Đại Hào Môn

Chương 257: Giáo sư Cao kiêu ngạo



Giáo sư Cao rất kiêu ngạo!

Vị chuyên gia đông y này, nhìn qua khoảng từ 65 đến 80 tuổi, râu tóc bạc trắng, sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn trấn, mỉm cười gật đầu với Tiêu Phàm, thần thái ngạo nghễ, tựa hồ không hề coi vãn bối Tiêu Phàm ra gì.

Lục Hồng vội vàng nói.
- Giáo sư Cao, Tiêu Phàm là trưởng phòng cục Tôn giáo quốc gia, rất có hiểu biết về châm cứu trong đông y.

Nếu là trước đây, cái gọi là thân phận trưởng phòng cục Tôn giáo của Tiêu Phàm, mọi người đều giữ kín như bưng, chỉ sợ tránh không kịp. Bây giờ trước mặt mọi người Lục Hồng lại nhắc đến, nhưng tuyệt đối là có lòng tốt. Từ sau khi Tiêu Phàm chữa khỏi bệnh đau đầu cho Lục Hồng, trong mắt ông ta, Tiêu Phàm không phải là “giả thần giả thánh” gì cả, mà là nhà nghiên cứu quốc học, là hàng thật đúng giá, thậm chí có thể nói là cao nhân đắc đạo. Đã là Cao giáo sư của đông y, có thể được liệt cùng với Bí thư tỉnh ủy, Thủ trưởng ủy ban trung ương, thế thì Tiêu Phàm về lý cũng nên có sự tôn trọng.

- Châm cứu?

Giáo sư Cao cười ha hả, có chút xem thường.

- Đông y còn phải nghiên cứu tứ chẩn: vọng, văn, vấn, thiết (bốn phương pháp chữa bệnh của Đông y: nghe, nhìn, hỏi, sờ), kiến thức cơ bản phải vững chắc. Còn như các kĩ xảo khác, suy cho cùng đều là những đường cơ bản, không tốn quá nhiều công sức để nghiên cứu, cùng lắm cũng chỉ phát sinh tác dụng phụ thôi… Ha ha, Trưởng phòng Tiêu tuổi còn trẻ, cũng đã là cán bộ lãnh đạo, tiền đồ sẽ rất rộng mở.

Một câu cuối cùng này, cuối cùng cũng là khen ngợi Trưởng phòng Tiêu. Có điều rất rõ ràng, với Cao Thiên Vọng, Tiêu Phàm chỉ có một câu khen về chức vụ lãnh đạo nhà nước, còn cái gọi là thuật “Châm cứu” cũng làm cho Giáo sư Cao kia nhìn bằng một con mắt.

Tiêu Phàm lại không hề giận, gật đầu nói.
- Giáo sư Cao nói rất có lý; vọng, văn, vấn, thiết là cơ sở của việc chẩn đoán trong Đông y.

Thuốc thường dùng của Đông y có đến mấy chục vị, không đến một trăm vị, chứng hàn dùng những thuốc này, bị nhiệt dùng những thuốc kia, dùng để trị bệnh cứu người, dùng sai sẽ rất phiền phức. Mấu chốt còn nằm ở chẩn đoán bệnh chính xác.

Có điều, những lời này, Tiêu Phàm đương nhiên không thể nói trước mặt mọi người.

Tiêu thiếu gia thực ra là người rất hiểu đạo lý, có thể thấy vị Cao giáo sư này là vì “Địa vị học thuật” và “Học vấn” mới được ngồi ngang hàng với Thủ trưởng bộ, Đại tướng biên giới. Tiêu thiếu gia đương nhiên không thể tranh giành “Địa vị học thuật” này với người ta. Hắn đã là con cháu Tiêu gia thì cái gì cũng không thể. Một vị trí nhỏ nhoi của hắn ở đây, hà cớ chi lại đi đập bát cơm của người khác.

Nhưng Lục Hồng rõ ràng không cho là như vậy.

Ông ta cố ý giới thiệu Tiêu Phàm với Cao Thiên Vọng, là muốn giữ thể diện cho Tiêu Phàm trước mặt mọi người – mọi người đừng coi cháu đích tôn của Tiêu gia là một kẻ phản đạo “giả thần giả thánh”. Cái mà người ta học là chẩn đoán Đông y, chính thống là tinh hoa văn hóa đất nước.

