Đại Hán Phi Ca

Chương 59: Thái dịch



Mọi chuyện lại yên ắng như lúc ban đầu, Y Lan Điện hoa lệ trống rỗng là toàn bộ cuộc sống của tôi.

Người không nên xuất hiện cũng vẫn không xuất hiện.

Chiêu Dương công chúa ở trong cung hơn một tháng, thường xuyên chạy tới làm bạn cùng tôi, mỗi lần gặp nàng tôi lại như thấy chính mình trước đây, tràn đầy nhựa sống.

Nam Lăng ở bên tỉ mỉ gọt vỏ đào, bỏ đi lớp vỏ xấu xí để lộ lớp thịt đỏ mọng tươi ngon.

Hoa quả thời Hán triều có rất nhiều, quất, chanh, vải, đu đủ, từ khi Trương Khiên nối liền Tây Vực, mở ra con đường tơ lụa thì nho, dưa Hami là những loại quả quý hiếm cũng được nhập vào nước Hán.

Khi đến mùa đào, Lưu Triệt sẽ ban tặng một đĩa đào, Nam Quận dồi dào đào tiên, những loại quả quý đều được khoái mã vận chuyển vào Hán cung, dọc đường dùng băng lạnh để giữ cho hoa quả được tươi mới.

“Mỹ nhân, người có phát giác một chuyện không?” Nam Lăng đưa cho tôi một miếng đào.

“Chuyện gì?”

“Gần đây trong cung lén lưu truyền…”

“Cứ nói đừng ngại.” Tôi liếc mắt qua Nam Lăng.

“Chiêu Dương công chúa được bệ hạ sủng ái, thân là con gái phiên Vương lại được ở trong Vị Ương Cung lâu vậy, mà dung mạo nàng cũng sáu, bảy phần giống người.”

Tay đưa đến miệng cũng khựng lại, nghe Nam Lăng nói như vậy, đồng tử như nước của Lưu Tử Ngu hiện ra trước mắt, đúng là có vài phần giống tôi, đúng hơn là giống tôi trước kia, đôi má hồng hào đầy đặn, không gầy yếu như tôi của bây giờ.

“Tâm tư bệ hạ chúng ta sao có thể đoán được? Mặc người ta đi.” Khẽ cắn một miếng, nước đào dính vào đầu ngón tay.

“Một cõi hồng trần phi tử cười, không ai biết là do vải.” Hương vị ngọt ngào thơm ngon, tôi nhỏ giọng nhắc tới.

Nam Lăng vừa giúp tôi lau tay vừa ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn hỏi, “Mỹ nhân thích ăn vải?”

Tôi không trả lời, cầm một miếng đưa nàng, “Ăn đi!”

“Không được đâu, đây là cống phẩm, nô tỳ…” Nàng cuống quít lắc đầu.

“Để hư rồi thì chẳng phải càng đáng tiếc sao?” Tôi ngắt lời nàng, nhét một quả vào tay nàng.

“Sắp tới yến tiệc ở hồ Thái Dịch rồi, để nô tỳ giúp người sửa soạn.” Nàng cắn vội quả đào rồi chạy đi lấy nước.

Chọn tới chọn lui, vẫn chọn màu xanh, một bộ trường khâm cư xanh nhạt dài với vạt áo xòe ra, đai lưng màu đen tuyền, mặt trên váy thêu những đóa phù dung to nhạt màu như ẩn như hiện.

Hồ Thái Dịch ở phía nam Trường Nhạc Cung, trăm hoa đua nở, cây cối xum xuê, đi dạo giữa khu rừng xanh mướt càng làm tôn làn váy thướt tha mát dịu.

Khi tôi đến thì nhiều cung nữ đang đùa giỡn bên bờ hồ, dù sao cũng không phải yến tiệc trang trọng nên không khí cũng thoải mái tự nhiên hơn.

Phù Dung Thái Dịch, liễu Vị Ương, cảnh sắc Hán cung xinh đẹp hợp lòng người, con người lại càng kiều diễm hơn hoa.

Bên cạnh hồ là một hành lang dài với những tấm mành che mềm nhẹ bay bay trong gió, từ xa đã có thể thấy Lưu Triệt đang ngồi chính giữa, Doãn phu nhân tựa vào hắn cười khúc kha khúc khích, Trịnh mỹ nhân ngồi ngay ngắn ở bên đong đưa cành liễu, Vệ Tử Phu thì đang dạy thái tử đọc sách, yến tiệc vẫn chưa bắt đầu.

Khung cảnh hòa hợp sum vầy, dưới ánh mặt trời rạng rỡ lại tựa như một bức họa đồ, tôi nhìn hình dáng bản thân phản chiếu dưới nước rồi chợt hắt nước về phía Nam Lăng, nàng bị tôi đánh lén vẫn không dám hắt trả, tôi lại tiếp tục hắt nữa.

