Đại Hào Môn

Chương 101: Đại Bào ca



- Tam gia Trần Quả đi tới trước người đàn ông trung niên to lớn mạnh mẽ, hành lễ một cách cổ quái, thấp giọng kêu lên.

Lại nhìn đám người lão Lục, cả đám một hơi cũng không dám thở mạnh, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông trung niên vạm vỡ, vừa kính sợ lại vừa ngưỡng mộ, còn thiếu mỗi dập đầu xuống đất bày tỏ sự sùng bái thôi.

Người đàn ông trung niên vạm vỡ kia trừng mắt nhìn ông ta một cái, thấp giọng quát nói: - Làm cái gì vậy? Tỏ ý rất trách cứ.

Trên mặt nhiều vị khách lập tức lộ ra vẻ mặt cực kỳ hoảng hốt.

Bọn họ đương nhiên biết địa vị của Trần Quả Trần Thất gia ở thành phố Khánh Nguyên này, cho dù là Bí thư Thành ủy hay là Chủ tịch thành phố Khánh Nguyên cũng không dám tỏ vẻ ta đây trước mặt Trần Quả.

Người đàn ông trung niên cường tráng này chẳng lẽ là lãn đạo mới trong tỉnh sao? Nhưng người Trần Quả xưng là "Tam gia", dường như lại không giống người trên quan trường.

Cá biệt chỉ có dân giang hồ chính hiệu mới mơ hồ đoán được thân phận của người đàn ông trung niên to lớn mạnh mẽ này.

Trần Qủa mặt lộ vẻ xấu hổ, hạ giọng nói: - Rất xin lỗi, Tam gia, đều là tôi làm hỏng rồi.

Tam gia vừa "Hừ" nhẹ một tiếng, không để ý đến Trần Thất nữa, đi nhanh tới chỗ Tiêu Phàm, cao giọng nói: - Tiêu tiên sinh, xin chào, tôi là Hoàng Bân ở Sơn Thành.

Mặc dù vẫn chưa cố ý khoe ra, toàn bộ đại sảnh giao dịch vang lên tiếng lâm râm mơ hồ.

Khí chất của vị Hoàng Tam gia này tràn đầy, có thể thấy được rõ ràng.

Tiêu Phàm hơi hơi khom người đáp lễ, nhẹ nhàng nói: - Hoàng Tam gia, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

Những người khách lại một lần cất lên tiếng hô kinh ngạc.

Có thể đến khách sạn Khánh Nguyên tiến hành giao dịch, chung quy cũng không phải người thường, đa số đều kinh nghiệm giang hồ rất phong phú.

Hoàng Bân Sơn Thành và "Hoàng tam gia" vừa gọi, làm sao còn có thể không đoán ra được thần thánh phương nào chứ? Hoàng Tam gia Sơn Thành là tổng đà chủ của Kha Lão hội, Ba Thục, Sơn Thành, đại thủ lĩnh ba tỉnh miền Đông Bắc! Trên giang hồ, thanh danh hiển hách, lỗi lạc không hề kém Đoàn Thất Tinh "Đoàn Vương Gia".

Việc này càng lúc càng lớn, ngay cả Hoàng Tam gia cũng kinh động, tự mình đích thân đi đến thành phố Khánh Nguyên.

Đáng tiếc là vẫn muộn một bước.

- Không dám nhận.

Với người ưu tú như Tiêu tiên sinh, hư danh của kẻ giang hồ Hoàng Bân này tính là gì chứ? Đôi mắt hổ tinh quang của Hoàng Bân lóe lên, không ngừng đánh giá Tiêu Phàm, trong đầu âm thầm kinh ngạc.

Người thanh niên này bệnh, không giống như là giả vờ.

Ánh mắt Hoàng Tam gia là thế nào chứ? Như thế nào mà ở trong điện thoại Trần Quả lại đem người này miêu tả thành đại cao thủ đẳng cấp số một? Nhưng thật ra nam nhân cao gầy bên cạnh ông ta kia thật sự là cao thủ tuyệt đỉnh, một chưởng uy lực, ngay đến Hoàng Tam gia thấy đều thất kinh.

Đi lại giang hồ nhiều năm như vậy, Hoàng Tam gia gặp qua nhiều cao thủ, so với người khác có thể tưởng tượng đến còn cao hơn nhiều.

