Từ cổng thành nhìn xuống có thể bao quát được Trường An trăm dặm phồn hoa.
Sông đào bảo vệ quanh thành, cầu treo hạ xuống, cổng thành rộng mở.
Thiết kỵ hào hùng tràn vào.
Phiêu Kỵ tướng quân Hoắc Khứ Bệnh, Đại tướng quân Vệ Thanh, Tả tướng quân Công Tôn Hạ, Hữu tướng quân Triệu Thực Kỳ, Trung tướng quân Công Tôn Ngao và Hậu tướng quân Tào Tương cưỡi hắc mã đi đầu, Triệu Phá Nô và Lý Cảm theo sát sau đó.
Tôi theo Lưu Triệt xuống khỏi đài cao, mỗi bậc thềm đá đều như đang kéo dài vô tận.
Trong biển người mênh mông, xuyên qua muôn sông nghìn núi, trong chớp mắt giao thoa vào nhau.
Hoắc Khứ Bệnh thả người xuống khỏi tuấn mã cao to, áo choàng thống lĩnh đỏ sẫm tung bay, đám người Vệ Thanh đồng loạt xuống ngựa hành lễ quân thần.
Tôi đứng im tại chỗ, Lưu Triệt không kiềm nổi kích động đã tiến lên, vung nắm đấm đánh nhẹ vào ngực mấy người, mãi một lúc lâu cũng không nói gì.
Bất kỳ lời nào vào thời khắc này đều trở nên thừa thãi, khí phách hào hùng như triều dâng sóng dậy, chỉ một ánh mắt cũng thành bao dung như trời bể.
Tôi lẳng lặng chăm chú nhìn họ, Vệ Thanh thong dong, Công Tôn Hạ tóc mai điểm bạc, Tào Tương đã bớt vẻ ngây ngô, cao lớn hơn rất nhiều.
Hoắc Khứ Bệnh bình thản đáp lại ánh mắt của tôi, tựa như đã nhiều năm không gặp, xa cách muôn trùng.
Khi tôi đến cạnh thì chàng cung kính hành lễ với tôi, “Phu nhân thánh an!”
“Tướng quân vất vả rồi, đều là cái phúc của Đại Hán ta.” Tôi trống rỗng ứng đối, những ồn ào náo nhiệt xung quanh đang bao phủ chúng tôi.
“Là bổn phận của thần.”
Tôi gật đầu, xoay người trở về phía sau Lưu Triệt, kéo dài khoảng cách với các tướng quân.
Sau hai ngày nghỉ ngơi, đại lễ chúc mừng được tổ chức long trọng.
Văn võ bá quan lúc này đều xuất hiện.
Chuông điểm một tiếng, thức ăn được dâng lên, yến nhạc rộn ràng, có thể nói là nơi nơi đều ngập đầy niềm vui.
Cả Vị Ương Cung đều vì chiến thắng này mà sôi trào.
Bữa tiệc diễn ra linh đình, cung nghênh chúc tụng nối tiếp không ngớt.
Tôi ngồi bên Lưu Triệt, chỉ một mực bảo trì nụ cười đúng lễ, ứng đối tự nhiên.
Giữa tiệc, Lưu Triệt trước mặt bách quan cho vời Hoắc Khứ Bệnh đến gần, đoạn cười vang nói, “Phiêu Kỵ tướng quân lập nhiều công lớn, mặc dù ban thưởng trăm ngàn hoàng kim cũng khó tương xứng.”
“Thần không dám độc hưởng công lao, đây là chiến công của ba quân tướng sĩ, của trăm ngàn anh linh vùi thân nơi cát vàng.”
“Tấm lòng của Phiêu Kỵ tướng quân làm cựu thần bội phục, xin dùng rượu để tỏ lòng tôn kính.” Lý Thái giơ chung rượu lên cao, hướng về phía Hoắc Khứ Bệnh.
“Lời Phiêu Kỵ tướng quân nói rất đúng, nếu không có các tướng sĩ cao thấp trong toàn quân đồng lòng kháng địch thì không thể có được kết cục vẻ vang như hôm nay.” Vệ Thanh mở miệng, tôi mới phát hiện đây là câu đầu tiên hắn nói kể từ khi hồi kinh đến nay.
