Đại Hán Phi Ca

Chương 87: Hoắc thiện



Bên dưới ướt át dính dấp, mùi máu tươi xộc ra ngập tràn khoang xe.

Lần đầu tiên trong đời tôi biết đến cảm giác đau bụng trước khi lâm bồn, đó là nỗi đau xé ruột xé gan, dồn dập ập đến khiến toàn thân vặn vẹo theo từng cử động của thai nhi.

Giống như bươm bướm sắp sửa phá kén chui ra, từ trong cơ thể sinh ra một con người khác lại có thể đau đến đứt ruột đứt gan vậy.

“Muội sắp được làm mẹ rồi…” Tôi bám víu lấy tay Hoắc Khứ Bệnh.

“Đừng nói chuyện, phải giữ thể lực.” Dù là kinh nghiệm sa trường đầy mình như chàng lúc này cũng phát cuống cả lên, vừa trấn an tôi vừa không ngừng lau khăn cho tôi.

“Còn bao lâu nữa? Muội mệt quá, muốn ngủ…” Ý thức chậm rãi tan dần, tôi trống rỗng nhìn mui xe, khóe mắt vẫn có thể thấy được bầu trời xanh trong bên ngoài tấm mành cửa.

“Không được ngủ!” Hoắc Khứ Bệnh lay nhẹ tôi, lo lắng nói.

“Đau…quá…” Tôi mơ hồ, ý thức mông lung.

“Sắp đến rồi, Dao Ca nàng xem, phía trước chính là cổng thành.” Hoắc Khứ Bệnh nâng tôi lên dựa vào đùi chàng, vén mành ra chỉ cho tôi.

Chàng thấy tôi không trả lời thì nhẹ nhàng xoa bụng, cởi bớt y phục cho tôi, chạm xuống dưới chàng khựng lại, tôi cúi đầu thì thấy hai tay chàng đã nhuộm máu đỏ.

“Hoắc Khứ Bệnh, cứu con… Nó không thể chết…” Tôi hoảng loạn cực độ, trong lòng vừa mừng vừa lo.

“Ta hứa với nàng, nàng và con đều sẽ bình an vô sự!” Chàng đưa mắt nhìn tôi đau đớn, vọt ra ngoài xe không ngừng thúc giục.

Giữa lúc mơ màng, chúng tôi hình như đã vào thành, Hoắc Khứ Bệnh trầm giọng phân phó, tôi há miệng thở đứt quãng đến khi cơn đau trong người giảm bớt.

Hoắc Khứ Bệnh đặt tôi xuống nhuyễn tháp, bà mụ cùng các tỳ nữ vội vàng chạy vào, cả căn phòng thoáng chốc đông đúc.

Tôi đột nhiên cảm thấy vô cùng sợ hãi, gào thét lớn tiếng

“Tại sao lại như thế?” Hoắc Khứ Bệnh giữ tôi lại, hỏi.

“Nữ nhân mang thai cảm xúc bất ổn là thường, xin Tướng quân để nô tỳ đỡ đẻ cho cô nương.”

“Không cần họ… Hoắc Khứ Bệnh, không cần họ…” Tôi cố ngóc đầu lên.

“Ta ở đây!” Hoắc Khứ Bệnh từ đầu tới cuối vẫn luôn nắm chặt tay tôi động viên.

“Nữ nhân sinh con xin Tướng quân hãy tránh đi…”

“Ta muốn thấy nàng bình an vô sự, nếu có sai sót gì sẽ hỏi tội ngươi!”

“Vâng!”

Thanh Nga hành động nhanh chóng, dẫn theo chúng tỳ nữ đi chuẩn bị nước ấm, bà mụ quỳ gối bên tháp không ngừng ấn nhẹ lên bụng tôi trợ giúp.

“Chàng ra ngoài trước đi, muội không muốn chàng thấy cảnh này.” Tôi đột nhiên đổi ý, níu chặt tấm đệm, Hoắc Khứ Bệnh dưới sự kiên quyết của tôi cũng lo lắng lui ra ngoài cửa.

“Vạn lần phải bảo hộ mẫu tử bình an!”

