Đại Hán Phi Ca

Chương 80: Giằng co



“Bổn cung không uống!” Tôi đứng dậy, hai chân đặt xuống nền đất lạnh lẽo.

“Mỹ nhân đừng làm khó nô tài.”

“Ha ha…” Tôi chậm rãi bưng chén thuốc, để gần mũi ngửi, mùi xạ hương quen thuộc xộc đến.

Trên đời này lại có nam nhân tàn nhẫn thế sao, chỉ vì một lời nói hoang đường mà muốn giết chết cốt nhục thân sinh.

Tô Lâm vẫn cúi đầu, ngước đôi mắt khó hiểu lên nhìn tôi.

“Thật là kẻ yếu đuối, ngay cả giết người cũng không dám tự mình ra tay!”

Tôi hất văng chén thuốc xuống sàn, chất lỏng đen đặc bắn tung tóe lên váy, căn phòng tràn ngập mùi thuốc đắng.

“Đi nói với Lưu Triệt, nếu ai muốn làm tổn hại con của Bổn cung, trừ phi Bổn cung chết!” Tôi tóm cổ áo Tô Lâm đẩy hắn ra khỏi cửa.

Hắn lảo đảo té xuống, sau đó mang theo hai gã tiểu hoàng môn bỏ đi.

“Lau dọn đi!” Tôi quay về giường mà bụng thắt lại.

Mệt mỏi nhắm mắt nằm xuống, sống mũi cay cay.

Ba năm qua tôi đã chảy quá nhiều nước mắt mà chẳng biết chốt cùng là nghiệt trái tôi thiếu ai?

Nhưng hôm nay, giờ phút này, tôi chỉ biết, đừng kẻ nào hòng làm hại con tôi.

Một tiếng nói rụt rè cất lên, “Nô tài cáo lui.”

Tôi cũng không đáp, cho đến khi cửa điện mở ra đóng vào, căn phòng lại chìm vào bóng tối.

“Bảo bối, đừng sợ…” Tôi khẽ vuốt ve bụng, “Dù cả thế giới này không yêu con nhưng mẹ sẽ mãi mãi yêu con, bảo vệ con…”

“Đừng trách mẹ, mẹ không nên mang con đến thế giới này, cha con không thương con…Nếu con sinh ra ở thời đại của mẹ thì may mắn biết bao…”

Cứ như vậy, tôi rì rầm trò chuyện với cục cưng trong bụng, nói hết những lời muốn nói cả đời này.

Nói xong, con như hiểu lời tôi vậy, bụng đang phát đau lại bình ổn, thật là một đứa trẻ hiếu thuận.

Hai ngày không ăn cơm, dạ dày trống rỗng, mùi vị của đói khát cũng không đáng sợ lắm nhưng cơn buồn nôn cứ thắt cả bụng.

Tôi quấn chăn quanh mình, vén tấm mành dày lên, dưới ánh tà dương đỏ như máu là cung lâu nguy nga tráng lệ, ngày dài đằng đẵng, lại một năm nữa sắp qua.

Tựa vào cửa sổ, tôi ngắm vầng trăng khuyết đang đong đưa trên cao.

Chẳng biết tại sao, tôi chợt nhớ tới Vĩnh Hạng, nhớ tới Vương Phu nhân đã chết trong một đêm mưa thu.

Bàn tay nắm tay tôi lạnh lẽo như đá.

Đời người rồi cũng có lúc phải chết…

Tô Lâm chắc đã hồi bẩm Lưu Triệt, mà Lưu Triệt nhất định đã phong tỏa tin tức, hắn còn muốn giữ kín chuyện hơn tôi.

Hắn đã sai Tô Lâm bí mật mang thuốc tới tức là không muốn để tôi chết dễ dàng, nhưng tôi cũng không biết hắn muốn làm gì.

Hôm sau vẫn không có ai đặt chân đến Tuyên Khúc Cung, tôi sốt ruột bất an.

Cảm giác từ bi ai biến thành phiền chán, cộng với cơn đói không ngừng tra tấn, tôi đã hiểu ra, Lưu Triệt còn tàn nhẫn hơn so với tưởng tượng của tôi.

“Có ai ngoài đó không?” Biết không tác dụng gì nhưng vẫn muốn thử.

Cửa sổ đóng chặt không thể phá vỡ, nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng mấy chốc tôi sẽ không chống đỡ được nữa.

Có tiếng bước chân vọng đến, tôi gắng gượng bám vào cửa sổ, tiếp theo là tiếng mở khóa, tôi lui về sau, một đường sáng hẹp dần rọi vào.

