Đại Hào Môn

Chương 186: Uyển Thiên Thiên có lẽ gặp phải phiền toái rồi



Căn phòng bí mật ở Chỉ Thủy Quan, Tiêu Phàm không ngồi xếp bằng giống như thường ngày, mà là đang ở kinh thất (phòng chứa kinh thư) lật xem điển tịch.

Ở trong núi sâu Khánh Nam điều dưỡng sáu tháng, nội thương của Tiêu Phàm cơ bản đã khỏi hẳn, chân khí trong cơ thể như trước tràn đầy, phỏng chừng không bao lâu nữa, có thể khôi phục tu vi ở trên Hạo Nhiên Chính Khí. Hiện tại phiền toái thực sự của hắn là ở chỗ sự hạ xuống trên cảnh giới thuật pháp.

Đây là "vết thương do đạo", chỉ dựa vào tĩnh tọa mặc niệm, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể phục hồi như cũ, chiếu theo con đường ban đầu lần nữa tu luyện tới cảnh giới luân hồi viên mãn, không mất ba đến năm năm công sức là khó có khả năng đạt được.

Tiêu Phàm mấy ngày nay, một bên trải qua kiếp hồng trần, một bên lật xem điển tịch của Hãn Như Yên Hải "Vô Cực Thuật Tàng ", ý đồ muốn tìm được một phương pháp tu luyện khác, nhanh chóng khôi phục tu vi ở trên mặt pháp thuật.

Tiêu Phàm chủ yếu tìm kiếm manh mối của quyển "Luân Hồi Thiên" đã bị thất lạc.

Bắt đầu từ khi chưởng giáo Vô Cực Môn đời thứ ba mươi sáu lên thay, bởi vì các trang của "Luân Hồi Thiên" bị phân tán, qua nhiều thế hệ chưởng giáo chân nhân của Vô Cực Môn cùng với đệ tử môn hạ kiệt xuất, trong lúc tu luyện luân hồi tương, tuy có hơn mười người tu luyện đến cảnh giới viên mãn, nhưng Tiêu Phàm căn cứ vào tình huống của bản thân mà phỏng đoán, chỉ sợ những tổ sư tu luyện đến cái gọi là cảnh giới viên mãn này, đều là có khuyết thiếu, nhiều nhất là tu luyện đến một phần nhỏ của cảnh giới viên mãn, không phải chân chính là cảnh giới đại viên mãn.

Dù sao "Luân Hồi Thiên" có gần hai phần đã thất lạc. Những trang thất lạc này, chư vị truyền nhân của Vô Cực Môn tu luyện luân hồi tương chỉ có thể dựa vào lãnh ngộ của chính mình tiến hành phỏng đoán, nói cách khác là tu luyện bằng tưởng tượng.

Đây dĩ nhiên cũng có thể xem như là một loại phương pháp tốt.

Chân truyền Vô Cực Môn, vốn đang trong giai đoạn không ngừng hoàn thiện, qua nhiều thế hệ tổ sư đều đang hoàn thiện chân truyền của bản giáo. Cho nên lưu truyền đến nay, có liên quan đến phương pháp tu luyện "Luân Hồi Thiên" ngược lại còn nhiều hơn so với những trang sách đã thất lạc trước đó.

Nhưng những trang sách do nhiều thế hệ tổ sư và môn nhân kiệt xuất dựa vào lãnh ngộ của chính mình biên soạn ra này, đều tồn tại cùng một vấn đề —— không có tính hệ thống, rất khó thay thế nguyên văn.

Thật giống như người nuôi ong, trong thời điểm mùa đông mật hoa rất ít, lấy nước đường thay thế mật hoa để nuôi nấng ong mật, cũng có thể sống quanh ngày đông giá rét. Nhưng mật ong được làm ra từ những con ong mật được nuôi bằng nước đường nàythành phần chủ yếu vẫn là đường trắng, không phải mật ong chân chính. Cùng mật ong thu thập được từ những con ong dùng mật hoa thiên nhiên tạo nên, có khác biệt về bản chất.

Giả sử có thể tìm được những trang nguyên gốc bị phân tán của "Luân Hồi Thiên", cho dù chỉ tìm được một bộ phận, Tiêu Phàm cho rằng, đối với việc chính mình một lần nữa tu luyện luân hồi tới cảnh giới viên mãn, nhất định sẽ giúp ích rất lớn.

Ở bên trong nguyên văn, có lẽ có thể tìm thấy phương pháp tu luyện khác càng hữu hiệu hơn nữa.

