Trong phòng khách của phòng cao cấp khách sạn Dương Tây, hai hàng lông mày xinh đẹp của Tân Lâm hơi nhíu lên, hạ giọng nói.
Tình hình trong phòng khách có phần "kỳ lạ", "thế giới hai người" truyền thống đã bị phá vỡ, biến thành "ba người". Ngoại trừ Tân Lâm và Tiêu Phàm, trong phòng khách còn có Uyển Thiên Thiên.
Trở về từ miếu Đông Hoa Đế quân, Uyển Thiên Thiên cứ tự nhiên theo sát sau Tiêu Phàm đi vào phòng như vậy, không chần chờ do dự chút nào. Dường như tất cả đều rõ ràng từ nay về sau, cô đương nhiên đi theo Tiêu Phàm rồi, Tiêu Phàm đi đâu cô phải đi theo đó.
Tân Lâm lại cũng không có đưa ra ý kiến phản đối, dường như trực tiếp xem Uyển Thiên Thiên như là không khí. Mặc kệ cô có theo Tiêu Phàm hay không, đều không có liên quan gì đến tôi. Chỉ cần cô không làm ảnh hưởng đến việc tôi "cảnh vệ" cho Tiêu Phàm là được.
Nhưng rõ ràng đây không phải thái độ thật của Tân Lâm.
Tân Lâm là nói ra suy nghĩ của mình.
Tiêu Phàm trầm ngâm không nói.
Uyển Thiên Thiên hơi nhịn không được, hỏi: - Chị Tân, tình hình gì không đúng?
Cô dù sao cũng là lần đầu bước vào cuộc sống hàng ngày của Tiêu Phàm, không biết nhiều về kiểu quan hệ giữa Tiêu Phàm và Tân Lâm. Có phần không rõ Tiêu Phàm và Tân Lâm trao đổi giao lưu như thế nào. Mắt thấy Tiêu Phàm không "phản ứng" Tân Lâm, tự nhiên cảm thấy hơi không ổn.
- Tình hình gì cũng không đúng.
Tân Lâm lập tức nói, nghiêng đầu sang chỗ khác, ánh mắt nhấp nháy nhìn thẳng cô.
- Cô tại sao phải che dấu hành tung?
Nhưng lại không chút khách khí chất vấn Uyển Thiên Thiên.
Hai hàng lông mày mờ của Uyển Thiên Thiên lập tức cũng giương lên, hừ nhẹ nói: - Chị Tân. Tôi không cần thiết phải báo cáo hành tung với chị chứ?
Tân Lâm liền trả lời: - Bình thường không cần, lần này thì cần.
- Tại sao?
- Bởi vì lần này, cô khiến chúng tôi liên lụy vào. Hiện tại cường địch đang phục ở bên ngoài, chúng tôi nhất định phải làm rõ tất cả điểm đáng ngờ. Bất kỳ một chút sơ sẩy nào, cũng đều có khả năng gây chết người.
Tân Lâm lãnh đạm nói, không mang theo chút cảm xúc nào.
- Nghiêm trọng đến như vậy sao...
Uyển Thiên Thiên không kìm nổi khẽ nói thầm một câu. Xem ra, Uyển Thiên Thiên tuy cũng chỉ là "mạnh miệng" mà thôi, trong lòng cô ta, vẫn rất tán thành lời của Tân Lâm.
Tình hình trước mắt quả thật không thể lạc quan.
- Chị Tân, tôi cũng không có cố ý che giấu hành tung. Sau khi nói thầm. Uyển Thiên Thiên nghiêm nghị nói, vẻ mặt trở nên hơi nghiêm túc: - Trước đó, tôi đã từng mời các vị...
Đây cũng là sự thật, chẳng qua là Tiêu Phàm không có đồng ý.
Tiêu Phàm bỗng nhiên nói: - Hà Đồ Âm Dương ngũ tuyệt trận có khả năng che lấp thiên cơ.
Đây là giải thích một chút cho Tân Lâm, vì sao mình suy tính không ra tình hình của Uyển Thiên Thiên.
- Ròng rã mười mấy ngày?
