Đại Hào Môn

Chương 275: Đáng giết phải giết, đáng bắn phải bắn



Lão Thường trợn mắt há hốc mồm, phản ứng đầu tiên là co giò chạy, vừa mới nhấc chân lên, liền mãnh liệt cảm thấy không đúng, luống cuống tay chân móc súng trong túi quần . Một bóng đen lóe ra trước mắt, hương thơm lan tỏa, Đường Huyên đã đến bên cạnh gã.

- Ai …

Lão Thường vừa mới rên la một tiếng, ngay sau đó liền biến thành tiếng rú thảm.

Đường Huyên tinh thông thuật đánh gần uyển chuyển giống như thay đổi thành một người khác, hung hãn dị thường, hai tay níu chặt hai vai của lão Thường ép xuống dưới, đồng thời nâng đầu gối lên, lão Thường còn chưa trấn định tinh thần trở lại, đầu gối cứng rắn vô cùng đã thúc vào xương sống mũi của gã. Tiếng xương mũi vỡ vụn nghe cực kỳ hãi hùng, thậm chí ngay cả tiếng kêu thảm thiết của lão Thường đều không át đi được. Mặc dù trong phòng họp này trừ Phương Do Mỹ ra, đều là nhân vật “thân đã trải qua trăm trận chiến”, các trường hợp máu tanh từng gặp qua cũng nhiều, thế nhưng tiếng xương gãy này lọt vào trong tai, đều không kìm được toàn thân ớn lạnh, cá biệt người nhát gan thậm chí đuôi xương cụt căng thẳng, vừa kéo bên dưới, một dòng nước tiểu đã tuôn ra.

- Phịch!

Lão Thường giống như một chiếc bao tải rách, nặng nề nện xuống trên mặt thảm.

Đường Huyên giơ một chân thon dài đẹp ra, không chút khách khí giẫm trên cổ của lão Thường, dửng dưng nói:
- Giống như ông thế này, muốn giết chết ông, cũng chỉ là chuyện tính bằng phút.

Lão Thường và hai anh
em do gã dẫn đến, công phu quyền cước hết sức bình thường, dựa vào một cỗ sức mạnh, ở ga tàu bên kia hoành hành ngang ngược, đụng phải cao thủ thực sự như Đường Huyên, ngay cả nửa phần lực chống trả đều không có, chớp mắt, đã bị xử lí gọn ghẽ rồi.

Tất cả mọi người đều líu hết cả lưỡi lại.

Hai hàng nam giới mặc Âu phục đen kia, cũng có vài tên phản xạ có điều kiện muốn tiến lên “cứu viện”, lại hơi do dự một chút, trong nháy mắt, lão Thường biến thành một đống bùn nhão, bị giẫm dưới chân Đường Huyên, tay chân không ngừng co giật, cổ họng muốn kêu cũng kêu không nổi.

- Không được động đậy.

Đổng Thiên Lỗi hét lớn một tiếng, mấy tên Âu phục đen ồn ào cá biệt lập tức liền dừng lại. Mặc dù lão Thường đều rất thân quen với mọi người, cũng biết gã là huynh đệ mà Đổng Thiên Lỗi tương đối coi trọng, nhưng xét đến cùng, lão Thường vẫn không phải là đại ca của bọn họ, Đổng Thiên Lỗi mới phải.

Tại hội sở Kim Kiều, chỉ có Đổng lão đại phát ngôn, mới là mệnh lệnh, những người khác nói, đều không có hiệu nghiệm.

Tiêu Phàm nâng chén trà lên, chậm rãi uống một ngụm, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, nghiêng đầu nhìn về phía Đổng Thiên Lỗi.

- Tiêu tiên sinh, cái này, cái này là một hiểu lầm….

Khóe miệng Đổng Thiên Lỗi kéo lên một chút, cố gắng nở một nụ cười, trong mắt lại khó tránh khỏi lộ ra ý hoang mang sợ sệt.

