Đại Hào Môn

Chương 110: Đấu rượu (hạ)



Lần này, La Soái uống trước Diệp Hạo Văn!

Bốn người cùng lên, chưa đầy một khắc đã ngã xuống hai người. Ban đầu vẫn tưởng Tiêu Phàm thuần túy là đang “muốn chết”, không ngờ trình độ đã sớm đạt tới chín tầng mậy. Đây mới thật sự là cao thủ thâm tàn bất lộ.

Bây giờ chỉ còn lại hai người, nhìn điệu bộ tỉnh táo như thường của Tiêu Phàm, La Soái cũng đã hiểu rõ hôm nay thật sự là dữ nhiều lành ít. Vào lúc này, Diệp Hạo Văn đã không còn đường lui rồi, La Soái anh ta cũng càng không còn đường lui. Anh ta nếu mà dám để giống như Kim thiếu, chưa gì đã rút lui, thì kết cục của anh ta nhất định là chết rất khó coi. Kim thiếu tốt xấu gì cũng là con ông cháu cha, không có Diệp Hạo Văn chống lưng thì cũng có thể sống sót. Còn La Soái anh ta, nếu không có Diệp Hạo Văn chống lưng, lập tức sẽ trở thành một kẻ không ra gì. Trong mắt bọn đạo diễn lớn đó, đối với Diệp Hạo Văn và La Soái hai người, không cần nghĩ thì họ cũng biết bên nào nặng bên nào nhẹ hơn.

Nếu chết, cũng sẽ là gã chết trước Diệp Hạo Văn.

Nhưng mà chén rượu này La Soái đã rất khó khăn mới uống được.

Với tửu lượng của La Soái, loại rượu Hồng Tinh cực phẩm này, nếu từ từ uống với mồi nhấm, trong vòng hai ba tiếng, uống một cân vào bụng thì vẫn có thể miễn cưỡng chịu đựng. Đằng này lại uống không ngừng nghỉ, thoắt một cái đã là gần ba lượng rượu, khác xa hoàn toàn.

La Soái phân ra ba lần mới có thể uống hết rượu trong chén.

- Không tệ.

Tiêu Phàm mỉm cười khen ngợi, nâng chén rượu lên từ từ uống sạch, sau đó lại cầm chén thứ tư lên, nhìn Diệp Hạo Văn.

Diệp Hạo Văn cắn răng, rướn cổ lên, uống cạn ly rượu, hướng đáy ly về phía Tiêu Phàm.

Nhưng liền sau đó, Diệp Hạo Văn giật mình phát hiện, ly rượu thứ tự trong tay Tiêu Phàm cũng đã được hắn uống cạn. Thậm chí y còn chưa kịp nhìn thấy Tiêu Phàm đã uống cạn ly từ lúc nào.

Tất cả đều mở to hai mắt, cắn chặt môi lại, vừa hưng phấn vừa hồi hợp.

Trời ạ!

Cứ Như vậy là uống hết cả sáu bình nhất phẩm Hồng Tinh, đây chính xác là cồn chứ không phải là rượu nữa. Dùng để tiêu độc sát trùng, hết sức mạnh.

Xem chừng là có thể phân thắng bại ngay.

Hơn nữa ai thắng ai thua vừa nhìn là có thể nhận ra ngay. Không thấy Tiêu Phàm ngay cả sắc mặt cũng chưa từng thay đổi một tí nào sao?

Thế nào mới gọi là tửu lượng cao?

Thế mới gọi là tửu lượng cao!

Trong số mấy trăm người ở quán bar này, tuyệt đối không thể tìm thấy người tửu thần thứ hai giống hắn như vậy được. Thậm chí có tìm khắp Tứ Cửu thành này cũng không được mấy ai có tửu lượng kinh người như vậy.

“Bặt”!

Miệng của bình rượu xái 60 độ thứ tư lại được bẻ gãy, bốn ly rượu lại được đổ đầy.

- Tiểu Diệp, nếu thật sự chịu không nổi, kêu một tiếng, ta cho ngươi đi!

Tiêu Phàm bình tĩnh nói, ngữ điệu hết sức nhẹ nhàng.

- Ít nói nhảm, ai thắng ai thua còn chưa biết. Tiểu La…

Diệp Hạo Văn cắn chặtrăng, trong kẽ răng phát ra một câu như vậy.