Nhưng cái lão họ Cao này lại không phối hợp, không ngờ lại gây khó dễ trước mặt Tiêu Trạm và Giản Tú Hoa, Lục Hồng có thể có chút ngượng ngùng. Làm không tốt, Tiêu Trạm và Giản Tú Hoa sẽ cho rằng ông ta và Cao Thiên Vọng đang hát đôi, cố ý làm mất mặt Tiêu Phàm, mất mặt Tiêu Trạm.

- Giáo sư Cao, lời không thể nói thế được, dù là kỹ thuật giống nhau, nhưng chỉ cần học đến nơi đến chốn cũng có thể học để mà vận dụng, đó chính là kỹ thuật tốt. Nói không phải gạt ông, trước đây tôi mắc chứng bệnh đau đầu, đi khám rất nhiều bác sĩ, Đông y, Tây y đều đã khám qua, nhưng đều không có hiệu quả. Sau này chính là Tiêu Phàm dùng châm cứu trị khỏi bệnh cho tôi, rất linh, trị khỏi tận gốc, đến bây giờ cũng không tái phát.

Lục Hồng cười nói, nhìn về phía ánh mắt của Cao Thiên Vọng, hơn ba phần nghiêm nghị.

Ai dè, Cao Thiên Vọng hình như căn bản không hiểu ánh mắt Lục Hồng, liền nói.
- Trưởng ban Lục, về Đông y mà nói, chỉ cần không có khối u, đau đầu không phải bệnh gì nghiêm trọng, những chứng bênh nghiêm trọng phải dùng Tây y để đối phó. Trưởng ban Lục đã đi khám không ít bác sĩ, e rằng đều không tìm đúng người.

Ý câu này muốn nói, nếu ngay từ đầu ngài đến tìm tôi, tôi sớm đã trị khỏi bệnh cho ngài rồi, còn châm cứu làm gì nữa?

Sắc mặt của Lục Hồng lập tức cũng trở nên có chút khó coi.

Lão họ Cao này, tuổi cũng đã lớn rồi, đâu còn nhỏ nữa, tại sao lại không có mắt như thế? Cứ coi như ông thực sự là thần y thiên cổ khó cầu đi, ông cũng phải nể mặt tôi, khích lệ Tiêu Phàm mấy câu chứ, khó đến thế sao? Không thể ăn ít đi một miếng thịt sao? Nhất định phải vặn tôi như thế à!

Diệp Khí Vân mỉm cười nói.
- Trưởng ban Lục, Giáo sư Cao là tổng cố vấn của công ty y dược Kim Tịch, là nhà nghiên cứu của viện nghiên cứu Đông y quốc gia, kinh nghiệm vô cùng phong phú. Người nhà tôi nếu có mắc chững bệnh đau đầu nhức óc, thường đều là mời Giáo sư Cao bốc thuốc, rất hữu hiệu.

Thấy vẻ mặt Lục Hồng không hài lòng, Diệp Khí Vân đành phải ra mặt giải vây.

Cái gọi là “công ty y dược Kim Tịch” chính là công ty mà con rể ông ta Lâm Tịch Phàm kinh doanh.
Vị Cao Thiên Vọng này, mấy năm gần đây thường xuyên xuất hiện trên TV, tọa đàm ở khắp nơi, rất có tiếng tăm. Vừa may khám bệnh cho Diệp Khí Vân có hiệu quả, trở thành khách quý của Diệp gia, sau khi Lâm Tịch Phàm quen biết Cao Thiên Vọng ở Diệp gia, hai người thường nói chuyện với nhau rất thân thiết. Nên đã mời Cao Thiên Vọng làm cố vấn cho công ty y dược.

Là người kiêu ngạo, thế nhưng căn bệnh cũ của ông ta lại không phải bây giờ mới có. Chỉ có điều, với Diệp Khí Vân mà nói, sự kiêu ngạo của Cao Thiên Vọng cũng là biểu hiển của người có bản lĩnh, một số người có tài cũng có tính như thế, dù sao vẫn còn tốt hơn Tiêu Phàm.

