Đại Hào Môn

Chương 152: Cầu viện



Xuân về hoa nở, vạn vật sống lại!

Tứ hợp viện cổ xưa, sức sống dạt dào, thỉnh thoảng truyền ra từng trận tiếng nói cười.

Tiêu Trạm đưa vợ về thăm ông cụ ở tứ hợp viện. Tinh thần ông cụ tốt lắm, sức khỏe cũng tốt lắm. Từ trận bệnh nặng trước, hơn nửa năm rồi, đến cảm cúm ông cụ cũng chưa từng bị. Y tá Trương cũng nhàn hẳn.

Tâm tình của Tiêu Trạm cũng khá hơn.

Sau khi ông cụ xuất viện, thái độ khác thường, bắt đầu chú ý nhiều hơn đến Bộ Chính trị. Tình hình bây giờ khác một trời một vực so với trước khi ông cụ về hưu. Sau khi ông cụ hoàn toàn rút lui, cố ý thờ ơ với diễn đàn chính trị, không phải sự việc lớn đặc biệt, bình thường không nhắc tới.

Dựa theo lời nói của ông cụ, chính là “Người già rồi, yên tâm dưỡng lão”, không cần quan ngại đến ai.

Theo ý của người khác mà nói, đây cũng là một cách để thế hệ sau rèn luyện và tin tưởng. Ông cụ hy vọng thế hệ sau có thể mau chóng lớn lên, tự mình tạo dựng một mảnh trời riêng.

Hệ phái chính trị lớn dựa vào Lão Tiêu làm trụ cột, đã từng bước là lớn mạnh.

Nhưng mà lần này, ông cụ dường như thay đổi sách lược.

Mặc dù Tiêu Trạm còn có chút không hiểu, vì sao thái độ của ông cụ lại thay đổi như vậy. Nhưng khẳng định được một điều. Một khi ông cụ tự mình ra trận, áp lực của ông ta liền được hóa giải rất nhiều.

Dù sao uy danh của ông cụ vẫn còn đó, không có ai có thể lay động.

Đến gần giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp, người trong nhà ngồi quanh cây đại thụ dưới sân, vừa nói vừa cười.

Tiêu Thiên lớn tiếng nói:
- Ông nội, mai con phải đi trình diện ở thôn Hồng Sơn, làm Bí thư chi bộ thôn.

Ông cụ hơi nghễnh ngãng, người trong nhà và nhân viên nói chuyện với ông cụ, đều không phải tăng âm lượng.

- Nghĩ thông suốt rồi hả?

Mặt ông cụ ửng hồng hỏi, ánh mắt nhìn về phía cháu nội, tràn đầy sự hiền lành.

Tiêu Thiên gật gật đầu, nói:
- Vâng, đúng vậy, ông nội. Tuy nhiên không phải tự cháu nghĩ ra mà là bị anh cả ép đấy ạ. Anh ấy muốn đuổi cháu ra khỏi thủ đô.

Giản Tú Hoa vội cười nói:
- Thằng bé này, nói linh tinh gì thế? Anh của con sao có thể ép con chứ!

Tiêu Thiên vẫn nóng tính như vậy, nói chuyện không biết cân nhắc. Giản Tú Hoa hơi sốt ruột, sợ ông cụ trách tội Tiêu Phàm.

- Áp lực mới tốt, người trẻ tuổi, chính là có áp lực mới có động lực.
Ông cụ khoát tay, cười ha hả nói:
- Tiêu Phàm, nhiệm vụ này hoàn thành cũng không tồi, ông khá khen cho cháu.

Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Ông nội, tương lai Tiêu Thiên chỉ cần đường đường chính chính, sẽ là thiên lý mã của lão Tiêu gia chúng ta.

- Là nó ư?

Không đợi ông nội mở miệng, Tiêu Trạm liền “Hừ” một tiếng khinh thường. Nói thật, Bộ trưởng Tiêu không tin tưởng tiểu tử này lắm. Ngược lại cách nhìn nhận Tiêu Phàm, đã có thay đổi rất lớn.

