Đại Hào Môn

Chương 308: Có mắt mà không thấy Thái Sơn



Đại hội giám bảo được tổ chức tại đại sảnh khách sạn Vương triều Đại Đường.

Nhạc Thanh rất có chữ tín, Tiêu Phàm như nguyện đã lấy được thư mời của đại hội giám bảo, là do Nhạc Thanh tự tay mang tới giao cho Uyển Thiên Thiên, lần nữa thanh minh đây chính là ý của Lê thiếu, vì Uyển tiểu thư mà cống hiến sức lực là vinh hạnh của Lê Lạc.

Hơn nữa, Lê Lạc so với nhà giàu mới nổi Lang Ngọc Đình kia có chút khác nhau. Chuyện này mà đặt lên người Lang Ngọc Đình thì không biết phải tốn bao nhiêu mỏ sắt nữa. Bản thân Lê Lạc không lộ diện, chỉ cho Nhạc Thanh đem thư mời tới đã chứng tỏ thân phận nhất đẳng của đại thiếu.

Tất nhiên Tiêu Phàm không quan tâm, bất kể là Lang Ngọc Đình hay Lê Lạc đều không được đặt trong mắt Tiêu Phàm. Nhưng đối với đại hội giám bảo này Tiêu Phàm rất có hứng thú.

Trong nhà ăn khách sạn dùng xong bữa tối, Tiêu Phàm liền đứng dậy đi tới đại sảnh, ba cô gái thì đi theo sau. Tân Lâm vẫn mặc áo phông trắng, quần bò, tóc xõa ngang vai, trang điểm rất nhẹ, đơn giản mộc mạc. Đường Huyên thì mặc tây trang, tóc búi lên rất tinh xảo, mang đậm bộ dạng của thành phần mỹ nữ tri thức. còn Uyển Thiên Thiên thì mặc áo màu đen cánh dơi, phía dưới là váy ngắn in hoa hồng thật lớn, hai đùi thon dài thẳng tắp, trắng nõn, có thể nói là không chút tì vết, đẹp tới mức cực hạn, dù đi tới chỗ nào cũng thu hút vô số ánh mắt kinh diễm của nam nhân.

Vừa mới ra khỏi nhà ăn liền xuất hiện vấn đề.

Một bóng người xông ra, mang theo một luồng gió mạnh mãnh liệt xông về phía bọn họ.

Mặc dù người này rất khí thế, nhưng ánh mắt của đám người Tiêu Phàm là loại nào chứ, liếc mắt một cái liền nhận ra, tên vừa vọt tới không ngờ chính là Lang Ngọc Đình. Vóc dáng Lang Ngọc Đình không tinh xảo, hùng hục mấy trăm mét mà xông lên thì cũng có một chút khí thế.

Nhưng Lang Ngọc Đình không có khả năng tiếp cận được Tiêu Phàm.

Hàn quang chợt lóe.

Bên tai Uyển Thiên Thiên thoáng qua một âm thanh bén nhọn, lông mày xinh đẹp được kẻ đen của Yên Chi nhẹ nhàng nhếch lên, liếc mắt nhìn Tân Lâm một cái. Tuy nội lực của Uyển Thiên Thiên đang bị phong bế không thể cùng người khác động thủ, nhưng kinh nghiệm vẫn còn. Thân được xưng là nữ ma đầu đứng đầu mấy tỉnh phương Bắc, truyền nhân phái Yên Chi, Uyển Thiên Thiên đương nhiên có thể nghe ra đây chính là âm thanh của ám khí phá không.

Hơn nữa còn là loại châm ám khí rất nhỏ.

Uyển Thiên Thiên biết rõ, ám khí càng nhỏ thì càng khó nắm bắt trong tay. Nhất là loại ám khí ngân châm, bởi bản thân nó cực kỳ nhẹ, nếu muốn bắn ra để đả thương người phải cần một động năng cực lớn.

Hiện nay, võ thuật suy vi, không cần nói tới ám khí ngân châm, người có thể chơi dao tốt cũng không nhiều.

Mắt thấy Tân Lâm cũng không có làm động tác gì lớn, chỉ có cổ tay nhẹ nâng lên, ám khí kia liền bay ra ngoài có thể thấy được Đàn Chỉ Thần Công của cô đã tu luyện tới cảnh giới vô cùng cao thâm.

Trên mặt Tân Lâm không chút sợ hãi, đối với ánh mắt của Uyển Thiên Thiên coi như không nhìn thấy.

Mấy ai biết trong nháy mắt, Tân Lâm kì thực đã đem tất cả mọi người quanh thân quét qua một lượt, bao gồm cả mấy lối đi, cũng không thể tránh được đôi mắt của Tân Lâm.

Thân là “vệ sĩ bên người” Tiêu Phàm, đối với việc sử dụng mấy kĩ năng này cô đã sớm làm cực lưu loát.

Tiếp đó chính là những tiếng vang liên tiếp, nam nữ kinh hô ở bên trong, Lang Ngọc Đình kêu tới long trời lở đất, giống như tuấn mã đang phi nhanh thì bỗng nhiên vấp phải dây thừng ngáng chân, dừng chân không kịp ngã mạnh ra ngoài.