“Ráng lên!” Bà mụ vừa ấn tay xuống bụng vừa nói, Thanh Nga đổi khăn liên tục, thấm nước ấm lau mặt và người cho tôi.

Tôi gồng hết sức mình, dồn khí lực xuống bụng.

Hết đợt này đến đợt khác, dòng chất lỏng ấm nóng ồ ạt chảy ra khỏi cơ thể tôi, mồ hôi cùng nước mắt xen lẫn vào nhau bết dính không chịu nổi.

“Bảo bối, mẹ sắp gặp được con rồi…”

“Con nhất định sẽ khỏe mạnh bình an chào đời…”

Tôi giữa những cơn đau quặn thắt vẫn kịp nhoẻn miệng cười, sau đó ngất đi.

Tôi mơ thấy ba mẹ, mơ thấy con gấu bông thời thơ ấu.

“Dao Ca, nàng mở mắt ra nhìn con này!”

“Oa~” Tiếng khóc thất thanh của trẻ con vang lên kéo ý thức đang bồng bềnh trôi về xa của tôi lại.

Mí mắt nặng trịch, cả người giống như vừa trải qua đại nạn, xương cốt cùng cơ bắp rã rời.

“Con…” Tôi mở mắt ra thì thấy bà mụ sắc mặt vui vẻ, trong lòng là một đứa trẻ mới sinh đang nằm trong tã lót.

“Chúc mừng cô nương, mẫu tử bình an!”

Tôi chống người ngồi dậy, “Mau đưa con cho ta.”

Đứa trẻ chỉ lớn bằng nửa cánh tay, hai má vẫn nhăn nhúm, đôi mắt nhỏ hẹp thành hai khe hở, đang kêu khóc om tỏi.

Đây là con tôi, là đứa con tôi mang nặng tám tháng…

“Dao Ca, mẫu tử bình an rồi… Con của chúng ta xinh đẹp như nàng vậy!” Hoắc Khứ Bệnh phấn khích ôm cả tôi và con vào lòng, để đầu lên vai tôi, tràn đầy yêu thương trêu đùa con.

“Đẹp đâu, nhăn nhúm như khỉ con!” Tôi bĩu môi, hạnh phúc dâng trào cùng chút tự hào.

“Đưa con cho ta!” Hoắc Khứ Bệnh nhanh nhẹn đón con, hẳn là lần đầu tiên chàng chăm sóc trẻ con.

Thu dọn sạch sẽ đệm chăn, thị tì lẳng lặng lui ra, Hoắc Khứ Bệnh thẳng lưng ôm tiểu tử kia vào lòng mà không biết làm sao, tôi nhịn không được cười chọc.

“Phiêu Kỵ Tướng quân gào thét trên chiến trường mà lại thua đứa trẻ mới sinh~”

“Ta cũng cam tâm tình nguyện thua mà.”

Hơn một tháng sau, tôi đã gần như bình phục, nhưng vẫn ở cữ nên còn hơi suy yếu chật vật.

Tiểu tử kia rất nghe lời, hiếm khi khóc lóc, chỉ cần có sữa là nó im lặng ngủ say trong lòng tôi.

Tôi dường như không bao giờ ngắm đủ, mỗi buổi chiều chỉ nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ nhắn của con mà thì thầm đủ chuyện.

Hoắc Khứ Bệnh sợ tôi lần đầu sinh con nên cố ý mời nhũ mẫu, tôi lại cho rằng sữa mẹ mới là tốt nhất nên nhất định không chịu giao con cho nhũ mẫu.

Cá cho nhiều sữa nên mỗi ngày ba bữa tôi đều uống hai chén canh cá, bởi vậy bây giờ tôi chỉ cần ngửi thấy mùi là phát rùng mình.

Nhưng mỗi khi nhìn thấy con, đôi mắt to đen lúng liếng ngây thơ chớp chớp tôi lại kiên trì uống đủ.

