Từ sau khi Tiêu Thiên rời thủ đô đi công tác, số lần Tiêu Phàm trở về nhà nhiều hơn trước kia. Tiêu Trạm là một người con hiếu thảo.
Trong xương cốt, Tiêu Phàm cũng là một người con hiếu thảo.
Điều này và cảnh giới đạo gia “Thái thượng vong tình” có chút trái ngược. Người tu đạo đầu tiên sẽ phải“ vong tình”. Tuy nhiên Vô Cực Môn chưa được coi là môn đạo kế thừa chính thống, Vô Cực Môn sáng lập ra từ xa xưa, thậm chí còn trước khi cả ông nội đắc đạo.
Hơn nữa là một môn phái kế thừa thuật pháp, muốn nhập giới thì mỗi đệ tử đều phải trải qua. Bất kể là tướng thuật, phong thủy, bói toán… đều có cùng một nhịp thở với đời sống loài người, cứ trốn ở nhà lật xem cổ thư mà không có kinh nghiệm thực chiến, rõ ràng là không được.
Ông nội thì bệnh nặng, xém chút nữa là qua đời khiến Tiêu Phàm cảm nhận được sâu sắc nhân sinh tụ tán vô thường, thân tình trong lòng càng thêm nặng.
Đối với việc Tiêu Phàm về nhà, Giản Tú Hoa hết sức cao hứng.
Vẻ mặt Tiêu Trạm bất kể nghiêm túc cỡ nào, nhưng từ ánh mắt ông có thể nhìn ra được, Tiêu Bộ trưởng kỳ thực cũng rất vui mừng. Trong khoảng thời gian này, Tiêu gia phát sinh ra nhiều chuyện như vậy, Tiêu Trạm cũng nhận ra những điểm phi thường của Tiêu Phàm.
Đứa con trai này trước kia nhất quyết đòi học “Văn đạo” cũng không phải là chuyện không tốt.
Thái độ của Lục Hồng cơ bản đã có sự chuyển biến, Lục gia một lần nữa cùng Tiêu gia cùng đứng chung một chỗ, ngay cả lui tới Phương gia cũng không nhiều, cũng bày tỏ được chút thiện hữu.
Toàn bộ những điều này đều do Tiêu Phàm tạo ra.
Lục Hồng tại sao lại thay đổi thái độ, Tiêu Phàm không rõ ràng lắm, cũng không đi sâu vào tra hỏi nhưng Phương gia lại tỏ vẻ thiện hữu, cùng với Tiêu Phàm lại có quan hệ trực tiếp tới việc “ cứu” Nhiêu Vũ Đình.
Tiêu Trạm vẫn không hoàn toàn tin vào “ học vấn” của Tiêu Phàm, nhưng vì sự việc đã xảy ra ngay trước mắt nên ít nhất Tiêu Trạm bây giờ cũng không kiên quyết phủ nhận tất cả những gì liên quan tới huyền học nữa.
Một nhà ba ngươi quay quần bên bàn ăn, ăn xong bữa tối, Tiêu Phàm cùng bố ngồi ở phòng khách xem “Tiếp sóng thời sự”. Đây là thói quen của đa số cán bộ lãnh đạo cấp cao. Đương nhiên, điểm chú ý của cán bộ lãnh đạo và mọi người khi xem “Tiếp sóng thời sự” hoàn toàn không giống nhau. Đây không phải là chuyện người ngoài có thể nói được.
Giản Tú Hoa rót nước cho hai người rồi cũng ngồi ở một bên.
Trong phòng khách rất yên tĩnh, chỉ có tiếng của MC trên TV đang thông báo tin tức.
Thật không dễ để “ tiếp sóng thời sự” chấm dứt, Giản Tú Hoa liền mau chóng mở miệng, cười tủm tỉm: - Tiểu phàm, tiểu Thiên gọi điện cho con chưa? Nó mới đi Hồng Sơn chưa lâu liền đã có xí nghiệp lớn muốn đầu tư khai thác, phát triển du lịch rồi đấy.