Tiêu Phàm thậm chí suy đoán, nếu như có thể dựa theo "Cổ pháp", đem luân hồi tướng chân chính tu luyện tới cảnh giới đại viên mãn, biết đâu thật có thể nghịch chuyển thiên nhân tướng, ít nhất cũng có thể nhìn thấy lối đi.

Ví dụ như trước đó, hắn cũng giống với nhiều thế hệ tổ sư của Vô Cực Môn, dựa vào số trang không đầy đủ của "Luân Hồi Thiên" tu luyện luân hồi tương tới cảnh giới viên mãn khuyết thiếu, so sánh với cảnh giới không viên mãn, liền khác nhau rất lớn. Tuy rằng không phải là cảnh giới đại viên mãn chân chính, cũng có thể phát huy ra uy lực rất lớn.

Dựa vào cảnh giới luân hồi đại viên mãn nghịch chuyển thiên nhân cảnh, tuy rằng không phải là thiên nhân cảnh chân chính, nhưng chắc hẳn uy lực vẫn là không nhỏ, có lẽ có thể phát huy ra bốn năm thành uy lực của thiên nhân tướng chân chính cũng là có thể.

Chỉ có điều, "Vô Cực Cửu Tương Thiên" các trang sách phân tán không phải là một ngày hai ngày, mà là hơn một nghìn năm. Hơn một nghìn năm nay, qua nhiều thế hệ chưởng giáo tổ sư và đệ tử kiệt xuất trong môn, có ai mà không từng dốc hết toàn lực tìm kiếm các trang sách thất lạc chứ?

Hơn một nghìn năm không thu hoạch được gì, hiện tại muốn tìm về những trang sách này, nói dễ lắm hay sao?

Nhưng Tiêu Phàm cũng cho rằng phàm việc gì cũng không thể vơ đũa cả nắm. Xã hội hiện đại, khoa học kỹ thuật hưng thịnh, giao thông phát triển, nhất là tốc độ phát triển nhanh của ngành công nghiệp thông tin, đều là những điều kiện tiện lợi mà lúc trước không có đầy đủ.

Quay trở về vài thập niên trước, cho dù là tại niên đại của sư phụ hắn Chỉ Thủy tổ sư, muốn đi xa nhà một chuyến thật sự không dễ dàng. Giao thông quốc lộ, giao thông đường sắt đều chưa phát triển, lại càng không cần phải nói đến máy bay, cộng thêm mấy năm liên tục chiến tranh, khói lửa khắp nơi, đi ra ngoài một chuyến đến cả sự an toàn của bản thân cũng không được bảo đảm.

Mà hiện tại không cần nói đến các địa phương trong nước, muốn đi thì đi, ngồi máy bay một ngày là đến, kể cả ra nước ngoài, cũng không thành vấn đề.

Một số thông tin điều tra và thu hoạch được, cũng không phải những niên đại trước có thể sánh được.

Chỉ Thủy Quan có liên kết đường dây mạng và đường dây điện thoại.

Tiêu Phàm vạch kế hoạch trong thời gian kế tiếp, phải mời người nhập toàn bộ "Vô Cực Thuật Tàng" vào trong máy vi tính, dựa vào hình thức file điện tử, copy tất cả điển tịch tàng thư chất đầy trong ba phòng này lại.

Đương nhiên, một ít đồ án cực kỳ phức tạp, chỉ sợ vẫn phải dùng hình thức bảo tồn trên giấy.

Trong phương diện tạo hình trên máy tính này, vẫn là không đáng tin cậy, cho dù là quét hình, cũng không chắc có thể phục chế hoàn toàn nguyên hình.

Tân Lâm bồi bạn trong này, cũng đang lật xem điển tịch.

" Vô Cực Thuật Tàng" đối với Tân Lâm là hoàn toàn lạc quan, ở trước mặt Tân Lâm, Tiêu Phàm không có một chút keo kiệt làm cao nào, hắn đối với Tân Lâm là tín nhiệm vô điều kiện.

Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân Tân Lâm một lòng hướng về hắn.

Người đàn ông chí lớn và đáng tin, từ trước đến nay đều là nhân tố mấu chốt hấp dẫn các cô gái nhất.

