“Vết thương nhỏ thôi!” Lương công tử vẫn cười bình thản, “Ta đã bại dưới tay hắn.”
Hoắc Khứ Bệnh từ phía sau kéo vai tôi lại, “Theo ta trở về.”
“Thương thế của ngài có nặng không?” Tôi lại đẩy chàng ra, nắm cánh tay của Lương công tử, xé vạt áo băng bó đơn giản.
“Dao Ca, đừng như vậy…”
“Nếu tôi được lựa chọn lần nữa, tôi thà không quen biết ngài…” Tôi quay đầu nói.
“Nếu ta được lựa chọn lần nữa, khi lần đầu phải rời xa nàng, ta sẽ cột nàng lại bên cạnh, không cho rời nửa bước.” Chàng đặt viên đá Nguyệt Nha vào lòng bàn tay tôi.
“Khi ở trong cung đơn độc không chỗ nương tựa, khi tôi nhớ mong ngài da diết thì ngài đang ở đâu?”
“Là lỗi của ta, ta đáng bị trừng phạt,” Chàng nắm tay tôi, “Sau này hãy để ta chăm sóc nàng và đứa bé, được không?”
“Hắn nói đúng, chỉ có hắn mới có thể bảo vệ nàng.” Lương công tử bỗng nhiên ngẩng đầu.
“Ha ha,” tôi đứng dậy, nhìn quanh mà nói, “Tôi ở trong mắt các người chỉ là món hàng thôi sao? Cần thì đến, không cần đẩy đi, các người có nghĩ rằng tôi cũng là con người, tôi cũng có trái tim…”
Cảm xúc phập phồng hỗn độn, bụng lại quặn đau, Hoắc Khứ Bệnh phát hiện sự khác thường của tôi, vội ôm tôi từ sau, “Đừng nổi giận, giữ lại sức lực để sau này trừng phạt ta chứ.”
“Ai cần ngài…” Tôi hít mũi mà nước mắt đã ướt đẫm mặt.
“Ta cần nàng, được chưa?” Chàng kề sát má tôi, giúp tôi xoa bụng.
Lương công tử im lặng nhìn tôi, ánh mắt đen thẳm khó nhận biết, mỗi lần tôi và Hoắc Khứ Bệnh dây dưa đều liên lụy đến hắn.
Hắn bỗng đứng dậy, nhặt kiếm lên đi về xe.
“Ngài muốn đi đâu?” Tôi giãy khỏi tay Hoắc Khứ Bệnh, chắn trước mặt hắn.
“Bây giờ đã đến lúc ta nên ra đi.” Ánh mắt của hắn trở nên dịu dàng xa xăm.
“Nếu tôi nói đừng đi thì sao?” Tôi chủ động nắm tay hắn.
“Rất nhiều năm trước, nàng đã chọn, nàng không thuộc về ta, còn ta đã đánh mất tim mình.”
Tôi lắc mạnh, “Các người đều muốn rời bỏ tôi, tôi đã hai bàn tay trắng rồi.”
“Ta muốn nếm trải cuộc sống thuộc về chính mình, lưu lạc thiên nhai, có lẽ sẽ có ngày ta gặp được một nữ tử mình thật lòng yêu thương, an cư lập nghiệp, chẳng lẽ nàng muốn cướp đoạt hạnh phúc chung thân của ta?” Hắn ra vẻ thoải mái nói.
Tôi hiểu, không có lý do gì để phản bác nên đành buông tay.
“Đời người ngắn ngủi, cần gì phải cố kỵ nhiều, cứ sống theo trái tim mình mách bảo là được rồi.”
Trước khi tôi mở miệng, hắn đã vung kiếm chặt đứt càng xa, phi người nhảy lên, “Hôm nay từ biệt không biết ngày gặp lại, Lý cơ, hãy dũng cảm đi tiếp!”
“Lương công tử!” Tôi đuổi theo ngựa, Hoắc Khứ Bệnh vội giữ tôi lại.
“Để hắn đi đi, đi nếm trải cuộc sống không vướng bận.”
“Mấy ngày qua nếu không có ngài ấy chăm sóc…”
Hoắc Khứ Bệnh vỗ lưng tôi, “Cuộc sống sau này giao cho ta là được rồi, chúng ta về nhà thôi.”
