Đại Hào Môn

Chương 262: Lo âu của Văn nhị thái gia



Tiểu nha đầu không lâu sau liền chủ động cúp điện thoại, phỏng chừng là bị Nhiêu Vũ Đình tóm rồi. Tiêu chân nhân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, thuận tay lau mồ hôi trên trán, ngay cả áo lót đều đã ướt đẫm .

Loại cảm giác mồ hôi lạnh nhỏ giọt, Tiêu chân nhân rất lâu không được nếm thử rồi .

Chiếc Mercedes Benz dừng ở một nơi tương đối rộng bên ngoài ngõ, Tiêu Phàm bước xuống xe, hai hàng lông mày hơi nhíu lên một chút, lập tức sắc mặt lại trở lại bình thường, đi vào trong hẻm. Trong chốc lát này, Tiêu Phàm rất rõ ràng cảm giác được, xung quanh hẻm, có tồn tại không ít kẻ theo dõi.

Lần này, người canh cửa là Khương Nhị, nhìn thấy Tiêu Phàm, lập tức cung cung kính kính chào hỏi, mời tiểu sư thúc đi vào bên trong.

Trong sương phòng của tứ hợp viện, ánh đèn sáng tỏ, Văn nhị thái gia một bên thưởng thức trà, một bên xem sách. Văn Thiên xem là sách dùng chỉ đóng gáy, bìa sách đã cũ, trang sách đã ố vàng, có thể thấy sách này đã có tuổi rồi.

Nhìn thấy Tiêu Phàm, Văn Thiên cười ha hả, đặt sách xuống, nói:
- Sư đệ, quay về rồi à?

Trước khi Tiêu Phàm đi Tần Quan, đã gọi điện liên hệ với Văn Thiên , thông báo hành tung của mình.

- Thế nào, lần này có thu hoạch gì không?

Lịch thiệp mời Tiêu Phàm ngồi ở ghế mây đối diện, Khương Nhị dâng trà thơm cho Tiêu Phàm, Văn nhị thái gia mỉm cười hỏi.

Sở dĩ Tiêu Phàm vội vội vàng vàng cùng Cơ Khinh Sa đi đến Tần Quan, bề ngoài là vì Uyển Thiên Thiên mà đi, Văn Thiên lại biết, nguyên nhân căn bản nằm ở chuyện Uyển Thiên Thiên nói tòa cổ mộ kia có liên quan đến Đông Phương Sóc - “Trí thánh” có trình độ cao thâm trên thuật bói toán, Văn nhị thái gia cũng là có biết rõ.

Giả dụ có thể tìm thấy bản thảo mà Đông Phương Sóc đích thân viết, thế thì sẽ có khả năng tìm thấy những chương sách trong “Vô Cực thuật tàng” bị thất lạc, ít nhất là có một chút hi vọng như vậy.

Đây không chỉ là suy luận của riêng Văn Thiên và Tiêu Phàm, đây cũng là kết luận chung của các tổ sư Vô Cực Môn và các cao nhân qua nhiều thế hệ, nhiều năm như vậy đưa ra. Nhằm tìm những chương sách bị thất lạc này, qua nhiều thế hệ tiền bối của tông môn, không biết đã tốn biết bao nhiêu tâm huyết và sức lực. Có thể nói, những cách có thể nghĩ đến đều đã nghĩ rồi.

Bắt đầu từ đời chưởng giáo thứ ba mươi bảy, hơn một nghìn năm trôi qua, vô số tiền bối của Vô Cực Môn hao phí nhiều sức lực như vậy cũng không thể nói là hoàn toàn vô ích, ít nhiều cũng có thu hoạch. Chỉ là những chương sách tìm trở về này cực kỳ rách nát hỗn loạn, không đủ để làm ra một quyển sách đầy đủ. Chỉ có thể cung cấp một chút tác dụng tham khảo cho môn nhân hậu thế trong lúc tu luyện. Thế nhưng căn cứ vào sự thu thập kinh nghiệm qua nhiều thế hệ tiền bối, quả thật với tiên nhân trong truyền thuyết - Đông Phương Sóc có mối liên hệ nhất định.

