Đại Hào Môn

Chương 289: Cạn kiệt



Suốt một ngày, từ sáng tới tối, Phong Vãn Nương vẫn luôn ở bên cạnh Tiêu Phàm, một tấc cũng không rời, ánh mắt cũng không nháy một chút, vẻ mặt khẩn trương và thành kính, thậm chí khiến Tân Lâm đều có chút xấu hổ.

Tân Lâm không ngờ Phong Vãn Nương vị tiến sĩ toán học đại học thủ đô này không ngờ đối với trận pháp chi đạo lại si mê như thế.

Tiêu Phàm từ Thiết Môn trở lại thủ đô, liền bắt đầu bày trận trong mật thất ở Chỉ Thủy Quan.

Chỉ Thủy Quan vốn là thuộc sự phòng hộ của nhiều pháp trận, Tiêu Phàm lại tựa hồ như cảm thấy vẫn chưa đủ, tại gian mật thất mà Phong Vãn Nương hằng ngày ở kia lại bày ra một đại trận phòng hộ.

Nhìn ra được, đại trận phòng hộ này không phải là nhỏ, đường đường chưởng giáo chân nhân Vô Cực Môn, không ngờ cũng phí mất cả một ngày trời để tiến hành bố trí.

Tiêu Phàm sở dĩ bày ra trận thế này trong căn phòng Phong Vãn Nương ở, là vì Phong Vãn Nương nói cho hắn biết, mê cung bên trên hộp đen sắp được phá giải rồi, hộp lập tức có thể mở ra.

Tiêu Phàm lúc này đã bảo Phong Vãn Nương tạm dừng lại, bảo cô không vội mà mở hộp ra, chờ hắn trước tiên bày ra pháp trận phòng hộ này rồi nói sau.

Hộp đen này đặt bên trong "Hà Đồ âm dương ngũ tuyệt trận" nhiều năm như vậy, cổ nhân bày ra trận thế lớn như vậy, ai biết trong cái hộp này là vật gì? Nếu chẳng may có cái gì cổ quái, Phong Vãn Nương trong tình huống không hề phòng bị tùy tiện mở ra, làm không tốt sẽ xảy ra vấn đề lớn.

Tiêu chân nhân không có ý định dùng chân nguyên bổn mạng để trị liệu một hồi cho tiến sĩ Phong.

Cái loại kích thích hương diễm này, Tiêu Phàm một chút cũng không muốn lại thử, có thể khiến người ta bị kìm nén đến chết.

Phong Vãn Nương có lẽ không xinh đẹp bằng Uyển Thiên Thiên, nhưng cũng là một đại mỹ nữ hiếm thấy. còn có cái danh hiệu tiến sĩ số học, đều mê người giống nhau.

Ai ngờ Phong Vãn Nương vừa nghe hắn phải bày trận, lập tức liền hoan hô tước dược, đem hộp đen vứt "Loảng xoảng" qua một bên, chuyển động về phía sau hắn.

Phong Vãn Nương ở trong Chỉ Thủy Quan mấy ngày nay, ngoại trừ phá giải mê cung trên hộp đen, chính là lật xem những bộ sách có liên quan đến "Mê cung" cổ đại mà Tiêu Phàm đưa cho của cô. Cái gọi là mê cung cổ đại, kỳ thật chính là trận pháp.

Vốn phá giải mê cung, đối với Phong Vãn Nương mà nói, chỉ là một loại đam mê nghiệp dư, không phải "Chủ nghiệp". Nhưng sau khi tiếp xúc với bố trận chi đạo của " Vô Cực Thuật Tàng", Phong Vãn Nương liền hoàn toàn đam mê, bị môn học này hấp dẫn một cách mạnh mẽ.

Bác đại tinh thâm, thật là bác đại tinh thâm!

Đây là đánh giá đơn giản nhất của Phong Vãn Nương đối với trận pháp chi đạo cổ đại, nhưng cũng là đánh giá cao nhất.

Phong Vãn Nương có tính cách và lỗi tư duy của nhà toán học điển hình, một khi đam mê một học vấn nào đó, lập tức liền trở nên toàn lực ứng phó, đem tất cả cái khác đều ném qua một bên. Hơn nữa cái gọi là mê cung, trận pháp, trong toán học cũng là một lĩnh vực nghiên cứu chuyên môn. Phong Vãn Nương hoàn toàn có thể coi cái này thành phương hướng chủ công nghiên cứu học thuật sau này.