Thân thủ này của Đường Huyên quá huyễn hoặc rồi, ba người lão Thường cũng là nhân vật hận độc, dưới tay Đường Huyên, đều giống như trẻ con, trong phút chốc bị xử lí thành cháu nội. Trong đầu Đổng Thiên Lỗi gần như lập tức hiện ra mấy chữ “cao thủ đại nội”, không chừng, Đường Huyên chính là loại vệ sĩ đại nội thần bí khó lường đó, vậy lai lịch của tên Tiêu Phàm trẻ tuổi này, thật có thể dọa chết người rồi.

Tiêu Phàm cười cười, thản nhiên nói:
- Đổng tiên sinh, có phải là hiểu lầm hay không, trong lòng ông tự có đáp án.

- Tiêu tiên sinh, thực sự là hiểu lầm...

Trán Đổng Thiên Lỗi toát ra mồ hôi lạnh, đưa tay lên lau một chút, ý hoảng sợ trong mắt càng sâu.

Phần thần thái điềm tĩnh tự nhiên này của Tiêu Phàm, hiển nhiên đã trấn trụ Đổng Thiên Lỗi rồi. Cái này không thể là giả vờ được. Chứng minh cái gì đây ? Chứng minh những cảnh tượng tương tự như vậy, Tiêu Phàm đã thấy nhiều rồi, thấy lạ nhưng không lạ.

Chẳng lẽ bản thân Tiêu Phàm là cảnh sát, giả làm bạn trai của Phương Do Mỹ mà đến hay sao ?

Loại khả năng này rất cao.

Tiêu Phàm nhấc tay, ngừng lời của Đổng Thiên Lỗi, nói :
- Đổng tiên sinh, tôi biết tâm tư của ông, tôi cũng tình nguyện tác thành cho ông. Gọi những người không có liên quan đều đi ra ngoài, có điều kiện gì, ông đều có thể đề xuất.

Con ngươi của Đổng Thiên Lỗi bỗng dưng co rút lại, sự hoang mang hoảng sợ trong mắt bỗng nhiên biến mất sạch sẽ, trực tiếp nhìn thẳng mặt Tiêu Phàm, tinh quang bắn ra bốn phía.

Không ngờ vẻ mặt khi nãy của y đều là giả vờ.

- Đều ra ngoài!

Đổng Thiên Lỗi cũng chỉ là chần chừ trong nháy mắt, lập tức quát to một tiếng.

- Vâng, đại ca !

Đám người giám đốc Hạ ầm ầm đáp ứng, liền đi ra ngoài.

- Ngươi ở lại.

Tiêu Phàm thản nhiên nói, ánh mắt quét thẳng qua, rơi trên mặt tên “lão Địch” đầu đinh thấp lùn kia. Lão Địch tay phải cầm đao sớm đã gãy thành từng đoạn từng đoạn, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, cả người mồ hôi túa ra, lại hoàn toàn tỉnh táo, không hề ngất đi. Biết hôm nay chọc phải nhân vật lợi hại không nên chọc vào, muốn thừa lúc lộn xộn chạy đi, không ngờ lại bị Tiêu Phàm chú ý rồi.

- Xin lỗi xin lỗi Tiêu tiên sinh, tôi….Tôi có mắt không thấy núi Thái Sơn, ngài quân tử không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho tôi lần này, tôi sau này sẽ không dám nữa…

Lão Địch cũng là hết sức giảo hoạt, một bên cúi đầu khom lưng cầu xin tha mạng, dưới chân lại không hề dừng lại, không ngừng chuyển động ra phía bên ngoài, vài lời cầu xin như bánh xe lăn đến, cách cửa lớn không đến mấy bước, liền mạnh mẽ xoay người, chạy như điên ra ngoài cửa.

- Đứng lại !

Đường Huyên dịu dàng quát lên một tiếng, liền muốn đuổi theo.

Bạch quang trước mặt vừa lóe, tiếng gió gào thét, “ba” , lão Địch không rên lên một tiếng, trực tiếp ngã xuống đất, lúc này một chút cũng không nhúc nhích.

“Phanh” một tiếng, một cái chén trà sứ rơi trên mặt đất, vỡ thành hai mảnh. Đường Huyên nhìn thấy rõ ràng, vừa rồi chính là chén trà này nện vào gáy của lão Địch, cũng không biết trên chén trà ẩn chứa loại công lực kinh người như thế nào, lão Địch ngay cả một chút sức dãy dụa đều không có, liền sống chết không biết như vậy. Lại nhìn bên tay Tiêu Phàm, sớm đã trống rỗng.

