Ngay lúc này, Trần Dương xấu hổ tới mức mặt ửng đỏ.
Đừng nói đến lúc cô ở cơ quan tranh cường háo thắng, tác phong mạnh mẽ, lớn thế rồi mà chưa từng yêu đương. Thời trung học, đại học có không ít bạn học theo đuổi, nhưng cô đều coi thường.
Với cô thì những chuyện thế này cô chính là đứa trẻ không hiểu chuyện, thực sự là suy nghĩ hơi kì lạ.
Tiêu Phàm mỉm cười nói. - Cô Nhiêu, để cháu nói chuyện với Trưởng phòng Trần một lát đi.
Nhìn thấy Trần Dương thẹn thùng, Tiêu Phàm đành ra mặt giải vây cho cô.
- Được, hai đứa nói chuyện đi.
Nhiêu Vũ Đình chỉ đợi những lời này, nói thực, với cô mà nói chuyện cô “làm mai kéo thuyền” cho người khác cũng không phải là nhiều, “kinh nghiệm” không có bao nhiêu.
Phương Do Mỹ liền vểnh vểnh cái mũi nhỏ lên. “Hừ” một tiếng vẻ không thích.
Cô gái vừa mới trêu Tiêu Phàm chuyện này xong, không ngờ hắn lại chủ động muốn nói chuyện với Trần Dương. Tiểu nha đầu trong lòng thấy không thoải mái, có chút ghen tuông, không quan tâm đến tuổi tác. Chỉ có điều bản thân cô còn chưa ý thức được.
Tiêu Phàm liền vỗ một cái vào đầu cô, cười cười nói. - Lát nữa sẽ thể hiện cho em xem.
Cô gái ngiêng đầu qua, không để ý đến nữa, đi theo sau Nhiêu Vũ Đình, đi chưa được mấy bước lại nghiêng đầu sang phía Tiêu Phàm, lè lưỡi, làm mặt quỷ.
Tiêu Phàm không nhịn được mỉm cười.
Nhiêu Vũ Đình đến cạnh Phương Lê, hai hàng long mày của Phương Lê nhíu lại, hạ giọng nói. - Sắp xếp thế nào đấy?
Lời lẽ có ý quở trách.
Buổi họp mặt hôm nay em dẫn Tiêu Phàm đến làm gì? Không thấy thái độ của đám người Từ Chấn Nam với Tiêu Phàm sao? Ai cần em làm người trung gian chứ.
Nhiêu Vũ Đình biết chồng mình có ý gì, liền cười nhẹ nhàng, ngạo nghễ nói. - Đó là bởi vì bọn họ chưa lĩnh giáo được bản lĩnh thực sự của Tiêu Phàm thôi.
- Bản lĩnh thực sự?
Phương Lê không cho là đúng.
- Vũ Đình, chẳng lẽ em thật sự tin tưởng cậu ta?
Nhiêu Vũ Đình trầm mặc một lúc, nói. - Anh xem đi, cậu ấy sẽ không làm anh thất vọng đâu.
Thấy thái độ của vợ như vậy, Phương Lê không nói thêm nữa, trong mắt thoáng trầm tư.
Nhiêu Vũ Đình cũng không phải bà chủ gia đình tầm thường, mà là phu nhân cán bộ cấp cao, rất có con mắt tinh đời.
Cô ra sức ủng hộ Tiêu Phàm như thế lẽ nào Lão Tiêu gia “giả thần giả thánh” này thật sự có chỗ hơn người?
- Xin chào.
Nhiêu Vũ Đình rời đi, Trần Dương càng thêm lo lắng bất an, lung túng chào hỏi Tiêu Phàm.
Điểm này không phù hợp với tính cách của Trần Dương, thực ra ngày đó Tiêu Phàm và Tân Lâm đã cho cô rung động quá lớn, suýt nữa làm cô thở không nổi.
Tiêu Phàm cười cười, nói. - Trưởng phòng Trần, lãnh đạo cơ quan không làm khó cô chứ?
- Không đâu. Mà anh đừng gọi tôi là trưởng phòng Trần, có chút không tự nhiên.
Trần Dương thật sự đã lấy hết dũng khí nói ra câu này.
- Được rồi, vậy tôi sẽ gọi giống cô Nhiêu, gọi cô là Tố Tố.
Tiêu phàm thật ra cũng biết lắng nghe.
- Ừ…
- Anh… Ngày đó anh làm thế nào mà làm được thế?
Dừng một lúc, Trần Dương không kìm nổi lại hỏi, liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi thật nhanh dời mắt đi chỗ khác. Bí mật này cô kìm nén trong lòng đã lâu, quả thực nặng trĩu như ngọn núi, không nghĩ tới sẽ gặp hắn ở đây, cô nghĩ nếu mình không nói rõ ràng sẽ sinh bệnh mất.
Tiêu Phàm thản nhiên nói. - Đoán.
- Đoán? Đoán thế nào?
Trần Dương càng thấy khó hiểu.