Nhất là Đông Phương Sóc có mối quan hệ mật thiết với chưởng giáo chân nhân Vô Cực Môn đời nào đó, quan hệ riêng tư rất bền chặt, đây là trên sách “Vô Cực thuật tàng” đã ghi chú lại rất rõ ràng. Nếu như có thể tìm được di cảo của ông ta, có lẽ còn có manh mối liên quan đến Vô Cực Môn.

Phải nói công việc này tất nhiên quan trọng, nhưng vốn dĩ cũng không phải là xếp lên nhiệm vụ hàng đầu. Đều đã thất lạc hơn một nghìn năm rồi, cũng không phải gấp gáp nhất thời, từ từ tìm vậy. Thế nhưng Tiêu Phàm sau khi bị thương rơi xuống cảnh giới đối mặt với đại kiếp nạn hồng trần, muốn thuận lợi vượt qua kiếp nạn này hi vọng duy nhất chính là nhanh chóng khôi phục tu vi thuật pháp, thậm chí càng phải tiến thêm một bước.

Tìm về tập sách bị thất lạc, lập tức liền trở nên cực kỳ quan trọng, thậm chí còn là chuyện lớn liên quan đến sự sống chết.

Cũng chính bởi vậy, Tiêu Phàm với tôn nghiêm đường đường là chưởng giáo Vô Cực Môn, không tiếc ngàn dặm xa xôi đuổi tới Tần quan đi gặp một vị “nữ tặc” trộm mộ, Văn nhị thái gia cũng không hề ngăn cản.

- Chuyện có chút cổ quái….

Câu trả lời của Tiêu Phàm, có chút vượt ngoài dự kiến của Văn Thiên.

- Cổ quái?

- Vâng….

Tiêu Phàm trầm ngâm, đem hành trình đi Tần Quan lần này tổng quát miêu tả lại cho Văn Thiên nghe một lượt.

- Nói như vậy thật đúng là có điểm cổ quái. Không ngờ bên kia sớm đã có người chờ sư đệ rồi, còn triệu tập một nhóm nhân thủ không kém chút nào. Những người này làm thế nào đoán trước được?

Văn Thiên mỉm cười hỏi, sắc mặt nhìn qua rất thoải mái trong mắt lại lóe ra tinh quang.

Muốn nói là đoán trước loại chuyện này, bọn họ thường xuyên đều làm đấy, hơn nữa phóng tầm mắt nhìn ra, cao thủ thiên hạ có thể tiên đoán còn lợi hại hơn bọn họ, quả thật không nhiều. Thế nhưng loại chuyện này, không nên xảy ra trên người Tiêu Phàm. Thân làm đại thuật sư, lực che đậy thiên cơ trên người Tiêu Phàm là lợi hại cỡ nào ? Hành tung của hắn làm sao có thể bị người khác đoán trước được ?

Tiêu Phàm chậm rãi nói:
- Chuyện này, có hai khả năng. Thứ nhất, Uyển Thiên Thiên là một mồi câu, bọn chúng biết đệ sớm muộn cũng sẽ đi tìm cô ta vì thế sớm đã ôm cây đợi thỏ. Thứ hai, Cơ Khinh Sa có vấn đề , là cô ta tiết lộ cho người ngoài hành tung của đệ.

Tiêu Phàm vẫn là rất điềm tĩnh, khi nói đến Cơ Khinh Sa , không có chút gì khác thường, vô cùng bình tĩnh.

- Vậy sư đệ cho rằng, cái nào có khả năng cao hơn ?

- Loại thứ nhất.

- Làm sao có thể khẳng định được?

Văn Thiên không lộ sắc mặt mà hỏi.

- Bởi vì chiếc hộp đen kia, có rất nhiều người đều chú ý. Ví như ngay cả Trì Bân đều qua đó rồi….Nếu như đệ không qua, sự bố trí này của chúng cũng không lãng phí, ít nhất có thể cướp hộp đen từ tay của Uyển Thiên Thiên. Nếu là Cơ Khinh Sa tiết lộ hành tung của đệ, về lí mà nói sự chuẩn bị của bọn chúng sẽ không chu toàn như vậy, dù sao có phải đi Tần Quan hay không, khi nào đi Tần Quan, đều phải do đệ quyết định, tương đối mà nói, thời gian của Cơ Khinh Sa quá ít ỏi rồi.