Còn như Tiêu Phàm trị khỏi bệnh đau đầu cho Lục Hồng bằng châm cứu, Diệp Khí Vân lại không tận mắt thấy, nói thực ra là không tin lắm. Cứ coi như có chuyện đó đi, cũng chỉ là ăn may mà thôi. Chẳng lẽ trình độ y thuật của Tiêu Phàm lại cao thế, có thể cao hơn Cao Thiên Vọng sao?

Cũng như các vị trưởng bối khác của Tiêu gia, Diệp Khí Vân rất không ủng hộ Tiêu Phàm.

Đương nhiên, giả như Tiêu Phàm giống như Uông Thuật Đô, đi theo con đường của gia đình, thì lại không phải bàn!

Diệp Khí Vân đích thân ra mặt làm “Chỗ dựa” cho Cao Thiên Vọng, Lục Hồng trong lòng vô cùng khó chịu. Nhưng cũng chỉ biết kiềm chế, gật đầu cười, không muốn nói thêm gì nữa. Bất luận thế nào cũng không theo Diệp Khí Vân mà tán thưởng Giáo sư Cao “thần kỹ”.

Nói đến kiêu ngạo, Trưởng ban Lục chẳng kém ai?

Lục Hồng thấy khó chịu, Phương Mỹ Do càng khó chịu hơn, tiểu nha đầu không hề khách khí trừng mắt nhìn Cao Thiên Vọng, nếu không phải vì cô không biết gì về Đông y, thì e là đã sớm “Gia nhập chiến đoàn”, “tấn công” Cao Thiên Vọng.

- Ôi, anh biết châm cứu sao?

Song, sau khi trừng mắt với Cao Thiên Vọng, hứng thú của tiểu nha đầu lập tức bị châm cứu thu hút. Kéo kéo ống tay áo Tiêu Phàm, thấp giọng hỏi, vẻ mặt vô cùng hiếu kỳ.

Người này thật sự là thần kỳ, liệu sự như thần, thân thủ cao siêu, bây giờ đến cả châm cứu cũng biết luôn.

Trong mắt cô, Tiêu Phàm quả thực trở thành một “Kho báu”, bất cứ khi nào cũng có thể từ chỗ bí mật nào đó lấy ra bảo bối.

Tiêu Phàm nhẹ gật đầu.

- Vậy, châm cứu rốt cuộc là làm thế nào? Nguyên lý làm việc là gì?

Cô hóa thân thành một học sinh giỏi ham học hỏi, tìm tòi.

Tiêu Phàm thuận miệng giải thích.
- Châm cứu chính là dùng kim nhọn đặc chế điểm vào huyệt vị trên cơ thể người để đạt được mục đích chữa bệnh.

- Nếu sau này em bị bệnh, sẽ đến tìm anh, anh dùng châm cứu chữa cho em, được không?

Tiêu Phàm không khỏi bật cười, tư duy của cô thật sự nói lên tính cách cô.

Nhiêu Vũ Đình sẵng giọng.
- Tiểu Mỹ, chớ có nói linh tinh, con còn nhỏ như thế, có thể mắc bệnh gì chứ?

Phương Do Mỹ lập tức phản bác.
- Mẹ, sinh lão bệnh tử là quy luật tự nhiên, mẹ đừng có mê tín như thế được không? Có ai cả đời không bị bệnh không? Bây giờ có sẵn một bác sĩ ở đây, con nhất định phải hẹn trước. Để tránh đến lúc đó, Tiêu thần y bận quá, không có thời gian khám cho con. Tiêu thần y, anh nói xem, có đúng không?

Tiêu Phàm líu lưỡi không nói được gì.

Tại sao vừa không cẩn thận, bản thân lại biến thành Tiêu thần y thế này.

Có điều nỗi khổ tâm muốnbảo vệ hắn của Phương Do Mỹ cũng là rõ ràng.

- Vũ Đình à, Tiểu Mỹ rất hoạt bát đáng yêu…

Người phụ nữ trung niên ngồi bên canh vợ Diệp Khí Vân vừa cười vừa nói với Nhiêu Vũ Đình.
Người phụ nữ trung niên này có chút giống với tướng mạo Lâm Tịch Phàm, hẳn là bà thông gia của Diệp Khí Vân, nghe cách xưng hô của bà ta với Nhiêu Vũ Đình, dường như quan hệ của họ cũng rất thân thiết.