Nói như vậy, Tân Lâm từ trước nay ở căn phòng bí mật lật xem "Vô Cực Thuật Tàng", sẽ không gặp phải các trang sách có liên quan đến tu luyện thuật pháp này. Cô xem không hiểu, lại nói Tiêu Phàm đối với cô ấy tín nhiệm là một chuyện, cô cũng muốn "không có lỗi" với tín nhiệm của Tiêu Phàm, không đi xem trộm đạo thuật pháp của Vô Cực Môn. Trước kia Tân Lâm lật xem, đều thường là phụ lục có liên quan đến võ thuật trong "Vô Cực Thuật Tàng", các điển tịch về phương diện như luyện đan, có hỗ trợ cho việc cô tu luyệt tuyệt kỹ của Thất Diệu Cung, lấy thừa bù thiếu.

Nhưng hiện tại, Tân Lâm lật xem chính là "giai thoại".

Đây cũng là trang phụ lục trong "Vô Cực Thuật Tàng".

Sau khi nhiều thế hệ đệ tử Vô Cực Môn xuất sư, hành tẩu giang hồ, cách một thời gian sẽ trở về sư môn, đem các phương diện mà mình tâm đắc nhất về tu luyện võ công nội tức thuật pháp của Vô Cực Môn cùng với những điều tự mình nghe thấy nhìn thấy trên giang hồ ghi chép lại thành sách. Những chuyện giang hồ ký thú này, đều thu thập ở bên trong "giai thoại".

Tân Lâm nghĩ, có lẽ có thể từ bên trong những giai thoại giang hồ này, tìm được manh mối có liên quan.

Thất Diệu cung là truyền thừa giang hồ thuần khiết, so với Tiêu Phàm Tân Lâm có hứng thú đối với mấy cái giai thoại giang hồ này hơn.

- Tiêu Phàm…

Tân Lâm đang chăm chú lật xem "giai thoại" bỗng nhiên nhẹ nhàng kêu một tiếng.

Tiêu Phàm đang ngồi, nghe vậy ngẩng đầu lên nhìn Tân Lâm một cái, Tân Lâm đứng ở trước một loạt giá sách gỗ tử đàn, mặc một chiếc váy ngắn màu trắng, đôi chân thẳng đẹp thon dài trắng nõn, ánh lên sắc hồng, tóc đen như thác nước, bộ ngực cao ngất, nhìn từ bên sườn, dưới ánh đèn dịu dàng trong căn phòng bí mật, quả thật tựa như ảo mộng, đẹp không sao tả xiết.

Tiêu Phàm khóe miệng câu lên một mạt cười dịu dàng.

Tân Lâm cũng hé miệng cười, trong lòng ngọt ngào, cước bộ khoan thai, đi tới, ở bên cạnh chân Tiêu Phàm quỳ ngồi xuống đưa quyển sách đang cầm trong tay đặt lên trên bàn nhỏ trước mặt Tiêu Phàm, vươn ngón trỏ thon dài trắng nõn, chỉ vào một đoạn văn tự trong đó, nhẹ giọng nói ra:

- Anh xem một đoạn này…… hình như có chút thú vị.

Tiêu Phàm liền dựa qua, tự nhiên giơ tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn mềm mại của Tân Lâm, mùi thơm trinh nữ xông vào mũi, làm người khác tâm thần sảng khoái.

Một đoạn văn tự này ghi lại những hiểu biết của một vị tiền bối Vô Cực Môn nhiều năm trước hành tẩu giang hồ, nói là cùng một tên trộm mộ nổi danh uống rượu với nhau, nghe tên trộm mộ kia nói tới rằng gã đã từng đào qua một ngôi cổ mộ, dường như có liên quan tới đại nho đời Hán Đông Phương Sóc. Tại trong ngôi cổ mộ kia, tên trộm mộ tìm được một quyển sách bằng thẻ tre, hình như có ghi lại một ít phương pháp tu luyện về phương diện tướng thuật. Đáng tiếc là tên trộm mộ kia không hiểu tướng pháp, tùy tiện đem thẻ tre đưa cho một vị bằng hữu tinh thông tướng thuật.

Vị tiền bối Vô Cực Môn kia sau lại đi tìm người bạn tinh thông tướng thuật trong lời nói của tên trộm mộ, đáng tiếc là không có tìm được.

- Uyển Thiên Thiên không phải nói, cô ấy phát hiện một ngôi cổ mộ, dường như cũng có liên quan Đông Phương Sóc?

Tân Lâm hơi hơi nghiêng đầu, ôn nhu tựa vào vai của Tiêu Phàm, hạ giọng nói.

Tiêu Phàm sững sờ một chút.

Mấy ngày nay sự tình tương đối nhiều, một việc lại một việc nối tiếp nhau, hắn đều đã đem việc của Uyển Thiên Thiên này ném đến sau đầu. Tính cách của Uyển Đại đương gia quả thật có điểm khiến Tiêu Phàm đau đầu.