Cuối cùng nàng nhịn không được cười phá lên nghịch nước cùng tôi.

Tôi bị nàng đuổi mà vốc một vốc nước hắt hết về sau, nhưng quay lại chỉ thấy Lưu Triệt ướt sũng đang đứng như trời trồng.

“Bệ hạ!” Tôi thấy mấy giọt nước còn đang nhỏ xuống từ mũ áo hắn, theo mi mắt nhỏ giọt, trông chật vật lạ thường.

“Nha đầu này càng lúc càng không biết lớn nhỏ.” Hắn nhếch miệng.

“Ai biết người lại đột nhiên xuất hiện.” Tôi chạy biến sang một bên.

Lưu Triệt mắt xẹt qua ý trêu chọc, tay ôm lấy tôi định quẳng xuống nước, tôi cuống quít vòng tôi níu cổ hắn.

“Trẫm ném nàng xuống nước cho nàng nếm thử mùi vị nhé?” Khuôn mặt hắn sáp lại, cố ý dài giọng.

“Đừng, thiếp không biết bơi!” Tôi không dám động đậy, sợ hắn buông tay thật.

“Vậy ái phi hôn trẫm một cái, trẫm sẽ thả nàng ra.” Hắn nhíu mày áp mặt xuống.

Tôi trợn mắt, Lưu Triệt hôm nay có phải bị rút gân rồi không?

“Ai cần chứ!” Tôi quay mặt qua chỗ khác.

Cánh tay hắn thả lỏng, tôi thấy mình sắp rớt xuống nước, góc váy chạm vào mặt nước tạo nên gợn sóng rồi.

“A! Được rồi!” Tôi liều chết níu lấy hắn không buông.

Hắn bĩu môi, lòng tôi mềm đi, từ từ nhắm mắt, hai bờ môi mềm mại chạm nhau, một nỗi bất an lan tràn nhưng lại bị hắn được đà ngậm lấy vần vò mút vào. Hắn ôm tôi vào lòng, giữ chặt gáy tôi hôn càng sâu hơn.

Một lúc lâu sau, cổ tôi mỏi nhừ hắn mới chịu buông tha, nhưng cung nữ đang chơi đùa xung quanh đã lặng yên đứng sang một bên, thi thoảng lại lén liếc nhìn.

Tôi vô cùng xấu hổ, Lưu Triệt lại còn thì thầm bên tai tôi, hơi thở ấm nóng thoảng qua. “Mật đào Nam Quận quả nhiên là mỹ vị.”

Nghe nói thế tôi lại bối rối, sửa sang lại y phục rồi vội vã kéo Nam Lăng đi về phía khác.

Nam Lăng lót tót đi theo tôi mà khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn đỏ bừng, tôi đánh nhẹ nàng một cái nhưng nàng lại còn cười nhăn nhở.

Ngồi trong hành lang dài, trên bàn bày các loại hoa quả, tôi tiện tay cầm một quả mận bỏ vào miệng.

Doãn phu nhân ngắt một quả nho đưa tới bên miệng Lưu Triệt, hắn ngậm lấy rồi kéo cả người nàng ngã vào lòng.

“Muội muội thích ăn chua, không phải đã có thai chứ.” Doãn phu nhân bỗng nhiên nhìn tôi.

Vừa nghe đến có thai tôi lại chột dạ như đã làm sai chuyện gì, “Phu nhân nói đùa rồi!”

“Bệ hạ cả ngày ở chỗ muội muội, mong rằng sớm ngày có thêm một vị tiểu hoàng tử đó.”

Lời nói của nàng mang ý trào phúng, phi tần trong hậu cung kiêng kị nhất là không thể sinh nở, nhưng nàng đã đoán nhầm tôi rồi.

“Sức khỏe nàng chưa bình phục, trẫm không muốn nàng mệt nhọc!” Lưu Triệt ôm nàng an ủi.

Tôi gượng gạo động đậy khóe miệng, làm như không có việc gì nhìn về phía xa.

Mặt hồ tĩnh lặng chợt xẹt qua một cánh chim đơn côi làm dấy lên từng vòng sóng mênh mang. Lưu Triệt hậu cung ba ngàn, chuyện này chẳng can hệ tới tôi, vì vốn không yêu sẽ không đau.

Nhưng sau khi nghe hắn nói vậy, trong lòng tôi vẫn tê tái, chỉ một thoáng rồi lại hòa cùng cảnh ý tươi đẹp tán đi.

Tôi bất giác lau môi, nhưng dấu vết còn lưu lại dù có lau thế nào cũng chẳng hết.

Chốc lát sau, có một cung nữ cầm một cành đào có dính nước xương bồ phẩy nhiều nơi, giữa màn sáng nhạt nhòa, Hàn Bác đang gấp gáp đi tới.