“Bịch!”.

Ngay sau đó, Lang Ngọc Đình ngã gục, chụp ếch một cái thật mạnh. May mà thảm của khách sạn Vương triều Đại Đường đủ dày, chất lượng đủ dai, bằng không Lang tổng vừa rồi đã đầu rơi máu chảy rồi, không may thì ngay cả răng cửa cũng bị rụng vài cái.

Dù là vậy, nhưng Lang Ngọc Đình vẫn chật vật không chịu nổi, gục mãi ở đó, lầm rầm gì đó, sau một lúc lâu vẫn không đứng dậy được.

Lang tổng hiện giờ phải nếm đau đớn không ít, toàn thân không có chỗ nào không đau.

- Tiên sinh, tiên sinh, ngài đừng vội vã như vậy chứ?

Rất nhanh sau đó, có hai gã nhân viên phục vụ chạy tới đỡ Lang Ngọc Đình dậy, rất quan tâm hỏi han.

- Tiên sinh, ngài bị thương chỗ nào? Có cần gọi xe cứu thương không?

Lang Ngọc Đình lắc đầu liên tục, nhe răng nhếch miệng một hồi mới nói được một hơi:
- Đừng lo, đừng lo, là tôi chạy nhanh quá, không cẩn thận bị ngã, cám ơn, cám ơn…

- Tiên sinh, thực sự không cần sao? Hay cứ gọi xe cứu thương nhé.

- Không cần không cần, không sao đâu, không sao thật mà…

Lang Ngọc Đình xoay người, dùng sức xoa nhẹ đầu gối vài cái, rồi lại gấp gáp ngẩng lên nhìn đám người Uyển Thiên Thiên, vốn là đau đến nhe răng nhếch miệng, nhưng lại bày ra vẻ mặt tươi cười, ra sức đứng thẳng, đẩy hai gã nhân viên phục vụ sang một bên, khập khiễng đi về phía họ.

- Uyển tiểu thư, Uyển tiểu thư, rất xin lỗi, rất xin lỗi, đều là lỗi của lão Lang tôi, ngọc Lang đình tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, đắc tội quý nhân, tôi tới bồi tội với tiểu thư đây, rất xin lỗi, rất xin lỗi, là tôi mắt mù, tôi chính là một người mù…

Lang Ngọc Đình cà nhắc đi tới trước mặt Uyển Thiên Thiên, cúi người thật sâu, luôn miệng nói bồi tội xin lỗi, nói liên miên không dứt. Thậm chí không ngại cả đống người nhìn thấy, giơ tay lên, “BA!BA!” hai tiếng, không nhẹ không nặng tự tát mình hai cái.

Từ thanh âm và vẻ mặt của lão có thể thấy Lang tổng hiện tại nội tâm tràn đầy sợ hãi. Ánh mắt nhìn Uyển Thiên Thiên vô cùng đáng thương, mang theo sựu cầu khẩn buồn bã vô tận và ý cầu xin tha thứ.

Uyển Thiên Thiên đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức hiểu ra, mắt đen lung liếng mở to trừng Lê Lạc.

Lê Lạc đúng lúc ấy xuất hiện, mỉm cười chào hỏi với Uyển Thiên Thiên. Có điều vẻ đắc ý trên mặt khó có thể giấu đi, dường như bản thân mới hoàn thành một đại sự khó lường.

- Uyển tiểu thư, rất xin lỗi, rất xin lỗi, xin cô tha thứ cho tôi, tha thứ cho tôi 1 lần này thôi. Chỉ cần có thể bảo vệ công ty của tôi, Uyển tiểu thư chính là đại ân nhân của tôi, tôi nhất định sẽ vô cùng cảm tạ…

Nhìn ánh mắt của Uyển Thiên Thiên không đặt lên mình dù chỉ một chút, Lê Lạc rất nóng mắt, khom rạp người hướng về Uyển Thiên Thiên. Tốc độ xoay người cực nhanh, làm cho mọi người không khỏi có chút lo lắng cho cái eo của y, vạn lần đừng có “rắc rắc” một tiếng mà cắt thành hai đoạn.

- A, đây không phải là Lang tổng tập đoàn khai thác mỏ Dương Quan sao?

- Đúng rồi, hình như là ông ta… thế này là sao? Đắc tội với ai mà phải khẩn trương như vậy?

- Vị này là Uyển tiểu thư, là người thế nào a? Xinh đẹp thật đấy…

Lang Ngọc Đình ở trước mặt Lê thiếu cái gì cũng không tính, nhưng cũng là khách quen của khách sạn Vương triều Đại Đường. Người này bình thường rất hay đắc ý, làm việc rất đường hoàng, khách nhân xung quanh không ít người quen biết lão. Thấy tình hình như vậy, lập tức tiếng nghị luận rầm rì nổi lên bốn phía, còn có người giơ tay chỉ trỏ, mang theo ý tò mò vô cùng.