Dù sao mỗi lời Tiêu Phàm nói ra, đều có thể thực hiện.

Hắn nói có thể chữa được bệnh cho ông cụ, liền trị được. Nói sẽ giải quyết xong chuyện của Lục Hồng, liền làm xong. Nói muốn thuyết phục Tiêu Thiên đi làm việc ở thôn Hồng Sơn, trong vòng một tháng, bây giờ không đến một tháng, Tiêu Thiên liền ngoan ngoãn đồng ý đi thôn Hồng Sơn.

Xem ra trước kia đúng là mình có chút thành kiến với Tiêu Phàm rồi. Tiêu Phàm cứ việc “Học đạo”,, lại vẫn là trưởng tôn Tiêu gia thông minh tài trí.

Nhìn thái độ khinh thường của cha khiến Tiêu Thiên bị kích thích, ngạnh cổ nói:
- Cha, cha cũng chớ xem thường con. Con không đi thì thôi, con đã đi rồi, thì nhất định sẽ làm nên chuyện.

Tiêu nhị thiếu là một tính cách không chịu thua.

Tiêu Trạm cười lạnh nói:
- Ta không phải xem thường con. Con cho là về cơ sở công tác dễ dàng như vậy sao? Con muốn làm việc lớn, đầu tiên phải sửa cái tính cách này của con đi đã, sửa cái tất xấu nã pháo lung tung vào người khác. Làm việc ở cơ sở, không chỉ có quyết đoán, còn phải biết đoàn kết đồng chí, đồng tâm hiệp lực, cùng hướng về một chỗ, như vậy mới phát huy được tài năng.

Mở miệng là giáo huấn Tiêu Thiên, càng nói càng thành dạy bảo rồi.

Nói cho cùng, Tiêu Thiên cũng là con trai ruột của ông, làm gì có cha nào không yêu thương con ruột của mình?

Bây giờ Tiêu Thiên rốt cục đồng ý về công tác ở cơ sở, đây chính là mở đầu tốt đẹp. Tiêu Trạm hy vọng Tiêu Thiên từ nay về sau thay đổi, nhận thức được thực sự làm người, làm việc chăm chỉ.

Chỉ cần Tiêu Thiên không chịu thua kém, có lão Tiêu gia làm hậu thuẫn hùng mạnh, không sợ tương lai không có sân khấu lớn.

Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Cha, vấn đề đoàn kết đồng chí, con tin Tiêu Thiên có thể làm tốt. Công việc ở xã, thị trấn và thành phố vẫn có khác nhau đấy ạ. Tiêu Thiên sẽ biết làm thế nào để nắm được.

- Đầu óc của Tiêu Thiên tuyệt đối nhanh nhạy, chỉ cần cậu ấy một lòng làm việc. Đường đi trong chốn quan trường này, có thể nắm bắt rất nhanh. Làm “Đại ca” trong hội con ông cháu cha ở thủ đô,Tiêu Thiên tính cách trượng nghĩa, lại rất chịu chơi, cán bộ thị trấn rất hoan nghênh. Đợi Tiêu Thiên đến huyện nhận công tác rồi, lịch làm việc cũng không thay đổi nhiều, tự nhiên hiểu được sẽ thích nghi với hoàn cảnh mới, quy tắc mới.

Điều này, Tiêu Trạm cũng không phản đối.

“Sự tích” của con ông cháu cha ở thủ đô có liên quan đến Tiêu Thiên, Bộ trưởng Tiêu cũng không phải hoàn toàn không biết gì cả, tự nhiên có người báo cáo với ông. Thân là Bộ trưởng cấp cao, là tiên phong của thế hệ đời hai Tiêu gia, con đường tin tức của Tiêu Trạm không thể bế tắc như vậy.

