn tượng duy nhất về nàng là nữ tử thanh tú mặc cung trang màu vàng nhạt năm ngoái trong đại yến nhưng chúng tôi không nói chuyện với nhau.

“Trẫm thấy nàng lười quá, cả ngày cứ ru rú ở Y Lan Điện.” Hắn cầm tay tôi, gió tháng tư nhẹ nhàng lay động mấy cành liễu, một bóng chim nhỏ xíu vụt qua trên nền trời.

“Nô tì nhớ đại ca, không biết bệ hạ có thể ân chuẩn.” Tôi thuận theo ý hắn, thật ra tôi rất muốn gặp Lương công tử, người nam tử lãnh đạm được tôi coi là tri kỷ ấy không biết sống trong thâm cung thế nào.

“Có đáng gì, cứ sai Trần Lộc đến Nhạc Phủ tuyên triệu là được.”

“Tạ bệ hạ.” tôi mừng thầm.

Kim Hoa Điện ở phía Đông Nam Vị Ương Cung, trước kia tôi chưa bao giờ đến, trước điện là một hồ nước xanh ngát, các hàng liễu rủ bên bờ, cảnh sắc thơ mộng thanh thản lạ kỳ.

Tôi ngồi trên cầu bên hồ, xắn tay áo nghịch nước, Nam Lăng có vẻ cũng mới tới lần đầu nên còn hớn hở hơn tôi, nhìn nàng ngây thơ hồn nhiên mà lòng tôi ấm áp.

Còn đang soi bóng nước, tôi thoáng thấy bên kia hồ một dáng người màu xanh đang đứng cạnh bờ, gió nhẹ thổi bay làn váy dưới chân nàng, nữ tử với dung nhan thanh tú thoắt ẩn thoắt hiện giữa cảnh xuân.

“Nô tỳ bái kiến Trịnh mỹ nhân.” Nam Lăng khụy người hành lễ.

“Lý mỹ nhân thật là khách quý hiếm gặp.” Ánh nhìn trong suốt của nàng gắn lấy tôi, ngay cả khi nói chuyện cũng kiệm lời, nữ tử thanh nhã này hoàn toàn khác với các phi tần trong Vị Ương Cung. Nàng hẳn phải là nét vẽ hiền hòa trong một bức tranh thủy mặc chứ không phải hoàng yến bị nhốt giữa tường cao cung cấm này.

Mới chỉ gặp gỡ một lần tôi đã sinh lòng luyến tiếc và thấu hiểu.

Trịnh mỹ nhân lớn hơn tôi bốn tuổi, là mẫu phi của Di An công chúa Lưu Kì, nàng nói năng nhỏ nhẹ ôn tồn, nụ cười bình thản thoải mái.

“Muội nghe bệ hạ nói, mỹ nhân thông hiểu thi văn, còn luyện chữ rất đẹp.” Tôi ngồi trong điện Kim Hoa, nàng sai người châm trà rót nước.

Kim Hoa Điện vô cùng đơn sơ, không xa hoa như tên gọi, mành che màu vàng, trên án cũng không bài trí nhiều, chỉ có một chậu Mộc Lan xinh đẹp tỏa hương thoang thoảng.

Trên tường không khắc hoa văn mà treo một thi văn khắc trên gỗ đối diện với hồ nước xanh trong ngoài điện, tôi cảm thấy đây là nơi sạch sẽ nhất trong Vị Ương Cung, tránh xa phồn hoa, ngăn cách với những hỗn loạn bên ngoài.

“Chỉ là sở thích, nghịch ngợm viết bừa, là bệ hạ quá khen đó thôi.” Nàng mỉm cười, trên má xuất hiện một lúm đồng tiền.

“Tài nữ như tỷ bệ hạ nhất định hết sức sủng ái, Kim Hoa Điện là cung điện đẹp nhất muội từng gặp.” Tôi nhìn ra mặt hồ xa xa, nàng tao nhã như lan thế này cũng chỉ có hồ xanh xuân sắc mới xứng với nàng.

“Muội muội mới là nữ tử làm cho cả hậu cung đều cực kỳ hâm mộ.” Nàng gảy cánh hoa trên bàn, ngữ khí nhẹ nhàng.

Tôi quay lại, khó hiểu nhìn nàng.

“Muội có biết điện các nguy nga nhất trong Vị Ương Cung này là đâu không?” Nàng giãn mày nói.

“Tiêu Phòng Điện.” Tôi giật giật mí mắt trả lời.

“Không, là Y Lan Điện.” Nàng miết ngón tay ngọc lên phiến lá xanh, hơi động đậy.

“Vì sao?” Tôi sững sờ lắp bắp, Y Lan Điện cũng không hoa lệ, dù có nhìn từ góc độ nào cũng thấy cực kỳ bình thường.

“Y Lan Điện là nơi bệ hạ sinh ra, còn muội là nữ nhân đầu tiên được vào ở.”

Y Lan Điện là nơi Lưu Triệt sinh ra, tôi không phải không hiểu điều này có ý nghĩa gì.