Uyển Thiên Thiên không giống Tân Lâm, Tân Lâm nghe lời hắn, tính độc lập của Uyển Thiên Thiên quá mạnh.

Đây cũng khó trách Tân Lâm mặc dù là người thừa kế thuận vị thứ nhất cung chủ đương nhiệm Thất Diệu cung, Thất Diệu cung thiếu chủ, nhưng đến ngày thành tài, liền tới Chỉ Thủy Quan làm bạn với hắn, trên cơ bản còn không có kinh nghiệm chưởng quản một môn phái, "tính mềm dẻo" vô cùng cao.

Uyển Thiên Thiên không giống thế, cô đã quản lý "Yên Chi xã" một thời gian, dưới tay là một bang huynh đệ tỷ muội dũng mãnh, tung hoành giang hồ, sát phạt quyết đoán, nổi danh là "ma nữ số một", người bình thường muốn nắm cô ta trong tay, đó là mơ mộng hão huyền.

Uyển Thiên Thiên luôn mồm kêu Tân Lâm là "chị Tân", kỳ thật mà nói, có lẽ tuổi của Uyển Thiên Thiên so với Tân Lâm còn lớn hơn một chút. Chỉ là Uyển Thiên Thiên thích đóng giả thành tiểu cô nương, làm cho người ta không rõ lai lịch của cô ta. Tân Lâm so với cô ta trầm ổn hơn nhiều, lại không nhiều lời, ngược lại có vẻ thành thục hơn vài phần.

- Ây da, em nếu không đề cập tới, anh đều đã quên việc này rồi……

- Thật sao?

Tân Lâm ngẩng đầu, nhìn hắn liếc mắt một cái, tựa chế giễu.

- Cô ấy xinh đẹp như vậy.

Lời này liền mang theo ba phần ghen tuông.

- Cô gái xinh đẹp có rất nhiều.

Tiêu Phàm cũng không để ý tới, mỉm cười nói, bàn tay ôm bên hông Tân Lâm, hơi xiết chặt một chút.

Tân Lâm liền bĩu cái miệng nhỏ nhắn, khóe miệng nhếch lên một mạt cười nhẹ, cũng dang tay ra, ôm lấy Tiêu Phàm.

Ngay sau đó, tay phải của Tiêu Phàm khẽ động, nụ cười nhẹ trên mặt đột nhiên không thấy nữa, hai hàng lông mày hơi nhíu lại.

- Làm sao vậy?

Tân Lâm cho dù không nhìn thấy vẻ mặt Tiêu Phàm giờ phút này, lại có thể cảm nhận được sự biến hóa rất nhỏ trong cảm xúc của hắn. Hơn ba năm thời gian, ở chung một phòng, sớm tạo thành tâm linh ăn ý.

- Anh không tính đến tình huống của Uyển Thiên Thiên rồi.

Tiêu Phàm hạ giọng nói.

- Ân?

Tân Lâm không khống chế được kích động ngồi thẳng người, sắc mặt có vẻ hơi kinh ngạc.

Dựa vào trình độ thuật pháp cao thâm của Tiêu Phàm, không ngờ lại suy tính không đến tình huống của Uyển Thiên Thiên, đây là tình hình cực kỳ hiếm thấy từ trước đến nay.

- Sao lại như thế này?

- Không rõ lắm…… khí tức của cô ta hình như bị một thế lực bí mật nào đó che phủ lên, hoàn toàn không thể suy tính. Ngay cả phương hướng đại khái của cô ta, đều không có chút dấu vết nào.

- Chẳng lẽ, ngôi cổ mộ kia thật sự có liên quan tới Đông Phương Sóc?

Tân Lâm liền ngưng trọng, nhíu mi hỏi.

Giả dụ ngôi cổ mộ kia thật sự có liên quan tới Đông Phương Sóc, Uyển Thiên Thiên cũng đã đi vào bên trong cổ mộ, như vậy bị trận thế thuật pháp Đông Phương Sóc bố trí che đậy thiên cơ, là hoàn toàn có khả năng.

- Nếu thật là như vậy, vậy phiền phức của Uyển Thiên Thiên liền lớn rồi.

Tiêu Phàm trên mặt lộ ra thần sắc lo lắng, hạ giọng nói, đôi mày kiếm nhíu lại thành chữ "Xuyên".

Đúng vào lúc này, điện thoại di động của Tiêu Phàm chấn động vang lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.