Nói thật, Tiêu Thiên đi thôn Hồng Sơn làm Bí thư chi bộ, Giản Tú Hoa rất lo lắng. Trong mắt bà, Tiêu Thiên chính là đứa nhỏ không chịu lớn, đã hơn hai mươi tuổi treo trên mình rồi, bình thường đều là do bà chăm sóc, không bị chịu lạnh chịu đói, lần này bỗng dưng lại phải đi tới khu nông thôn xa vài nghìn km, Giản Tú Hoa đương nhiên lo lắng rất nhiều.
Hiện tại nghe được tin tức tốt, Giản Tú Hoa tự nhiên cao hứng hơn hẳn.
Tiêu Phàm mỉm cười: - Con biết, là công ti bạn con đầu tư, có thể đầu tư tới 2 tỷ đấy mẹ.
Kỳ thật Tiêu Phàm cũng không muốn khoe khoang như vậy, giống như đang khoe thành tích trước mặt cha mẹ. Nhưng hắn hiện tạo cần phải lấy được sự ủng hộ của Tiêu Trạm, có chút công trạng nên phải thể hiện ra. Chỉ có thể dùng càng nhiều những sự thực không mang tính tranh luận, mới có thể chứng minh năng lực của hắn với Tiêu Trạm. Như vậy cha hắn mới hoàn toàn thay đổi ấn tượng về hắn, chính thức đưa hắn vào vòng tròn trung tâm Tiêu gia.
- Hai tỷ? Con số không nhỏ nha… Tiêu Phàm, bạn con làm gì vậy? Cũng rất có thực lực đi!
Giản Tú Hoa mặt mày hớn hở, bà nghĩ, anh giúp đỡ em là chuyện đương nhiên rồi.
Ý nghĩ của Tiêu Trạm và vợ lại bất đồng, nhíu mi nói: - Vẫn cứ để nó tự rèn luyện đi, cứ ỷ lại vào người khác, bao giờ mới có thể trưởng thành được?
Tiêu Trạm rất rõ ràng, mặc kệ năng lực của Tiêu Phàm ở cơ chế phát triển nội tại lớn cỡ nào, Tiêu Thiên mới là hi vọng duy nhất kế thừa vinh quang Tiêu gia, phải rèn luyện thật nhiều mới không hỏng chuyện.
Tiêu Phàm mỉm cười: - Cha, người bạn kia của con xuất phát từ suy nghĩ kinh doanh, việc không có lợi, cô ấy sẽ không làm đâu.
- Bạn nào vậy?
- Tập đoàn Cơ Thị ạ.
Giản Tú Hoa nghe xong liền nói: - Tập đoàn Cơ Thị sao? Nghe nói quy mô rất lớn, rất có thực lực.
- Tập đoàn Cơ Thị ư?
Hai hàng lông mày Tiêu Trạm lần nữa cau lại, quả nhiên ý nghĩ của ông cùng vợ lại không nhất quán.
- Vâng.
Sau một lúc, Tiêu Trạm trầm giọng nói: - Đừng tiếp xúc quá mật thiết với tập đoàn Cơ Thị này.
Trong mắt chính trị gia như Tiêu Trạm, tập đoàn Cơ Thị thật không đơn giản. Chủ tịch tiền nhiệm thì ra chính là cha của Cơ Khinh Sa, có quan hệ chặt chẽ với một số cán bộ cấp cao. Cơ Khinh Sa sau đó liền tiếp nhận một mạng lưới lớn quan hệ, thậm chí ngay cả với Bí thứ tỉnh ủy tiền nhiệm tỉnh Yến Bắc, đều có quan hệ chặt chẽ với Cơ Khinh Sa.
Tình hình cụ thể và chi tiết bên trong, cán bộ bình thường đều không biết, nhưng Tiêu Trạm biết rất rõ, ông không muốn Tiêu gia và tập đoàn Cơ Thị có thêm bất cứ quan hệ nào.
Tiêu Trạm là cán bộ cao cấp chính thống, từ trước tới giờ rất phản đối quan hệ mật thiết giữa thương- quan.
Thương nhân trục lợi, chính là thiên tính, vô duyên vô cớ tiếp cận cán bộ lãnh đạo, còn không phải muốn lợi dụng quyền lực trong tay cán bộ vì việc tư mà phục vụ sao? Trong lúc này cần tránh phát sinh những loại hiện tượng hủ bại này.
