Đại Hào Môn

Chương 214: Pháp duyên của mỗi người



- Anh cả, mời.

Đối với người anh họ này, Uông Phi cực kỳ tôn trọng, rất khách khí.

Uông Thuật Đô là niềm hy vọng tương lai của Uông gia, đây là nhận thức chung của các bậc trưởng bối trong Uông gia. Từ trên một loại ý nghĩa nào đó mà nói, Uông Thuật Đô cũng là sự đảm bảo có sức mạnh nhất cho “cuộc sống hạnh phúc” của Uông nhị Uông tam sau này.

Bất luận là đại gia tộc nào, chỉ cần tập trung toàn bộ tài nguyên bồi dưỡng ra một người nối nghiệp là đủ rồi. Nếu quá tham lam, muốn bồi dưỡng nhiều hơn mấy người, thế đó tất tạo thành phân tán tài nguyên, không thể hình thành sức lực tổng hợp, kết quả có khả năng nhất, chính là một người nối nghiệp đạt tiêu chuẩn nhất cũng không bồi dưỡng ra, đó mới là đại bi kịch.

Có Uông đại thiếu ở phía trước đỡ đòn, con ông cháu cha như Uông nhị Uông tam, cũng sẽ không lọt vào tầm ngắm của các vị trưởng bối.

Không ít phương thức bồi dưỡng người kế nghiệp của nhà hào môn thế gia, với Chu Vương triều Minh có chút giống nhau. Có một thời đại của triều Minh, trừ hoàng thái tử tương lai kế thừa chính thống ra, hoàng tử hoàng tôn khác nhất loạt đều rời kinh làm vương gia, núi vàng núi bạc, nô bộc thành đàn, nuôi dưỡng lên, ăn ngon mặc đẹp, hưởng lạc cả đời. Yêu cầu duy nhất, chính là không cho phép những hoàng tử hoàng tôn này vọng tưởng đến hoàng quyền.

Vậy nên Minh Tuyên Tông Chu Chiêm Cơ sau khi giết thúc phụ Hán Vương Chu Cao Hú mưu phản, trừ thời kì Minh Võ Tông, Ninh Vương Chu Thần Hào tạo phản ra, cũng không có thêm các hoàng tử khác đoạt quyền, xem như là yên tĩnh.

Chính sách này mặc dù có hiệu quả ngăn cản con cháu hoàng thất xảy ra lục đục, thế nhưng khuyết điểm cũng hết sức rõ ràng. Chính là các vua của Tôn thất Minh Triều, toàn bộ bị nuôi thành một phường giá áo túi cơm. Sau khi nhà Minh bị diệt vong, đế vương của Nam Minh không có lấy một người có thể trở thành người đứng đầu đảm đương trách nhiệm.

Uông Thuật Đô dưới sự hộ tống của Uông Phi, tiến vào phòng khách biệt thự.

Uông Vĩ Thành ngồi ở ghế sô pha bằng da thật xa hoa ở phòng khách chờ đứa cháu trai nổi tiếng này. Uông Vĩ Thành khoảng hơn năm mươi tuổi, tai to mặt lớn, vô cùng có uy nghiêm. Tóc đen bóng, da căng chặt, sáng rỡ và giàu tính đàn hồi, nhìn qua còn trẻ hơn tuổi thật vài tuổi. Nhất là đôi mắt, tinh quang lóe ra, sắc bén kinh người. Phàm là người gặp qua anh em Uông Vĩ Minh, Uông Vĩ Thành, đều nhất trí công nhận. Chỉ cần nhìn ngoại hình mà nói, Uông Vĩ Thành so với Uông Vĩ Minh càng giống với một người cầm quân đứng đầu hơn.

Lúc đầu khi Uông Vĩ Minh đi theo con đường cơ quan hành chính của đảng, Uông Vĩ Thành liền nhập ngũ vào quân đội.

Chấp hành cũng là theo “phương châm” không phân tán tài nguyên chính trị.

Uông Vĩ Thành ở vùng đất Tây Bắc lạnh giá rất nhiều năm, sau đó mới chuyển ngành quay về Bắc Kinh, tiến vào trong doanh nghiệp nhà nước.

Đây cũng có thể giải thích, vì sao Uông Vĩ Thành đem con trai Uông Phi từ khi còn rất nhỏ gửi đi quân doanh Tây Bắc rèn luyện, ủy thác cho bằng hữu nằm gai nếm mật ngày xưa trông coi.