Không hề nghi ngờ, chén trà này là do Tiêu Phàm ném qua.

Ánh mắt Đường Huyên dừng trên mặt Tiêu Phàm, tự nhiên nở nụ cười, sóng mắt lưu chuyển, lộ ra vẻ mặt vô cùng bội phục. Nói ra, đây vẫn là lần đầu tiên Đường Huyên nhìn thấy Tiêu Phàm ra tay, quả thật là ra tay nhẹ mà tưởng như nặng, sâu không lường được.

Trong võ thuật , cảnh giới “làm việc nặng mà tưởng như nhẹ” tương đối đơn giản, rất nhiều người sau khi chăm học khổ luyện đều có thể đạt đến cảnh giới này. Thế nhưng “làm việc nhẹ mà như nặng”, độ khó lớn hơn rồi.

Thời cổ đại mở Võ Cử , một thanh đao 60kg, không ít người luyện võ có thể múa may như gió, thế nhưng ném một chén trà có hiệu quả như một viên đạn, người có thể làm được chẳng có mấy người.

Trong mắt Đổng Thiên Lỗi, lại hiện lên vẻ sợ hại.

Lần này, Đổng đại ca thực sự sợ rồi.

Chiếu theo yêu cầu của Tiêu Phàm, đuổi các huynh đệ ra ngoài, chỉ có một mình mình ở lại đối diện với hai người hung thần ác sát tàn độc như thế này, ngộ nhỡ người ta không theo quy củ xuất chiêu, bản thân mình không phải sẽ hỏng bét rồi sao? Đổng Thiên Lỗi cũng luyện sơ qua chút quyền cước, thế nhưng so với Tiêu Phàm, Đường Huyên, đó quả là một trời một vực, hoàn toàn không có chút gì có thể so sánh được.

Đổng Thiên Lỗi dự đoán, thật sự động thủ, kết cục của bản thân cũng sẽ không tốt hơn lão Thường bọn họ là mấy.

Tuy nhiên Đổng Thiên Lỗi cuối cùng vẫn không hề thay đổi chủ ý.

Giám đốc Hạ đi đến cạnh cửa, nghiêng đầu qua, nhìn về phía Đổng Thiên Lỗi, dùng ánh mắt lần cuối cùng trưng cầu ý kiến của y : Đại ca, anh thật sự quyết định rồi sao ? Bây giờ hối hận vẫn còn kịp.

Đổng Thiên Lỗi ra vẻ điềm tĩnh gật gật đầu, tuy nhiên cái cổ cứng ngắc kia bất luận thế nào đều không thể che dấu được.


Giám đốc Hạ lắc lắc đầu, cuối cùng cũng lui ra . Ở bên ngoài nhẹ nhàng khép cánh cửa gỗ lim lại.

Cửa chính chậm rãi khép lại, Tiêu Phàm chuyển hướng về phía Phương Do Mỹ đang co rúc vào sô pha bên cạnh, nhẹ giọng hỏi:
- Tiểu Mỹ, không sao chứ? Hay là, để Huyên Huyên đưa em về nghỉ ngơi trước nhé?

Phương Do Mỹ gắt gao mím chặt môi, liên tục lắc đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngực phập phồng dồn dập, cho thấy vừa căng thẳng vừa hưng phấn, kích động không thôi.

Vừa rồi thật sự quá kích thích.

Không thể nào ngờ được, Đường tiểu thư ôn nhu nhã nhặn, lại là một đại cao thủ.

Ánh mắt nhìn về phía Đường Huyên, trở nên vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ, hận không làm cho bản thân mình cũng có thân thủ như vậy, nếu như có thể như vậy, không chừng Tiêu Phàm thật sự sẽ thích mình chứ ?

Trong khoảng thời gian ngắn, trong đầu tiểu nha đầu rối bời lộn xộn, làm gì còn có thể suy nghĩ bình thường đây? Nhưng có một điểm khẳng định, chính là giờ này phút này, cô bé có nói gì cũng sẽ không rời khỏi Tiêu Phàm một bước.