Tân Lâm hỏi ngược một câu.
Những lời này, lại không phải là hỏi khả năng che lấp thiên cơ của Hà Đồ âm dương ngũ tuyệt trận có thể kéo dài bao lâu, mà là tiếp tục đặt câu hỏi cho Uyển Thiên Thiên. Vì sao ở miếu Đông Hoa đế quân thời gian lâu như vậy. Chỉ một địa cung gạch xanh đơn giản như vậy, ba Đại đương gia Yên Chi xã đều tề tụ, lại phải mất thời gian lâu như vậy mới có thể mở cửa vào địa cung được.
Tân Lâm có chút không tin tưởng lắm.
Thất Diệu Cung cho dù không giỏi về đào trộm mộ, nhưng cũng có chuyên môn, trong giới đào mộ trộm Yên Chi xã có tiếng tăm như vậy, không phải là giả.
Uyển Thiên Thiên hơi không vui nói: - Chị Tân. Chị chớ xem thường địa cung này, rất không đơn giản. Làm nghề này, lại không thể mù quáng khinh suất, trước tiên phải tìm đúng mạch đất. Bằng không, sai một ly, đi nghìn dặm. Hơn mười ngày có thể mở ra được tòa địa cung này, đã là rất nhanh rồi.
Chị có thể hoài nghi sự "trung thành" của tôi đối với Tiêu Phàm, nhưng chị không thể hoài nghi "trình độ chuyên nghiệp" của tôi!
- Vậy Trì Bân vì sao không xuống. Nhất định phải trốn bên ngoài đánh lén? Ông ta cũng được xem là nhân vật nổi tiếng trên giang hồ.
Nói như vậy, tiếng tăm trên giang hồ càng vang dội, thì càng yêu danh dự của mình. Không phải vạn bất đắc dĩ, Trì Bân tuyệt sẽ không xuất ra thủ đoạn hạ lưu kiểu này, tự hủy hoại thanh danh.
Vừa nhắc tới Trì Bân, Uyển Thiên Thiên liền tức tối, cả giận nói: - Tôi đâu biết ông ta nghĩ thế nào? Ai ngờ được ông ta hèn hạ như vậy!
Uyển Đại đương gia cả đời chưa từng bị thiệt thòi như vậy!
Bị người khác truy sát giữa đồng không mông quạnh, thiếu chút nữa bỏ mạng. Đến cuối cùng vẫn bị cởi sạch quần áo, trần truồng nằm vào trong lòng đàn ông.
Ngọn nguồn tai họa, tất cả cũng là vì Trì Bân quá xấu xa!
Tiêu Phàm khoát tay, nói: - Trì Bân biết không thể xuống địa cung kia.
- Vì sao? Chẳng lẽ ông ta cũng biết Hà Đồ âm dương ngũ tuyệt trận gì gì kia? Ông ta cũng hiểu thuật pháp?
Không đợi Tân Lâm mở miệng, Uyển Thiên Thiên liên tiếp kêu lên.
Không nghe nói Trì Bân hiểu được pháp trận phong thuỷ à?
Tuy rằng không phải là nói đối với từng kẻ trộm mộ Uyển Thiên Thiên đều rõ như lòng bàn tay, Trì Bân tuyệt đối là ngoại lệ. Đối với người này và cao thủ đệ nhất trộm mộ nam phái nổi danh của chính sư phụ mình, Uyển Thiên Thiên không thể không thăm dò tìm hiểu.
Trước đó, quả thật không có nghe nói Trì Bân hiểu được gì về phương diện thuật pháp.
Tiêu Phàm nói: - Tôi không rõ Trì Bân hiểu pháp trận phong thuỷ hay không, nhưng biệt hiệu "âm dương nhãn" của ông ta hẳn không phải là nói không. Sát khí trong địa cung kia lớn như vậy, ông ta có lẽ nhìn ra được.
Uyển Thiên Thiên lại khẽ "hừ" một tiếng.