Gương mặt thanh tú của La Soái đã sớm đỏ ran, thân hình mảnh khảnh của y cũng bắt đầu run rẩy, một tay thì vịn lấy bàn, mồ hôi từng giọt từng giọt chảy xuống.

- Ngươi đứng thẳng lên cho bố mày!

Diệp Hạo Văn không nhịn được đạp tới một phát.

Trong thời khắc quan trọng, tên “ẻo lả” này cũng không thể trông cậy được nữa.

La Soái hét lên rồi ngã gục, ly thủy tinh chứa đầy rượu rơi xuống vỡ vụn. La Soái nằm giãy dụa, không cách nào đứng lên được nữa.

Tiêu Thiên cười lạnh, vỗ tay vài ba cái:
- Chiêu này không tệ, đá một cái coi như xong một ly rượu rồi.

Tiếng xôn xao nổi lên tứ phía.

Có vẻ mọi người đều không đồng tình với một cước này của Diệp Hạo Văn. La Soái mặc dù có hơi “ẻo lả”, nói sao cũng là một minh tinh, quán bar này hàng trăm người, không ít trong số đó cũng là fan hâm hộ của La Soái. Thấy Diệp Hạo Văn đá không thương tiếc, khỏi nói cũng biết lập tức sẽ có người tỏ ra bất bình cho La Soái. Nếu không phải vì tấm kim bài của lão Diệp gia, chỉ sợ là sẽ có người xắn tay áo lên xông tới ngay lập tức.

Cái gì chứ?

Uống không lại người ta rồi thì đừng vung tay múa chân ở đây, cút khỏi đây sớm cho rồi.

Trút giận trên người người khác thì chẳng đáng mặt anh hùng gì cả!

Tiêu Phàm khẽ mĩm cười, nói:
- Ly rượu vừa rồi xem như anh ta đã uống.

Nói xong, từ từ uống sạch ly rượu trong tay, sau đó cầm ly thứ hai lên.

- Tiểu Diệp, ta kính ngươi trước.

Ly rượu thứ hai cũng được uống cạn.

Ba cân rưỡi rượu Hồng Tinh, không sót một giọt nào, tất cả đã nằm gọn trong bụng của hắn, sắc mặt không đổi, trên trán đừng nói là mồ hôi lạnh, ngay cả một chấm mồ hôi nhỏ cũng không thấy.

Trong khoảng thời gian ngắn, dù là ba cân rưỡi nước trắng uống hết cũng là rất khó chịu.

Mặt của Diệp Hạo Văn cũng đã bắt đầu trắng bệch.

Có rất nhiều người cũng là càng uống càng đỏ, Diệp đại thiếu gia thì hoàn toàn ngược lại, càng uống thì mặt càng trắng. Lúc mặt của Diệp Hạo Văn bắt đầu trắng lên, cũng là lúc anh ta bắt đầu chịu không nổi nữa.

Bây giờ một chọi một.

Diệp Hạo Văn hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra, nhìn ly rượu lớn ở trước mắt, lẳng lặng sững sờ một hồi, cũng nâng ly rượu lên, ngước cổ lên.

Uống hết gần nửa ly!

Diệp Hạo Văn thầm nghĩ nếu như một hơi uống hết ly này, quả thật đã có chút lực bất tòng tâm.

Từng ngụm từng ngụm, từ từ uống.

Mọi người nhìn chằm chằm vào cổ họng của Diệp Hạo Văn, mỗi lần cổ họng của anh ta động đậy một cái một cách khó khăn, tim của người xem xung quanh lại giật lên một cái.

Dù chỉ là ngồi xem thôi cũng đã cảm thấy khó chịu rồi!

Thật không dễ nhưng cuối cùng Diệp Hạo Văn cũng uống cạn cả ly rượu xái, ngay lập tức bỏ ly rượu xuống, chống tay lên bàn, ngậm chặt miệng lại, sắc mặt tái nhợt, gần như sắp trắng hơn sắc mặt vốn đã trắng của Tiêu Phàm.

Nhưng đây vốn dĩ là không giống nhau.