- Tiêu Thiên, nếu muốn đi công tác ở thôn Hồng Sơn, vậy phải chuẩn bị tâm lý cắm rễ ở cơ sở. Cháu đi thôn Hồng Sơn, không phải đi đến mỏ vàng, điều này, cháu nhất định phải chú ý. Trước kia ông công tác ở tỉnh Giang Hán, còn có một đồng nghiệp là Lưu Lý. Nhưng, cháu nhất định phải tự mình giải quyết vấn đề. Không được gặp một chút khó khăn, liền gọi người đến hỗ trợ. Đó là cách giải quyết tồi tệ nhất. Phải động não, tự mình nghĩ ra cách giải quyết vấn để, tự mình nghĩ ra cách phát triển kinh tế thôn Hồng Sơn, hiểu chưa?

- Vâng, cháu sẽ không đi nhờ người khác đâu.

Tiêu Thiên đáp, giọng điệu hơi cứng rắn.

- Tiêu Thiên, phát triển kinh tế là một phương diện, cũng cần coi trọng xây dựng văn hóa tinh thần. Hồng Sơn là quê hương của chúng ta, cũng là vùng giải phóng cách mạng cũ. Truyền thống cách mạng ưu tú không thể mất, không nên chỉ một lòng một dạ kiếm tiền. Bây giờ có rất nhiều nơi có một hiện tượng kỳ lạ, tiền lời từ buôn bán, tư tưởng đạo đức đã không có. Ai lo việc người ấy,, ích kỳ lạnh lùng, thậm chí chỉ chăm chăm tìm cách hại người. Loại tình huống này phải đặc biệt chú ý. Phải liên thủ xây dựng văn minh tinh thầnvà xây dựng văn minh vật chất, hai bên đều phải cứng rắn mạnh mẽ.

Ông cụ chậm rãi nói, thần sắc tương đối nghiêm túc.

- Vâng, ông nội, cháu nhớ kỹ rồi.

Ở trước mặt ông nội, Tiêu Thiên không dám già mồm, ngoan ngoãn nghe giáo huấn.

Tiêu Phàm cười nói:
- Tiêu Thiên, cầu việc người khác và kết nối công việc bình thường là hai việc khác nhau, đừng nên nhập làm một. Cần báo cáo, phải đúng lúc. Cần xin chỉ thị, cũng phải đúng lúc.

Lời này, cũng là thay mặt Tiêu Trạm nói. Có mấy lời, Bộ trưởng Tiêu không thể nói rõ ràng.

Tiêu Thiên nếu như rất bướng bỉnh, thật sự không liên hệ với đồng nghiệp cũ của Tiêu Trạm, vấn đề đã có thể không đơn giản, làm không tốt sẽ bị hiểu lầm là lão Tiêu gia có ý kiến với bọn họ. Không chỉ đơn giản là chuyện riêng của Tiêu Thiên như vậy.

Trong ngóc ngách trốn quan trường, người bình thường thật đúng là không thể biết được.

Thường xuyên đi làm phiền người khác cũng không tốt, hoàn toàn không tìm tới cũng không được, mấu chốt là nằm ở chỗ đó.

Ví dụ như nghiêm khắc chỉnh đốn việc ngừng kinh doanh của trường nuôi chó, Tiêu Phàm liền thông qua Lục Hồng gọi điện thoại cho ban ngành tương quan. Lục Hồng đáp ứng rất sảng khoái, đến nguyên nhân cũng chưa hỏi một câu.

Trong mắt một nhân vật lớn như Lục Hồng, khiến trường nuôi chó của bãi mộc lan ngừng kinh doanh để chỉnh đốn thì phải cần lý do sao?

Bây giờ, Tiêu Phàm dường như đã trở thành cầu nối giữa Lục Hồng và Tiêu Trạm.

Ngay cả việc “riêng tư” như vậy cũng bại lộ trước mặt Tiêu Phàm. Sau này Lục Hồng cứ coi như là không thểtrở thành đồng minh trung thành nhất của lão Tiêu gia, ít nhất cũng không trở thành kẻ thù.

Tiêu Trạm liếc mắt nhìn Tiêu Phàm một cái, chậm rãi gật đầu.

Kỳ thật con cháu của nhà lão Tiêu, chỉ cần có ý muốn làm quan, thật đúng là không ai làđèn cạn dầu. Tiêu Phàm nhìn giống như là một Hoàng lão thuật một lòng một dạ nghiên cứu, đạo lý, trong quan trường hiểu biết rất nhiều, cũng biết rất rõ ràng.