Những chuyện do thiên phú này, không có lý lẽ để bàn luận. Tống Hoàn cũng được xưng là "thiên nhãn", nhưng rõ ràng kém một bậc so với "âm dương nhãn" của Trì Bân, thậm chí còn không chỉ kém một bậc.
Tân Lâm liền liếc Uyển Thiên Thiên một cái.
Khuôn mặt xinh đẹp của Uyển Thiên Thiên hơi đỏ lên, bĩu môi, quay đầu nhìn đi nơi khác.
Đương nhiên, Tân Lâm đây là đang "cười nhạo" Uyển Thiên Thiên, lúc trước ở trước mặt Tiêu Phàm còn không phục, cho rằng Tiêu Phàm là bắn tiếng đe dọa. Cuối cùng bây giờ biết lợi hại rồi, nếu không phải là Tiêu Phàm đến đúng lúc, Uyển Thiên Thiên sẽ không xong rồi.
Tiêu Phàm lại không để ý tới những "giao chiến mặt mày" giữa hai cô gái này, chỉ hứng thú nhìn chằm chằm vào cái hộp đen đang để trên bàn trà, cẩn thận nghiên cứu. Hành trình đến Tần Quan lần này của Uyển Thiên Thiên, kinh động đến nhiều nhân vật khó lường như vậy. Tiêu Phàm cảm thấy, mấu chốt vẫn ở chỗ cái hộp đen này.
Trì Bân trăm phần trăm là vì hộp đen này mà tới.
Với thanh danh của Trì Bân trong giới trộm mộ, giống Uyển Thiên Thiên, ông ta chưa từng để ý như thế đến hộp đen, có thể thấy được hộp đen này nhất định có điểm khác thường.
- Mấu chốt không ở trên người Trì Bân. Mấu chốt ở người tối hôm qua kia...
Uyển Thiên Thiên chợt nói.
Lần này, Tân Lâm không có lên tiếng. Dường như đồng ý với lời nói này của Uyển Thiên Thiên.
- Người kia, quá hùng mạnh...
Một lúc, Uyển Thiên Thiên lại nói, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lại rất nhanh hiện lên một chút sợ hãi. Trên mặt "nữ ma đầu đệ nhất" lộ ra vẻ sợ hãi, quả thật là không bình thường.
Nhưng Diệp Cô Vũ thật sự quá mạnh!
Mạnh đến nỗi Uyển Thiên Thiên tính cách không sợ trời không sợ đất như vậy trong lòng cũng không thể không thừa nhận chênh lệch giữa hai bên.
Trước đó, Uyển Thiên Thiên chưa bao giờ có cảm giác như vậy, cho dù khi đối mặt với Tiêu Phàm, cũng chưa từng có. Tiêu Phàm anh hoa nội liễm. Không giống Diệp Cô Vũ ngang ngược kinh người như vậy.
- Người kia là ai? Từ đâu đến? Anh ta muốn làm gì? Việc này, chúng tôi hoàn toàn không biết gì cả. Tôi cho rằng, việc cấp bách chính là phải làm rõ lai lịch của người này.
Uyển Thiên Thiên nói, vẻ mặt nghiêm trọng.
Có quân địch mạnh bất cứ lúc nào cũng ở một bên nhìn trộm như vậy, ai có thể ngủ ngon cho được?
Tiêu Phàm không lên tiếng. Tuy nhiên sự chú ý của hắn, rõ ràng chuyển từ hộp đen lên trên người Diệp Cô Vũ.
- Tôi đã hỏi Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc, bọn họ cũng không biết lai lịch của người này. Tối hôm qua, bọn họ cũng không có động thủ so chiêu. Người kia không có ra tay trước...
Tân Lâm đưa ra lời giải thích, giọng điệu hơi có chút mập mờ.
Đây đương nhiên là giữ thể diện cho Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc. Người kia không có động thủ trước, Cơ Khinh Sa và Phạm Nhạc tuyệt sẽ không ra tay. Xem như lấy hai địch một, cũng không có chắc chắn thành công.
- Tiêu Phàm, anh nói thật đi. Tối hôm qua, nếu anh ta ra tay trước, chúng ta chống đỡ nổi không?
