Không khí ở bên ngoài căn phòng Vip ở nhà nghỉ Dương Tây , so với không khí bên trong căn phòng, còn lúng túng hơn nhiều.
Trong số ba người, vẫn là có hai người miệng kín như hồ lô. Tân Lâm và Phạm Nhạc đều là dạng người không có chuyện gì tuyệt đối không mở miệng, Cơ Khinh Sa thực ra cũng không có nhiều lời. Ba người như thế này tập trung lại với nhau, sẽ là tình hình như thế nào, không cần nghĩ cũng biết.
Trên hành lang Tân Lâm chậm rãi đi qua đi lại. Đối với Tân Lâm mà nói, đây là một hiện tượng cực kì hiếm, trước đây dường như bất kể là khi nào, Tân Lâm vĩnh viễn đều là trầm tĩnh như thế, tuyệt đối sẽ không xuất hiện bất kỳ tâm tình bất an nào.
Thế nhưng lúc này, Tân Lâm dường như có chút không kiềm chế nổi.
Cơ Khinh Sa hoàn toàn có thể hiểu được tâm trạng của Tân Lâm lúc này. Mặc dù cô không phải rất hiểu rõ quan hệ giữa Tân Lâm và Tiêu Phàm rốt cuộc là thuộc loại quan hệ gì, nhưng mà cô nam quả nữ ở cùng với nhau lâu như vậy, ngày đêm không rời, chỉ cần dựa vào tưởng tượng cũng có thể đoán được, quan hệ chỉ sợ không đơn giản. Tình hình giữa Tiêu Phàm và Tân Lâm, rõ ràng không giống với tình hình giữa cô và Phạm Nhạc.
Hiện tại, người đàn ông mà mình yêu lại cùng với một người đàn bà khác “trốn” ở trong phòng, hơn nữa lại là trần trụi không mảnh vải che thân ôm nhau.
Ừ, coi như là chữa bệnh đi.
Thế nhưng cũng không được.
Không có một người phụ nữ nào có thể dùng lí do này để thuyết phục bản thân.
Nhưng mà tình hình hiện tại lại là, Tân Lâm bắt buộc phải thuyết phục chính mình.
Tiêu Phàm chính là tính cách như thế, ngươi bắt hắn trơ mắt nhìn Uyển Thiên Thiên “bất trị thân vong”, đó là tuyệt đối không thể làm được. Đồng thời Tiêu Phàm nếu đã đề xuất phương án trị liệu như vậy, vậy chứng minh đây là phương án tốt nhất, tổn hại đối với người trị liệu và người được trị liệu đều là nhỏ nhất. Bằng không, Tân Lâm tin rằng, Tiêu Phàm sẽ không bao giờ đưa ra phương án trị liệu như vậy.
Tiêu Phàm không phải người như thế.
Nếu không, không đến nỗi hai người bọn họ ngày đêm làm bạn ở cùng nhau hơn ba năm, cho tới nay vẫn là quan hệ bạn bè “ thuần khiết vô song”.
Ở xã hội phóng khoáng như hiện nay, Tiêu Phàm và Tân Lâm quả thực là hiếm thấy.
- Tân cô nương, Tiêu đại thiếu gia là người có lòng đại từ bi.
Mắt thấy khuôn mặt xinh đẹp của Tân Lâm âm trầm, Cơ Khinh Sa liền thấp giọng khuyên nhủ, rất cẩn thận tránh nhắc đến tên của Uyển Thiên Thiên. Xem chừng Tân Lâm không muốn nghe đến nhất bây giờ chính là ba chữ “Uyển Thiên Thiên” này.
Nha đầu chết tiệt kia hiện tại vẫn đang trần truồng bị Tiêu Phàm ôm nữa.
Thật sung sướng cho nó.
Cơ Khinh Sa lập tức liền ngây người.
Bị ý nghĩ tự nhiên thoát ra của bản thân làm cho ngây ngốc rồi.
Hình như bản thân mình rõ ràng đang ghen tỵ với Uyển Thiên Thiên.
Không cần phủ nhận, Cơ Khinh Sa rất hiểu rõ bản thân khi nãy nghĩ cái gì, quả thực là đang ghen tỵ. Thậm chí , trong tiềm thức còn đem bản thân “thay vào” tiến hành “đổi vị trí” với Uyển Thiên Thiên.