Về nhà… Tôi khát khao hai chữ ấy biết bao nhưng tôi còn có nhà ư?
Nhìn Lương công tử dứt khoát ra đi, tôi thấy lòng trống trải, hôm qua hắn còn nói với tôi, muốn dẫn tôi quay về tiểu trạch ở Định Tương, sống cuộc sống không tranh sự đời nhưng hôm nay, hắn đã đi xa.
Ưu phiền chất chứa, lồng ngực bị đè nén khiến tôi thở hổn hển ngã vào lòng Hoắc Khứ Bệnh, khi sắp ngất tôi mới nhớ tới lời lão lang trung nói.
Mang thai khiến tôi vốn đã yếu lại càng khó chịu đựng hơn.
Bóng tối qua đi, cảnh vật trước mắt đã hoàn toàn xa lạ.
Mành che màu xanh nhạt, dưới thân đệm êm thoải mái, tôi trở mình bắt gặp khuôn mặt của Hoắc Khứ Bệnh.
“Đây là đâu?” Tôi giật tay mới phát hiện đã bị chàng nắm chặt.
“Chỗ ở của ta về sau cũng là nhà nàng.” Chàng bưng tới một chén canh nóng hầm hập.
“Như vậy không ổn, thân phận muội bất thường sẽ liên lụy chàng!”
“Đừng lo, người hầu ở đây đều là tử sĩ của ta, sẽ không phản bội ta đâu, không ai phát hiện được.”
Chàng múc một thìa đưa tới miệng tôi, “Đói chưa, nàng cả ngày chưa ăn rồi.”
Tôi còn đang lo nghĩ, hạnh phúc đến quá mức bất ngờ làm tôi ngây ngốc nhìn mặt chàng, giây phút này tôi đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần trong đầu.
Tôi nghĩ cuộc đời này sẽ không bao giờ có nữa.
“Nha đầu ngốc, muốn ta đút cho nàng?” Chàng cười gian sáp lại, hôn xuống môi tôi.
Ban đầu chỉ như chuồn chuồn lướt nước nhưng càng về sau lại hóa thành triền miên say sưa, chàng dùng hết sức hôn cắn mãnh liệt.
“Chàng muốn muội chết đói hả?” Tôi chống hai tay lên ngực chàng, hơi thở ấm nóng hun đỏ khuôn mặt.
“Ngày này ta đã chờ rất lâu rồi, tưởng như đang ở trong mộng.” Chàng tựa vào tháp kéo tôi vào lòng.
“Chuyện muội trốn khỏi cung làm sao chàng biết?”
“Tuyên Khúc Cung xảy ra hỏa hoạn, sau đó bệ hạ tuyên cáo, Lý Mỹ nhân bệnh nhẹ, quay về Y Lan Điện tĩnh dưỡng.”
“Sao hắn không nói muội đã chết cháy cho gọn gàng.” Tôi tự giễu nói, lại nghĩ tới con ngươi lạnh lùng của Lưu Triệt khi nổi bão mà giật mình.
“Trước khi ta rời cung lại vướng bận chuyện của nàng nên đã tìm cớ thăm hỏi, phát hiện Y Lan Điện được canh phòng nghiêm ngặt nên ta nghi ngờ, thêm vào đó là thái độ mập mờ của dì ta càng khiến ta lo lắng.” Chàng bón cơm cho tôi, nói đến đây lại như sợ tôi sẽ biến mất mà xoa tóc tôi.
“Lưu Triệt muốn giết con muội… Ngay trong hỉ yến mừng tân hôn của chàng, chén rượu Tô Lâm cho muội có xạ hương.”
Tay chàng run mạnh, “Tại sao lại như vậy?”
“Thái y nói, con của muội mới chỉ có ba tháng, Lưu Triệt hoài nghi đây là con chàng.”
“Hoang đường!” Chàng dằn chén xuống bàn, ấp tay lên bụng tôi thì thầm, “Dao Ca, ở trong cung nàng đã chịu biết bao khổ sở rồi?”
“Đều qua cả rồi, không phải sao?”
