Núi non trùng điệp, những gốc cây sam trắng vươn thẳng đến tận trời cao, cành cây chằng chịt bám víu bên vách núi, tiếng nhạc ngày càng gần, bây giờ mới thấy rõ phía cuối cánh rừng là một chái nhà bằng gỗ có suối chảy qua, trong tiếng nước róc rách, một nam tử mặc áo bố màu vàng nhạt đang ngồi trước dao cầm, không rõ khuôn mặt, xung quanh là vài thị hầu hoặc đứng hoặc ngồi cùng gõ nhịp.
Tôi ẩn mình sau gốc cây sam, không ngờ ở Cam Tuyền Cung cũng có người cao nhã vậy.
Một nam tử đưa lưng về phía nam tử trẻ tuổi vỗ tay hoan nghênh nói, “Khúc Phượng Linh này trong lòng phải có trăm vạn hùng binh mới có thể tấu được hào khí như thế.”
Nam tử đánh đàn ngẩng đầu lên, “Trẫm nguyện nghe cao kiến của Tư Mã Thị trung.”
Tôi kinh ngạc, chỉ biết Lưu Triệt tinh thông âm luật nhưng không ngờ hắn còn có cầm nghệ cao siêu, sử dụng nhạc khí còn thành thạo hơn tôi.
Nam tử trẻ tuổi vội vàng đứng lên, khom người cúi đầu, “Thần không dám nhận, thuở nhỏ theo gia phụ chu du tứ phương nên tích góp được chút kiến giải.”
Hắn chính là Tư Mã Thiên nổi danh trong lịch sử đó sao! Một bộ sử ký lưu truyền muôn đời.
Lưu Triệt bất động, tiếp tục nói, “Cổ nhân nói, đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường, có thể lý giải vạn vật tồn tại hữu hình và cả vô hình.”
“Thần năm trước du ngoạn về phía nam tới Giang Hoài, núi biếc non xanh, lại tới Hội Kê, tham quan mộ Vũ đế, thấy các điều lạ, du ngoạn sông nước khiến thần được lĩnh ngộ.”
“Lĩnh ngộ điều gì?”
“Trời đất tồn tại cùng chúng ta, vạn vật cùng ta hòa làm một.”
“Nếu con người không vì mình, thần tiên không tồn tại, thánh nhân vô danh, nếu học theo Hoàng Đế thì không thích hợp với Đại Hán ta. Nếu không tranh sự đời, dùng cái gì trị quốc, làm sao an dân? Bình định Hung Nô lại càng vô vọng.” Lưu Triệt vừa gảy đàn vừa hùng hồn nói.
“Bệ hạ là minh quân, đề cao học thuyết nho gia, cũng là xu thế Đại Hán cần, thần chỉ là một thư sinh, so với thuật trị quốc thì không có nhiều kiến giải, chỉ ham thích du sơn ngoạn thủy, ghi chép lại kỳ văn dị sự, kế thừa gia phụ.”
“Khi lão thái còn sống, trẫm từng đọc Nam Hoa Kinh và Tề Vật Luận không dưới mấy trăm lần, Đạo gia tinh túy đã ăn nhập vào cốt tủy.”
Tư Mã Thiên mở thẻ tre trong tay ra, “Từ phú này của bệ hạ còn khuyết, dù có bao quát được khí phách vạn vật.”
Giọng nói trầm thấp của nam tử cất lên,
“Gió thu thổi làm bay mây trắng
Cỏ hoa tàn, nhạn thẳng về nam
Hoa lan đẹp, hoa cúc thơm
Nhớ giai nhân mãi vấn vương trong lòng
Chèo lâu thuyền qua sông Phần thủy
Ngang giữa dòng, sóng dậy trắng ngần
Điệu hò tiêu trống hòa ngân
Toàn vui vẻ, lại thêm phần thương đau
Trẻ trung khỏe mạnh bao lâu
Bỗng nhiên già lão bạc đầu biết sao?”
Tôi dựa vào thân cây ngẩng đầu nhìn cành lá trên cao, lá cây xào xạc như đón gió Mạc Bắc thổi vào lòng quạnh vắng mênh mông.
“Chưa được hoàn mỹ, thiếu mất từ kết.”