Bất giác, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn của Cơ Khinh Sa cũng lặng lẽ hiện lên hai áng mây hồng.
Tân Lâm liếc cô một cái, nhẹ nhàng “hừ” một tiếng, lạnh nhạt nói: - Cơ tổng, cô tự thuyết phục bản thân mình trước đi.
Cơ Khinh Sa cười khổ.
Năng lực quan sát của tiểu nha đầu này quả thật không phải nhạy bén bình thường.
Thiếu chủ của Thất Diệu Cung , vốn dĩ không phải là nhân vật bình thường.
Trong lòng Tân Lâm càng thêm buồn bực!
Một chút không cẩn thận, làm sao ngay cả Cơ Khinh Sa cũng trở thành “đối thủ cạnh tranh” rồi.
Trước đó Tân Lâm chưa từng có phiền não trên phương diện này, im lặng sống với Tiêu Phàm ở Chỉ Thủy Quan, Tân Lâm cũng không tỉ mỉ đi nghĩ sau bảy năm hộ pháp quan hệ giữa nàng và Tiêu Phàm sẽ thế nào, dường như tất thảy cũng không cần phải nghĩ đến, Tiêu Phàm tự nhiên sẽ sắp xếp tốt. Đối với điểm này, Tân Lâm kiên định tin tưởng không hề nghi ngờ.
Tiêu Phàm không phải loại đàn ông không có trách nhiệm, nhất định sẽ có một sắp xếp cho nàng.
Ai biết được tất thảy đột nhiên đều thay đổi.
Hồng trần đại kiếp nạn!
Đây rốt cuộc là hồng trần đại kiếp nạn của Tiêu Phàm , hay là đại kiếp nạn của Tân Lâm.
Làm sao hiện tại chịu đựng dày vò, lại là Tân Lâm nàng.
Bất luận Uyển Thiên Thiên ở trong phòng, hay là Cơ Khinh Sa trước mắt, đều không phải đèn cạn dầu, bất kể là dùng phương diện nào đến để cân đo, diện mạo, dáng vóc, năng lực hai người phụ nữ này đều là đối thủ cạnh tranh cực kỳ mạnh.
Biết rõ lúc này Tân Lâm rất buồn bực, Cơ Khinh Sa cũng không tiếp tục “an ủi” nàng nữa.
Do một đối thủ cạnh tranh tiềm lực như bản thân mình mở miệng an ủi, Cơ Khinh Sa cũng biết là không đáng tin tưởng. Hơn nữa tại sao bản thân mình phải đi an ủi Tân Lâm? Ai sẽ đến an ủi mình đây?
Cần giày vò, mọi người cùng nhau giày vò là được rồi!
Ai cũng không thiệt thòi gì.
Đụng phải loại chuyện này, chủ tịch tập đoàn Cơ Thị danh chấn Kinh Yến, chưởng giáo đương đại của phái Hà Lạc, suy nghĩ trong lòng so với các cô gái bình thường không hề khác biệt.
Nhưng loại giày vò này, cũng không kéo dài được bao lâu.
Một cỗ sát khí đột nhiên xuất hiện, bất thình lình đem ba người đều trấn trụ.
“Xoạt” một tiếng.
Hàn quang lóe ra trên chuôi nhuyễn kiếm rất nhỏ xuất hiện trên tay của Tân Lâm, hai hàng lông mày thanh tú xinh đẹp của nàng dương mạnh lên, khóe mắt không ngừng động.
Cỗ sát khí này thực sự quá mạnh mẽ rồi, mạnh mẽ đên độ vượt qua bất kì một lần cảm thụ trước giờ của Tân Lâm.
Bằng trực giác, Tân Lâm liền có thể cảm giác được, có một kẻ địch mạnh mẽ , đang dùng tốc độ rất nhanh tiếp cận nhà nghỉ Dương Tây. Sự hùng mạnh của kẻ địch này, gần như khiến Tân Lâm trong nháy mắt liền nghĩ đến Tiêu Phàm.
Tiêu Phàm của thời kỳ mạnh mẽ nhất, cũng sẽ đem đến cho Tân Lâm cảm giác bị áp bách này.
Bây giờ, cảm giác, người đang tiếp cận này, cư nhiên giống như Tiêu Phàm ở thời kì mạnh mẽ kia hùng mạnh tuyệt luân như nhau.