“Nàng bây giờ chỉ cần bồi bổ cho mập lên, để mẫu tử bình an thôi.” Chàng dịu dàng vuốt bụng tôi, trong lòng tôi rối loạn, phụ thân của đứa trẻ này không cần nó còn Hoắc Khứ Bệnh lại có thể vô tư nhận con người khác…
“Muội thấy mọi chuyện xảy đến quá nhanh, chàng đang ép muội…”
“Ngốc ạ, đừng nói vậy!” Chàng cười sảng khoái, tự tay bón thuốc cho tôi.
Nhìn chàng lưng đeo bội kiếm, lại loanh quanh tất bật trong phòng mà tôi buồn cười.
Đang lúc tôi thoả mãn với sự ngọt ngào êm ấm này thì chàng nhéo mũi tôi, “Mau mau dưỡng sức cho thật tốt để sinh ra một tiểu Dao Ca nữa!”
“Chàng thích nữ nhi?” Tôi ngửa đầu bật thốt, lời vừa ra khỏi miệng mới phát hiện đã mắc bẫy chàng.
Chàng nhếch môi để lộ chiếc răng khểnh trắng tinh, hài lòng gật đầu, “Nhưng phải thông minh hơn nàng.”
“Muốn sinh thì tự chàng đi mà sinh.” Tôi cảm thấy ngực như có thứ gì đó châm chích, mới nhớ ra giữa chúng tôi còn có một người, Lưu Tử Ngu thật sự tồn tại, nàng mới là thê tử danh chính ngôn thuận của Hoắc Khứ Bệnh
“Lưu Tử Ngu là ngoài ý muốn, ta không thể kháng lệnh.” Chàng ngồi bên trịnh trọng kéo tôi vào lòng.
“Nàng ở đây?”
“Nàng ấy ở lại Trường An, thật ra đến nay ta cũng chỉ nhớ được, đêm đó ta uống say, dì gọi nàng ấy tới múa một điệu cho ta. Nàng ấy mặc áo váy màu xanh nhạt, giữa mông lung ta đã nhìn lầm thành nàng, đến hôm sau mọi chuyện đã định, chung quy là vì sai lầm của ta đã tước mất sự trong sạch của nàng ấy.”
“Đừng nói nữa.” Tôi ôm chăn, cả người lạnh toát.
“Ta chỉ mong nàng hiểu, vị trí chính thê của ta chỉ giữ lại cho nàng.”
“Uống thuốc thôi!” Tôi chuyển đề tài, chàng có thể làm bạn với tôi thêm một ngày, tôi sẽ bình an một ngày, Lương công tử nói rất đúng, cần gì phải chấp nhất những chuyện vặt vãnh?
Con của tôi bình an khỏe mạnh, người tôi yêu bầu bạn bên cạnh, đã là điều tốt đẹp xa vời mà tôi không dám mơ tới rồi.
Màn đêm lặng lẽ buông xuống, hôm nay là một ngày đặc biệt dài, biệt ly và đoàn tụ cùng lúc diễn ra.
Bên ngoài tuyết bay tán loạn, bên trong ấm cúng vui vẻ, Hoắc Khứ Bệnh cởi ngoại sam, trung y rũ xuống trên người làm nổi bật cơ thể săn chắc, tôi không thể không liếc nhìn vài lần.
“Nếu nàng còn cứ nhìn như vậy thì tự gánh lấy hậu quả.” Chàng làm bộ sáp tới phủ lên người tôi.
“Cẩn thận đứa nhỏ!”
Ai ngờ chàng lại xoay người ôm tôi vào lòng, cùng đắp chung tấm chăn bông dày, bàn tay to cởi ngoại sam của tôi dịu dàng vuốt trên cái bụng to tròn.
Một lúc sau, chàng bình ổn nhịp thở, đặt xuống một nụ hôn khẽ, “Ngủ đi.”
“Ngủ ngon.” Tôi cuộn mình thỏa mãn nằm trong lòng chàng.
“Ngủ ngon là sao?” Chàng quen tính truy hỏi kỹ càng mọi việc.
“À…” Chàng dài giọng, sau đó, đột nhiên tập kích chọc lét tôi làm tôi cười đến đỏ mặt, chàng mới chịu dừng tay.