“Người phía sau cây, nghe xong có góp ý gì không?” Lưu Triệt đứng dậy cao giọng.
Tôi giật bắn người, đành mặt dày mày dặn đi ra.
“Vị này là?” Tư Mã Thiên xoay người, nghi hoặc nói.
“Tô Lâm, truyền ý chỉ của trẫm, cung tì thị hầu ở Chiêu Tiên Các phạt trượng rồi nhốt vào lao.”
“Đừng! Nô tỳ một mình trốn ra, xin tự chịu phạt!” Tôi rạp người, vì chỉ mặc y phục mỏng manh nên khi quỳ xuống bị đá cắt vào đầu gối hơi đau.
“Lập tức thi thành!” Lưu Triệt bàng quan.
“Nô tì theo tiếng đàn đến đây, không biết là bệ hạ, nô tỳ xin chịu phạt thay họ.”
Tư Mã Thiên cúi đầu đứng bên, không khí nhờ tiếng đàn mà hòa hảo nay lại căng thẳng.
Lưu Triệt nhíu mày, “Nếu nàng có thể tấu được Khúc Phượng Linh cổ này mà không sai sót, làm cho trẫm hài lòng thì sẽ bỏ qua, bằng không thì cứ y lệnh mà làm.”
Thế này là cố ý khó dễ tôi rồi, tôi chỉ mới nghe một lần, lại đòi hỏi không sai một âm.
“Khúc Phượng Linh cổ không mất mấy tháng thì người bình thường không thể…” Tư Mã Thiên nhịn không được mở miệng.
“Tấu không được thì lui ra!” Lưu Triệt nóng nảy.
“Nô tì nguyện thử một lần.”
Khi đứng dậy thì đầu gối đau điếng, lảo đảo đi qua, tay phải dính bùn chật vật ngồi xuống, Tô Lâm dâng khăn tay xong, tôi lập tức gảy đàn.
Gảy thử vài âm, chỉnh lại âm điệu cho chuẩn rồi lưu loát tiếp tục, lòng tĩnh lại, cảm xúc ẩn sâu dào dạt tuôn trào, ngón tay tôi theo nhịp trái tim, ban đầu còn trúc trắc nhưng càng về sau tiếng đàn càng trôi chảy du dương.
Tôi khẽ nhắm mắt cất giọng uyển chuyển, tiếng đàn không còn theo ý tôi nữa mà bay bổng vút cao, khi ngẩng đầu lên tôi thấy trong rừng không biết từ khi nào chim chóc đã vỗ cánh lượn quanh.
Điệu hò tiêu trống hòa ngân.
Toàn vui vẻ, lại thêm phần thương đau
Tôi lặp lại hai câu này như không kềm chế được.
Khi kết thúc, tôi nhìn Lưu Triệt, “Cỏ cây thưa thớt, mỹ nhân về già, gió thu sang!”
“Lần này thì hay rồi, gió thu sang, hay cho gió thu sang!” Tư Mã Thiên vung thẻ tre lên tán dương không ngớt.
“Nếu đã có thể khiến cho cao nhân từ trước đến nay vẫn luôn kiêu ngạo này mở miệng khen ngợi, việc này coi như bỏ qua, lui ra đi.”
“Vâng.” Tôi thở phào nhẹ nhõm, khi đứng lên mới phát hiện hai chân đã tê rần.
“Thứ cho vi thần đường đột, nói vậy nương nương chính là Lý mỹ nhân.” Tư Mã Thiên cung kính hành lễ.
Tôi khẽ gật đầu, “Nghe đại danh Tư Mã Thiên đã lâu.”
Hắn sửng sốt, chợt cười nói, “Thiên tự nhận đã gặp qua vô số người nhưng không ngờ trong thâm cung lại có người đặc biệt như mỹ nhân.”
“Đem bài Thu Phong Từ này chép vào Đông Các của Diên Thọ Quán!” Tiếng nói xa dần, tôi vội bước theo, cúi đầu nhìn lại thấy dưới váy đã loang lổ vết máu.
Trở lại Chiêu Tiên Các, Nam Lăng đỡ tôi ngồi xuống, “Mỹ nhân, người đi đâu…” Còn chưa nói xong, nhìn thấy một mảng đỏ thẫm trên váy tôi nàng bịt miệng.
