Tiêu Phàm tự thừa nhận “khả năng suy tính” của bản thân có chút vượt ra ngoài dự liệu của Cơ Khinh Sa. Cơ Khinh Sa cũng có chút cảm động, một sự lo lắng kiểu khác lặng lẽ dấy lên trong lòng Cơ Khinh Sa.
Bản thân Cơ Khinh Sa cũng cảm thấy quái lạ, đã không biết bao lâu rồi, mình chưa bị ai khiến cho cảm động tới vậy.
Thần sắc của Tiêu Phàm và giọng điệu đều rất tùy tâm, không có bất kỳ dáng vẻ kệch cỡm, thật giống như bằng hữu chân chính đang nói chuyện phiếm. Tiêu Phàm thừa nhận chuyện “cơ mật”của mình một cách tự nhiên.
Cơ Khinh Sa rất rõ ràng, việc cô ngầm phỏng đoán và Tiêu Phàm tự mình thừa nhận là hai việc khác nhau hoàn toàn.
Người trước biểu hiện năng lực của Cơ Khinh Sa, người sau lại đại biểu cho sự thẳng thắn thành khẩn của Tiêu Phàm
Hành sự đoan chính, đại khí lớn.
Phong độ của kẻ cực mạnh rộ ra bừng bừng.
- Nhất thiếu, việc này hãy để tôi đi hỏi thăm, cũng không nhất định là xảy ra ngoài ý muốn. Đôi khi cô gái nhỏ này ưa thích náo nhiệt, có lẽ là cố ý trêu trọc chúng tađấy.
Cơ Khinh Sa ôn nhu nói.
Song Cơ Khinh Sa cũng biết, đây là an ủi rất gượng ép của bản thân.
Di động tắt máy, liên lạc không được, vẫn có thể nói là Uyển Thiên Thiên đang tìm cách chọc ghẹo mọi người, nhưng Tiêu Phàm suy đoán không được bất kỳ manh mối nào của Uyển Thiên Thiên, đây cũng không phải Uyển Thiên Thiên tự mình làm được. Trừ phi Uyển Thiên Thiên cũng là một cao thủ thuật pháp, có thể che đậy thiên cơ.
Nhưng mà căn cứ vào sự hiểu biết của Cơ Khinh Sa đối với Uyển Thiên Thiên,vị “Nữ ma đầu “ tung hoành giang hồ này, tuy lòng lang dạ sói, võ nghệ cao cường, nhưng về thuật pháp lại không thông thạo.
Tiêu Phàm trầm ngâm một chút, cũng chỉ có thể gật đầu.
Không thể đoán ra chỗ của Uyển Thiên Thiên, điện thoại cũng liên lạc không được, chỉ có thể dựa vào Cơ Khinh Sa dùng cách khác để đi tìm tung tích của Uyển Thiên Thiên. Dù sao cho tới bây giờ, số lần giao tiếp giữa hắn và Uyển Thiên Thiên cũng không nhiều, bàn về mức độ quen thuộc lẫn nhau, đương nhiên thua kém hơn Cơ Khinh Sa.
Có lẽ Cơ Khinh Sa có biện pháp tìm được Uyển Thiên Thiên.
- Vậy thì vất vả Cơ tổng rồi, tôi không làm phiền nhiều, cáo từ.
Tiêu Phàm đứng dậy, mỉm cười tạm biệt.
Cơ Khinh Sa đứng dậy đưa tiễn cười nhẹ một tiếng, nói: - Nhất thiếu, Thiên Thiên nếu biết anh bận tâm đến cô ấy như vậy, nhất định sẽ rất cảm động đấy.
Lời nói vô cùng “chính thức này” lại có vẻ như lộ ra chút mùi vị trêu trọc, thậm chí còn mang theo một chút ghen tị. Có lẽ loại ghen tị này không liên quan đến tình yêu nam nữ, chỉ là thiên tính của phụ nữ mà thôi.
Không thể nghi ngờ, Tiêu Phàm hôm nay đặc biệt vì chuyện của Uyển Thiên Thiên mà đến tìm cô.
Nhìn thấy một vị nam nhân nổi tiếng như thế quan tâm tới cô gái bên cạnh mình như vậy, Cơ Khinh Sa trong lòng ít nhiều có chút ghen tị, cũng coi là điều hết sức bình thường.