Nói thực lòng, Uông Vĩ Thành hưởng thụ được tài nguyên chính trị, còn xa mới bằng anh cả Uông Vĩ Minh. Bất luận ở bộ đội cũng được, ở doanh nghiệp nhà nước cũng được, Uông Vĩ Thành có thể đi được đến địa vị cao cấp phó Bộ, chủ yếu vẫn là dựa vào bản lĩnh của bản thân ông.

Tài nguyên chủ yếu của lão Uông gia, đều ưu tiên đảm bảo cho Uông Vĩ Minh.

Đối với cái này, Uông Vĩ Thành cũng không có chút gì oán trách, ngược lại đối với cháu ruột của mình Uông Thuật Đô đều không tiếc sức lực ủng hộ.

Ở trong phe phái chính trị lấy lão Uông gia làm chủ, uy nghiêm của Uông Vĩ Thành không hề kém hơn Uông Vĩ Minh, bên cạnh ông ta, quy tụ một đám thuộc hạ vừa có tài vừa đối với ông trung thành hết mực.

- Chú hai.

Uông Thuật Đô thay đổi phong thái trầm ổn vững vàng, bước nhanh lên trên, đến trước sô pha, cúi đầu vấn an với Uông Vĩ Thành.

Uông Vĩ Thành trên mặt lộ ra vẻ mỉm cười, gật gật đầu, nói:
- Thuật Đô à, ngồi đi.

- Vâng .

Uông Thuật Đô quy củ ngồi một bên của ghế sô pha.

Bất kỳ ai cũng biết, trong Uông gia, quy củ của “nhị lão gia” còn nghiêm khắc hơn so với lão thái gia và “đại lão gia”. Không chỉ đối với người ngoài như vậy, đối với người trong nhà mình cũng là như vậy.

Uông Thuật Văn mặc dù dựa vào xí nghiệp của chú hai Uông Vĩ Thành, kiếm được không ít “tiền phí nghiệp vụ”, thế nhưng trước mặt chú hai, vẫn là cần bao nhiêu quy củ liền có bấy nhiêu quy củ, nửa câu vô nghĩa cũng không dám nói nhiều.


Uông Phi ở nhà cũng thay đổi tác phong càn rỡ ngang ngược, vội vội vàng vàng, chạy nhanh chăm chỉ, đích thân rót nước trà cho anh cả, ngay sau đó cung cung kính kính đứng sau lưng Uông Vĩ Thành, chắp tay cúi đầu, nhìn không chớp mắt.

- Thuật Đô , muộn như vậy rồi, có chuyện gì không?

Uông Vĩ Thành ngồi thẳng lưng, tư thế ngồi đoan chính, chậm rãi hỏi.

Uông Thuật Đô khom thân người, ôn nhu nói:
- Chú hai, cháu vừa mới ở trong biệt thự của Nhiêu Ngọc Sinh, cháu đụng Tiêu Phàm rồi.

- Ồ.

Đôi lông mày rậm của Uông Vĩ Thành hơi rướn lên trên một chút, thoáng mang theo vẻ kinh ngạc.

Sắc mặt Uông Phi lại là trắng nhợt, trong mắt lóe lên một tia hoảng sợ. Y quả thực là bị Tiêu Phàm đánh cho sợ rồi, chỉ cần nghe đến cái tên này, cả người liền ớn lạnh.

- Chú hai, Tiêu Phàm dường như tinh thông thuật tiên đoán bói toán.

Uông Thuật Đô nói, sắc mặt cũng trở nên cực kì trang nghiêm.

Ngược lại, Uông Vĩ Thành lại vẫn không có biểu hiện gì là bất ngờ, dửng dưng hỏi:
- Tình huống cụ thể như thế nào, cháu kể lại xem.

- Dạ vâng…

Uông Thuật Đô liền đem tất cả chuyện xảy ra tối nay, tỉ mỉ báo cáo lại một lượt, ngay cả một tình tiết nhỏ cũng không bỏ sót.

- Không thể nào đâu? Hắn có để đoán chuẩn như vậy sao?

Không đợi Uông Vĩ Thành trả lời, Uông Phi liền thốt ra, lập tức giật mình, ngay sau đó cúi đầu xuống, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Cũng may Uông Vĩ Thành cũng không quát mắng, chỉ là gật gật đầu, lãnh đạm nói:
- Ta biết rồi.