Ngay cả tính gộp Hoàng Tam gia ở bên trong, cũng chỉ có ít người có thể cùng sánh vai mà thôi.

Đoàn Khổng Tước không biết trời cao đất rộng, găng tiếp cận đối đầu, đó là vội vàng muốn chết nhanh.

Tiêu Phàm này có khả năng cứng rắn như vậy, khẳng định bản thâncũng có chỗ hơn người, Trần thất ở trong điện thoại hẳn không phải là lời tuyên bố dối gạt người.

Tiêu Phàm lại khẽ gật đầu.

Tên ái nam ái nữ đang nằm liệt trong lòng Đoàn Khổng Tước trên ghế sa lon thân người nâng lên khó khăn, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt hiện lên vẻ dữ tợn, hừ lạnh nói: - Hoàng Tam gia, đây chính là quy củ của nhà ngươi? Hoàng Bân quét mắt qua một cái, kêu lên một tiếng trầm đục, lạnh lùng nói: - Nhóc con, cho dù là cha ngươi Đoàn Thất Tinh ở trước mặt ta cũng không thể nói như vậy, ngươi nghĩ ngươi là cái thá gì? Câm miệng! Không đợi Đoàn Khổng Tước mở miệng, Hoàng Tam gia liền chắp tay, âm điệu lên cao, cất giọng nói: - Các vị, thật xin lỗi quấy rầy việc làm ăn của mọi người.

Hoàng Tam xin nói lời xin lỗi các vị ở đây, mời tất cả mọi người trước tiên về phòng nghỉ ngơi, hội giao dịch ngày mai lại tiếp tục.

Chi phí các vị ở khách sạn tối nay, đều tính ở trên đầu Hoàng Tam.

Thật ngại quá, xin thứ lỗi.

- Hoàng Tam gia quả là biết lễ nghĩa.

- Tam gia, đúng là hảo hán.

Lập tức một hồi âm thanh gào thét vang lên.

Hoàng Tam gia lại chắp tay làm lễ, mỉm cười đáp tạ.

Người trong giang hồ, bất kể địa vị cao bao nhiêu, nhất định phải tuân thủ quy củ.

Trần Quả nếu đã mở ra chỗ này, phải có nghĩa vụ bảo đảm an toàn tuyệt đối cho khách.

Đêm nay đã xảy ra vụ giết người như vậy, về tình về lý, đều phải nói lời xin lỗi, bày tỏ thành ý.

Như vậy mới có thể tiêu tan ảnh hưởng xấu, khiến mọi người tâm phục khẩu phục.

Trần Quả là nhân vật tai to mặt lớn, Hoàng Tam gia thay mặt ông ta cam kết, cũng là thêm chút thể diện.

Ở đây có rất nhiều người đã nghe nói qua về tiếng tăm của Hoàng Tam gia Sơn thành, chỉ có điều là vẫn chưa tận mắt nhìn thấy phong thái Tây Nam hào hoa của ông ta, hiện giờ đã được tận mắt thấy.

Một người đàn ông mạnh mẽ quyền thế, quả nhiên là danh bất hư truyền.

Uy thế của đại lão ba tỉnh, vừa nói mấy câu, sôi nổi hẳn.

Trần Quả cũng không phải ngồi không, liền lập tức tổ chức nhân viên phục vụ khách sạn, dẫn những người khách đi ra ngoài, kín đáo dặn dò lão Lục, tối nay có thêm các tiết mục cho những người khách ở đây, mặc kệ chi phí của khách hết bao nhiêu, đều do khách sạn chi trả.

Tóm lại phải tận lực làm hài lòng yêu cầu của khách.

Trần Thất gia cùng với bảng hiệu khách sạn Khánh Nguyên cũng không thể để bị đập vỡ.

Lão Lục ngầm hiểu, liên tục gật đầu.

Ông ta là Tổng giám đốc của khách sạn Khánh Nguyên, năng lực cũng rất tốt.

Hơn nữa, việc đốt tiền mà không phải chính mình thanh toán, đổi lại là kẻ trộm cũng có thể làm tốt được.

Rất nhanh, đại sảnh giao dịch liền trống rỗng, khách đi hết không còn một mống, nhân viên phục vụ bình thường cũng đều rời khỏi đại sảnh, chỉ còn lại có vài kẻ thân tín của Trần Qủa cùng hai tên tùy tùng của Hoàng Bân dẫn theo.