Sau bữa trưa, tôi vén áo để lộ bộ ngực căng phồng, cái miệng nhỏ nhắn của tiểu tử kia chóp chép, theo mùi sữa há mồm ngậm lấy, dòng sữa trào ra khiến lòng tôi không kiềm được vui sướng mà ngân khẽ.

Tôi chuyên chú chăm sóc tiểu tử kia, hoàn toàn không phát hiện có người đến.

“Ta cũng muốn nếm thử xem mỹ vị là sao mà khiến tiểu tử này cả ngày độc chiếm lấy nàng.” Hoắc Khứ Bệnh cúi đầu béo má con, sắc mặt vui vẻ nhìn tôi chăm chú.

“Chàng còn tranh giành với con, thật không biết xấu hổ.” Tôi dí trán chàng.

“Con ngoan, tặng mẫu thân cho phụ thân nửa ngày, được không?” Chàng thuần thục ôm lấy con đung đưa vài cái, tiểu tử kia còn chưa no bụng nên bất mãn quạu cọ.

“Coi chừng con đói!” Nói xong tôi vươn tay bế con.

Hoắc Khứ Bệnh lại lùi về sau gọi nhũ mẫu, “Để nhũ mẫu chăm một lúc đi.”

“Không cần…” Tôi còn chưa nói xong, Hoắc Khứ Bệnh đã sáp lại gần cố định tôi trong vòng tay.

“Phu nhân, có biết vi phu đã đợi bao lâu rồi không?” Hơi thở chàng gấp gáp, con ngươi nhiễm một tầng sắc mơ màng.

Tôi chợt hiểu ra lời chàng, cúi đầu thấy bàn tay to của chàng đã len vào vạt áo mở rộng của tôi bao lấy khuôn ngực tròn trịa.

Từ khi tôi và chàng quen biết đến nay đã được bốn năm, thời gian thấm thoát tôi đã không còn là nữ tử ngây thơ mười bảy tuổi của năm đó nữa, chuyện nam nữ từ lâu đã đạm nhạt.

Nhưng giữa những người yêu nhau, những lưu luyến bịn rịn sẽ theo nước chảy thành sông.

“Tiểu tử kia không nghe được chứ…” Tôi bị chàng đặt xuống tháp, ôm lấy cổ chàng hỏi.

Chàng hạ miệng ngậm lấy một bên nhũ hoa rồi nhịp nhàng mút vào, bộ ngực đang trướng căng bỗng trở nên dễ chịu.

“Quả nhiên hương vị ngọt ngào, uống không đủ…” Chàng tăng thêm lực nhấm nháp phát ra tiếng kêu khiến người đỏ mặt.

Khuôn mặt tôi trở nên đỏ bừng, cơ thể cũng theo từng cái vuốt ve trêu đùa của chàng mà trở nên khô nóng bồng bềnh, vô thức ưỡn người áp sát vào chàng.

“Phu quân…” Tôi chôn mặt vào gáy chàng ngọt ngào gọi khẽ.

Triền miên lúc này chúng tôi đã chờ đợi lâu lắm, lâu lắm rồi.

Chàng gia tăng lực, hơi thô bạo trút bỏ y phục tôi, da thịt dán sát vào nhau không chừa kẽ hở.

“Dao Ca, nàng có bằng lòng không?” Chàng khàn khàn cắn xuống bờ vai trắng ngần của tôi.

“Muội bằng lòng.” Tôi cắn vành tai chàng, hai chân vòng quanh hông chàng.

Chàng kiên nhẫn vờn qua mỗi tấc da thịt tôi đầy yêu thương, tôi theo từng cái vuốt ve của chàng mà run rẩy kịch liệt.

Giờ phút này, tôi bằng lòng để chàng có được cả cơ thể lẫn linh hồn tôi.

Chàng mở rộng chân tôi, động thân một cái, cơ thể mạnh mẽ lấp đầy, tôi vặn vẹo người lại khiến chàng công chiếm như bão táp mưa sa.

Sự giải thoát về sinh lý lẫn mãn nguyện về tinh thần khi chúng tôi hòa thành một thể đã khiến tôi chông chênh run rẩy, tiếp nhận sự cường hãn của chàng mà hạnh phúc không nói nên lời.