Con cháu Tiêu gia không thể bị thương nhân coi làm vũ khí sử dụng được.
Tiêu Phàm gật đầu: - Cha, cha yên tâm, con sẽ có chừng mực.
-Ừ.
Tiêu Trạm khẽ vuốt cằm, nhưng vẻ mặt vẫn chưa dịu đi, ngược lại càng nhíu chặt hơn.
Giản Tú Hoa không chịu nổi bầu không khí này, không hài lòng nói: - Ông Tiêu kia, thằng bé khó mới trở về Tiêu gia một chuyến, ông không cần phô cái bản mặt kia ra.
Tiêu Trạm “ hừ” một tiếng, đối với lời “ chỉ trích” của vợ không rảnh mà để ý tới, hai mắt sáng ngời nhìn vào Tiêu Phàm trầm giọng hỏi: - Tiêu Phàm, chuyện bộ phận an ninh, việc như thế nào rồi?
Giản Tú Hoa hoảng sợ, vội vàng hỏi: - Chuyện gì ở bộ phận an ninh? Tiểu Phàm, con, con không phạm sai lầm gì đấy chứ?
Nghe giọng điệu Tiêu Trạm, Tiêu Phàm dường như cùng vụ án có quan hệ. Đây cũng không phải là việc nhỏ. Nếu là vụ án bình thường, bộ phận an ninh tuyệt sẽ không làm liên lụy con cháu Tiêu gia vào đấy. Nếu có liên lụy thì cũng tận lực đem con cháu quý tộc ra ngoài vòng.
Đây là quy củ bất thành văn rồi.
Hào môn thế gia không muốn chọc phải phiền toái, bộ phận an ninh càng không muốn chọc phải phiền toái hơn nữa.
Tiêu Phàm mỉm cười nói: - Mẹ, không cần căng thẳng, con không phạm sai lầm gì cả. Chỉ là có chút hiểu lầm, một đội buôn lậu ở khu Viễn Đông phía bắc nước láng giềng có chiếc thuyền bị khấu trừ, những người này ở thủ đô lại có quan hệ nhất định, muốn thông qua con đặt áp lực lên bộ phận an ninh để bỏ qua cho chiếc thuyền. Hiện tại thủ phạm chính đã bị bắt, con chỉ giải thích tình huống với Nhạc cục trưởng của Nhị Cục mà thôi.
Vụ án lại liên lụy tới con cháu Tiêu gia, bộ phận an ninh nhất định phải gọi điện cho Tiêu Trạm, đây là quy củ tối thiểu. Tuy nhiên Tiêu Phàm đã dự tính phái Nhạc Ca đem chuyện thi thể ở khu biệt thự phía Tây kia giấu đi, không thông báo cho Tiêu Trạm. Nếu không Tiêu Trạm tuyệt đối không có thái độ như vậy, chắc chắn đã sớm gọi điện cho hắn hỏi rõ vụ việc rồi.
Dẫu sao thì việc giết chết phần tử tội phạm quốc tế cũng là sáu cái mạng người. Chết trong tay bộ phận an ninh, điều đó là đương nhiên chẳng có gì lạ cả. Chết trong tay con cháu dòng họ Tiêu gia Tiêu Phàm cũng chẳng khác nhau là mấy.
Tiêu Phàm là phó phòng cán bộ quản lý tôn giáo, không phải đặc công bộ phận an ninh.
Giản Tú Hoa kinh ngạc hỏi: - Bọn buôn lậu có quan hệ tại thủ đô hả? Cái này là sao vậy?
Giản Tú Hoa và Nhiêu Vũ Đình không giống nhau, bà là điển hình của phu nhân cán bộ cấp cao, không hỏi đến việc chính trị và cũng không tiếp xúc với bên ngoài nhiều lắm nên cũng không hoàn toàn rõ ràng bên ngoài bây giờ biến thành cái dạng gì rồi.
Sắc mặt của Tiêu Trạm dịu đi một chút, hiển nhiên đã hiểu sự giải thích của Tiêu Phàm, thời điểm bộ phận an ninh thông báo tình huống cho ông biết cũng chính là ý này, nói về việc hiểu lầm mà thôi.
- Tóm lại là như này, cố hết sức đừng dính vào, không có cái gì tốt cả.