“Truyền ý chỉ của trẫm, các binh lính tham chiến chiếu theo quân hàm mà ban thưởng, người chết trận sẽ ban 10 lượng vàng trợ cấp gia quyến, lập bia đá tưởng nhớ, người bị thương tàn phế ban thưởng 10 lượng vàng và một mẫu ruộng, phân chia rõ ràng.”
“Bệ hạ thánh minh!”
“Đại Hán muôn năm!”
Ca tụng xong, Lưu Triệt nói, “Phiêu Kỵ tướng quân công huân lớn lao, gia phong Vạn Hộ Hầu, hai ngàn mẫu ruộng, ban thưởng một tòa trạch.”
Hoắc Khứ Bệnh mỉm cười lắc đầu, chậm rãi đứng dậy, nhìn quanh đại điện, ánh mắt đảo qua mỗi người đang ngồi.
Thời gian hai ngàn năm lại dừng ở hình ảnh đó, đại mạc bão cát cuồng phong cuốn qua bức tường trắng đen rõ rệt tại Vị Ương Cung.
Giọng nói trong sáng không lẫn hạt bụi, mỗi chữ lại nặng ngàn vàng, chàng chỉ nói tám chữ, “Hung Nô chưa diệt, nhắc chi gia thất!”
Chỉ một thoáng, cung điện yên tĩnh không một tiếng động. Nét vui mừng trên mặt chúng thần đều bay biến, tấm mành được vén lên, đến cuối cùng, vốn là dạ yến mừng công lại biến thành lời thề xúc động cả nhân thần.
Văn thần võ tướng đều đặt chung rượu xuống, ra khỏi điện, tám chữ này đã dậy nên sự đồng lòng và đoàn kết.
Lưu Triệt trầm tư thật lâu, sau bỗng nhiên ngửa đầu nói, “Gian nan khổ cực mới bình định được, lại vừa an nhàn mà đắm mê! Đại Hán ta dù đã thắng nhưng lại chưa thể an dân, lời tướng quân đã thức tỉnh những con dân còn đang đau thương, vì sự nghiệp vững vàng muôn đời!”
Yến hội đã chuyển sang không khí bi tráng, trang nghiêm.
Lòng tôi mênh mang mãi vẫn chưa thể hồi phục.
Sau trận chiến này, những cuộc chiến tranh liên miên của Tây Hán thời kỳ đầu cũng tạm ngừng.
Nhân dân nghỉ ngơi lấy lại sức, dốc sức an cư lạc nghiệp.
Thời đại hòa bình thay thế cho những năm tháng rối ren loạn lạc.
Mùa thu Nguyên Thú năm thứ tư, Bình Dương công chúa gả cho Vệ Thanh, Bình Dương phủ sửa thành phủ Đại tướng quân.
Hôn lễ đơn giản mà long trọng, không có mười dặm hồng trù, không có bá quan văn võ ồn ào.
Tham dự chỉ có hơn ba mươi người, chủ yếu là bằng hữu thân giao nên chỉ như những yến tiệc bình thường.
Hỉ phục đỏ đen đan xen một cách trang trọng cổ điển, hôm nay Vệ Thanh đặc biệt anh tuấn khí khái nhưng nét mặt vẫn bình thản.
Tôi nhìn hắn mời rượu, bái yết, diện thánh, hành lễ.
Chung quy người nam nhân vẫn luôn bình tĩnh, tỉnh táo này làm thế nào vẫn có thể duy trì vẻ phẳng lặng trong chính đại hôn của mình?
Không kiêu ngạo không siểm nịnh, không bận tâm đến thắng thua.
Tôi cũng đột nhiên muốn biết, trong cuộc đời của Vệ Thanh, phải chăng đã từng có một nữ tử, nhu mì dịu dàng bầu bạn tri âm?
Những chuyện này thật khó thấu hiểu, Bình Dương công chúa trong hỉ phục đỏ thắm như lửa, giữa yến tiệc náo nhiệt lại có chút gì đó quạnh quẽ.
Thân phận của nàng đã được định trước sẽ không thể có được tình yêu của Vệ Thanh.
Khi tôi dự lễ, trong đầu không ngừng hiện lên câu nói ngày đó của Vệ Thanh bên hồ.
“Trong lòng Vệ Thanh, không gì có thể sánh bằng cơ nghiệp đại phá Hung Nô.”