Hoắc Khứ Bệnh khi mãnh liệt lúc ôn nhu, đưa tôi lên đỉnh cực hạn.

Buổi chiều, cảnh xuân trong phòng được ánh mặt trời chiếu vào, da thịt quấn quýt không phân dưới vầng sáng nhạt lại trở nên nhu tình.

Thể lực của chàng cực tốt, còn tôi lại hổn hển mỏi mệt không chịu nổi, kiệt sức nằm trên người chàng.

“Mệt không?’ Chàng cúi xuống ngậm môi tôi.

Tôi lắc đầu, lại vội gật đầu, “Thật ra muội đói bụng…”

Phốc, chàng bật cười, lồng ngực chàng rung rung cũng làm tôi đong đưa theo.

“Có nữ tử nào không hiểu tình thú như nàng không!”

“Ăn uống là gốc rễ của con người!” Tôi không phục nói.

“Chuyện này cũng là gốc rễ của con người!” Chàng nhanh chóng tăng tốc, tôi còn muốn tranh cãi, lời vừa ra khỏi miệng đã hổn hển bị người dính lấy.

Chìm nổi mấy bận, xuân phong mấy độ.

Chàng vừa đứng dậy, tôi lập tức la hét muốn đưa con về, chàng ra vẻ đau khổ than thở vài tiếng rồi đi an bài bữa tối.

Cuộc sống trước giờ chưa từng an ổn thế này, tôi gần như đã có được tất cả những điều tốt đẹp nhất thế gian.

Tôi đắm chìm trong niềm hạnh phúc ngọt nào, đoạn tuyệt với bên ngoài, không biết được đã là tháng nào năm nào.

Khi Hoắc Khứ Bệnh rảnh rỗi sẽ ở lỳ trong nhà làm bạn cùng tôi và con.

“Nên đến lúc đặt tên cho con rồi, không thì nhũ danh cũng được, ví dụ như gọi là Tiểu Bảo, Tiểu Bối…” Tôi gõ ngón tay, suy đi nghĩ lại vẫn chưa hài lòng.

Chàng mỉm cười nắm tay tôi, “Việc này ta đã nghĩ trước rồi, con chúng ta hãy cứ gọi là Thiện nhi, Hoắc Thiện.”

Tôi nhớ lại mà lòng không khỏi nhói đau, Hoắc Thiện, đó là đứa con độc nhất trong cuộc đời ngắn ngủi của Hoắc Khứ Bệnh, mẫu thân ruột thịt lại gặp chuyện chẳng lành…

“Làm như vậy có nguy hiểm không, lỡ bị phát hiện thì sao?”

“Ta đã an bài thỏa đáng, nhưng đành để nàng chịu thiệt vậy.” Giọng chàng êm ái.

Tôi khó hiểu ngước nhìn chàng vung tay lên, ngoài cửa có vài thị tì cùng thị vệ bước vào.

“Đây là?”

“Triệu Cơ vì Bản tướng quân hạ sinh lân nhi, các ngươi hãy cẩn thận mọi chuyện, không được để xảy ra bất kỳ sai sót nào, nàng tuy là thị thiếp nhưng lại là nữ nhân Bản tướng thương yêu nhất, các ngươi phải theo chính lễ mà hầu hạ!” Chàng nói năng có khí phách.

“Tuân lệnh!” Bọn họ cùng đồng loạt quỳ gối.

Bây giờ tôi mới hiểu Hoắc Khứ Bệnh đang muốn tạo nên một Kim Ốc Tàng Kiều, cho tôi thân phận giả, dù có người truyền ra ngoài, cũng không ảnh hưởng gì, cùng lắm chỉ là tướng quân nạp thiếp, lại mẫu bằng tử quý, vô cùng bình thường.

Chỉ cần không ai thấy mặt tôi thì sẽ không có người nhận ra.

Tôi vòng ôm eo chàng, làm trò trước mặt mọi người, gắt gỏng, “Bọn họ là ai, lạ mặt quá!”

“Ta đã tỉ mỉ chọn lựa tử sĩ hầu hạ nàng, hài lòng không?”