Như vậy cũng tốt so với thời học sinh, có người đưa mảnh giấy nhỏ cho cô,cô mở ra xem trong lòng hết sức thấp thỏm, nhưng cái đó là chuyển cho cô bạn cùng bàn đấy, tâm trạng trở nên vô cùng “ khó chịu”------- Này tôi thích người ngồi cùng bàn bạn, không phải bạn đâu!
Tiêu Phàm cười cười, cũng không giải thích nhiều.
Có một số việc, hàm ý không rõ ràng lắm,càng tô càng đen.
Huống chi Tiêu chân nhân “ thần võ anh minh” quả thực không am hiểu về cách cư xử trong quan hệ với các cô gái, nhất là Cơ Khinh Sa và Uyển Thiên Thiên là những cô gái vô cùng ưu tú, cực kỳ kiệt xuất như vậy.
Cơ Khinh Sa đích thân tiễn Tiêu Phàm đến đầu bậc thang.
- Cơ tổng, xin dừng bước.
Lúc xuống cầu thang,Tiêu Phàm xoay người nho nhã lễ độ nói.
- Mặt khác, nhờ Cơ tổng thay tôi hỏi thăm sức khỏe đến khách của cô.
- Khách?
Cơ Khinh Sa hơi ngây người, đôi lông mày lá liễu xinh đẹp khẽ nâng lên.
Tiêu Phàm nhẹ cười không nói gì nữa, xoay người đi xuống cầu thang.
Cơ KHinh Sa trong bụng đầy khả nghi, cô càng không biết Tiêu Phàm vừa mới xoay người xuống lầu, sắc mặt liền trở nên cực kỳ nghiêm trọng, giữa ngón tay, hàn quang lúc ẩn lúc hiện, không ngờ đã cài sẵn ba con dao lá liễu.
Giống như tình hình sắp bước vào trận chiến vậy, trên người TIêu Phàm tuyệt không thấy nhiều.
Cơ Khinh Sa chậm rãi trở lại văn phòng chủ tịch Hội đồng quản trị, trong đầu thật sự vẫn suy nghĩ về cái câu không đầu không đuôi mà Tiêu Phàm vừa mới nói kia..Rốt cuộc là loại hàm ý nào, chẳng lẽ là nhắc nhở cô, ở nơi tầng cao nhất của tòa Trung Thiên, vào giờ phút này, ngoại trừ cô và Tiêu Phàm ra, còn có sự tồn tại của người thứ ba?
Khả năng đó gần như không lớn.
Nếu thực sự có một nguời như thế đang nhìn lén ở bên này, với khả năng của Cơ Khinh Sa, làm sao mà không phát giác được chứ?
Cho dù người này võ nghệ cao cường, giỏi về che dấu hành tung của mình, nhưng cái hoa viên không trung của tầng cao nhất nàylại không phải đơn giản như người bình thường nhìn thấy như vậy. Cơ Khinh Sa tự tay bày ra pháp trận phòng hộ ở trong này, dù là một cảnh vệ cũng không có, chỉ cần có người chưa từng được cô mời mà xuất hiện ở tầng bốn mươi chín này, vào thời khắc đầu tiên cô hoàn toàn có thể nhận thấy được sự khác thường.
Cơ Khinh Sa vừa mới một chân bước vào văn phòng chủ Tịch Hội đồng quản trị, lập tức lại thu về, đồng tử đột nhiên co lại, vang lên một tiếng” xong ba “ nhẹ nhàng, năm ngón tay phảithon dài tinh xảo của Cơ Khinh Sa đột nhiên dài ra một chút, mờ mờ ảo ảo lóng lánh có tia máu.
Một cái bóng lưng đang đứng im bên cạnh hòn non bộ trong hoa viên không trung, hai tay chắp sau lưng, đỉnh đầu khẽ nhếch, dường như đang thưởng thức bầu trời vô tận, quang cảnh trời xanh không mây.
- Là anh?
Cơ Khinh Sa khẽ kêu lên, năm ngón tay phải chẳng những không phục hồi lại nguyên trạng, hồng quang ở đầu ngón tay ngược lại chói mắt thêm, thân mình điềm đạm hơi cong, lại bày ra tư thế đề phòng, trong đôi mắt phượng xinh đẹp, đến nỗi lóe lên thật nhanh một chút hoảng sợ.