Cuộc hôn nhân chính trị này, ai có thể tính được có mấy phần chân tình?
Lưu Triệt cần, hoàng thất cần, Vệ gia cần, thế là đủ rồi.
Bình Dương công chúa đạt được tâm nguyện của người, Vệ Thanh được lòng tin của Thiên Tử, đúng như sở cầu.
Rượu quá ba tuần, tôi cảm thấy hai má nóng lên, muốn ra ngoài hít thở không khí.
Theo hành lang gấp khúc, bất tri bất giác tôi lại đi trên con đường mòn dẫn đến Thanh Tuyết Cư.
Liễu rủ hai bên đã cao hơn, phía Mai Uyển loáng thoáng có tiếng đàn sáo vọng đến.
Tôi nhìn cánh cửa gỗ phía xa, lại nhìn qua bóng người quen thuộc dưới tàng mai kia.
Thời gian như đảo ngược, lại lần nữa trở về mùa xuân của năm năm trước, bóng cây lay động quấy nhiễu trí nhớ hỗn loạn.
Năm ấy bóng trăng vằng vặc, khuôn mặt người lại thảng sáng thảng tối.
Tôi chậm rãi đi qua, Hoắc Khứ Bệnh ngồi dưới tàng cây, dựa lưng vào thân cây với dáng vẻ không cho bất kỳ kẻ nào quấy rầy.
Tôi còn nhớ năm ấy chàng mặc một bộ trường cư màu vàng nhạt, mà nay chàng chỉ mặc một màu đen tuyền.
Chàng ngoái đầu lại, nhìn tôi, còn tôi lại chỉ có thể nhìn thấy được ánh nắng loang loáng trong đáy mắt chàng.
“Sao chàng lại ở đây?” Tôi cất tiếng phá vỡ trầm mặc.
“Có lẽ là thói quen nên cứ thế tới thôi.” Chàng ngửa đầu nheo mắt, ánh mặt trời xuyên qua tán cây dừng lại trên khuôn mặt chàng.
Chẳng biết tại sao, tôi đột nhiên nghĩ mấy năm qua chàng một mình ở lại phủ, thường xuyên qua lại nơi này thì có cảm giác thế nào?
Nghĩ đến đây tim nhói đau, đau đến tâm can đều quặn thắt nhưng rồi cũng phải hồi thần.
Tôi buộc bản thân phải dừng lại, chàng lại nói, “Nàng có khỏe không?”
“Tướng quân trí nhớ không tốt rồi, ngày hôm trước mới hỏi xong.” Tôi cười gượng.
“Thiện nhi cũng khỏe lắm.” Chàng đứng dậy phủi bụi đất, “Cho nên nàng phải bảo trọng.” (Sao đọc đoạn này mà đau lòng quá đi!)
“Ừm.” Tôi mím môi, gật mạnh đầu.
Muốn nói nhiều lắm nhưng chi bằng không nói, muốn không còn ràng buộc, chi bằng không gặp.
Tôi xoay người đi về phía cũ, vừa bước được vài bước, cổ tay đã bị người siết chặt.
Tôi quay đầu, chàng chậm rãi kề sát mặt tôi, đến cả hơi thở cũng có thể nghe được, “Thật muốn níu giữ những ngày xưa nhưng nó lại trôi qua mau quá!”
“Chuyện hôm qua không thể tìm lại được.” Tôi giẫy tay lại bị chàng kéo vào lòng.
Không chờ tôi mở miệng, chàng đã chạm cánh môi mềm mại lên thùy tai tôi, “Ta sẽ chăm sóc tốt Thiện nhi, đối xử tử tế với Lưu Tử Ngu, hôm nay là lần cuối cùng, từ nay về sau, núi cao sông dài không ai nợ ai.”
“Được!” Tôi vẫn cúi đầu, chàng buông tay bước đi trước, tua kiếm bay bay theo gió.
Trở về bữa tiệc thì Vệ Thanh đã kính rượu xong rồi, Lưu Triệt và Vệ Tử Phu mặt mày vui vẻ nói cười, Lưu Cư và Vệ trưởng công chúa ở bên xem ca múa.
Tôi nâng chung rượu lên, hướng về phía tân lang tân nương, cười chúc mừng, “Chúc công chúa cùng tướng quân bạc đầu giai lão.’