“Vậy phải còn xem biểu hiện sau này.” Chúng tôi kẻ xướng người họa, diễn tròn vai.

“Đám người Thanh Nga đâu?” Tôi nhìn quanh, vẫn chưa thấy bóng dáng nàng.

“Nàng sẽ không xuất hiện nữa.”

“Chàng đã giết họ?” Tôi hốt hoảng.

“Là sung quân biên ải, không được đặt chân đến Trung Nguyên nữa.” Chàng dìu tôi tản bộ trong đình viện, thoáng cái thanh minh đã qua, đoan ngọ sắp tới.

“Sau lập thu, ta phải khởi hành tới Định Tương.” Chàng dừng bước, ôm tôi vào lòng, “Ta lại không nỡ xa nàng và Thiện nhi.”

“Muội muốn đi cùng chàng, cùng tiến cùng lùi. Có thể đây sẽ là lần cuối cùng, chàng không thể bỏ lại muội, dù sinh hay tử.”

“Thiện nhi còn nhỏ, không thể không có nàng chăm sóc, quân doanh đóng ở Định Tương, người đông phức tạp, ta sợ bất lợi cho nàng.” Chàng nghiêm túc nói.

“Muội hiểu rồi.”

“Còn một chuyện nữa.” Hoắc Khứ Bệnh muốn nói lại thôi.

“Vâng?”

“Thôi, cũng không quan trọng lắm.” Chàng chuyển đề tài, tôi còn đang chìm trong lo nghĩ nên không để ý.

Hoắc Thiện, đại chiến Mạc Bắc, mọi sự đang đi theo lịch sử một cách chắc chắn và chính xác.

Còn tôi, Lý Phu nhân đang ở đâu? Chẳng lẽ thời không vì sự xuất hiện của tôi mà nảy sinh biến hóa?

Khi Thiện nhi được năm tháng thì đã qua hơn nửa mùa hè.

Hôm đó tôi đang cầm chén canh cho con ăn thì đột nhiên nghe thấy một thứ âm thanh vang lên trong không gian nhưng không tìm thấy nơi xuất phát.

Vừa múc thêm một thìa nữa, tiếng động đó lại vang lên, tuy nhỏ nhưng rõ ràng, Thiện nhi bi bô cái miệng nhỏ nhắn, bàn tay múp míp chụp vào cái chén trong tay tôi.

“Con mèo tham ăn, Thiện nhi là một con mèo nhỏ tham ăn~” Tôi lau sạch nước canh bên mép con, bất ngờ thấy trong cái miệng chúm chím có một bóng trắng thấp thoáng.

Tôi vội mở miệng con ra vui mừng phát hiện là một cái răng đáng yêu mới nhú trên lợi.

Tôi chợt tỉnh ngộ, hóa ra âm thanh đó là tiếng thìa đồng va chạm với răng sữa.

Thiện nhi bập bõm, thằng bé so với những đứa bé cùng tuổi thì tương đối thông minh, không tham ngủ, cả ngày cứ quấn lấy tôi chơi đùa, chơi mệt thì há miệng đòi ăn.

Nhìn con từng ngày lớn lên khỏe mạnh, tôi phải thừa nhận mọi cực khổ đều đáng giá.

Hoắc Khứ Bệnh thấy tôi thường xuyên đọc sách, kể chuyện cho Thiện nhi thì cười tôi không hiểu chuyện, trẻ con mới bây lớn mà cho học chữ thì quá sớm.

Tôi gấp thẻ tre lại, giảng giải cho chàng một khóa, giáo dục trẻ em cũng giống như dưỡng thai, khi đứa trẻ còn chưa nhận thức đầy đủ phải giúp nó phát triển trí lực, nói tóm lại, đó là mưa dầm thấm đất, liên quan mật thiết tới quá trình trưởng thành của nó.

Chàng nghiêm chỉnh nghe xong thì phóng ra khỏi phòng.

Tôi ngơ ngác, một lát sau thấy chàng cầm một thanh kiếm mộc rất bé bước vào.