Người đàn ông đang thưởng thức phong cảnh kia chậm rãi xoay người lại, trên mặt nở nụ cười thản nhiên.
Chính là Diệp Cô Vũ!
Ánh mắt của Diệp Cô Vũ nhẹ nhàng nhìn qua tay phải của Cơ Khinh Sa, lập tức lắc đầu, khóe miệng hiện lên một chút ý khinh thường.
- Cơ tổng, xem ra cô đối với tôi từ đầu đến cuối đều không tin nhỉ.
Diệp Cô Vũ mỉm cười nói.
Cơ Khinh sa năm ngón tay phải chậm rãi thu về, nắm tay nhỏ trắng như tuyết, ánh mắt ngay sau đó trở nên vô cùng điềm tĩnh, khóe miệng nhếch lên, cũng hiện lên một chút châm chọc.
- Tôi nên tin tưởng anh sao?
Diệp Cô Vũ thản nhiên nói: - Chúng ta quen biết đến bây giờ, tôi có gây bất lợi cho cô không?
Cơ Khinh Sa liền cười, trong tươi cười mang theo sự mỉa mai cực độ, hai mắt híp lại, thản nhiên nói: - Diệp Vương, nếu phải nói không biết xấu hổ, anh được tính là một người như vậy.
Lời nói này vô cùng không khách khí.
Diệp Cô Vũ hai hàng lông mày hơi nhăn lại, ngồi xuống ghế, nơi ban đầu Cơ Khinh Sa ngồi, nói: - Cơ tổng, giữa tôi và cô vốn là giao dịch. Lúc trước tôi cứu cô, bù bổ toàn bộ văn chương bị thất lạc choHà Lạc phái các cô. Nhưng chưa từng nói với cô, đó là trợ giúp không ràng buộc. Tôi làm bất cứ chuyện gì, mục đích tính chất đều vô cùng rõ ràng. Vô tư kính dâng, vui vẻ giúp người, không phải là phong cách làm việc của Diệp Cô Vũ tôi.
Cơ Khinh Sa cười lạnh một tiếng, nói: - Diệp Vương, chuyện tôi đồng ý với anh, cho tới bây giờ cũng chưa từng quên. Chuyện anh đã làm cho tôi, tôi sẽ càng không quên. Nếu là giao dịch, thì phải lợi dụng lẫn nhau, cần gì phải nói chuyện gì tín nhiệm hay không tín nhiệm chứ?
Diệp Cô Vũ khẽ thở dài, trên mặt lộ vẻ cô đơn.
- Ở nơi cao không khỏi rét vì lạnh. Khinh Sa, tôi vốn cho là chúng ta có thể trở thành bạn bè đấy. Cô biếtlà tôi có rất ít bạn. Mỗi một người bạn đối với tôi mà nói, đều vô cùng quý giá.
Cơ Khinh Sa lãnh đạm nói: - Rất xin lỗi, Diệp Cô Vũ. Anh trước kia động tay chân trên người của tôi, đã là trù định. Chúng ta đời này không thể làm bằng hữu. Tôi thừa hận anh rất hùng mạnh, cường đại đến gần như không thể đối kháng. Nhưng cái này cũng không chứng tỏ tôi quỳ gối trước anh. Anh có thể giết tôi, nhưng xin anh đừng khiến tôi ghê tởm.
- Ghê tởm?
Diệp Cô Vũ ngẩn ra, lập tức cất tiếng cười, rất vang dội, không có chút è dè nào. Nhưng lại nghe ra Diệp Cô Vũ giờ phút này trong lòng hoàn toàn không vui.
Cơ Khinh Sa là đại mỹ nữ khó gặp, bất kể nam nhân nào bị mỹ nữ như vậy khinh bỉ, trong lòng đều rất không vui.
Chớ nói chi đến Diệp Cô Vũ một người đàn ông mạnh mẽ, cứng đầu kiêu ngạo như vậy.
Cơ Khinh Sa lạnh lùng nhìn y, từ đầu đến cuối đứng ở ngoài cửa phòng làm việc của chủ tịch hội đồng quản trị, chưa hề bước vào một bước. Đối mặt với người đàn ông khôi ngô tuấn tú hơn người,khí phách trang nghiêm này, Cơ Khinh Sa lòng đầy cảnh giác, tuyệt đối không được quá thân cận với anh ta.