Lớp da trên gối chóc ra chảy máu ròng ròng, tôi lệnh cho nàng không được hé miệng, lặng lẽ lấy một chén rượu chịu đau lau rửa vết thương, lấy vải sạch ngâm nước ấm băng bó qua.
Trời đã về chiều, bữa tối còn chưa dọn lên, tôi đang dùng tạm bánh trái buổi trưa cho đỡ đói thì thấy một hàng tiểu hoàng môn nối đuôi nhau tiến vào, các hộp thức ăn bày đầy bàn, tôi và Nam Lăng nhìn nhau.
“Bổn cung không dùng nhiều thế này, giữ lại một hộp cơm, một hộp canh là được rồi!”
Họ vẫn bày đồ ăn ra, hương thơm nức mũi, cái bàn dài hẹp muôn màu muôn sắc.
“Hôm nay là lễ gì vậy?”
Nam Lăng lắc đầu lại gần phụ giúp.
Sau khi bày xong hai đôi đũa, họ tự giác lui ra, tôi ngồi xuống đón lấy thức ăn Nam Lăng đưa.
“Mỹ nhân xin hãy khoan!” Còn chưa nuốt xong miếng cơm, bên ngoài lại có một lão giả râu tóc bạc trắng mình mặc quan phục.
“Lại gì nữa đây?” Tôi càng không hiểu.
Ngồi xuống tháp, lão thái y trải túi đồ ra, lấy bình gốm có chứa tam thất và xuyên khung đặt xuống, chuẩn bị thêm một chậu nước ấm rồi lẳng lặng lui xuống.
“Ngươi…” Tôi còn chưa nói hết đã có người vén rèm bước vào.
Lưu Triệt đứng trước cửa trầm mặc nhìn khiến tôi bối rối, tay chân luống cuống không biết làm sao.
“Nô tỳ…”
“Trẫm…”
Chúng tôi không hẹn cùng mở miệng, lại im bặt, quả là dị thường.
Tôi theo phản xạ lui về sau, hắn lại khom người vén váy tôi lên, tôi giữ tay hắn, “Bệ hạ!”
Hắn gạt tay tôi ra, kéo cao ống quần để lộ đầu gối với vết thương tụ máu còn chưa khô.
“Ui…” Tôi hít sâu, hắn cẩn thận áp khăn ấm lên vết thương, đợi tôi đau ngất trời hắn mới nhẹ nhàng lau rửa.
Tôi nhìn hắn cúi đầu chuyên chú mà bất giác thất thần, cảm giác này quá mức quen thuộc, quen thuộc đến xa lạ.
Rắc tam thất và xuyên khung lên làm tôi thấy mát dịu thoải mái mà ngọ nguậy, hắn lại đột nhiên ngẩng đầu, hai khuôn mặt gần trong gang tấc đến nỗi gần như kề nhau.
Tôi nín thở, tim đập loạn xạ. Đến khi hai má đỏ bừng, hắn mới kéo tôi đứng lên, “Dùng bữa thôi!”
Hóa ra mỹ thực đầy bàn này là chuẩn bị cho Lưu Triệt, tôi trầm lặng không khách khí hưởng thụ.
Hắn ngoài vài lần tạm dừng thì không mở miệng nói gì cả, hôm nay tôi bỗng nhiên phát hiện, hắn ăn cơm rất chậm, hoàn toàn không giống tác phong thường ngày.
“Bệ hạ, người không biết mỹ nhân mấy ngày nay…” Nam Lăng đứng bên lẩm bẩm.
“Ta rất khỏe, ngươi đừng lắm điều!” Tôi buông đũa.
Lưu Triệt nghiêng đầu, ánh mắt đảo qua tôi thoáng do dự, “Khỏe lắm, với cái chân bị thương này cũng đủ để nàng tĩnh dưỡng vài ngày.”
“Tạ bệ hạ quan tâm.” Tôi buồn bực và cơm, phát tiết cơn giận vào bữa cơm xa xỉ này.
“Nếu nàng không chịu khó tĩnh dưỡng, bỏ lỡ cuộc đi săn tháng sau thì trẫm cũng hết cách.”