Sắc mặt trắng của Tiêu Phàm, hoàn toàn không cho người ta cảm giác hắn ta không được khóe mạnh, hay có vẻ đang bệnh gì cả, chủ yếu là tại Diệp Hạo Văn không ưa hắn thôi. Còn Diệp Hạo Văn thì khác, sắc mặt anh ta bây giờ tái nhợt, là ai cũng có thể nhìn ra, đây đã là cực hạn của Diệp Hạo Văn rồi.

Tiêu Phàm liền cười, cầm ly rượu lên, vẫn một vẻ tao nhã, không vội không vàng, trước sau như một, trong nháy mắt, ly rượu thứ ba cũng được cạn sạch.

- Hay!

Lần này, Tiêu Thiên là người dẫn đầu vỗ tay. Vẻ mặt sáng đỏ, vui mừng không thôi.

Đại ca thật sự quá hăng hái rồi!

Toàn thể mọi người vỗ tay như sấm.

Tiếp sau đó, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Diệp Hạo Văn, xem anh ta phản ứng ra sao.

Duy chỉ có đôi mắt xanh biếc như phỉ thúy của Adger Lena là vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Tiêu Phàm. Từ đầu đến cuối, cô chưa từng nhìn ra chỗ khác. Có rất ít đàn ông có thể cưỡng lại vẻ quyến rủ từ trong đôi mắt của cô, bất giác sẽ bị tan ra khi nhìn vào đó.

Có thể là bị tiếng vỗ tay như sấm của người xem kích động, cũng có thể là do vẻ không quam tâm của Adger Lena mà kích động. Diệp Hạo Văn đứng dựng người lên, đạp mạnh tay xuống bàn, ly rượu tưng lên một cái, trước khi ly rượu sắp đổ, Diệp đại thiếu gia đưa tay nắm chặt lại.

- Uống!

Diệp đại thiếu gia hét lên một tiếng, ngẩng đầu uống ly rượu mạnh một cách không ngừng.

“Bốp”!

Ly thủy tinh tinh xảo bị đập vỡ vụn.

Diệp Hạo Văn đứng vững, hai mắt nhìn chằm chằm Tiêu Phàm, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.

Tiêu Phàm cười nhẹ, cũng không cầm ly thứ tư lên mà cứ vậy với Diệp Hạo Văn bốn mắt nhìn nhau, thần sắc ôn hòa.

Sau đó, “oạch” một cái, một dòng rượu từ trong miệng Diệp Hạo Văn phun ra ngoài, liền té xuống , ngã sóng soài dưới đất, rượu không ngừng trào ra, tràn tới ngực rồi bụng, rượu đầm đìa nguyên người, làm cho bộ áo nam Connally đẹp đẽ trở nên rối tung rối mù.

Diệp Hạo Văn cứ như vầy rồi bất tỉnh nhân sự.

- Nhanh nhanh, khiêng lên xe cứu thương mau…

Từ sớm đã đứng một bên chờ đợi lo lắng, Bao Sư Hoa lập tức xông ra, đỏ mặt tía tai hô to, Bốn tên thanh niên trai tráng đồng loạt đi tới, nâng cơ thể mềm nhũn của Diệp Hạo Văn lên, luống cuống chạy thẳng ra bên ngoài.

May là Bao Sư Hoa nghe theo mệnh lệnh của Tiêu Phàm một cách cẩn thận, đã sớm kêu sẵn xe cứu thương đến chờ, nếu không bây giờ thật sự rất phiền phức. Nếu Diệp đại thiếu gia mà say đến chết ở đây thì Bao Sư Hoa chỉ biết cuốn gói mà đi.

Chỉ sợ đất Hoa Hạ này rộng lớn, cũng không có đất dung thân cho lão Bao đây.

Tiêu Phàm vừa cười vừa nâng ly rượu lên, từ từ uống cạn ly rượu cuối cùng này.

- Hay!

-Tiêu nhất ca hay lắm!

- Tiêu nhất ca phong độ lắm!

- Tiêu nhất ca là tửu thần!

Quán chợt vang lên tiếng vỗ tay như sấm, cùng với đó là những tiếng gào không ngớt.

Tinh Ngữ tuy là quán rượu cao cấp bậc nhất ở thủ đô, ở những buổi đêm xa hoa như thế này lại ít khi thấy cảnh “toàn dân vui mừng” như vậy. Cho dù là Adger Lena lần đầu tiên xuất hiện ở quán rượu này, cũng chưa từng làm nên sự chấn động như vậy.