“Bệ hạ, quân tình cấp báo.” Hắn đứng ngoài hành lang, sắc mặt ngưng trọng.

Lưu Triệt nghe vậy đứng dậy, “Trẫm đến Thừa Minh Điện trước.”

Đoạn quay đầu cười nói, “Đêm nay trẫm ngủ lại Y Lan Điện, Lý mỹ nhân nên cho trẫm thêm một hoàng tử nữa mới phải.”

Tôi ngẩn người xấu hổ, Doãn phu nhân cũng đứng lên giúp Lưu Triệt chỉnh lại áo sống.

Lưu Triệt đi rồi, không khí cũng trầm xuống, Doãn phu nhân thỉnh thoảng đệm vài câu, tôi chỉ một mình đi dạo trong rừng.

Đến bờ hồ, thấy Hàn Bác đang đứng giữa đám cây cối, vẫn là bội kiếm cài bên hông, tôi biết hắn cùng Doãn phu nhân đang liếc mắt đưa tình nên thinh lặng đi xa.

“Chuyện ngày đó…” Hắn cất bước tiến lên, mấy rặng liễu rậm rạp che khuất bóng dáng chúng tôi.

“Chẳng liên quan đến ta, ngươi không cần giải thích với ta.” Tôi lui lại giữ khoảng cách với hắn.

Hắn lại thở dài ra vẻ khó xử, mày nhíu lại nhìn tôi, “Người từng nói với tôi, nữ tử trong Vị Ương Cung là đau khổ nhất, vậy còn người?”

Tôi sững người, chợt nhớ tới một buổi chiều rất lâu trước đây, lời nói ấy hắn vẫn còn nhớ sao.

“Dù thế nào cũng vẫn phải sống, không phải sao? Ít nhất hiện tại ta có thân phận mỹ nhân, ăn no mặc ấm.” Tôi tự giễu, ngữ điệu cũng bất giác nhanh hơn để che dấu cảm xúc trong lòng.

“Tôi thà rằng người vẫn chỉ là cung nữ trong Vĩnh Hạng.” Hắn bỗng đưa tay vuốt tóc tôi.

Tôi đang định hất tay hắn ra lại thấy trong tay hắn là một chiếc lá liễu, “Rơi trên đầu người.”

“Cám ơn.” Tôi ngượng ngùng quay đi.

“Tôi thủ vệ ở Vị Ương Cung gần mười năm, nhưng chưa bao giờ gặp một phi tử giống người, không tranh không đoạt. Mỗi lần gặp người, người đều không vui vẻ.” Hắn khoanh tay.

“Làm sao ngươi biết ta không tranh, ngươi sao biết ta sống không vui? Đừng tự cho mình là thông minh!” Tôi bị chạm vào nỗi đau mà giận dữ mất kiểm soát.

“Tôi biết chứ.” Hắn vẫn bình tĩnh.

“Có tâm nghĩ đến điều này chi bằng suy nghĩ về chuyện giữa ngươi cùng Doãn phu nhân đi, có thể hay không thể!” Tôi phất tay áo bỏ đi.

Hắn lại giữ tay tôi, kéo tôi ngã vào lòng hắn, “Chúng tôi không như người tưởng tượng đâu.”

“Ngươi buông tay ra, Hàn Bác!” Tôi gằn từng tiếng, nam nhân này, hắn làm sao vậy?

Hắn cũng ý thức được mình thất thố, bèn lui người hành lễ, “Vi thần mạo phạm.”

Ra khỏi đó mà lòng tôi vẫn không yên khi nói chuyện cùng Nam Lăng, Doãn phu nhân thấy mất hứng nên về Quế Cung trước.

Khi Lưu Triệt tới Y Lan Điện thì đã nửa đêm, hắn ngã xuống tháp không nói không rằng, có vẻ rất mỏi mệt.

Cả đêm hắn đều trằn trọc, tôi quay lưng lại, bầu trời bên ngoài cửa sổ đầy sao, tôi an lành tiến vào mộng đẹp.

Từ lần trước hắn ngầm đồng ý cho tôi và đại ca gặp mặt, tôi bèn chọn ngày, triệu kiến Lý Duyên Niên ở Mộ Phong Thai ngoài Y Lan Điện.

Mùa hè oi bức không có nổi hạt mưa, tôi ngồi trong đình nhìn ra xa xa thấy hai bóng áo trắng, đến khi sực tỉnh thì lúng túng đứng dậy đón tiếp.

Hắn đi giữa màn mưa, khí chất lạnh nhạt lại hiu quạnh, dưới ánh trăng khuyết, dáng vẻ hắn hào sảng vô song. Vẫn thanh sam đơn giản da dẻ trắng trẻo nhưng y quan phất phơ, cằm lún phún râu, Lương công tử kia đã dừng lại ở hình ảnh trong trí nhớ.