“Là ngươi!”

“Mỹ nhân, mời!” Đó chính là Nam Lăng.

Trong bóng đêm, bóng nàng nhỏ bé yếu ớt lay động dưới ánh nến.

“Chúc mừng các ngươi, ta nay đã rơi vào kết cục này nhưng vẫn muốn nhìn xem các ngươi sau này có thảm hại hơn ta không.”

“Là người quá mức xuất sắc, Mỹ nhân người hưởng hết sủng nịch của thánh quyến thì nên biết, người đã trở thành cái đinh trong mắt bao nhiêu nữ tử hậu cung.” Nàng bình tĩnh trả lời, vẻ mặt hờ hững, hoàn toàn không phải Nam Lăng mà tôi biết.

Vốn tưởng rằng tôi hận nàng, nhưng hôm nay tôi mới hiểu được, vì sao phải hận một người mình chưa từng biết.

“Được, ngươi như thế mới khiến ta cảm thấy thoải mái.” Tôi quay về tháp.

Nàng đặt xuống một cái chén, trong ánh mắt lóe ra một tia bất an rồi biến mất.

“Là Doãn phu nhân hay Hoàng hậu nương nương phái ngươi tới?” Tôi cười lạnh nói.

“Mỹ nhân, mời dùng bữa.” Nàng khom lưng, tư thái đoan trang quen thuộc.

“Sao, Lưu Triệt hôm nay đổi người đưa thuốc? Bổn cung không uống, mang đi.”

“Đây là canh thịt người thích nhất.” Nàng chậm rãi bưng lên.

Mùi cơm nóng hầm hập khiêu khích vị giác của tôi, đôi khi sống sót còn quan trọng hơn cả tôn nghiêm.

“Nói cho ta biết, tại sao lại là ngươi…” Là đứa trẻ tôi cảm thấy thanh sạch nhất bên cạnh.

“Nam Lăng không thể nói được, đứa trẻ này người không được giữ lại.”Nàng ngoan cố.

Tôi cao tay tát xuống mặt nàng.

Tiếng vang giữa căn phòng yên tĩnh này càng thêm dị thường, má trái của nàng sưng phù lên, nàng xoa má, lau khóe miệng.

“Một cái tát này là vì ngươi đã phụ lòng tin của ta.”

Lại một tiếng nữa, má phải nàng đỏ hồng, tay trái tôi cũng đau rát.

“Cái này, là tưởng niệm cho Nam Lăng đã chết.”

Nàng cũng không phản kháng mà lại ngửa mặt lên cười, “Người mới đáng thương nhất trong Vị Ương Cung, ai cũng muốn người chết… Người lại còn mang thai cốt nhục của nam nhân mình không thương. Nam Lăng cũng vì muốn tốt cho người, sinh nó ra sẽ càng khốn khổ hơn…Haha…”

Hai má sưng đỏ của nàng cùng vết máu bên khóe miệng dưới ánh nến lập lòe lại càng đáng sợ.

Tôi run rẩy cả người, “Họ muốn tranh thủ tình cảm, vì một kẻ vô tâm mà đánh cược lớn như thế, làm sao có thể tốt hơn ta? Ai đáng thương hơn ai, ngươi cứ tự cầu phúc đi!”

“Nam Lăng nếu đã lựa chọn con đường này, đã sớm dự tính cả rồi.”

“Ta không quan tâm ngươi thế nào, cứ việc đi hồi bẩm bệ hạ, hoặc các nàng.”

“Mỹ nhân nhớ dùng bữa.” Nàng buông chén canh, chậm rãi bước ra ngoài.

Bóng lưng nàng làm tôi thoáng chốc hốt hoảng, “Ngươi rốt cục là ai?”

Nàng ngoái đầu nhìn lại tôi, giọng nhỏ đến gần như không thể nghe thấy, “Mỹ nhân còn nhớ cố nhân trong phủ Bình Dương?”

Hơi lạnh ập đến, tôi không nhúc nhích nhìn từng biểu cảm của nàng, quá giống…

“Thúy Lâu là tỷ tỷ ruột của nô tỳ!”

Tôi khiếp sợ, mãi sau mới hồi thần được thì nàng đã khóa cửa, góc áo trắng không ngừng lắc lư trước mắt tôi.

Nàng đã từng nhắc tới, có một tỷ tỷ… Nhưng không ngờ, lại là Thúy Lâu.