Tim đập mạnh dần, tôi nhướn mày thở dài, “Có lẽ là không còn chỗ mới để muội ở nơi đó?”

“Muội đi theo ta.” Nàng thanh thoát đứng dậy, làn váy xanh lam đong đưa như vừa bước ra từ trong tranh.

Tôi vào phòng thì thấy sáng bừng, đây là một gian phòng với hai giá sách đầy ắp thẻ tre.

“Của tỷ hết sao?” Tôi nhìn thư mục, Kinh Thi, Tử Tập, Thượng Thư, Đại Học, cuối cùng là mười cuốn thông luận về Chiến Quốc làm tôi trố mắt nhìn trân trối.

Đến đây ba năm nhưng tôi chưa từng thấy tàng thư nào đầy đủ đến vậy, thời Tây Hán còn chưa có giấy viết, “Thư văn” là hưởng thụ quá mức xa xỉ. Do mỗi một hậu nhân sao chép lại, từng cuốn sách đều hao phí biết bao tâm huyết và khó có thể đánh giá.

“Ừ, muội muội từng đọc sách nào rồi?” Nàng lấy một cuốn cẩn thận lật xem.

“Rất nhiều, từ Hồng Lâu Mộng cho tới Andersen, không từ thể loại.” Tôi lơ đễnh nói.

“Là tác phẩm của ai, sao ta chưa từng nghe?” Lúc này đến lượt nàng không hiểu.

“Đều là kì văn chí dị, không có ghi chép lại, sách ở đây muội cũng không đọc nhiều lắm.”

Kinh Thi và Đại Học đều là những môn học tự chọn trong tiết văn học cổ, tôi có từng đọc qua, còn những sách khác chỉ nghe tên chứ không biết nhiều.

Thoắt cái đã ở Kim Hoa Điện cả buổi chiều, khi ra về Nam Lăng và tôi còn ôm theo mấy chiến lợi phẩm ‘sách’.

Nàng đưa cho tôi bốn cuốn Kinh Thi và hai cuốn Thượng Thư, Thượng Thư còn được gọi là Kinh thư, tức là sách từ thời xa xưa, ghi lại nhiều công văn lịch sử quý báu, là sách Nho gia kinh điển mà hoàng gia phải đọc.

Mở một cuốn tùy ý, mắt tôi chạm phải hai chữ Nghiêu điển, là thể chữ triện hơn nữa còn là thể cổ, tối nghĩa khó hiểu, ý nghĩa chung không nằm ngoài đạo lý trị dân, đạo bề tôi đối với vua.

“Ái phi đọc được bao nhiêu rồi?” Mùi hương quen thuộc từ phía sau thoảng đến, một cánh tay dài vòng qua hông tôi, còn đang mê mải xem nên tôi không phát hiện có người vào.

“Nhiều quá nên còn chưa xem hết, để thiếp từ từ nghiên cứu.” Tôi gấp thẻ tre lại, nhẹ nhàng thoát khỏi ngực hắn.

“Trẫm biết là nàng và Trịnh mỹ nhân sẽ rất hợp nhau mà.” Hắn đứng lên, hơi ngửa đầu.

Tôi lại gần giúp hắn thay y quan, thuận miệng nói, “Nữ nhân như Trịnh mỹ nhân thật hiếm gặp!”

“Nàng cũng vậy!” Hắn nói rồi cúi xuống dừng bên môi tôi, “Tính tình ngang ngạnh, lại như con thú nhỏ với nanh vuốt sắc bén.”

Tôi nheo mắt lườm hắn, “Vậy sở thích của người cũng thật độc đáo.”

“Ngày mai thỉnh an xong đến Thừa Minh Điện đi, trẫm cho nàng gặp một người.” Hắn vuốt tóc tôi nó.

“Ai?” Tôi tò mò né khỏi tay hắn.

“Mai sẽ biết!” Hắn ra vẻ thần bí.

Trong mộng là một rừng đào đang khoe sắc, rực rỡ tươi sáng, cánh hoa lất phất như mưa.

Sớm hôm sau khi tỉnh lại tôi cảm thấy như có tiếng nhạc quấn quanh lồng ngực, chưa kịp rửa mặt chải đầu, mái tóc dày buông xõa trên bờ vai, tôi khoác một lớp áo mỏng mà run lạnh. Ánh nắng chiếu vào căn phòng thinh lặng, vuốt ve dây đàn, âm thanh văng vẳng, lần đầu tiên tôi phát hiện ra, từ đây nhìn ra ngoài khung cửa sổ Y Lan Điện có thể thấy được mặt trời đang nhô lên từ đằng đông.

Nghe Nhã Dư nói, Doãn phu nhân gần đây không khỏe, bệnh nặng không dậy nổi. Tôi lại nghĩ tới nữ tử thần bí đêm đó, thoáng hoảng hốt, trên người Doãn phu nhân ẩn chứa quá nhiều điểm đáng ngờ, Lưu Triệt nâng niu, khoan nhượng nàng, ban cho Quế Cung, không cho phép quấy nhiễu ồn ào.