“Sau này, mỗi ngày ta sẽ dạy con kiếm pháp, sau khi lớn lên, con sẽ kế thừa gia nghiệp, chinh chiến sa trường.” Chàng gật đầu khẳng định sau đó ôm lấy Thiện nhi, nhét thanh kiếm vào tay con.

Thiện nhi thấy món đồ này thì cầm lên bỏ vào miệng, tôi vội giành lại, cười không kịp thở.

“Nào có ai dạy con như chàng không?” Tôi gục đầu vào vai chàng cười rung cả người.

“Là nàng nói mà, giáo dục trẻ em đó.” Hoắc Khứ Bệnh ngây thơ nhìn tôi rồi lại nhét kiếm gỗ vào tay Thiện nhi, yêu thương nói, “Con trai, cầm thanh kiếm này trục quân Hồ, giết cường đạo.”

Thiện nhi trợn tròn mắt, nhìn chăm chú vào mặt Hoắc Khứ Bệnh, hai chúng tôi đều nín thở, chẳng lẽ tiểu gia hỏa này nghe hiểu?

Ai ngờ thằng bé chỉ được chốc lát đã nắm lấy mũi Hoắc Khứ Bệnh cắn xuống, Hoắc Khứ Bệnh đành mặc con ức hiếp, mới đó mà nước miếng đã dính ướt mặt chàng.

“Ha ha. . .” Tôi ôm bụng cười phá lên, cảnh này thật buồn cười, Hoắc Khứ Bệnh nghiêm trang thuyết giáo, đến cuối cùng lại bị Thiện nhi tưởng là đồ ăn mà cắn lấy cắn để.

“Còn cười, Thiện nhi cũng nghịch ngợm như nàng!” Chàng tuy trách nhưng cũng vẫn nở nụ cười rạng rỡ.

Hoắc Khứ Bệnh yêu đứa bé này, yêu như chính con ruột của mình.

Sức khỏe dần hồi phục, tôi ngoài chăm sóc Thiện nhi thì cũng muốn ra ngoài đi dạo một vòng.

Từ khi sinh con tới nay đã gần nửa năm tôi chưa ra khỏi nhà, cũng nên hít thở không khí trong lành rồi.

“Trong thành này có nơi nào đi không, cả ngày nhàm chán muội muốn ra ngoài cho đỡ buồn.” Bữa trưa xong tôi nói với chàng.

Chàng buông đũa, chậm rãi nói, “Cơ thể nàng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, phải tĩnh dưỡng cho tốt đã.”

“Xương cốt muội nếu không dùng sẽ khô cứng luôn đấy.” Tôi phản bác.

“Trong thành nhiều người, ta lo lắng.”

“Đã qua lâu rồi, hơn nữa muội sẽ cải trang không để ai nhận ra đâu.” Tôi vẫn chưa từ bỏ ý định.

“Đợi sau này ta sẽ đi cùng nàng, được không?” Tôi đành chấp nhận.

Nhưng liên tục mấy ngày sau, Hoắc Khứ Bệnh đều không trở về nhà.

Mỗi chiều tối, tôi đều dựa vào gốc mai đợi cửa sân mở ra.

Cuộc sống có rất nhiều chuyện một khi đã thành quen thì sẽ thường xuyên lặp đi lặp lại.

Từ khi giao hẹn đến nay, vì sự vắng mặt của chàng mà tôi cũng hơi thất vọng.

Nghĩ nghĩ lại tự an ủi mình, chắc vì chàng đang bận luyện binh chuẩn bị chiến tranh thôi.

Cuối cùng, sớm ngày thứ bảy Hoắc Khứ Bệnh phong trần mệt mỏi đứng trước giường, tôi nửa mê nửa tỉnh vẫn cảm giác được chàng khá tiều tụy.

“Vất vả cho chàng quá!” Tôi ngồi dậy, đặt Thiện nhi vào bên trong rồi giúp chàng thay y phục.

Chàng cầm tay kéo tôi vào lòng, “Nhớ nàng quá!”