Những tiếng nghị luận đó đều lọt vào tai Lang Ngọc Đình, lão chỉ cảm thấy có một luồng máu nóng xộc thẳng lên đầu, trong óc ầm ầm rung động. Khuôn mặt gầy trướng đến đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ nứt mà chui vào.

- Lang tổng, ai đeo chuông thì người đó phải cởi. Tôi không có hứng thú gì với công ty khai thác mỏ gì gì đó của ông.

Bị nhiều người chăm chú nhìn, Lang tổng vẫn cố cắn răng gắng gượng, Uyển đại đương gia không vui, liếc mắt nhìn Lang Ngọc Đình một cái, không mặn không nhạt nói, con mắt hạnh nhân xinh đẹp hơi nhíu phun ra một đạo hàn quang.

Cuối cùng bà cô này đã chịu mở miệng, Lang Ngọc Đình vui mừng quá đỗi, liên tiếp cúi đầu, lắp bắp nói:
- Uyển tiểu thư, thật sự xin lỗi, rất xin lỗi, mười hai vạn lần xin lỗi cô, tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái Sơn…

- Hừ!

Uyển Thiên Thiên hừ nhẹ một tiếng, đưa tay dừng Lang Ngọc Đình, eo nhỏ uốn éo, giày da dê màu hồng dẫm nát sắc vàng trên thảm, bước nhanh về phía Lê Lạc đang trốn một bên “xem náo nhiệt”, khuôn mặt tuyệt mỹ phủ một tầng sương lạnh.

Xem ra, “nữ ma đầu” thực sự rất tức giận.

Nhìn bộ dáng của Uyển Thiên Thiên như vậy, một gã đàn ông cao không nhịn được tiến lên một bước, đứng chắn trước nửa người Lê Lạc. Một cô gái mặc trang phục công sở vẻ mặt khẩn trương nhìn nhanh tới Uyển Thiên Thiên. Tuy rất khẩn trương nhưng lại mang che dấu một tia tò mò. Mỹ nhân tri thức này và tên đàn ông cao kia hẳn là tùy tùng của Lê Lạc.

Không hề nghi ngờ mỹ nhân tri thức kia cũng nhìn ra, Lê Lạc và vị mỹ nữ trước mặt kia dường như đã xảy ra chút chuyện.

Uyển Thiên Thiên dừng bước trước mặt Lê Lạc, lạnh lùng “hừ” một tiếng.

- Uyển tiểu thư, lại gặp lại rồi!

Lê Lạc khẽ vươn tay, đem người đàn ông trước mặt đẩy sang một bên, cười nói. Chỉ có điều hàn quang trong mắt Uyển Thiên Thiên rất nặng, Lê Lạc có chút không chịu nổi, không thể không đem ánh mắt mình dời sang một chút.

- Lê công tử, đã lớn vậy rồi còn thích chơi loại trò trẻ con này sao? Chơi vui lắm hả??

- Ấu trĩ thật đấy!

Uyển Thiên Thiên lạnh lùng bỏ lại một câu như vậy, eo thon lại xoay, bỏ lại vẻ mặt sững sờ của Lê Lạc rơi xuống đâu đó, xoay người rời đi.

- Đi thôi.

Từ đầu tới cuối, Tiêu Phàm vẫn không nói một lời, thần sắc trên mặt rất bình thản, tựa hồ đối với trò khôi hài trước mắt không có nửa phần “thưởng thức”. Uyển Thiên Thiên vừa tới, liền thản nhiên nói một câu, nhấc chân đi vào thang máy xuống đại sảnh đa chức năng.

Tân Lâm, Uyển Thiên Thiên, Đường Huyên đi theo phía sau, Lê thiếu cũng được, Lang Ngọc Đình cũng được, đều không cần để ý tới.

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn bóng lưng của bốn người.

Vẻ kiêu ngạo trên mặt Lê Lạc đã sớm biến mất không bóng dáng, một cỗ vừa thẹn vừa giận dâng lên, cánh tay phải run run, gắt gao nhìn bóng lưng của đám người Tiêu Phàm, trong mắt trào lên một ngọn lửa âm u.

Thật đúng là không nể tình được nữa rồi.

Chỗ khác không dám nói, trên đất cố đô này, thể diện của Lê thiếu thực sự rất quý giá. Nhiều năm như vậy, không có ít người đã từng đối nghịch với Lê thiếu, nhưng những người đó không ai có kết quả tốt cả, kết cục nhất định sẽ rất khó coi cho xem.

Lang Ngọc Đình như vậy đã được coi là vô cùng may mắn rồi.

Cuối cùng lão vẫn chưa được coi là thực sự đắc tội Lê thiếu, nhiều nhất chỉ là có mắt như mù mà thôi.

Nhưng Tiêu Phàm này, lại còn có cả Uyển Thiên Thiên nữa, không để lại chút thể diện nào cho Lê thiếu!

- Được, rất được, vô cùng được!

Sau một lúc, Lê thiếu cắn chặt hàm răng, phun ra mấy chữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.