“Giúp ta chuẩn bị một ít thuốc bổ, chúng ta đến Minh Hoa Điện một chuyến.” Tôi cởi áo khoác mỏng ra, thay bằng một thân cung trang hồng nhạt, cổ áo lật ra để lộ đường thêu hoa đào, bên hông thắt một dải lụa nguyệt sắc, vạt áo hé mở, tầng tầng lớp lớp gấm vóc như những cánh hoa bọc lấy nhụy hoa, thướt tha uyển chuyển, đoan chính búi kiểu tóc Phi Vân.

“Vâng.” Nam Lăng đi chuẩn bị.

Quế Cung ngoài những cây quế còn có cây hòe và ngô đồng, hoa đã rụng nhưng lá lại như mới.

Vừa bước vào Minh Hoa Điện đã thộc ra mùi thuốc, mọi người thấy tôi đến thì sửng sốt. Một cung tỳ mắt lá dăm nhận ra tôi trước tiên, điều này cũng khó trách, đây mới là lần thứ hai tôi đến đây.

Sa trướng màu hồng nhạt phất phơ trong Minh Hoa Điện rất hợp với xiêm y hôm nay của tôi.

“Bái kiến Lý mỹ nhân.”

“Không cần đa lễ, bổn cung tới thăm Doãn phu nhân.” Tôi phất tay rồi chậm rãi đi vào, xuyên qua sa trướng.

Một tiểu cung nữ ở phía sau cuống quít ngăn trở, “Bệ hạ…”

Nàng chưa nói xong tôi đã dừng bước lại, cách một bức màn che tôi vẫn có thể nhìn thấy bóng lưng quen thuộc kia, hai bóng người đang quấn quýt trên giường, nhấp nhô theo bức màn che.

Tôi bỗng chẳng còn tha thiết gì, trong lòng như bị chặn một khúc cây, thấy bản thân thật buồn cười, hoàng đế ở cùng phi tử của hắn là chuyện bình thường hơn bất cứ chuyện gì trên đời này.

Bước chân rụt lại, làn váy hồng dao động một chút rồi dừng lại.

Một chốc xoay người lại bất giác đối diện với một ánh mắt, Lưu Triệt thấy tôi đến, cánh tay đang ôm Doãn phu nhân cứng lại rồi vẫn khôi phục trạng thái bình thản, lẳng lặng nhìn tôi.

Tôi trấn định tinh thần, nở một nụ cười nhẹ từ tốn bước vào.

“Nô tì nghe nói phu nhân nhiễm bệnh nên đặc biệt tới thăm, không ngờ bệ hạ cũng ở đây.” Tôi nhún gối hành lễ.

“Đứng lên đi.” Lưu Triệt thấy tôi vào thì đứng dậy khỏi tháp, sắc mặt vẫn còn dư vị chưa tan, tay đưa ra ngăn tôi quỳ xuống.

“Đa tạ Lý mỹ nhân có lòng, không cần đa lễ.”

Đến khi đến gần tôi sựng người, sắc mặt Doãn phu nhân tiều tụy hẳn, còn đang mặc trung y nằm trên tháp, trên khuôn mặt quyến rũ xinh đẹp có nét thẹn thùng e lệ.

“Giao cho ngự nữ đi.” Tôi phân phó Nam Lăng.

Không khí không được tự nhiên, tôi nhìn Lưu Triệt, cặp mâu thâm trầm dừng lại trên y phục của tôi không rời đi.

“Phu nhân bệnh thế nào? Mấy ngày trước gặp ở Trường Thu Điện còn chưa sinh bệnh mà.” Tôi nén lại cảm xúc, làm ra vẻ vô ý.

Lưu Triệt bỗng nheo mắt liếc tôi, thần sắc nghiêm nghị, một bàn tay nắm thật chặt cổ tay tôi.

Doãn phu nhân lộ vẻ nghi ngờ, sau lại bình tĩnh đáp, “Từ sau cung yến lập thái tử năm trước ta đã bệnh không dậy nổi, chưa từng xuất hiện. Ta bệnh mấy tháng rồi còn chưa đỡ, vất vả cho muội phải thay ta hầu hạ bệ hạ.” Nàng suy yếu ho khan, lập tức có cung tì bưng thuốc tới.

“Phu nhân khách khí rồi, muội cũng không vất vả gì.”

Một tháng qua há chỉ là vất vả hay phiền lụy đơn giản, gần như hao hết sức lực của tôi ấy chứ.

“Bệ hạ mỗi ngày đều đến đây đút thuốc cho ta, muội mau khuyên nhủ bệ hạ, trong triều còn nhiều việc, đừng hao phí tâm tư vào ta.” Nàng ngậm một miếng đường, gắt giọng.

“Lời của muội từ trước đến nay đều vô dụng cả thôi.” Tiết mục khoe khoang này thật là cũ ri cũ rích.

“Sao lại vô dụng, lời ái phi nói trẫm đều nhớ hết.” Lưu Triệt cong môi, vén tóc tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.