Không có chỗ nào có thể an toàn hơn so với ở bên cạnh Tiêu Phàm được nữa.

- Tiêu tiên sinh, xin lỗi, tôi cũng không phải là cố ý mạo phạm, cũng là bị buộc bất đắc dĩ…

Mắt thấy ánh mắt Tiêu Phàm rời khỏi Phương Do Mỹ, Đổng Thiên Lỗi lập tức cười cười nói, hướng về phía Tiêu Phàm khom khom lưng, trong lòng lo lắng không yên.

- Bị ép bất đắc dĩ sao? Đổng lão đại, lời này có chút nghĩ một đằng nói một nẻo rồi. Mấy tên dở hơi này, lẽ nào không phải ông bảo bọn chúng lại đây lòi mặt xấu hay sao?

Không đợi Tiêu Phàm mở miệng, Đường Huyên đá đá giẫm giẫm lão Thường đang nằm gục xuống như chó chết không một tiếng động ở chỗ này, nhìn Đổng Thiên Lỗi , cười mà như không cười nói.

Đổng Thiên Lỗi lập tức liền lúng túng, vội vàng nói:
- Đường tiểu thư, cô hiểu lầm rồi, mấy tên này, thật sự không phải tôi bắt bọn chúng làm như vậy. Lão Thường bình thường kiêu ngạo đã quen, tôi quản không được gã.

- Vậy sao? Đổng đại ca, thật sự muốn Tiêu đại thiếu mở một con đường, ông vẫn là lấy một chút thành ý ra thì tốt hơn. Lời nói dối này, ngay cả đứa trẻ ba tuổi cũng không giấu nổi.

Đường Huyên khẽ cười một tiếng, mang theo ý châm chọc nói không ra.

Đều đến nước này rồi, Đổng Thiên Lỗi vẫn là né né tránh tránh, một chút cũng không linh hoạt chút nào, Đường Huyên có chút chướng mắt với y. Đừng nhìn Đường Huyên là một cô gái, bề ngoài trầm tĩnh hiền thục, thế nhưng thân làm Nhị đương gia của Yên Chi xã, ngày thường lại rất sát phạt quyết đoán, rất có khả năng đưa ra chủ ý.

Đổng Thiên Lỗi cười khổ một tiếng, xoa tay, nói:
- Đường tiểu thư, tôi biết cô không tin, nhưng...Ai da, nói thế nào đây, mỗi nhà đều có chuyện khó nói. Đừng nhìn những tên khốn kiếp này miệng gọi tôi là đại ca, thực tế bọn chúng ngày thường luôn tự cho mình là đúng, tôi cũng không thể hoàn toàn quản được chúng. Tên lão Thường này, ở ga tàu bên kia hoành hành ngang ngược, đối với lời của tôi, nhiều nhất có thể nghe vào một nửa cũng đã rất giỏi rồi.

Cái miệng nhỏ nhắn của Đường Huyên nhếch lên, vẫn là vẻ mặt không tin.

Nếu ông đã không quản được lão Thường, vậy ông bảo gã đến đây làm gì ? Lẽ nào còn hy vọng loại côn đồ này có thể thật sự dọa được thiên kim tiểu thư của Phương gia hay sao? Có chút quá ấu trĩ rồi thì phải?

Đổng Thiên Lỗi hơi mở miệng, còn muốn giải thích vài câu, Tiêu Phàm khoát khoát tay, nói:
- Đổng tiên sinh, ông có thể quản được bọn họ hay không, không phải vấn đề chính. Ông muốn mượn tay của ta, xử lí mấy tên đau đầu này, cũng không sao, ta có thể đáp ứng ước nguyện của ông. Mấy tên này, ta giúp ông xử lí rồi, đáng giết phải giết, nên bắn phải bắn. Vốn là tội ác chồng chất, không cần thiết phải giữ lại gây tai họa cho người khác nữa.

- Tiêu tiên sinh?

Đổng Thiên Lỗi chấn động, hai hàng lông mày dương lên, vẻ mặt vừa kinh ngạc lại vừa sợ hãi.


Y thật không ngờ, ý nghĩ ẩn dấu ở sâu trong lòng kia, liền bị Tiêu Phàm liếc mắt một cái như vậy nhìn thấu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.