- Ồ, sư đệ phân tích như vậy, cũng có lí…
Văn nhị thái gia vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, trầm ngâm một chút, gật gật đầu, ngay sau đó lại nói:
- Tuy nhiên , sư đệ cũng không thể chủ quan. Cơ Khinh Sa người này, không đơn giản như sư đệ nói là truyền nhân của phái Lạc Hà chứ?

Nói đến đây, vẻ mặt của Văn Thiên trở nên vô cùng quan tâm.

Tiêu Phàm hơi kinh ngạc nói:
- Chẳng lẽ sư huynh không biết chuyện này sao?

Văn Thiên nói:
- Không phải ta không biết, chỉ là không thể xác định. Dù sao phái Hà Lạc suy bại, thời gian đã rất lâu rồi. Trước những năm đời nhà Thanh, phái Lạc Hà chia năm xẻ bảy, tự giết lẫn nhau, nhiều năm như vậy vẫn chưa hề khôi phục lại nguyên khí. Căn cứ vào sự hiểu biết của sư đệ đối với cô ta, Cơ Khinh Sa không những võ nghệ cao cường, hơn nữa trình độ thuật pháp cũng rất cao, nếu như cô ta thuần túy là truyền thừa của phái Hà Lạc, ta thật sự có chút kỳ quái, những thứ kế thừa này của cô ta là làm sao gom góp lại được, hay là nói, thiên phú của cô ta cao đến mức làm cho người ta không thể tưởng tượng được, dựa vào một chút phương pháp tu luyện còn sót lại, cũng có thể đem thuật pháp của phái Hà Lạc luyện đến một trình độ cao như vậy ư?

Tiêu Phàm bỗng nhiên cười, nói:
- Sư huynh, truyền thừa của phái Hà Lạc, vẫn chưa hoàn toàn thất lạc.

- Hả ?

- Chẳng lẽ su huynh đã quên, bên trong chương Công Ngọc - Vô Cực Thuật Tàng, đã thu thập sử dụng không ít thuật pháp tu luyện của phái Hà Lạc. Có rất nhiều công pháp, gần như đều là đầy đủ không sứt mẻ, so với truyền thừa của bản thân phái Hà Lạc không hề kém chút nào.

Văn Thiên có chút sợ hãi kinh ngạc, nghi ngờ nhìn Tiêu Phàm , nhíu mày nói:
- Sư đệ, Vô Cực Môn chúng ta tuy rằng biển lớn chứa cả trăm sông, tấm lòng rộng lớn, thế nhưng không phải là đệ tử của Vô Cực Môn, bình thường, là không cho phép giở “Vô Cực Thuật Tàng” để đọc. Lẽ nào sư đệ cho rằng, trong số môn nhân đệ tử của chúng ta, có người để lộ bí mật, đem công pháp của truyền thừa phái Hà Lạc truyền thụ cho Cơ Khinh Sa hay sao?

Tiêu Phàm lãnh đạm nói:
- Loại khả năng này cũng không phải là hoàn toàn không có.

Văn Thiên lập tức nhắm mắt trầm tư, một lát sau, nói:
- Sư đệ, chuyện này vẫn là khó có thể xác định. Thông thường truyền nhân Vô Cực chúng ta chỉ biết chuyên tâm nghiên cứu công pháp tùy thân có liên quan đến bản thân, sẽ không đi sao chép truyền thừa của các phái khác, trừ khi là đặc biệt nhằm vào truyền thừa của phái Hà Lạc, thế thì là vấn đề khác…..Còn có một điểm, chính là chưởng giáo và truyền nhân chưởng giáo, có điều kiện thuận lợi này.

Tiêu Phàm khẽ cười nói:
- Chắc là không phải sư phụ lão nhân gia người đích thân đi chỉ điểm cho Cơ Khinh Sa chứ?

- Vậy đương nhiên sẽ không. Sư phụ đều đã ra ngoài dạo chơi rất nhiều năm rồi, Cơ Khinh Sa mới bao nhiêu tuổi ? Hình như lệch với sư đệ không nhiều phải không? Cho dù sư phụ có lòng trợ giúp phái Hà Lạc khôi phục truyền thừa của bọn họ, cũng sẽ không giấu chúng ta đâu, cái này cũng không tính là chuyện xấu gì.