Uyển Thiên Thiên hỏi. Khuôn mặt nhỏ nhắn hơi trắng bệch, dường như hơi sợ.
Tiêu Phàm thản nhiên nói: - Bất kể anh ta là ai, nếu anh ta phải ra tay, dù sao cũng phải có cái lý do. Tại sao phải đối phó tôi?
- Người khác mời anh ta tới chứ sao...
Uyển Thiên Thiên thuận miệng nói.
Tiêu Phàm liền cười.
Tân Lâm lắc đầu, nói: - Khả năng kia không lớn. Cao thủ như vậy, tuyệt đối sẽ không vì người khác ép buộc.
Muốn mời được cao thủ lớn như vậy đến liều với Tiêu Phàm vì cái "lưới rách cá chết", mặt mũi phải lớn cỡ nào? Diệp Cô Vũ bỗng nhiên xuất hiện tại thị trấn nhỏ hoang vu này, chỉ có thể là vì chính anh ta mà đến.
- Thế thì mục đích của anh ta là gì? Anh ta không phải là đến ngắm phong cảnh chứ?
Tuy rằng lúc này cao thủ tập hợp xung quanh thị trấn Dương Tây, nghiên cứu kĩ, đơn giản là ba nhóm người ngựa. Ngoại trừ Tiêu Phàm bọn họ, mục đích của hai nhóm người ngựa khác chỉ có hai, nhóm người thứ nhất là muốn Uyển Thiên Thiên lấy được hộp đen này từ địa cung, nhóm người thứ hai thì trực tiếp muốn cho Tiêu Phàm chết ở đây, thậm chí là muốn tiêu diệt mấy người bọn họ luôn.
Mà hiện tại, Diệp Cô Vũ không phải là tới để giết Tiêu Phàm, cũng không có ra tay cướp đoạt lấy hộp đen này, vậy anh ta tới làm gì?
Thật là khó có thể lý giải.
Chẳng lẽ nói, anh ta là đúng lúc đi ngang qua?
Giải thích như vậy, bản thân Uyển Thiên Thiên cũng cảm thấy rất hài hước.
Tiêu Phàm cười cười, đứng dậy, nói: - Bất kể mục đích anh ta đến Tần Quan là gì, ít nhất chuyện của chúng ta đã xong xuôi rồi, đi về thôi. Không đợi nữa.
- Đi về?
Uyển Thiên Thiên hồn nhiên khó hiểu.
- Đúng vậy, việc xong xuôi rồi, thì nên về nhà thôi.
- Nhưng, việc vẫn chưa làm xong mà, chẳng lẽ chúng ta không nên điều tra một chút lai lịch những người đó sao? Ít nhất cũng phải làm rõ, rốt cuộc là ai muốn đối phó với anh! Đây giống như là nhóm sát thủ thứ hai? Mạnh hơn nhiều so với nhóm thứ nhất.
Cho dù Liễu Sinh Hùng Nhị và Cao Tư hoàng tuyền mệnh phó giống nhau, nhưng so sánh với nhóm sát thủ thứ nhất mà nói, bọn họ quả thật mạnh hơn nhiều. Nhóm sát thủ thứ nhất quả thực chỉ là rác rưởi.
Tân Lâm thản nhiên nói: - Hiện tại đi điều tra manh mối, đã quá muộn rồi.
Tối hôm qua mới là thời gian điều tra tốt nhất. Nếu Tiêu Phàm không phải là đang chữa thương cho Uyển Thiên Thiên, Tân Lâm không dám rời xa khách sạn, sớm đã truy sát theo. Chậm một chút, người ta làm sao còn để lại dấu vết cho ngươi tìm kiếm?
- Đừng lo, bọn họ hiện tại càng ép càng gần, một ngày nào đó sẽ giấu không nổi.
Mắt thấy Uyển Thiên Thiên dường như hơi uể oải, Tiêu Phàm liền khẽ cười nói, ít nhiều gì cũng an ủi một chút.
Uyển Thiên Thiên liếc nhìn hắn một cái, mắt to long lanh nước lập tức trở nên sáng lóng lánh.