Tôi ngã ngồi xuống tháp, mâu thuẫn giằng xé trong lồng ngực.

Việc này lại liên quan Thúy Lâu, lúc tôi gặp Hoắc Khứ Bệnh thì vừa lúc bị nàng bắt gặp, nàng đã ở đâu…

Cảm xúc phập phồng đã tiêu hao hết phần sức lực còn sót lại, tôi nửa nằm trên tháp, bây giờ mới cảm nhận được tám chữ: nhân tình ấm lạnh, thế sự vô thường.

Từng thân mật khăng khít lại chỉ như gió thoảng mây bay.

Tôi há miệng uống canh, lời Nam Lăng nói vẫn quanh quẩn bên tai, dư vị ngọt lành dậy nên, sự cay đắng cũng không đến mức không chịu đựng được.

Cổ họng thắt lại, tôi ép bản thân phải nuốt xuống.

Nếu các nàng đều muốn tôi chết, tôi càng phải sống sót.

Dạ dày trống rỗng được lấp đầy, tôi cuộn mình trong chăn say ngủ.

Trong mộng luôn có tiếng ca văng vẳng đâu đây, tiếng ca đi qua mấy đời phù hoa, nháy mắt, tôi đã thông suốt, vốn chỉ là chuyện xưa cũ nhưng tôi đã chấp niệm quá sâu.

Tia nắng đầu tiên len qua khe cửa lọt vào đánh thức tôi.

Ngồi trước gương, tôi chải mái tóc rối bù, búi tóc đơn giản rồi thay bộ váy sạch sẽ, xoa đôi mắt sưng húp để làm mình tỉnh táo đôi chút.

Như có dự cảm, một canh giờ sau, quả nhiên có người đến.

Tô Lâm cầm theo một bộ lục y.

“Bổn cung còn tưởng rằng lần này sẽ là ba thước lụa trắng chứ!”

“Mỹ nhân nói đùa, là bệ hạ lệnh cho nô tài đến đưa Mỹ nhân đi dự tiệc.” Tô Lâm cúi người nói.

“Nếu phải dự tiệc thì hãy mau chuẩn bị nước ấm, Bổn cung còn chưa dùng điểm tâm, làm sao có sức ra ngoài?” Tôi vuốt vuốt áo váy, Tô Lâm vội vàng làm theo.

Chỉ chốc lát, tôi đã được đưa vào bên trong bức bình phong ở nội điện, ngâm mình trong nước ấm, dựa vào thành bồn, tôi tắm rửa kỹ lưỡng, nước ấm xua tan mệt mỏi, nửa canh giờ sau tôi an nhàn tận hưởng bữa sáng mỹ vị.

Sau khi xong xuôi, tôi nhanh nhẹn bước ra khỏi cửa điện.

Ánh mặt trời chói chang, tôi che mắt, đợi thích ứng được rồi mới rảo bước.

Kiến trúc của Thượng Lâm Uyển gồm 9 khúc quanh 18 lối rẽ, tôi ngồi trên ngự liễn, khép hờ mắt dưỡng thần.

Chuyện gì đến sẽ đến, nghĩ vậy tôi không còn sợ hãi nữa.

Qua hồ là đến Nghi Xuân Uyển, Tô Lâm dẫn tôi nhập điện, trong điện ấm áp, tôi vén mành lên, thấy Doãn phu nhân đang nghiêng mình dựa vào lòng Lưu Triệt, y phục nửa hở đầy hương diễm.

“Bệ hạ cho đòi nô tỳ là muốn xem người cùng Phu nhân hoan ái sao?” Tôi thướt tha đứng im, không định lùi bước.

Lưu Triệt hơi ngạc nhiên, giúp Doãn phu nhân chỉnh trang y phục, “Ai cho phép ngươi làm càn?”

“Nô tì không hiểu thế nào là làm càn, xin bệ hạ nói rõ.” Tôi làm động tác nhún gối hồi đáp.

“Lý Mỹ nhân dưỡng thai rất tốt, lời nói cũng rất khỏe khoắn!” Doãn phu nhân nhanh chóng mặc lại y phục.

“Phu nhân mới là dưỡng tốt, suy nghĩ sâu xa quá khéo lại thương tổn thân thể.” Tôi thản nhiên nghiêng người, nhường đường cho nàng

“Nàng lui xuống trước đi.” Lưu Triệt xen ngang, Doãn phu nhân thức thời tránh đi.

Lưu Triệt lạnh lùng quét qua quét lại tôi, khóe miệng nhếch lên, “Đóng cửa tĩnh dưỡng, hiệu quả rất tốt!”