Vấn đề này thật đúng là không nói rõ được, Tiêu Phàm ngẫm nghĩ một lúc, nói. - Mấu chốt chính là Đằng Phi Vân. Trước ngày hôm đó tôi đã gặp cô ta một lần, trong thời gian từ đó đến nay, tình hình đại thể của cô ta tôi đều có thể đoán ra được.
Trần Dương vẫn mụ mị chưa hiểu gì, cô do dự hỏi. - Tôi vẫn không hiểu…
Lúc nói câu này, cô có cảm giác mình giống như kẻ ngốc. Nhưng tất cả những gì xảy ra ngày hôm đó, quả thực vượt qua khả năng lí giải của cô. Dựa vào tất cả sự hiểu biết mà cô có, cũng hoàn toàn không lí giải được tình huống này.
Tiêu Phàm nói. - Phạm trù này thuộc Bát Quái Kì Môn. Nếu nhất định muốn giải thích bằng khoa học hiện đại, cũng có thế hiểu thế này: Mỗi người đều có khí chất riêng, khí chất này sẽ sinh ra những thay đổi nhỏ vì môi trường xung quanh và các nhân vật khác nhau. Qua những thay đổi đó có thể đại khái đoán được con người và môi trường xung quanh cô.
- Đồng loạt thay đổi? Giác quan thứ sáu?
Trần Dương cố gắng lục tìm những kiến thức mà cô có, định dùng kiến thức của mình lí giải lời của Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm liền cười, gật đầu nói. - Cũng gần như thế.
- Nhưng, điều này cũng thật kì lạ…..
Trần Dương miễn cưỡng khái quát lại tình hình.
- Thế giới này vốn có rất nhiều điều thần bí, là do chúng ta không biết thôi. Chúng ta không biết không có nghĩa là nó không tồn tại, như giác quan thứ sáu mà cô nói, nhìn không thấy sờ không được, nhưng quả thật là tồn tại. Rất nhiều người cũng từng trải qua như thế, ở nơi xa xăm vạn dặm, cũng có thể cảm nhận được người thân xảy ra bất trắc.
Tiêu Phàm lấy ví dụ này, Trần Dương hoàn toàn có thể hiểu, chính cô cũng có giác quan thứ sáu rất nhạy bén, trong quá trình huấn luyện và chấp hành nhiệm vụ, chính giác quan thứ sáu nhạy bén này đã giúp cô ít nhất tránh khỏi ba lần nguy hiểm lớn.
- Vậy ý anh là, anh có thể điều khiển được giác quan thứ sáu?
- Xét về góc độ nào đó, có thể hiểu là thế.
Trong đầu Trần Dương chợt mơ hồ hiểu ra gì đó, như đã nắm bắt được trọng điểm, cô do dự hỏi. - Cách lí giải này có thể được phổ biến ra không? Hay là nói, trải qua huấn luyện có nhiều người có được khả năng đó không?
Trần Dương thực ra là một cô gái thích tìm tòi, khám phá.
- Trên lý luận thì cũng có thể lắm, có điều độ khó rất lớn, hơn nữa không phải ai sau khi được huấn luyện cũng có được khả năng đấy.
- Thế tôi thì sao? Anh xem tôi có thể tiếp thu được khóa huấn luyện này không?
Trần Dương mới vừa thốt ra, lập tức hai má lại ửng đỏ, xấu quá đi. Đây là lần thứ hai cô và hắn gặp nhau, cũng gọi là có chút quen biết.
Nhưng quả thực cô cũng có loại “siêu năng lực” rất giống với Tiêu Phàm. Là một đặc công của tổ hành động, Tiêu Phàm mạnh mẽ khác thường, làm cô một lòng ngưỡng mộ, sùng bái.
Mấy ngày nay, trong đầu Trần Dương thỉnh thoảng lại xuất hiện hình ảnh Tiêu Phàm, đương nhiên không liên quan gì đến tình yêu. Cô thật lạ lùng, một chàng trai mạnh mẽ khác thường như thế, bên ngoài sao có thể “công tử bột” được chứ?
Đây đúng là người có tài trời sinh đã biết ăn thịt hổ.
“Bay lên cao”, cái cảm giác đầu tiên đối với Tiêu Phàm chắc chắn có nằm mơ cũng không nghĩ tới, người mà mình động vào là một tên sát tinh.
Tiêu Phàm cười, chăm chú quan sát biểu hiện trên mặt cô, đột nhiên đưa hai ngón tay cắm trước mắt cô.
Trần Dương hoàn toàn không kịp phát ra bất kì âm thanh nào, trong lúc cấp bách, não không kịp hoạt động, cổ tay bị lật, cũng nhanh như chớp nắm lấy cổ tay hắn.
Cô hoàn toàn bị làm cho bối rối, không biết Tiêu Phàm lại ra tay với mình.
Không đợi bàn tay Trần Dương đụng tới cổ tay mình, Tiêu Phàm đã đưa hai ngón tay ra điểm huyệt vào giữa ngực cô, bộ ngực của cô vô cùng đầy đặn.