Tân Lâm nhẹ nhàng lắc lắc đầu, có chút nghi ngờ, hoài nghi cảm giác của mình có phải xảy ra vấn đề hay không.
Mạnh mẽ giống thời kỳ toàn thịnh của Tiêu Phàm.
Đây gần như là không thể nào.
Theo như Tân Lâm biết, người mạnh mẽ như vậy, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Hơn nữa đến còn mang theo địch ý và sát khí rõ ràng. Lẽ nào, đối thủ núp trong bóng tối kia, đã bình phục, đang truy sát đến.
Mồ hôi lạnh trên lưng lập tức toát ra.
Tiêu Phàm từng nói, đối thủ kia đã chịu sự phản kích của đại trận Vô Cực Luân Hồi, khẳng định thân thể sẽ chịu trọng thương như hắn. Vấn đề nằm ở , nội thương của Tiêu Phàm hiện tại cơ bản đã hồi phục, Hạo Nhiên chính khí mặc dù chưa tu luyện trở về cảnh giới cao nhất, cũng đã hồi phục hơn phân nửa công lực. Chiếu theo suy tính này, sự hồi phục thương thế của đối thủ kia cũng là hợp tình hợp lí.
Mặc dù chưa hề gặp mặt đối thủ, Tiêu Phàm suy đoán, tu vi của hai bên, là sàn sàn như nhau.
Trước mắt Tiêu Phàm đang toàn lực chữa thương cho Uyển Thiên Thiên, đã vẫn dụng đến bổn mạng chân nguyên, cũng chính là lúc yếu ớt nhất của Tiêu Phàm. Lúc này, kẻ địch đánh tới, làm thế nào để ngăn cản đây?
Tân Lâm mặc dù cũng không tự xem nhẹ bản thân, thế nhưng trong lòng cũng hiểu rõ, rất khó đối phó với đối thủ hùng mạnh tuyệt luân như vậy.
Cỗ sát khí mãnh liệt này, Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc cũng đều cảm nhận được.
Một trận khớp xương răng rắc kêu lên, bàn tay phải của Cơ Khinh Sa thốt nhiên biến thành năm ngón tay thon dài có màu đỏ tươi. Cổ tay Phạm Nhạc vừa lật ra, một cây dao găm tỏa ra hàn quang tứ phía xuất hiện trong tay.
- Thời cơ vẫn là nắm được rất chuẩn đấy.
Cơ Khinh Sa cười lạnh một tiếng , thản nhiên nói.
Trong phòng, Uyển Thiên Thiên cả người mồ hôi đầm đìa đã rơi vào trạng thái mơ hồ bỗng nhiên giật mình tỉnh lại,trên gương mặt vốn trắng nõn thanh tú hiện lên hai luồng hơi đỏ ửng của bệnh, thần thái có chút kinh nghi bất định.
- Đừng căng thẳng, thả lỏng… Không cần nghĩ đến chuyện khác.
Bên tai Uyển Thiên Thiên lập tức vang lên giọng nói nhu hòa của Tiêu Phàm, điềm tĩnh như không, không hề có một chút gì hoảng loạn.
- Hình như….có người đến rồi…..không có ý tốt….
Uyển Thiên Thiên rên rỉ nói.
Vừa mới tỉnh lại, tiểu nha đầu lập tức cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới không có chỗ nào là không đau nhức.
Không phải là loại đau nhức tê liệt bình thường mà là loại đau nhức các cơ do “lao lực quá độ”, giống như liên tục sốt cao không dứt tạo thành.
Cảm giác của Uyển Thiên Thiên là rất chuẩn xác, cô hiện tại quả thật là bị bó trong bản mệnh chân nguyên của Tiêu Phàm từ từ “quay nóng”, Tiêu Phàm không chút khách khí đem nội tức chân nguyên của cơ thể cô điều động, hòa làm một thể, đem tất cả các cơ quan nội tạng và hệ thống kỳ kinh bát mạch trong cơ thể đều quay một lần.
Nếu không phải người đang đến thân thể mang theo sát khí kinh người, Uyển Thiên Thiên sẽ không tỉnh lại.
- Cái này cô không cần phải quan tâm đến, thả lỏng ra là được.