“Tạ Phu nhân.” Bình Dương công chúa say mê nhìn khuôn mặt trông nghiêng của Vệ Thanh, tình cảm vui sướng không lời nói nào có thể diễn tả hết được.
“Thật hâm mộ các ngươi.” Tôi kìm lòng không đặng cảm khái một câu, lời Hoắc Khứ Bệnh nói vẫn còn văng vẳng bên tai, bây giờ tôi chẳng thể khắc chế được đáy lòng.
Trở lại tháp, không để ý tới bất kỳ ai tôi liên tục nâng chén, có lẽ uống chừng mười chén hoặc nhiều hơn, tôi cũng chẳng nhớ nổi, là chếnh choáng hay say khướt rồi cũng nên.
Vốn là hỉ yến của Bình Dương công chúa nên ai nấy đều tỉnh, chỉ mình tôi say như chết.
“Chúc mừng phu nhân, chúc mừng bệ hạ.” Giữa mông lung tôi nghe có người nói thế.
“Nàng sắp làm mẫu thân rồi, Tiểu Dao, con của chúng ta đó!” Lưu Triệt ôm tôi vào lòng, cúi đầu thì thầm.
Tôi hơi tỉnh, ngước mắt lên thì thấy cung tì hoàng môn đầy phòng, thấy tôi tỉnh lại thì nhất tề rạp người, “Chúc mừng phu nhân.”
“Hài tử…” Tôi ngây ngốc nhìn Lưu Triệt, hắn gật đầu khẳng định sau đó cúi người ngậm lấy môi tôi ôn nhu day mút.
Cốt nhục trong bụng đã đến bất ngờ như vậy đấy!
Bầu không khí mập mờ lưu chuyển trong căn phòng, Lưu Triệt nhẹ nhàng đặt tôi xuống tháp, phủ một nụ hôn nồng nàn bộc lộ niềm hạnh phúc ngây ngất.
Không biết là ai không nín được ho khù khụ, làm ngắt quãng hành động của Lưu Triệt.
Tôi ửng đỏ hai má đẩy hắn ra, nhổm dậy nhìn quanh, tiểu cung nữ kia sợ tới mức quỳ rạp xuống đất, không ngừng dập đầu, “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ không phải cố ý!”
“Lui cả đi!” Lưu Triệt cho họ ra ngoài, trong phòng không còn ai trái lại càng thêm ngượng ngùng.
Nỗi đau phá thai lần trước vẫn như còn trước mắt, nghĩ tới đã khiến tôi lạnh toát cả người.
Hắn nhìn thấu lòng tôi, nắm lấy tay tôi, “Trẫm cam đoan với nàng, sẽ không để bất kỳ kẻ nào làm tổn thương đến hài tử của chúng ta.”
Những ngày tiếp theo, Lưu Triệt đồng ý với tôi, cho phép tôi ở lại Bình Dương phủ tĩnh dưỡng vài ngày.
Bình Dương công chúa cẩn thận chăm sóc không thua gì trong cung, còn tôi chỉ muốn tìm một chốn thanh tĩnh để bản thân bình tâm lại, chuẩn bị tinh thần đón nhận vận mệnh đang tới gần.
Bắt đầu ở đâu thì hãy chấm dứt ở đó, xem như là một kết thúc viên mãn giữa nhiều luyến tiếc.
Ngày ấy tôi đang thưởng trà cùng Bình Dương công chúa, chợt nghe bên ngoài có thị vệ bẩm báo, “Lang trung lệnh Lý Cảm cầu kiến Đại tướng quân!”
Vệ Thanh bình tĩnh bước ra ngoài sân nghênh đón.
Bình Dương công chúa sắc mặt tối sầm, ngẩng đầu nhìn chằm chằm bên ngoài.
Một lát sau, ngoài cửa bỗng xôn xao, tiếng hô hào hỗn loạn ầm ĩ.
“Thân là Đại tướng quân lại không có lòng bao dung!”
Bình Dương công chúa hoảng hốt vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài, tôi đi theo đứng cạnh cửa, thấy bên ngoài không ổn, Lý Cảm đang giương kiếm chỉa vào ngực Vệ Thanh.
“Phi Tướng quân chết, ta cũng rất tiếc nhưng việc này không liên can đến Vệ Thanh ta.” Vệ Thanh thong dong trả lời mà không trốn tránh.