“Nô tì không chết đói cũng không hư thai, bệ hạ thất vọng lắm nhỉ?”|

Hắn bóp cằm tôi thật mạnh, “Nếu không phải trẫm muốn xem kịch vui, ngươi cho là ngươi có thể đứng đây?”

“Mỏi mắt mong chờ.” Tôi cười khẩy.

Hắn thu tay, nhìn vào bụng tôi, “Để nó đợi trong bụng ngươi thêm mấy ngày nữa cũng thế thôi!”

“Bởi vì người chưa xác định được, bởi vì người đã dao động, người yếu đuối, người không dám thừa nhận, nô tì nói đúng không?”

Tôi không cam lòng yếu thế khích tướng, hắn lại tức giận, “Là trẫm còn nhân từ nên chưa tiễn nghiệt chủng này đi.”

“Nhưng người sẽ không làm vậy, trò hay còn chưa bắt đầu, không phải sao?” Tôi nghếch mặt không sợ hãi đối diện với hắn.

“Phiêu Kỵ tướng quân hôm trước đã kết thân cùng Trung Sơn Vương, thành hôn với Chiêu Dương công chúa.” Hắn gằn từng tiếng, ra vẻ thờ ơ nhắc tới.

Tôi sửng sốt, ngay thời khắc tôi gian nan đương đầu với cuộc sống, chàng đã bỏ quên tôi…

Nhớ tới câu nói cuối cùng của chàng ngày ấy trên thuyền, đối với chàng mà nói, tôi cũng chỉ nằm ở một góc nhỏ trong tim chàng mà thôi.

Nhưng tình cảm này, quá khứ này, sao có thể bắt tôi không nhớ?

Chàng lấy không phải ai xa lạ mà là nữ tử giống tôi, tôi không còn gì oán trách nữa, con đường của chàng không ai có thể thay chàng hoàn thành.

“Vậy, nô tì nên tới cửa chúc mừng mới phải.” Tôi thản nhiên nói.

Cố mở to mắt để nước mắt quay ngược lại, phí hoài bao lâu nay, tôi sớm đã chẳng còn nhiệt tình.

Bụi đã đóng tầng, hãy cứ để nó chết theo tôi đi, cuộc sống còn lại an an ổn ổn.

Yêu hận, đối với tôi bây giờ đã chẳng còn gì đáng kể.

Tốt quá rồi, tôi nên cầu chúc cho chàng, tương lai không lâu nữa sẽ có con, rồi phong vương bái hầu, công thành danh toại, trọn vẹn cả đời…

“Trưa nay, trẫm sẽ thiết yến ở đây, chúc mừng tướng quân của trẫm đã lấy được mỹ nhân về nhà.”

“Bệ hạ an bài như thế nào, nô tì đều tuân mệnh, khi nào muốn mạng đứa trẻ này cũng xin phụng hồi, chỉ sợ đến cuối cùng, người hối hận không phải nô tì.”

“Ái phi trong mình không khoẻ, đã có điềm báo khả năng sinh non, tất nhiên là không cần tham dự, ở phía sau xem là được rồi, lời chúc phúc của ngươi, trẫm sẽ nhắn lại.” Hắn bị tôi xỏ xiên mà phải cố gắng bình tĩnh nói hết câu.

“Nhưng nô tì còn muốn xem, những nữ nhân tôn quý của bệ hạ vì tranh giành phú quý mà tự giết lẫn nhau!” Tôi trừng mắt hắn, nghiến răng nói.

Hắn vung tay lên trán tôi, “Nữ nhân độc ác này!”

Tôi hất tay hắn ra, dịu dàng nói, “Nhờ có thầy giỏi là bệ hạ đây.”

“Ngươi…” Hắn dừng lại, cao giọng cười nhưng con ngươi rét lạnh.

“Nô tì trong người mệt mỏi, xin vào nội thất nghỉ tạm một lát.” Tôi tránh xa hắn, xoay người rời đi.

“Trẫm có cho phép?”

“Trước khi có cuộc vui để xem, nghiệt chủng này nếu có gì không hay xảy ra, bệ hạ sẽ tiếc lắm đấy!” Tôi nén nỗi đau, nói một cách cay nghiệt.

“Trên đời này sao lại có nữ nhân như ngươi?”

Tôi phớt lờ hắn, nằm xuống tháp, cuộn tròn người, nước mắt kìm nén đã lâu lã chã tuôn rơi.

Hóa ra, tim chết cũng đau đến vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.