Tiêu Phàm vẫn là giọng nói mềm nhẹ, giọng điệu lại giống như mệnh lệnh, không được phép nghi ngờ.
- Ô…
Uyển Thiên Thiên gật gật đầu, lại bỗng nhiên bừng tỉnh ••••••
Cằm của chính mình, hình như đã đặt trên vai của Tiêu Phàm, không biết từ lúc nào, bản thân mình từ đối lưng đã trở thành đối diện với Tiêu Phàm, cả người dạng chân ngồi trong vòng tay Tiêu Phàm đều bị hắn gắt gao ôm chặt, cặp ngực cao ngất gắt gao đè ép trên lồng ngực rắn chắc của Tiêu Phàm,bàn tay to mà có lực của Tiêu Phàm trực tiếp nâng bờ mông trơn bóng của chính mình, tránh cho bản thân mình ngồi xuống….
- Loại tư thế này?
Đây không phải là trong truyền thuyết nói …..
Uyển Thiên Thiên lập tức xấu hổ đỏ mặt!
- Tập trung vào!
Tiêu Phàm bỗng nhiên rất nghiêm nghị quát một tiếng.
Uyển Thiên Thiên là mơ mơ màng màng, ngược lại vẫn là chưa chịu phải khích thích quá lớn. Tiêu Phàm hắn lại là luôn một mực tỉnh táo, người đàn ông trẻ hai mươi mấy tuổi, huyết khí phương cương, trong lòng ôm một cô gái trần trụi không mảnh vải che thân như thế này, còn là một cô nương trẻ tuối bất luận là vóc dáng hay tướng mạo đều là tuyệt đại giai nhân, cả người mỗi một bộ phận nhạy cảm đều sờ khắp rồi, thế nhưng cái gì cũng không thể làm.
Cái này ép đến mức quá đáng!
Trực tiếp nội thương đó!
Tiêu Phàm cảm thấy sự chịu đựng của bản thân, sớm đã đạt đến cực hạn.
Uyển Thiên Thiên một mực luôn mơ hồ, Tiêu Phàm còn có thể dùng hành động đi khống chế xung động nội tâm của bản thân, dùng lí trí đi thuyết phục mình, không thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn. Uyển Thiên Thiên vừa mới tỉnh lại, vặn vẹo vài cái, làm thế nào để ngăn cản nổi đây?
Chỉ cần hai tay đang nâng vào bờ mông mềm mại của cô thoáng chùn xuống, lập tức sẽ như thế chẻ tre, trực tiếp đến phủ Hoàng Long.
Thời điểm gấp gáp, tuyệt đối không thể thất bại trong gang tấc, bằng không đối với cả hai người sẽ đều là thương tổn lớn lao.
Bị hắn quát một tiếng lợi hại như vậy, Uyển Thiên Thiên giật nảy mình, hai cánh tay trơn bóng không kìm nổi lại gắt gao ôm chặt lấy cổ Tiêu Phàm, gia tăng lực ma sát, không để cho mình trong lúc không cẩn thận liền ngồi xuống.
Tiêu Phàm cả người mồ hôi rơi như mưa, thân mình không kìm nổi nhẹ nhàng run rẩy không ngừng ••••••
- Tân cô nương, cô ở lại đây, ta đi xem một chút.
Cơ Khinh Sa dứt khoát nói.
Không khí bên ngoài căn phòng, đã căng thẳng đến cực điểm. Kẻ địch hùng mạnh như thế, đã đến bên ngoài nhà nghỉ Dương Tây,con chó giữ nhà vốn dĩ cảnh giác vô cùng kia, một thân dài đều co rúc ở đấy, lạnh run, không có gan phát ra bất kì một tiếng động nào dù là một tiếng kêu.
Giác quan thứ sáu của động vật, thường nhạy bén hơn người thường rất nhiều.
- Các ngươi đi đi, tôi thủ tại chỗ này.
Tân Lâm đơn giản đáp.
Rất rõ ràng, kẻ địch có sức mạnh đến cực hạn này, một mình Cơ Khinh Sa chỉ sợ đối phó không nổi.
- Ừm.
Cơ Khinh Sa cũng không phản đối, chậm rãi tiến về phía trước.
Phạm Nhạc gắt gao đi theo phía sau, vẻ mặt nghiêm nghị, như chuẩn bị đứng trước kẻ địch lớn.