Hiện giờ Tiêu Phàm phải bày trận, Phong Vãn Nương làm sao đồng ý bỏ qua cơ hội quan sát khó có được này chứ?

Thân phận có liên quan đến Tiêu Phàm, Tân Lâm đã không giấu diếm cô. Phong Vãn Nương đã biết Tiêu Phàm là chưởng giáo chân nhân đương đại của Vô Cực Môn.

Đương nhiên, cái gọi là "Vô Cực Môn" rốt cuộc là cái gì, có lẽ tiến sĩ Phong vẫn chưa chắc rõ ràng như vậy. Tuy nhiên thông qua đọc những bộ sách tương quan với " Vô Cực Thuật Tàng ", Phong Vãn Nương đối với cái này cũng không thể nói là hoàn toàn không biết gì cả, hoặc nhiều hoặc ít hiểu biết một ít. Với trí thông minh tuyệt đỉnh và thiên phú hơn người của Phong Vãn Nương, chỉ cần là những thứ có tương quan logic, cô cũng rất dễ làm rõ.

Tóm lại chưởng giáo chân nhân Vô Cực Môn là một đại sư trận pháp, điểm này không thể nghi ngờ.

Trận thế phòng hộ mà Tiêu Phàm bày ra ở trong căn phòng bí mật Phong Vãn Nương ở này cũng không phải là hết sức phức tạp, khó khăn thực sự đó là gia tăng thuật pháp mà hắn tiến hành đối với mỗi trận pháp khí. Loại trận pháp phòng hộ này không giống với các loại trận pháp đã bố trí trong ngoài Chỉ Thủy Quan. Những trận thế kia, bao hàm ảo thuật ở bên trong, thậm chí là lấy ảo thuật là việc chính. Còn đại trận phòng hộ mà hiện tại Tiêu Phàm bày ra này, tác dụng chủ yếu lại là dùng để trấn áp hung sát khí có thể sẽ xuất hiện bên trong hộp đen.

Hộp đen này không biết là chế từ loại vật liệu nào, Tiêu Phàm đã từng dựa vào phương thức giám định đồ cổ để điều tra, nhưng mỗi lần thăm dò của tâm thần và chân nguyên bổn mạng đều bị chắn ở bên ngoài không chút khách khí, trên cơ bản không thể điều tra được cái gì. Tuy nhiên, Tiêu Phàm lại cảm thấy rõ ràng lực thiên cơ che đậy trên hộp đen.

Rất hiển nhiên, tiên hiền lưu lại hộp đen này, không thích bị người khác dò xét.

Không biết trong hộp đen cất giấu cái gì vậy, Tiêu Phàm khi bày trận liền phá lệ chú ý cẩn thận. Trên cơ bản hắn là tham chiếu theo "Hà Đồ âm dương ngũ tuyệt trận" được bố trí trong địa cung ở Tần Quan kia, để bày ra trận pháp phòng hộ này. Ít nhất phải có thể nhất quyết cao thấp với "Hà Đồ âm dương ngũ tuyệt trận". Không chắc chắn có thể hoàn toàn trấn áp được hung sát khí, nhưng ít nhất phải có thể tạo được tác dụng phòng hộ nên có.

Bố trí trận pháp như vậy, trên cơ bản không có biện pháp đầu cơ trục lợi. Ngoại trừ trên trình độ trận pháp không thể yếu hơn tiên hiền, trên trình độ, thuật pháp cũng không thể yếu hơn "Hà Đồ âm dương thơ ngũ tuyệt trận" mà tiên hiền bố trí.

Tiêu Phàm đối với mỗi bố trận pháp khí đều gia tăng pháp lực vô cùng thâm hậu.

Đại trận phòng hộ này là hắn lâm thời nảy sinh ý tưởng bố trí, bố trận pháp khí không được qua tế luyện trước, hiện tại từng cái đều phải thêm pháp lực vào, quả thật không dễ chịu.