Hai ngón tay của Tiêu Phàm chẳng khác gì nắm vào ngực Trần Dương. Nhưng động tác thực ra đã chậm hơn so với vừa rồi.
Trường hợp thế này không thường gặp, sao có thể điểm huyệt đúng vào ngực con gái nhà người ta như thế?
Trần Dương không cần suy nghĩ, chân trượt xuống, cả người nhanh chóng lui về phía sau, hai tay đan chéo. Hung hăng hất cổ tay Tiêu Phàm xuống, vẻ mặt vừa sợ vừa giận, ngậm chặt môi không phát ra tiếng động nào.
Đây cũng là thói quen tốt cần nghiêm khắc rèn luyện mới thành được.
Đang trong trận chiến nghiêm cấm phát ra tiếng động.
Nhiều khi, nhiệm vụ mà họ phải thực hiện cũng cơ mật như đánh võ trên vô tuyến. Nếu cứ la lớn cười to “ha ha” thì sẽ làm kinh động đến quân địch.
Cô bỗng cảm giác cổ tay bị xiết chặt liền cúi đầu nhìn thử, thấy hai cổ tay mình đã bị Tiêu Phàm nắm chặt.
Một bàn tay của hắn cũng giữ được hai cổ tay cô.
Hai gò má cô đỏ bừng, cô hít một hơi làm cho bầu ngực đầy đặn kia căng phồng, nội lực vốn có cũng từ đó mà mạnh lên, trong phút chốc theo quán tính hai cổ tay bị đẩy ra.
Vẫn không nhúc nhích.
Bàn tay thon dài, thanh tú của hắn giờ phút này tựa như vòng sắt gắt gao bóp chặt cổ tay cô.
“Chuồn chuồn rung động cột đá!”
Trong đầu cô chợt thốt ra một câu như vậy.
Có thể cô là kiểu tính cách không chịu thua, sợ là ngay cả gặp phải tình huống xấu, cực đoan cô cũng không khoanh tay chịu chết. Cô lại hít sâu một hơi, chuẩn bị dốc sức đánh cược một lần, hai cổ tay chợt được buông lỏng, hắn thu tay về, lui ra sau một bước, mỉm cười nói. - Rất xin lỗi, tôi chỉ thử cô chút thôi. Võ thuật và nội công của cô là ai truyền dạy vậy?
- Anh quản tôi…
Cô lập tức trơn mắt lên giận dữ, muốn đến đánh hắn một trận.
Đại ca, anh muốn so tài thì phiền anh báo trước một chút, ở đâu ra cái kiểu như vậy, một câu cũng không nói, nói đánh là đánh.
Còn nữa, coi như anh muốn thử đi, nhưng vừa rồi tay của anh động vào đâu thế?
Cô bị hắn dọa đến toát mồ hôi lạnh.
May mà không làm kinh động những người khác, bằng không sẽ rất khó xử.
Tiêu Phàm cũng không thèm để ý, vừa cười vừa nói. - Nếu sau này cô có hứng thú, hãy đến tìm tôi, tôi có thể dạy cô vài chiêu, có lẽ sẽ giúp được cô đấy.
- Hừ!
Trần Dương dứt khoát quay người đi, không thèm để ý đến hắn nữa.
Tuy nhiên, Trần Dương cũng không kiêu ngạo được bao lâu, rất nhanh đã quay lại, gắt gao nhìn thẳng vào Tiêu Phàm nói. - Anh sẽ giữ lời chứ?
- Ừ.
Tiêu Phàm khẽ gật đầu.
Trần Dương bĩu môi, quay đầu nhìn đi nơi khác, lại mở miệng hỏi. - Điện thoại của anh sẽ không đổi chứ?
Hình như cô đã nghe lén điện thoại hắn, biết được số điện thoại của hắn.
- Không đâu.
Bên này đang nói chuyện, bên kia bỗng náo nhiệt hẳn lên, Từ Chấn Nam cười vui vẻ, giọng nói vô cùng vang dội.
- Trưởng phòng Uông, chủ nhiệm Tiết đều đến rồi ư? Hoan nghêng, hoan nghêng.
Tiêu Phàm và Trần Dương theo tiếng nói nhìn lại, chỉ thấy hai chàng trai trẻ tuổi đang đi vào sân sau biệt thự, Từ Chấn Nam bước nhanh đến nghêng đón.
- Tại sao bọn họ cũng đến vậy?
Hai hàng lông mày của Trần Dương lập tức dương lên, dường như có chút bất ngờ.
Người thanh niên đang đi trước, chừng hai bảy hai tám tuổi, ăn mặc rất giản dị, dáng vẻ điềm tĩnh.
Người này Tiêu Phàm cũng biết.
Chính là đứa cháu lớn của Uông lão gia – đại công tử Uông Vĩ Minh, còn được gọi với cái tên Uông Thuật Đô - là một trong những con cháu đời ba kiệt xuất nhất.