Tiếng người ồn ào nơi đại sảnh bỗng nhiên yên lặng hẳn.

Sắc mặt của Hoàng Bân trầm xuống, trừng mắt nhìn Đoàn Khổng Tước vẫn còn không phục, lạnh lùng nói: - Nhóc con, cha ngươi dạy ngươi ra sao? Dù là không cùng một phe, đều có quy tắc, ngươi từ phía nam chạy đến đây gây rắc rối với người của Hoàng Tam ta, có phải cho rằng không ai có thể thu phục được ngươi không? Ngươi không tuân theo quy củ như vậy, ngươi có mấy cái mạng chứ? Chuyện này, ta sẽ cùng cha ngươi Đoàn Thất Tinh làm rõ ràng.

Đoàn Khổng Tước không ngừng ho khan, máu tươi trên khóe miệng vẫn rỉ ra bên ngoài, cũng không có khí lực già mồm nữa, chỉ là ánh mắt kia, xẹt qua trên người Hoàng Tam, nhìn gắt gao vào trên mặt Tiêu Phàm.

Đả thương anh ta chính là Yến Tây Lâu, đả thương "bạn gái" anh ta chính là Tân Lâm, Tiêu Phàm từ đầu đến cuối, thậm chí cũng chưa cùng anh ta nói câu nào.

Tuy nhiên rõ ràng Tiêu Phàm mới là lãnh đạo của đám người này, anh ta nhất định phải nhớ thù này cho Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm tự cũng hiểu được tâm tư của anh ta, thản nhiên nói: - Đoàn Khổng Tước, ta tên Tiêu Phàm, từ thủ đô tới.

Đặng đại ca Đặng Thông Thiên là bằng hữu của ta, viên Trân Châu biển sâu này là ta ủy thác anh ta đến Khánh Nguyên để đổi lấy, trị bệnh cứu người.Ngươi nếu vẫn không phục, chờ sau khi ngươi lành lại, có thể đến thủ đô tìm ta.

Cũng có thể mời cha ngươi Đoàn Thất Tinh tới tìm ta.

Nhưng ta phải nhắc nhở ngươi, bất kể là ai, mình gây chuyện, phải tự chịu trách nhiệm.

Ta không thích giết người, nhưng không có nghĩa ta tuyệt đối không giết người.

Giọng nói vẫn bình tĩnh như trước, không có chút mãnh liệt nào.

Thế nhưng loại thần thái không thèm để ý chút nào này vẫn kích thích Đoàn Khổng Tước thật sâu.

Bởi vì Tiêu Phàm không chỉ không thèm để ý đến anh ta, ngay cả bố anh ta Đoàn Thất Tinh, thậm chí toàn bộ Đoàn gia Thiên Nam, cũng không thèm để ý.

Tiêu Phàm không có bất kỳ lời nói khinh miệt nào, càng không có giọng điệu khinh thường, kiểu không thèm để ý này lại được biểu hiện rõ ràng.

Thậm chí ngay cả Hoàng Bân, cũng ngấm ngầm cau mày, càng thêm có chút tò mò về lai lịch đích thực của Tiêu Phàm.

- Được, ta nhất định sẽ tới tìm ngươi.

Đoàn Khổng Tước cắn răng, gần như là từng chữ từng chữ từ trong miệng tóe ra.

Tiêu Phàm gật gật đầu, vẫn không thèm để ý chút nào.

Tân Lâm lạnh lùng nói: - Lần sau nếu ngươi còn mang theo cái tên người yêu kia, ngay cả ngươi ta cũng sẽ khiến chotàn phế.

Khóe miệng Tiêu Phàm hiện lên một nụ cười.

Bình thường, Tân Lâm rất ít nói chuyện với người khác, càng rất ít nói những lời ác độc như vậy, bình thường cô đều trực tiếp động thủ.

Nhưng do chịu ảnh hưởng bởi quan niệm quảng tích âm công của Tiêu Phàm và quy tắc của Vô Cực Môn, nênTân Lâm ra tay đều có chừng mực.

Lúc này cố ý "Nhắc nhở" Đoàn Khổng Tước, có thể thấy được Tân Lâm thật sự rất không ưa Đoàn Khổng Tước "đồng tính", lại càng không quen loại tình hình này.

- Dẫn bọn họ đi bệnh viện, thu súng, để Đoàn Thất Tinh tới tìm ta.