Tiêu Phàm đã thật sự làm mọi người khâm phục sát đất.

Chưa đến nửa giờ, cạn cả bốn bình rượu xái 60 độ. Việc này dù có nói ra ngoài, sợ là cũng không mấy ai có thể tin được. Càng không cần nói là tận mắt chứng kiến, cái sự trấn động này, thật sự là không thể hình dung được.

- Tửu thần!

- Tửu thần!

- Tửu thần!

Càng về sau thì cả quán rượu lại càng vang đều tiếng hoan hô không ngừng.

Âm thanh trấn động khắp tòa nhà!

Tiêu Phàm dương tay lên, bày tỏ ý cảm tạ với mọi người.

Tiếng hoan hô lại càng mãnh liệt hơn.

Adger Lena nhìn vào đôi mắt mê hồn của hắn một cách đắm đuối, bỗng nhiên nhào vào lòng hắn, đôi tay trắng như ngọc của cô ôm chặt lấy cổ của hắn, ngẩng đầu lên, đồng thời nhón thẳng chân lên, đưa đôi môi yêu kiều của cô lên, trao cho Tiêu Phàm một nụ hôn thật sâu.

Tiêu Phàm giang rộng hai tay, vòng qua cái eo thon nhỏ của Adger Lena, bế thân hình mềm mại của cô lên.

Quán rượu hoàn toàn trở nên cuồng loạn.

Tiếng gào thét, cùng tiếng vỗ tay, cả tiếng huýt sáo giống như trời long đất lở vậy, gần như cả nóc nhà của quán rượu cũng muốn thổi bay.

Cả quán rượu, chỉ có một người chưa từng kêu la, cũng chưa từng vỗ tay, chỉ lẳng lặng đứng ở một văn phòng trong khu làm việc ở lầu hai, lặng lẽ nhìn về phía này, trong khóe miệng thanh tú hiện vẻ bí ẩn kỳ lạ.

Đó chính là Tân Lâm.

Vào những thời điểm như vậy, vẫn thường hay lẳng lặng đứng một bên, quan sát khách vãn lai.

Cô ấy biết rằng Tiêu Phàm từ đầu đến cuồi đều là đang diễn trò, bao gồm cả việc uống rượu cũng là diễn trò. Nhưng nhìn thấy nụ hôn mãnh liệt của hắn và Adger Lena, trong lòng cô có chút không vui.

Cao thủ tuyệt đỉnh cũng được, Thất Diệu cung Thiếu chủ cũng mặc.

Vào lúc này, cô chỉ là một thiếu nữ còn xuân.

Một cô nàng bị hình bóng của Tiêu Phàm chiếm trọn trái tim thiếu nữ của cô.

Nhưng cô ta không biết nói gì hơn.

Giang hồ hiểm ác!

Văn nhị thái gia đã nói rất rõ, đời người hiểm ác này, Tiêu Phàm tránh không khỏi được.

Nhất định phải trải qua!

Hôn sâu thật lâu, Tiêu Phàm buông nhẹ thân hình mềm mại của Adger Lena xuống, một lần nữa giơ tay tỏ ý với “khán giả”.

Tiếng vỗ tay một lần nữa vang lên.

- Đi thôi đại ca, chúng ta tìm chỗ khác uống rượu, ăn mừng một chút!

Tiêu Thiên xông tới, ôm chầm anh mình, kêu lên, vẻ mặt hưng phấn một cách khó hiểu.

Mọi người liền hoảng sợ!

Còn uống nữa sao?

Tiêu Phàm cười cười, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Adger Lena, trong lúc bị vây quanh bởi nhiều người, đi ra khỏi quán bar.

Đám người vây quanh lập tức tách nhau ra, tự động nhường đường cho hắn.

Hâm mộ, ngưỡng mộ, kinh ngạc, sợ hãi!

Các loại biểu hiện nên có đều xuất hiện.

Từ nay trở đi, giới ăn chơi của thủ đô lại xuất hiện thêm một vị lão làng tửu lượng cực giỏi nữa rồi.

Đó chính là Tiêu lão đại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.