Ôm tôi trong lòng, lồng ngực chàng vững chãi rộng lớn đủ để chứa cả vũ trụ bé nhỏ của tôi.
Đây là lần đầu tiên sau nhiều năm tôi có cảm giác bình an thế này.
Chúng tôi ôm nhau ngủ, đến khi tỉnh lại, thấy Hoắc Khứ Bệnh đã ăn mặc chỉnh tề đang luyện kiếm bên ngoài.
Tôi đầu tóc rối nùi tựa vào tháp, chàng thấy tôi đã tỉnh thì thu kiếm, ánh mặt trời rọi qua song cửa, chiếu lên khuôn mặt nghiêng nghiêng rạng rỡ của chàng.
“Nàng có biết khi mới gặp nàng, ta đã có cảm giác gì không?” Chàng vén tóc tôi.
“Chàng nói lần làm muội ngã ở mã tràng sao?”
“Không, trước đó nữa kia.” Chàng ôn nhu trả lời.
Lẳng lặng xoay người, chuyện trước đó tôi không thể nào biết được.
“Hôm ấy nàng đang múa trong Mai Uyển, đúng lúc ta đi ngang, ta chợt thấy nữ tử này có mái tóc đen tuyền thật đẹp.”
Như chàng miêu tả thì tôi có thể tưởng tượng đến hình ảnh mê hoặc ấy, đó là Lý cơ, không phải tôi.
“Nhưng trên mã tràng, nữ tử hoạt bát năng động lại khiến ta nhớ mãi không quên.”
Căn nhà ẩn ở góc thành bắc của Tửu Tuyền, giữa hàng hàng nhà cửa san sát.
Trong sân có trồng ba cây hồng mai giống như ở Thanh Tuyết Cư.
Hoắc Khứ Bệnh ban ngày sẽ xuất môn tuần tra, đến chạng vạng mới về nhà.
Trong nhà có cổ cầm, sách, tranh thêu, đầy đủ mọi thứ.
Tôi an tâm dưỡng thai, chờ mong con chào đời, còn Hoắc Khứ Bệnh thì xem đứa trẻ trong bụng tôi như con đẻ của mình.
Tôi từng hỏi chàng, chàng chỉ nói, “Đứa bé này mang huyết mạch của nàng, hình thành trong cơ thể nàng thì cũng như con ta.”
Qua tết, lớp tuyết đọng đang tan dần, gió xuân mơn mởn tràn về.
Chàng nắm tay tôi thong thả dạo trong sân, hoa mai đã nở bung, hoa đào đang chớm nụ.
“Đến đầu xuân, ta sẽ đưa nàng đến một nơi rất đẹp.” Chàng bẻ một cành đào cắm xuống đất.
“Gần đây có chỗ nào tốt?”
“Đi sẽ biết!” Chàng cố ý khoe khoang nói.
“Lần này chàng đến Định Tương, bao lâu sẽ về?” Tôi ôm cổ chàng lưu luyến.
“Sang năm, đại chiến sắp tới, ta và cậu phải ở lại Định Tương thương thảo, lâu thì một tháng, chậm thì mười ngày, nàng ở nhà an tâm chờ đợi.”
Đại chiến Mạc Bắc đã sắp bắt đầu, đây là trận chiến cuối cùng của đời chàng, là đỉnh cao chiến công của chàng.
Nhưng khói lửa bùng nổ lại chất chứa kiếp nạn thiên định.
“Chinh chiến sang năm chàng nhất định phải tham gia sao?”
“Đồ ngốc, tất nhiên rồi, lần trước chỉ đuổi Hung Nô ra khỏi Kỳ Liên Sơn, lần này phải đánh cho chúng quay về Mạc Bắc, không dám đặt chân đến Trung Nguyên nửa bước!”
“Nếu muội muốn chàng đừng đi, chàng có bằng lòng không?”
“Ta hứa với nàng nhất định sẽ bình an trở về, thắng lợi trở về.” Chàng không hiểu ý tôi, chàng lại càng không biết tương lai sẽ thế nào.
Chàng thấy tôi ủ rũ thì an ủi, “Mọi chuyện đã có ta, nàng đừng lo lắng.”