“Ngài…” Tôi khẩn trương đến mức luống cuống.

“Bái kiến Lý mỹ nhân.” Hắn cùng đại ca tôi hành lễ, rồi ngẩng đầu mỉm cười nhìn tôi.

Chỉ một nụ cười đó, tôi đã cảm thấy tất cả những hờ hững đã lùi xa, chỉ để lại quen thuộc và ấm áp.

“Ta còn tưởng rằng không gặp được ngài nữa rồi.” Tôi mời họ ngồi xuống.

Sau khi Nam Lăng dâng trà xong thì thức thời lui ra, Trần Lộc ở xa xa canh chừng, bầu trời đang quang đãng bỗng tắm trong màn mưa, không khí mang theo mùi bùn đất, tôi cảm thấy từ ngày vào cung tới nay, đây là thời gian thoải mái nhất.

“Lý cơ sống có tốt không?” Ánh mắt của hắn nhu hòa, còn thêm chút đau lòng.

“Nghe ngài hỏi vậy ta mới cảm thấy mình còn có ngài.” Tôi nghẹn ngào cười gượng, nói.

“Bất cứ lúc nào ta cũng ở đây.” Hắn cho tôi một ánh mắt kiên định.

“Tiểu muội, đã gặp Nhị đệ chưa?” Đại ca tôi mở lời.

“Đã gặp, bệ hạ thăng huynh ấy là Đô Úy kinh thành.”

Lý Duyên Niên nâng chén uống một hớp, rồi hài lòng gật đầu, “Vệ Thanh lần này vẫn chưa tham chiến, bệ hạ coi trọng Phiêu Kỵ tướng quân là chuyện ai nấy đều biết.”

Nhắc đến Hoắc Khứ Bệnh thì Lương công tử bỗng nhiên ngẩng đầu, tôi lẳng lặng nhìn vào tảng đá không lên tiếng.

“Phiêu Kỵ tướng quân đại thắng, Lý Quảng lại phạm sai lầm.” Lý Duyên Niên xem nhẹ sự khác thường của tôi.

“Hử? Làm sao vậy?” Tôi lơ đễnh hỏi.

“Trương Khiên chậm trễ quân tình, làm cho Lý Quảng thua thảm hại, tổn thất hơn phân nửa, đến nỗi phải rút chạy khỏi quân Hung Nô”. Lương công tử khẽ nói.

“Không biết bệ hạ sẽ xử trí như thế nào, Trương Khiên là thư đồng theo người từ nhỏ, đi sứ phía tây có công lớn được phong thưởng. Nếu luận theo quân pháp thì tội chết khó tránh.” Lý Duyên Niên bổ sung.

Hành động của Lưu Triệt mấy ngày trước khác thường, nhất định là vì chuyện của Trương Khiên mà phiền não, tôi xuất thần nhìn xa xa.

“Tiểu muội, đang suy nghĩ chuyện gì thế?” Lý Duyên Niên huơ tay, hơi phật ý.

“Lý Quảng thì sao, sẽ xử trí thế nào?” Tôi quay lại.

“Hắn công tội đều có, nên được miễn phạt, hơn nữa, Tể tướng Lý Thái mới nhậm chức là đường đệ của hắn.” Lý Duyên Niên nói rõ.

“Đại ca có biết trong cung Trường Nhạc có nơi đặc biệt nào không?” Tôi chợt nhớ tới rừng cây khác thường kia.

Hắn cau mày, suy nghĩ một lát nói, “Ta ở trong cung nhiều năm cũng không nghe nói. Trường Nhạc Cung là nơi ở của Thái Hậu, khi Vương Thái Hậu bệnh nặng qua đời nơi đó vẫn để không.”

“Vậy huynh có biết trong cung có thứ gì tên là Dao Quang không?” Tôi tiến thêm một bước thăm dò.

Lý Duyên Niên vẫn lắc đầu, Lương công tử lại mở miệng, “Lòng hiếu kỳ không thể quá sâu, trong thâm cung rất nhiều chuyện người không thể chạm vào.”

“Ta hiểu!”

Làn gió nhẹ mang theo mưa phùn thổi bay mái tóc tôi, tay áo phập phồng. Từ trên đài cao, ba người chúng tôi ngồi đối diện nhau quan sát cây cối dày đặc mà thê lương.

Mưa vẫn rả rích, khi chia tay, Lương công tử đột nhiên quay lại, cúi đầu nhìn tôi, “Hắn sẽ mau chóng về kinh.”

Mưa bụi tí tách rơi, lời nói khẽ khàng phiêu tán theo gió mà lại nặng nề như thái sơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.