Tiêu Trạm vẫn dặn dò một câu.
Tiêu Phàm mỉm cười, nói: - Cha, buổi trưa con ở nhà chú Phương Lê Phương ăn cơm. Chú Phương không có nhà, cô mời con hai ngày nữa đi tham gia một bữa tiệc xã giao, với nửa tư cách cá nhân. Cô ấy nói muốn giới thiệu vài người bạn cho con.
Giản Tú Hoa lập tức mừng rỡ: - Vũ Đình mời con đi dự tiệc sao? Có phải muốn giới thiệu đối tượng cho con không vậy?
Tiêu Phàm nhất thời cười khổ.
Mẹ vẫn nhớ mãi không quên cái việc này.
Cũng may suy nghĩ trong lòng Tiêu Trạm không giống vợ, ông không quan tâm vấn đề Tiêu Phàm tìm người yêu. Theo ông, con của Tiêu Trạm thì làm sao mà không thể kiếm cho mình một cô người yêu chứ?
Lão Tiêu gia sợ không có được cháu dâu sao?
Quả thực là đang kể chuyện cười mà!
- Bà ấy có nói Phương Lê có tham gia bữa tiệc này không?
Điều Tiêu Trạm quan tâm chính là Phương gia.
- Sẽ đi ạ. Cha, nghe nói công việc của chú Phương khả năng sắp tới sẽ có thay đổi.
- Ừ.
Tiêu Trạm gật đầu.
- Hiện tại có hai khả năng. Thứ nhất, đi tới văn phòng chủ tịch nước. Thứ hai, đi tới bên tỉnh, khả năng là tỉnh Minh Châu.
Tiêu Phàm lập tức hỏi: - Sắp xếp đi Minh Châu là thế nào vậy ạ? Bí thư Đảng ủy công an sao?
Phương Lê hưởng thụ chế độ đãi ngộ cấp Thứ trưởng, lại phụ trách công tác trọng yếu trong hệ thống chính trị lâu rồi, không đề cử ra ngoài thì thôi, nhưng một khi được đề ra ngoài rồi, ít nhất cũng được sắp xếp làm ủy viên thường vụ bộ máy địa phương.
- Chắc hẳn là vậy, còn chưa có ra quyết định cuối cùng, để xem thái độ của Phương Lê đã.
Tiêu Trạm đối với con cái cũng không giấu diếm làm gì.
Ông cụ đã phân phó rồi, nếu ông có chuyện gì thì thông tin cho Tiêu Phàm biết. Hơn nữa vừa đúng lúc Tiêu Trạm muốn được phóng ra ngoài. Đối với sự thay đổi tầng nhân sự cấp cao này cũng khá chú ý. Gần đây cũng đã đến thời điểm của nhiệm kì trung ương mới, sự thay đổi nhân sự ở các bộ trung ương, ủy ban trung ương và các tỉnh thị so với hai năm trước càng ngày càng thường xuyên hơn.
- Cha, vậy cách nhìn của cha thế nào?
Tiêu Phàm ngẫm nghĩ một chút hỏi.
Tiêu Trạm nói: - Cha thấy ông ấy cứ ở lại cũng tốt.
Được làm việc ở phòng chủ tịch không phải ai cũng có cơ hội này, Phương Lê luôn công tác tại hệ thống chính trị pháp luật, thế lực Phương gia chủ yếu tập trung ở pháp luật chính trị, nếu như có thể làm ở khu chủ tịch nước, vậy thì có thể đi ra ngoài hệ thống, tiền đồ càng thêm rộng mở.
Tiêu Phàm trầm ngâm, tay trái khẽ nhúc nhích, sau một lúc nhẹ nhàng lắc đầu.
- Cha, con thấy, theo tình hình của chú Phương thì chú ấy ở lại không bằng đi địa phương.
- Ồ, vì sao con lại nghĩ vậy?
- Một loại cảm giác thôi cha.
Tiêu Phàm hàm hồ nói.
Kì thật hắn vừa tính một quẻ, quẻ tượng cho thấy như vậy, tuy nhiên Tiêu Phàm tạm thời không nói cho cha mình biết điều này.
Mọi việc đều phải từng bước từng bước, không thể nóng vội được.