- Chú hai…

Uông Vĩ Thành khoát tay áo, ngăn Uông Thuật Đô , nói:
- Thuật Đô, mỗi một người đều có thiên phú của riêng mình, cũng có vận thế không giống nhau. Cháu yên tâm đi con đường của cháu, những chuyện khác không cần quan tâm. Cháu phải nhớ kỹ, có tiềm lực nhất của Tiêu gia chính là Tiêu Thiên. Cậu ta hiện tại cũng đã xuống cơ sở! Xem ra cũng đã yên tâm muốn làm ra thành tích. Cháu có thể để ý đến động tĩnh của cậu ta nhiều hơn một chút. Về phần Tiêu Phàm, cháu không cần quan tâm đến hắn. Về sau cũng hạn chế giao lưu với Tiêu Phàm. Nhớ kĩ lời của chú hai chưa?

Ngữ khí của Uông Vĩ Thành rất nghiêm túc.

Uông Thuật Đô vội vàng nói:
- Vâng, chú hai, cháu nhớ kĩ rồi.

- Vậy được, cháu đi nghỉ ngơi đi. Vận thế của người khác, cháu ngăn không được, thế nhưng vận thế của cháu, người khác muốn ngăn cản, cũng không dễ dàng như vậy.

- Vâng.

Uông Thuật Đô càng thêm kính cẩn.

- Vậy, chú hai, cháu xin phép về trước.

- Ừm.

Uông Vĩ Thành khẽ vuốt cằm.

- Anh cả, mời bên này.

Uông Phi từ phía sau lưng cha vòng đi ra, thay cha tiễn khách.

- Đúng rồi, Thuật Đô, chiếc xe đó của cháu, đổi một chút đi. Gian khổ mộc mạc cố nhiên là đức tính tốt, thế nhưng sữa chữa không thể quá mức cần thiết , có lúc quá tỉ mỉ, lại lộ ra dấu vết, ngược lại còn không đẹp.

Uông Thuật Đô còn chưa đi đến của, Uông Vĩ Thành lại nhàn nhạt phân phó vài câu.

- Vâng, chú hai, cháu quay về sẽ đổi.

Chuyện có liên quan đến chiếc Santana cũ kia, không biết có bao nhiều người đề xuất ý kiến qua cho Uông Thuật Đô, anh ta bịt tai không nghe. Một câu của Uông Vĩ Thành, hiệu quả quả nhiên dựng sào thấy bóng.

Tiễn bước Uông Thuật Đô , Uông Phi quay trở lại phòng khách, đến trước mặt cha, thấp giọng nói:
- Cha, không ngờ tên Tiêu Phàm này, lợi hại như thế.

Uông Vĩ Thành lạnh "hừ" một tiếng, nói:
- Hắn chỉ có lợi hại hơn trong trí tưởng tượng của mày. Lần trước ở quán ba Tinh Ngữ, mày không bị phế đi, đã xem như người ta hạ thủ lưu tình rồi. Bảo mày luyện võ, chỉ có biết trộm gian dùng mánh lới. Một chút khổ công đều không chịu bỏ ra, hiện tại biết hối hận rồi sao?

Uông Phi cúi đầu mà đứng, vâng dạ không ngớt.

- Nhớ kĩ, sau này không có chuyện gì đừng có đi chọc giận hắn. Bằng không lần sau sẽ không có vận may tốt như thế nữa.

Uông Phi lại vội vàng đồng ý, trong lòng âm thầm oán trách, chẳng lẽ hắn thật sự dám đem mình phế đi?

Hiện giờ dù sao cũng là xã hội pháp trị, ta là cháu đích tôn của Uông gia.

Đối với suy nghĩ trong lòng của con trai, Uông Vĩ Thành dường như nắm rõ trong lòng bàn tay, ánh mắt lạnh như điện quét thẳng tới, Uông Phi lập tức trong lòng phát lạnh.

- Mày cho rằng, người ta muốn phế bỏ mày, nhất định phải ra tay trước mặt sao? Tiêu Phàm có trăm phương ngàn kế làm cho mày kinh mạch đứt đoạn, mày cả đời cũng không biết là do hắn làm.

Uông Vĩ Thành nghiêm nghị quát.

- Con biết con biết….

Uông Phi sợ hãi.

Không phải là bị Tiêu Phàm dọa, mà là bị cha của mình hù chết rồi.

- Quay về phòng của mày luyện công. Mày nếu chịu bỏ chút công sức, cũng có thể làm được như thế.