Tiêu Phàm gật gật đầu, tán đồng phân tích của Văn Thiên.

Vô Cực Môn trước giờ vốn hào phóng rầm rộ, Chỉ Thủy tổ sư thân là thủ lĩnh một thế hệ thuật sư, thật sự muốn giúp truyền thừa phái Hà Lạc, quả thực không cần phải lén lén lút lút đi làm.

- Tóm lại vị Cơ tổng này không đơn giản, cô ta cố ý thân cận với sư đệ, chỉ sợ mục đích không đơn thuần như thế. Sư đệ là chính nhân quân tử, quang minh lỗi lạc, ý chí bằng phẳng, chỉ có điều giang hồ hiểm ác, tâm đề phòng người khác không thể không có.

Văn Thiên nhẹ giọng nói, thâm ý sâu xa.

- Đa tạ sư huynh nhắc nhở, đệ sẽ chú ý.

Tiêu Phàm cũng là thành tâm nhận lời dạy bảo.

Hắn tuy thông minh tuyệt đỉnh, thiên tư hơn người, thế nhưng luận kinh nghiệm giang hồ phong phú, mười Tiêu Phàm cũng không bằng một Văn nhị thái gia. Cái này không có cách nào, tuổi tác của người ta và sự từng trải giang hồ còn bày ra ở kia .

- Sư huynh, ở gần đây hình như có nhiều khách không mời mà đến đấy.

Tiêu Phàm nâng chén trà lên uống một ngụm, ngay sau đó liền nói.

Văn Thiên thản nhiên cười, khóe miệng hiện lên một tia trào phúng, nói:
- Là thời gian gần đây mới nhiều lên thôi, tối hôm sư đệ đi Tần Quan, nơi này của ta lại đến khách quý. Ba cánh tay của Cục thành phố, đích thân đến nơi này của ta làm khách, ngồi đủ hai ba tiếng mới đi. Nghĩ đến ba người họ, cũng là mỗi người đều có người mời, thoát thân không ra. Hiện tại xem ra, là có người lo lắng chúng ta gấp gáp đi Tần Quan, hợp lại với sư đệ, cố ý phái bọn họ đến. Từ đó về sau, ở gần đây liền có thêm không ít khách không mời.

Sắc mặt của Tiêu Phàm trầm xuống.

Không ngờ trực tiếp điều động cơ quan có quyền lực tham dự rồi, xem ra đối phương đã càng ngày càng không có giới hạn.

Văn Thiên đối với suy nghĩ của Tiêu Phàm hiểu rõ như lòng bàn tay, mỉm cười, từ từ nói:
- Sư đệ không cần tức giận, phàm việc có lợi thì tất có hại. Nếu như bọn họ đã không giảng quy tắc , chúng ta cũng không cần phải có kiêng kị gì. Hơn nữa, đối phương rốt cuộc là những người nào, theo manh mối này, cơ bản cũng có thể nắm tình hình đại khái. Trên thế giới này, không có chuyện gì chỉ có lợi không có thiệt thòi cả.

- Nói như vậy, sư huynh đã có kế hoạch lớn rồi ư?

- Đúng vậy.

Văn nhị thái gia ngạo nghễ nói.

- Hiện tại chúng ta cần gấp rút nhất chính là khóa chặt mục tiêu, đợi khi thời cơ chín muồi, cùng gã đấu một trận. Vẫn là phải xem xem, rốt cuộc là những tà ma ngoại đạo này lợi hại, hay là chính tông truyền thừa Vô Cực Môn chúng ta lợi hại.

Nói xong, đôi lông mày trắng như tuyết của Văn nhị thái gia dương lên, tinh quang trong mắt bắn ra tứ phía, trên mặt lộ ra vẻ nóng lòng muốn thử. Vị nhị sư huynh này của Vô Cực Môn, già cũng già rồi, thế nhưng gừng càng già càng cay, tính tình nửa điểm cũng không ôn hòa.

- Vâng , vậy thì nghe theo sự sắp xếp của sư huynh để làm.

Tiêu Phàm nghiêm nghị đáp, chỉ cảm thấy một cỗ ý chí chiến đấu ở trong lồng ngực hừng hực bốc cháy lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.