Đúng lúc đó, điện thoại của Tiêu Phàm bỗng vang lên.

Là Tiểu Quế Tử gọi tới.

Tiêu Phàm đứng dậy đi sang một bên, nhấn nút trả lời.

- Tiểu Quế Tử?

- Anh cả, không xong rồi, cha em không xong rồi.

Điện thoại vừa mới mở, liền truyền đến giọng thở hổn hển của Tiểu Quế Tử.

Hai hàng lông mày của Tiêu Phàm hơi nhăn lại nói:
- Tiểu Quế Tử, đừng hoảng hốt, có việc gì, không cần hoảng.

Tiểu Quế Tử nuốt từng ngụm nước, cố tự trấn an, rồi mới lên tiếng:
- Là như này, lão đại, hôm nay người ở bộ tới tìm cha em nói chuyện, có khả năng điều ông ấy đi làm việc trong bộ. Chuyện này mà, trước đó vài ngày, đã sớm nghe phong thanh rồi, không ngờ lại nhanh như vậy đã biến thành sự thật rồi… Lão đại, như vậy không được, lão gia đi bộ, chỉ định sẽ đứng sang bên cạnh đấy. Nghe nói là đi làm Phó cục trưởng của Cục ba, phân công vẫn chưa quyết định, không chừng sẽ không có cái gì tốt đẹp đến với ông ấy.

Bây giờ cha của Tiểu Quế Tử đang làm Phó cục trưởng, Phó bí thư cục quản lý trị an ở Thủ đô. Chính là cán bộ cấp Cục, với tư cách của ông ở thành phố, có máu mặt, thể diện lớn. Bây giờ nếu điều đến công tác ở bộ phận khác, chỉ sợ tình hình thật sự sẽ giống như Tiểu Quế Tử nói, đứng sang bên cạnh.

- Tiểu Quế Tử, cán bộ điều động công việc, từ trước đến nay phải phục tùng sự bố trí của tổ chức. Chú Quế làm việc ở cục thành phố thời gian tương đối dài, điều động một chút cũng là rất bình thường.

Tiêu Phàm nói không vội vàng, không hấp tấp.

- Không phải như thế, lão đại, đúng đúng… Haiz, tôi nói thẳng nhé, khả năng có người muốn hại ông ấy. Anh cũng biết đấy, điều động ông ấy đi công tác lúc này, bên trong có âm mưu gì…

Tiểu Quế Tử lại trở nên hổn hển.

Gần đây quả thật có một hiện tượng như vậy, nếu như xét từ góc độ nào đó cán bộ lãnh đạo quyền cao chức trọngđể có thể bài trừ trở ngại, thuận lợi điều tra lấy chứng nhận, bình thường sẽ trước tiên điều chỉnh chức vụ cho vị lãnh đạo đó, bắt đầu rời đơn vị, lúc này mới “Xuống tay”.

Đương nhiên, khẳ năng này chỉ là suy đoán của Tiểu Quế Tử, có lẽ chỉ là một lần điều chỉnh nhân sự bình thường thôi.

Luân chuyển cán bộ trong nội bộ lãnh đạo bộ công an là chuyện bình thường.

Tuy nhiên nếu như Quế Thanh Thu thật sự đã bị gạt ra ngoài, Tiểu Quế Tử cũng đã rất khó chịu. Cậu ta sở dĩ có vị trí không nhỏ trong hội con ông cháu cha ở thủ đô. Mấu chốt là ở chỗ người thực sự cầm quyền. Lại có một số việc đám con ông cháu cha bình thường phải tìm đến Quế Thanh Thu, nhờ ông ta giúp đỡ.

Lúc đó, Tiểu Quế Tử vội vàng gọi điện cho Tiêu Phàm. Tự nhiên hy vọng vào phút chót, lão Tiêu gia có thể giúp một tay.

- Ừ, tôi biết rồi.

Tiêu Phàm thản nhiên nói, lập tức tắt điện thoại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.