Hoàng Tam gia quay đầu nhìn Trần Thất nói.

Trần Quả gật gật đầu.

Lão lục lập tức dẫn nhân viên khách sạn tiến lên, muốn khiêng Đoàn Khổng Tước đi.

- Tránh ra! Lão Lục tay vừa mới chạm vào cánh tay của Đoàn Khổng Tước, Đoàn Khổng Tước liền quát khẽ một tiếng, đẩy tay của lão Lục qua một bên, cắn răng một cái, ra sức một cái, đứng thẳng người, sắc mặt vốn tái nhợt trong nháy mắt nổi lên đỏ sẫm, đứng thẳng nơi đó run run.

Hai hàng lông mày của Hoàng Bân nhíu lại.

Thằng nhãi con này vẫn rất bướng bỉnh.

Tuy nhiên cũng không kỳ quái.

Đoàn Khổng Tước càn quấy như thế, nếu việc này đặt trên đầu Hoàng Bân, chỉ sợ sớm đã căt đưt chân Đoàn Khổng Tước rồi.

Đoàn Thất Tinh lại là một kẻ nuông chiều dung túng con.

Sự bao che khuyết điểm của Đoàn Thất Tinh e là có liên quan đến tính tình ngang ngược này của Đoàn Khổng Tước.

Dù sao đó chính là con một của Đoàn Thất Tinh, sao có thể thật sự đánh gãy hai chân của gã ta chứ.

Chẳng qua là Đoàn Khổng Tước hiện đã bị thương nặng, lại cứng đầu như thế này, tất nhiên tổn thương sẽ càng thêm nặng hơn.

Nếu thật sự bị chết ở thành phố Khánh Nguyên, chỉ sợ Đoàn Thất Tinh nhất định sẽ không để yên cho Trần Quả.

Hoàng Bân dĩ nhiên không sợ trở mặt với Đoàn Thất Tinh, nhưng Đoàn gia Thiên Nam thật sự không phải là vừa.

Nếu tuyên chiến, trong khoảng thời gian ngắn không thể phân ra thắng bại được.

Đến lúc đó, chỉ sợ toàn bộ khắp nơi ở Tây Nam, đều phải gió tanh mưa máu rồi.

Trần Quả thật vất vả mới gây dựng được một mảnh cơ nghiệp như vậy ở thành phố Khánh Nguyên, không nói hủy hoại chỉ trong chốc lát, nhưng ít nhất cũng sẽ chịu ảnh hưởng lớn.

Dù sao cái Trần Quả làm chính là làm ăn kinh doanh, nếu ngay cả sự an toàn của tất cả khách hàng và nơi giao dịch cũng không bảo đảm được, vậy thì những thương gia buôn thuốc quý lớn sao có thể dễ dàng mạo hiểm chứ? Đoàn Khổng Tước môi mím thật chặt, chịu đựng bước từng bước một ra bên ngoài, ánh mắt vô cùng oán hận.

Hoàng Bân lắc đầu, vừa nhấc tay, nhẹ nhàng một chưởng cắt trên cổ anh ta, Đoàn Khổng Tước lập tức liền hôn mê bất tỉnh.

Trần Quả khẩn trương duỗi tay vịn chặt anh ta, lập tức kêu đám người lão Lục khiêng Đoàn Khổng Tước đi ra ngoài.

Hoàng Bân lần này nhanh như điện, không cần nói Đoàn Khổng Tước vốn đã bị thương nặng, cho dù gã ta có khỏe mạnh, phỏng chừng cũng rất khó tránh được.

Khóe miệng Tiêu Phàm lại hiện lên một chút ý cười.

Hoàng Tam gia uy chấn Tây Nam, danh chấn giang hồ, chèo lái giỏi, quả nhiên danh tiếng thực sự lừng lẫy.

Mấy tên thân tín khác của Trần Thất gia lại ba chân bốn cẳng nâng cái tên ái nam ái nữ trên ghế sô pha kia đi, tên ái nam ái nữ nam sớm xanh cả mặt, hôn mê bất tỉnh, cả cánh tay phải buông thõng xuống.

Có lẽ cánh tay này đã hoàn toàn bị tàn phế rồi.

Cho dù có thể chữa khỏi, nhiều lắm thì chỉ có thể cầm đũa ăn cơm, nếu muôn chơi đao, đó là điều không thể.

Có thể giữ lại một cái mạng, đã tính là vận may rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.