Lúc Tiêu Phàm gia tăng pháp lực vào pháp khí bố trận thứ nhất, Phong Vãn Nương trừng đôi mắt sáng long lanh nhìn xem, hoàn toàn không rõ ràng cho lắm. Tiêu Phàm không thể phân tâm giải thích, Tân Lâm liền giải thích đại khái cho cô. Tân Lâm tuy rằng cũng không hiểu rõ về trận pháp chi đạo, nhưng ít nhiều cũng hiểu chút ít.

Phong Vãn Nương bừng tỉnh đại ngộ.

Vật này, bất kể cô thiên phú cao thâm cỡ nào, thông minh hơn người cỡ nào, Tiêu Phàm không thủ giao thủ dạy cô, không tu luyện thuật pháp của Vô Cực Môn, chỉ ngồi ở một bên nhìn xem, thì làm sao có thể hiểu được chứ?

Nhưng Phong Vãn Nương không hổ danh là tiến sĩ toán học, xem không hiểu gia tăng thuật pháp, liền ngược lại đi nghiên cứu nện bước dưới chân Tiêu Phàm.

Tiêu chân nhân chân giẫm Bắc Đẩu Thất Tinh Bộ, ở trong mắt người bình thường, cũng là huyễn hoặc khó hiểu, tự nhiên giá trị rất đáng để nghiên cứu một phen. Chỉ có điều nghiên cứu này chính là suốt cả một ngày, bốn canh giờ, lại cũng khiến Tân Lâm, Uyển Thiên Thiên, Đường Huyên cảm thấy xem thế là đủ rồi.

Ba đại cô nương tràn đầy sức sống có thể luyện võ công cao đến như vậy, tâm tính chi kiên, tự nhiên cũng là nổi bật. Đều là người có nghị lực lớn, nếm trải trong khổ đau. Nhưng muốn các cô phải đối mặt với một trận pháp xem không hiểu ra sao cả một cách chăm chú không chuyển mắt trong vòng bốn canh giờ, vẫn cảm thấy không thể tin nổi.

- Tôi hiểu rồi...
Uyển Thiên Thiên thở dài, hạ giọng nói nói:
- Bọn họ thật ra đều là cùng một loại người.

Lần này, Tân Lâm và Đường Huyên đều gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Không có loại tính tình si mê và tính cách kiên cường này, cũng không thể giành được thành tựu của Tiêu Phàm ngày hôm nay.

- Đáng tiếc a, Ưu Ưu không biết pháp thuật, bằng không dựa vào cái đầu dưa kia của cô ấy, muốn tinh thông trận pháp chi đạo thật là dễ dàng. Nếu cô ấy cũng hiểu được thi phá, vậy cũng là lợi hại...

Uyển Thiên Thiên lại lắc đầu nói.

Tân Lâm trầm ngâm nói:
- Ưu Ưu nếu muốn học thuật pháp, rất có thể là người chọn lựa thích hợp nhất.

Uyển Thiên Thiên không kìm nổi hai mắt sáng ngời, thấp giọng hỏi:
- Chị Tân, Vô Cực Môn có quy định hay không, không thu nữ đệ tử sao?

Tân Lâm liếc cô một cái, nói:
- Không có, Tiêu Phàm còn có sư tỷ.

- Vậy thì tốt quá, dứt khoát để Tiêu Phàm thu Ưu Ưu làm đồ đệ, chớ lăn lộn với cái người ngoại quốc kia, không tiền đồ...

Uyển Thiên Thiên lập tức hoan hô lên.

Tân Lâm và Đường Huyên liếc nhau, không nói gì.

Giáo sư Auburn là nhà toán học, viện sĩ viện khoa học nước Mĩ toàn bộ thế giới đều biết danh, nhưng ở trong miệng Uyển Thiên Thiên không ngờ biến thành "Cái người ngoại quốc" kia, còn không có tiền đồ.

Tiêu chân nhân đang gia tăng pháp lực cho pháp khí cuối cùng ánh mắt mạnh quét đi qua, Uyển Thiên Thiên vội vàng xoay đầu qua một bên, thè lưỡi, làm mặt quỷ.

Đường Huyên hé miệng mà cười.