“Ngụy biện, người trong thiên hạ không biết chứ ta lại không rõ sao, hôm nay ta sẽ bắt ngươi lấy mạng đền mạng!” Lý Cảm gân xanh nổi lên, nhích về trước từng bước.
“Ta không bức tử phụ thân ngươi, nếu ngươi muốn giải mối hận trong lòng thì cứ việc động thủ đi!”
Bình Dương công chúa và thị vệ đều không dám hành động thiếu suy nghĩ, kinh hoảng nhìn cảnh hoang đường này mà sốt ruột, xung đột có vẻ ngẫu nhiên nhưng lại đem đến hậu quả nặng nề, hơn nữa còn gián tiếp thúc đẩy cái chết của Hoắc Khứ Bệnh!
Mối thù hận gia phụ nhắm tới Đại tướng quân làm ngài bị tổn thương, khơi nên những kiêng kỵ được giấu kín.
Quả nhiên, Lý Cảm ra tay nhưng không đâm trúng ngực Vệ Thanh mà đâm vào cánh tay trái của hắn.
“Lang trung, ngươi thật to gan, dám đến phủ tướng quân giương oai! Mau truyền thái y!” Bình Dương công chúa thấy Vệ Thanh bị thương thì lệnh cho thị vệ vây lấy Lý Cảm.
Vệ Thanh lại giơ tay ý bảo mọi người lui ra, “Thả hắn đi.”
“Tướng quân, sao người có thể bỏ qua, hắn đã phỉ báng người…” Bình Dương công chúa không cam lòng, lại bị Vệ Thanh ngăn cản.
“Lui ra hết đi, để cho hắn đi.”
Lúc này Lý Cảm cũng đã nguôi giận nhưng vẫn không chịu thua, nhặt kiếm lên nghênh ngang rời đi.
Bình Dương công chúa dìu Vệ Thanh vào phòng trong, tôi cũng theo vào.
Vệ Thanh ôm vết thương, tập hợp mọi người lại ra lệnh, “Việc hôm nay không được đồn ra ngoài, nếu có lời nào bị lọt ra sẽ xử phạt nghiêm khắc, các ngươi rõ chưa?”
Bình Dương công chúa im lặng khóc trong ngực hắn, mọi người thưa vâng rồi lui cả ra.
“Không sao, tướng quân trị thương quan trọng hơn.” Tôi đỡ bụng chậm rãi trở về Thanh Tuyết Cư.
Trước khi đi, Vệ Thanh lại lần nữa nhắc nhở, muốn tôi giữ kín việc này.
Nhưng Vệ Thanh có lẽ cũng hiểu, có bức tường nào không bị gió lùa, việc này sau khi tôi hồi cung đã âm thầm lan rộng.
Rốt cục là ai nói tôi không biết, nhưng sau khi Lưu Triệt biết được thì long nhan nổi giận, đập bàn nói muốn nghiêm xử Lý Cảm theo luật pháp.
Tôi đành kể lại tình hình ngày đó rồi cố gắng khuyên can, nể mặt Lý Quảng đã qua đời, Lưu Triệt cuối cùng không xử phạt Lý Cảm.
Nhưng chuyện này cũng không vì vậy mà chấm dứt.
Lý Duyên Niên hiển nhiên cũng biết việc này, khi tới tìm tôi thì có vẻ phấn khích, thuật lại ngắn gọn toàn bộ sự tình, tôi là người chứng kiến từ đầu mà theo lời kể của hắn thì không trật chút nào.
Tôi đâm hồ nghi, truy hỏi, “Việc này là do huynh gây nên, tin tức cũng là huynh truyền ra?”
Hắn không phủ nhận, cũng không thừa nhận, chỉ nói, “Nếu muốn người không biết trừ phi đừng làm, phủ công chúa chẳng lẽ chỉ có một đôi tai?”
“Xem ra, việc này đã không thể dừng lại được nữa rồi.” Tôi thất thần tựa vào nhuyễn tháp, nỗi lòng bất an.
“Tiểu muội đừng vội, sẽ nhanh có kết cục thôi mà.” Hắn cười đẹp đẽ, thong thả đi ra.
Hắn quay đầu nhìn lại làm tôi sinh ra ớn lạnh lo lắng.