“Đi săn?” Tôi kinh ngạc nói.
Hắn ăn vài miếng nữa lập tức có cung nhân mang thêm đồ ăn vào, “Nếu không phải các phi tần của trẫm đều đã đi, chỉ còn nàng, lại viện cớ này nọ thì trẫm cũng không muốn mang theo người không an phận.”
“Nô tì không đi cũng được, tránh lại gây chuyện thị phi.”
“Ý trẫm nàng hiểu.” Hắn bỗng nhiên xoa tóc tôi, ngữ khí mặc dù nhu hòa lại khiến tôi không rét mà run.
Nhìn thì như bao dung sủng ái cực hạn, mấy ai biết được bên trong thế nào?
Dùng bữa xong, hắn ngồi một lát, sai người thay thuốc rồi vội vàng rời đi, cũng tốt, giảm bớt bất an cùng xấu hổ.
Mùa hè dần đi qua, kỳ nghỉ ở Cam Tuyền Cung sắp chấm dứt, cung nhân gấp gáp chuẩn bị hồi cung, sức khỏe của tôi nhờ thu đến cũng có biến chuyển tốt hơn.
Lý Quảng Lợi thăng quan tiến chức ngày càng nhanh, nay lại thay thế Vệ Thanh, tiếp nhận chức vệ úy Cam Tuyền Cung. Lý Duyên Niên mặc dù đã tới vài lần, tôi đều không gặp, với những khúc mắc này, tôi không còn muốn thân cận với hắn nữa.
Tôi từng ôm ảo tưởng, vì thứ tình thân máu thịt này, trước sự hưng suy của Lý thị dù không giúp được nhưng tôi cũng không muốn khoanh tay đứng nhìn, trơ mắt nhìn họ rơi vào vòng xoáy quyền lực.
Nay tôi đã hiểu, kẻ đáng thương tất có chỗ đáng giận, không thể tự thoát được.
Chính tôi cũng không phải đáng giận đó sao? Ngẫm nghĩ nhiều lại không cách nào thông suốt được, vì sao lại thế?
Đáng sợ nhất không phải bởi tình yêu mà trở nên mù quáng, mà là khi bất giác quay lại, người vốn tưởng rằng cực kỳ đáng hận lại không biết từ khi nào đã đi sâu vào đáy lòng.
Ngự giá rồng rắn ra khỏi cổng, tôi vén rèm lên, chỉ có thể nhìn thấy lớp lớp màu vàng phiêu động hoa lệ.
Xa giá long phượng của Lưu Triệt cùng Vệ Tử Phu đi đầu, đỉnh kiệu có 4 góc vểnh lên, bên trên khảm một viên trân châu Nam Hải to, dù cách rất xa, ánh mặt trời vẫn phản chiếu những tia sáng chói mắt.
Xa giá lưu ly mành vàng của Doãn phu nhân theo sau, bức mành che bằng lụa tinh xảo phất phơ, khi gặp nàng ở Vĩnh Hạng, nàng cũng ngồi trên kiệu thế này, là vinh hạnh đặc biệt Lưu Triệt ngự ban, cũng khó trách nàng kiêu ngạo như thế, tôi chưa từng thấy Lưu Triệt quát mắng nàng nửa câu.
Dưới thân tôi là Ngọc Long Hiên đã đón tôi lúc trước, nhuyễn tháp vách gỗ, lụa là bao quanh, cuối cùng là Phi Vũ Kha của Chiêu Dương công chúa Lưu Tử Ngu.
Làm tôi kinh ngạc là, Lưu Tử Ngu chẳng những tùy thị Cam Tuyền Cung mà còn trở về Vị Ương Cung, trong khi cha nàng đã trở về đất phong từ lâu, để lại con gái bảo bối, không biết tính làm gì.
Kiệu xóc nảy làm tôi buồn ngủ, không biết qua bao lâu, bên ngoài bỗng xôn xao ồn ào, tiếng vó ngựa dồn dập, tôi ló ra, Nam Lăng vội đi lên nói, “Là Phi Vũ Kha của Chiêu Dương công chúa đột nhiên va phải ổ gà, xém chút đã lật nhào.”