“Muội ở đây cũng không khỏe nhưng chỉ cần chàng trở về muội đã khỏe lên rồi.” Thái độ của chàng hơi kỳ quái, nếu là trước đây chàng chắc chắn sẽ cười tươi rồi ôm Thiện nhi vui đùa.

Mà nay, chàng lại chỉ ôm ghì lấy tôi một chốc mà không nói chuyện.

“Chàng đã đồng ý đi chơi cùng muội, hôm nay đi thôi.” Tôi thấy chàng không có tinh thần nên đề nghị.

“Cũng được, nàng chuẩn bị đi.” Chàng tựa vào tháp khép hờ mắt.

Tôi nhờ bảo mẫu trông chừng Thiện nhi, rồi xõa tóc mái che phủ vầng trán và lông mày, thêm vào đó nữ nhân sau khi sinh thường trở nên đẫy đà hơn, thoạt nhìn sẽ khác trước rất nhiều.

Những người tùy thị bên cạnh tôi bây giờ đều gọi tôi là Triệu Cơ.

Hoắc Khứ Bệnh mặc một bộ trường cư màu xanh, khuôn mặt ôn hòa trầm tĩnh, khác hẳn với thiếu niên bốn năm trước.

Nói là giải khuây chứ thật ra chàng chỉ ngồi cùng tôi trong xe ngựa chạy quanh thị trấn, ngắm nhìn phong cảnh.

“Quân đội của chàng đóng ở đâu, có trong thành này không?”

“Hả?” Chàng quay vào.

“Chàng thấy không khỏe sao?” Nhìn chàng thấp thỏm bất an mà tôi cũng kém vui.

“Quân vụ bận rộn nên hơi mệt.” Chàng nắm tay tôi nhẹ nhàng đặt trước ngực, “Mấy vạn đại quân đều trú ở phía tây giao với Tửu Tuyền quận, binh mã không được nhập thành.”

“Chàng đã mệt thế thì về nhà nghỉ ngơi thôi, muội sẽ đích thân nấu cháo cho chàng, được không?” Tôi ôm cánh tay chàng, gục đầu vào vai chàng.

Chàng hôn nhẹ lên trán tôi, “Hôm nay trong doanh còn có quân vụ chưa kịp xử lý, trước khi trời tối ta phải trở về, không thể cùng nàng…”

Tôi ngẩng đầu lên, lòng thoáng hụt hẫng nhưng vẫn nói, “Được, muội và Thiện nhi ở nhà chờ chàng.”

“Ngoan nhé, nghỉ ngơi cho khỏe, xong đợt này ta sẽ ở bên nàng.” Chàng ôm riết tôi rồi sai người đánh ngựa đưa tôi về nhà.

Chàng một mình xuống xe đi về phía thành nam.

Xe ngựa quẹo ra góc đường, tôi dựa vào cửa sổ nhìn bóng chàng xa dần.

Cúi đầu phát hiện Yêu Bài Hoắc Khứ Bệnh đã rơi trong xe, tôi vội vã kêu dừng lại, phu xe quay đầu xe đuổi theo hướng Hoắc Khứ Bệnh vừa đi.

Đuổi theo không xa đã thấy bóng áo xanh của chàng, tôi vừa định gọi đã thấy chàng chậm rãi đi vào một tòa nhà xa lạ, vài thị tì ra cửa nghênh đón.

Chàng quay người nhìn ra sau rồi nhấc vạt áo lên, đi vào.

Cánh cửa gỗ nặng nề từ từ khép lại, tôi dựa vào thành xe mà lòng chua xót khó chịu.

Dù chàng có nỗi khổ gì nhưng vẫn là lừa dối tôi, tôi hiểu chàng có lẽ muốn tốt cho tôi, sợ gặp người lạ lại xảy ra chuyện không may.

Yêu Bài nắm trong tay, tôi cảm thấy thật ngốc nghếch ngớ ngẩn, đáng lẽ nên nhận ra từ trước, tình cảnh hiện nay của tôi vốn nên ẩn mình trong tường cao cổng kín, không màng những thị thị phi phi.

Chỉ cần sống trong thế giới của chính mình, dù yên tĩnh hay vui vẻ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.