Thấy đứa con sắc mặt trở nên trắng bệch, Uông Vĩ Thành mặc dù vẫn là nghiêm nghị quát, giọng điệu ít nhiều cũng ôn hòa đi vài phần. Bất kể thế nào, ông chỉ có một đứa con trai là Uông Phi

Uông Phi mừng như bắt được vàng, vội vội vàng vàng chúc cha “ngủ ngon”, chạy nhanh như bay biến mất.

Nhìn bóng lưng con trai, Uông Vĩ Thành cũng không có lộ ra ý hận rèn sắt không thành được thép.

Giống như lời vừa nãy ông nói với Uông Thuật, mỗi người đều có vận thế riêng của bản thân, đời này của Uông Phi, nếu như định mệnh sắp xếp phải làm một con cháu nhà quyền quý sống trong xa hoa, ngợp trong vàng son nhung lụa, âu cũng là mệnh của nó.

Nếu thật sự có thể từ đầu đến cuối làm con cháu nhà quyền quý , hưởng lạc một đời, từ ý nghĩa nào đó mà nói, đây còn là tích đức từ kiếp trước.

Trong khi Uông Thuật Đô đi đến biệt thự thăm Uông Vĩ Thành, Tiêu Phàm trên chiếc xe Mercedes Benz nhận được điện thoại của Từ Chấn Nam.

- Tiêu, trưởng phòng Tiêu , chào cậu chào cậu, tôi, tôi là Từ Chấn Nam….

Đầu bên kia điện thoại, Từ Chấn Nam mang theo ngữ khí thăm dò rất rõ ràng, nói rất cẩn thận, vừa rồi ở biệt thự còn là dáng vẻ kiêu căng ta đây hống hách, giờ một chút cũng không nhìn thấy.

- Xin chào, Giám đốc Từ.

Tiêu Phàm đáp, không có chút gì là quá lãnh đạm.

Từ Chấn Nam nhẹ nhàng thở phào một cái, vội vàng nói:
- Rất xin lỗi, trưởng phòng Tiêu, đều trách tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái sơn. Tôi người trần mắt thịt, không nhìn ra thần thực sự, xin lỗi thật xin lỗi…..Mong cậu quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, dù thế nào cũng rộng lượng bỏ qua cho tôi lần này….

- Giám đốc Từ, khách khí rồi. Có lời gì, mời nói thẳng đi.

Từ Chấn Nam dừng một chút, lúc này mới mang theo giọng điệu cầu cứu nói:
- Trưởng phòng Tiêu, tôi biết, cậu là cao nhân thực sự, tôi lần này hoàn toàn dựa vào sự tương cứu của trưởng phòng Tiêu rồi….Cậu dù thế nào cũng phải kéo tôi một lần. Trưởng phòng Tiêu, chỉ cần lần này tôi có thể thoát chết, tôi cả đời này sẽ ghi nhớ đại ân đại đức của cậu….Cả đời làm trâu làm ngựa! Cậu bắt đi đâu tôi sẽ đi đó, tuyệt đối không nhập nhằng.

Suy cho cùng vẫn là xuất thân thế gia, cho dù là cầu xin cũng mang theo “giọng quan” rất rõ ràng. Thế nhưng nghe qua giọng điệu này của Từ Chấn Nam, có thể tưởng tượng ra, lão ta lần này quả thực đụng tới vấn đề nan giải lớn bằng trời rồi. Bằng không, dựa vào tính khí kiêu ngạo kia của lão, quyết không đến mức này.

- Giám đốc Từ, chuyện này của ông, độ khó khăn quả thật không nhỏ.

Tiêu Phàm không nhanh không chậm nói.

- Tôi biết tôi biết, đối với người khác mà nói, hiển nhiên là trăm nghìn khó khăn, đối với trưởng phòng Tiêu cậu mà nói, đó còn không phải là dễ như trở bàn tay? Trưởng phòng Tiêu, bất luận thế nào, mong cậu nhất định phải kéo tôi một lần….

- Vậy được rồi, chín giờ sáng ngày mai, tôi đi đến văn phòng của ông xem một chút rồi nói sau.

Tiêu Phàm cũng không có tiếp tục đắn đo.

- Được được, cảm ơn cảm ơn.

Từ Chấn Nam tất nhiên là cảm ơn ngàn vạn lần, từ ngữ như sóng triều dâng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.