Nhiêu Vũ Đình nói.
- Nó à, chính là bị làm hư rồi, rất thích quấy nhiễu.

Phương Do Mỹ liền bĩu môi, cũng chịu thua lí luận của mẹ, chỉ là đưa ngón tay vào lòng bàn tay của Tiêu Phàm gãi gãi. Tiêu Phàm có thể tham gia buổi yến tiệc tối nay, đối với Phương Do Mỹ thực sự là vui hơn mong đợi. Tiểu cô nương bây giờ lòng đang tràn đầy sung sướng, những chuyện bình thường đều mặc kệ.

Với kiểu tiệc tùng như này, thật ra Tiêu Phàm không hứng thú lắm.

Hắn là cố ý mở rộng mạng lưới quan hệ cho Tiêu gia, chứ không phải hắn vì thấy vui mà tham gia buổi tiệc này. Nói thật, Tiêu chân nhân không có nhiều thời gian mà lãng phí như thế.

Thấy Phương Do Mỹ cứ lưu luyến Tiêu Phàm, Nhiêu Vũ Đình liền hỏi.
- Tiêu Phàm à, Trần Dương đâu rồi? Hai người gặp gỡ thế nào rồi?

Dù nói thế nào, Trần Dương cũng là đối tượng Nhiêu Vũ Đình giới thiệu cho Tiêu Phàm, thân là “Bà mối” cũng nên quan tâm một chút mới phải. Lại nói, chỉ cần xác định Tiêu Phàm và Trần Dương yêu nhau, sự thân thiết giữa Phương Do Mỹ và Tiêu Phàm cũng không còn nữa.

Tính tình còn trẻ con mà!

Nhưng nếu giữa Tiêu Phàm và Trần Dương không thể kéo dài, thì nên đề cao cảnh giác, cẩn thận một chút.

Thanh niên bây giờ, hiểu chuyện từ rất sớm. Cho dù Nhiêu Vũ Đình có tin tưởng Tiêu Phàm và Phương Do Mỹ, nhưng cẩn tắc vô áy náy, nhất là giữa nam nữ thanh niên, tình huống nào cũng có thể xảy ra.

Tiêu Phàm vội đáp.
- Cô Nhiêu, tối nay Trần Dương có nhiệm vụ, không có thời gian.

- Uh, công việc quan trọng hơn.

Nhiêu Vũ Đình khẽ thở phào nhẹ nhõm, nói.

Tuy Tiêu Phàm không trả lời thẳng vấn đề, nhưng từ câu nói này cũng có thể phân tích được ra, Tiêu Phàm và Trần Dương đang qua lại với nhau, bằng không Tiêu Phàm làm sao có thể nắm rõ tình hình Trần Dương như vậy được? Ngay cả tối nay có nhiệm vụ đều biết rất rõ.

Nếu không có nhiệm vụ, có lẽ Tiêu Phàm đã cùng Trần Dương tham gia buổi tiệc này.

Giản Tú Hoa lại có chút không vừa ý, nhíu mày nói.
- Tại sao ngành công an của bọn họ phải làm nhiệm vụ trong đêm thế? Con gái con nứa phải sống quy củ một chút mới tốt.

Liên quan đến hoàn cảnh của Trần Dương, Nhiêu Vũ Đình sớm đã có nói cho Giản Tú Hoa, giới thiệu con dâu cho Giản Tú Hoa sao có thể nói dối được.

Không có đạo lý ấy.

Giản Tú Hoa cũng là đang lo lắng, sau này Tiêu Phàm và Trần Dương kết hôn, Trần Dương vẫn sống không có quy củ như thế, có thể sẽ không tốt.

Ai sẽ chăm sóc con trai bà?

Tiêu Phàm mỉm cười, nghe người lớn nói chuyện, bỗng lòng bàn tay chợt đau nhói, vội cúi xuống nhìn, lại chỉ thấy Phương Do Mỹ chu cái miệng nhỏ nhắn lên, nghiêng đầu, dường như đang tức giận.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.