Nếu như nói, qua nhiều năm như vậy, trong cuộc đời của Cơ Khinh Sa vẫn còn có một ác mộng, vậy thì ác mộng đóđó chính là Diệp Cô Vũ.
Người đàn ông nàylà một Ma Vương thật sự. Mặc dù theo quan điểm thế tục để nhìn, anh ta đã trợ giúp rất nhiều cho Cơ Khinh Sa, cho đến tận bây giờ, cũng không tạo bất cứ thương tổn nào cho Cơ Khinh Sa. Cấm chế mà anh ta hạ trong thân thể của Cơ Khinh Sa cũng chưa bao giờ phát tác, thậm chí Cơ Khinh Sa cũng đã không cảm thấy sự tồn tại của cấm chế này. Nhưng trong lòng Cơ Khinh Sa, y luôn là một Ma Vương.
Là một Ma Vương không hơn không kém!
Bao nhiêu lần Cơ Khinh Sa giật mình tỉnh giấc trong mộng, mồ hôi đầm đìa.
- Được rồi, Cơ tổng, một khi đã như vậy, chúng ta cũng chỉ là đàm phán giao dịch.
Cơ KHinh Sa lạnh lùng nhìn y, đợi đoạn sau.
- Tôi hôm nay đến tìm cô vốn muốn cùng cô nói chuyện việc liên quan đến Tiêu Phàm, không ngờ Cơ tổng và hắn có quan hệ rất tốt, có phần vượt quá dự liệu của tôi.
Diệp Cổ Vũ cầm lấy phần hợp đồng đầu tư trên mặt bàn, tiện tay lật xem, thản nhiên nói, giọng nói hoàn toàn bình tĩnh, không gợn chút kinh sợ.
Cơ Khinh Sa lập tức cảnh giác: - Anh muốn tìm hiểu Tiêu Phàm ư? Tại sao?
Diệp Cô Vũ lạnh lùng nói: - Cô không cần biết nguyên nhân, cô chỉ cần tiếp cận hắn là được rồi.
- Thực xin lỗi, tôi không rõ.
- Cô sẽ rõ. Cô tiếp cận hắn, trăm phương ngàn kế tiếp cận hắn. Về phần dùng phương pháp gì khiến hắn chấp nhận cô, thì đó là chuyện của bản thân cô, tôi không can thiệp. Tôi nghĩ, chỉ cần hắn là nam nhân bình thường, hẳn là không có cách nào cự tuyệt cô.
Diệp Cô Vũ liếc cô một cái, bỗng nhiên lại khẽ cười, nói.
- Tôi đang làm, nhưng không phải làm vì anh.
- Bắt đầu từ bây giờ, cô làm cho tôi.
Diệp Cô Vũ thuận miệng nói, giọng điệu không thể nghi ngờ.
Cơ Khinh Sa thản nhiên hỏi: - Sau đó thì sao? Tiếp đó như thế nào đây?
- Cô chờ thông báo của tôi, khi thời cơ chín muồi, tôi sẽ nói cho cô biết nên làm như thế nào. Tôi chỉ cần cô làm một chuyện cho tôi, đợi sau khi hoàn thành chuyện này, sẽ hủy bỏ ước định giữa chúng ta.Tôi sẽ giải tất cả cấm chế mà tôi đã hạ trên người cô, trả lại sự tự do thật sự cho cô.
Cơ Khinh Sa bắt đầu trầm mặc.
Diệp Cô Vũ cũng không thúc giục cô, chỉ nhẹ nhàng bưng chén trà mà Cơ Khinh Sa đã từng uống lên, chậm rãi uống một hớp.
Cơ Khinh Sa bỗng nhiên khẽ cười, giơ tay vuốt vuốt đám tóc mai, thản nhiên nói: - Diệp Vương, có lẽ anh không rõ ràng lắm, kỳ thật anh hoàn toàn không giống như bản thân anh tưởng tượng như vậy, vô địch thiên hạ. Tiêu Phàm biết anh ở chỗ này của tôi, nhờ tôi thay mặt anh ta gửi lời hỏi thăm tới anh.
Cặp mắt của Diệp Cô Vũ chợt híp một cái, bắn ra ánh nhìn kinh người.
- Diệp Vương, tôi không biết giữa anh và Tiêu Phàm có ân oán gì, tôi chỉ biết là, anh lúc này đụng phải đối thủ thực sự rồi.