Không biết bắt đầu từ khi nào mà Uyển Thiên Thiên không sợ trời không sợ đất không ngờ ở trước mặt Tiêu Phàm có sợ hãi, chỉ cần Tiêu Phàm có "Sắc giận", Uyển Đại đương gia liền ngoài mạnh trong yếu, chú ý tả hữu mà nói hắn, không dám đối nghịch với Tiêu chân nhân.

Mắt thấy trên người Uyển Thiên Thiên phát sinh loại biến hóa "Kỳ lạ" này, Đường Huyên vừa cảm thán vừa ngạc nhiên thán phục. Cảm thán chính là Tiêu chân nhân không gì làm không được, không ngờ ngay cả Uyển Thiên Thiên cũng có thể thu phục. Ngạc nhiên thán phục chính là Thiên Thiên chuyển biến cực nhanh, mấy ngày ngắn ngủn, dường như đổi thành một người khác, có xu thế chuyển biến hướng thục nữ.

Tự nhiên, Đường Huyên cũng biết, đây chỉ là một biểu tượng nào đó, chuyển biến hoàn toàn tính cách của một người nào có dễ dàng như vậy.

Chính vào lúc này, Tiêu Phàm vừa mới hoàn thành việc gia tăng pháp lực cho pháp khí, toàn thân nhoáng lên một cái, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng tái nhợt.

- Tiêu đại ca, anh làm sao vậy?

Phong Vãn Nương chấn động, liền vội vàng hỏi, đang chuẩn bị giơ tay đi đỡ Tiêu Phàm, trước mắt bóng đen chợt lóe, Tân Lâm đã tới bên người rồi, duỗi bàn tay nhỏ và dài ra, liền khoác lên cánh tay của Tiêu Phàm.

- Như thế nào rồi?

Tân Lâm trầm giọng hỏi.

Tiêu Phàm trên trán rỉ mồ hôi, Tân Lâm cảm giác được giờ khắc này Tiêu Phàm thậm chí ngay cả khí lực đứng yên đều biến mất, sức nặng toàn thân đều đặt trên cánh tay của cô. Cũng may Tiêu Phàm cũng không cường tráng, Tân Lâm võ công cao cường, tự nhiên không thành vấn đề.

Nhưng mà đây không phải là mấu chốt của vấn đề.

Mấu chốt ở chỗ, Tiêu Phàm làm sao lại bỗng nhiên ngay cả đứng cũng không vững?

Trong thời khắc này, Hạo Nhiên Chính Khí trong cơ thể Tiêu Phàm lập tức vận chuyển đại chu thiên, ổn định thân mình, lại một liên vận hơi thở ba vòng thiên, dần dần áp chế được luồng ác cảm bỗng nhiên nảy lên ngực, lúc này mới nhẹ nhàng thở một hơi, thấp giọng nói với Tân Lâm:
- Đừng lo, không nắm chắc tiết tấu, có chút cạn kiệt.

- Điều này sao có thể?

Ai ngờ lời này của Tiêu Phàm chẳng những không khiến Tân Lâm an tâm, ngược lại sắc mặt đại biến, lên tiếng kinh hô.

- Làm sao vậy, Chị Tân, đã xảy ra chuyện gì?

Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên cũng lập tức xông tới.

Tiêu Phàm khoát tay áo, đã ngăn mấy mỹ nữ thất kinh lại, trầm giọng nói:
- Không có gì lớn đâu, nghỉ tạm một hồi thì sẽ tốt thôi.

Sắc mặt của Tân Lâm, cũng đã trở nên vô cùng ác liệt.

Cô sống cùng với Tiêu Phàm hơn ba năm, đối với pháp lực thâm hậu của Tiêu Phàm biết rất rõ. Đường đường chưởng giáo chân nhân Vô Cực Môn, bố trí một pháp trận lại có thể khiến cho pháp lực "Cạn kiệt", quả thực là không thể tưởng tượng. Bởi vậy có thể thấy được, Tiêu Phàm trên thuật pháp, quả thật đã rớt xuống một cảnh giới lớn. Hạo Nhiên Chính Khí khó lắm mới tu luyện được về trạng thái ban đầu, trong lần rớt xuống cảnh giới thuật pháp này, muốn tu luyện trở về, khó khăn liền rất lớn rồi.

Xem ra sự nghiêm trọng của tình huống đã vượt xa ra khỏi dự đoán ban đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.