Đại Hào Môn

Chương 329: Càn Khôn lục hợp trận



- “Thất Tinh xung sát đại trận” này đúng là do ta sắp xếp.

Đối mặt với ánh mắt trưng cầu của Diêm Thái Hoa, ông cụ nói rất lạnh nhạt.

- Sư phụ?

Diêm Thái Hoa càng thêm nghi hoặc khó hiểu.

Ông cụ chậm rãi đứng dậy, nói:

- Theo ta đi vào đi.

Diêm Thái Hoa vội vàng tiến lên một bước, cùng với Thúy Hoa, dìu tay ông cụ, đi

về phía bên trong nhà hầm. Nơi ở của ông cụ là hai gian liền nhau trong nhà hầm.

Kì lạ ở chỗ, cánh cửa của một gian bên trong nhà hầm kia được khóa chặt, sinh

hoạt ngày thường của ông cụ, đều ở một gian hầm bên ngoài. Dù sao chỉ có một

người, bên cạnh không có con cái, ngày thường ăn cơm đều là Thúy Hoa đưa đến,

một gian nhà hầm là đủ rồi.

- Thúy Hoa, mở ra.

Ông cụ trực tiếp đi đến trước cánh cửa gian hầm khóa chặt kia, nhàn nhạt phân phó

một tiếng.

- Ai ...

Thúy Hoa cung kính đáp lại, từ bên hông móc ra một chùm chìa khóa, mở cánh

cửa gỗ khóa chặt. Nhiều năm như vậy, sinh hoạt ngày thường của ông cụ từ khi bắt

đầu sống ở đây đều là do Thúy Hoa chăm sóc, giống như con gái ruột của ông cụ

vậy, đối với tình hình của hai gian hầm này, bà quen thuộc hơn bất cứ người nào.

Dù là như vậy, khi mở cánh cửa gian hầm, trên mặt Thúy Hoa vẫn hiện lên vẻ căng

thẳng nhè nhẹ.

Cửa phòng mở ra, một “Thất Tinh đại trận” lập tức liền đập vào mắt mọi người.

Vượt ngoài dự kiến của mọi người, diện tích của gian phòng này rộng hơn rất

nhiều so với diện tích của gian hầm sinh hoạt ngày thường bên ngoài, nền nhà lát

đá nhám, vị trí trung tâm nền đá nhám, được khảm một chiếc gương đồng sáng

bóng, mỗi mặt của gương đồng đều có điêu khắc hình bát quái. Bên trên của gương

đồng Bát quái, đặt một chiếc đèn dài leo lét, ngọn lửa yếu ớt không ngừng nhấp

nháy.

Ngoại trừ những thứ này ra, trong gian hầm không còn vật gì khác.

Một cổ khí u ám kinh khủng, đập vào mặt, làm cho người ta không kìm được rùng

mình một cái.

- Cừ thật!

Uyển Thiên Thiên không kìm nổi thấp giọng kêu một tiếng.

Gian phòng này mặc dù nằm song song với gian bên ngoài, lại thoáng như hai thế

giới, cảm giác, Uyển Thiên Thiên khai quật rất nhiều địa cung cổ mộ, vẫn không

thể bằng cái cảm giác u ám mà căn phòng này đem lại như thế.

Thúy Hoa mặc dù không phải là lần đầu nhìn thấy cảnh tượng này, khuôn mặt vẫn

lộ vẻ hoảng sợ, đứng ở cửa, không dám đi vào trong.

- Sư phụ, âm sát khí này, sao lại trở nên nồng đậm như vậy?

Diêm Thái Hoa giật mình hỏi.

- Thái Hoa, con đã ba bốn năm chưa quay trở lại rồi thì phải?

Trên mặt Diêm Thái Hoa lộ ra ý hổ thẹn, cúi đầu nói:

- Xin lỗi sư phụ, đều là con không đúng...

Mấy năm nay, y bận bịu kinh doanh sự nghiệp của mình, “Diêm đại sư” uy danh

đỉnh đỉnh, ở tận mấy tỉnh đều có “cơ nghiệp” của riêng mình, còn có một số lượng

lớn “người hâm mộ”, trong đó không thể thiếu những nhân vật lớn có thực lực máu

mặt như Lê Lạc, Đổng Thiên Lỗi . Nhưng lại có rất ít thời gian về quê thăm sư phụ

và người thân.

Ông cụ khoát khoát tay, nói:

- Không có cái gì là không đúng. Đây là Lão Hà thôn, vốn dĩ không phải là

nơi con ở lại lâu dài. Con vốn không phải là mệnh “hổ ngồi một nơi”, là mệnh “ hổ

rời núi”.

- Nhưng sư phụ, thất sát chi địa này, người trấn áp hai mươi mấy năm, làm

sao âm sát khí lại ngược lại ngày càng nồng đậm.

Ông lão liếc mắt nhìn y, nhàn nhạt nói:

- Sư phụ già rồi, tuổi già sức yếu, không thể so với lúc còn trẻ. Âm sát khí của

thất sát chi địa này, càng ngày càng khó trấn áp rồi. Thế nên ta mới sắp xếp “Thất

Tinh xung sát đại trận” này, để tất cả mọi người trong thôn đến giúp đỡ, cùng nhau

trấn áp âm sát khí này. Cũng không biết ta có thể cố gắng đến lúc hoàn thành ba

mươi sáu kiếp Thiên Cương hay không...Cho dù hoàn thành ba mươi sáu kiếp nạn

Thiên Cương, âm sát khí này cũng chưa chắc đã hoàn toàn trấn trụ xuống được.

Nói tới đây, ông cụ lại khe khẽ thở dài, vẻ mặt có chút cô đơn.

- Sư phụ, vậy chúng ta chuyển nhà đi, cả thôn đều chuyển đi, không ở nơi này

nữa.

Diêm Thái Hoa nghiến răng nói.

- Cả thôn đều chuyển đi? Diêm Thái Hoa, anh có biết thôn của chúng ta có

bao nhiêu người không? Gần hai trăm người! Nếu như toàn bộ chuyển đi, chuyển

đi đâu? Phải chi bao nhiêu tiền hả?

Không đợi ông cụ mở miệng, Thúy Hoa đã kêu lên.

Diêm Thái Hoa khoát tay chặn lại, nói:

- Không sao, tiền để tôi nghĩ cách, vẫn là tốt hơn so với việc mọi người ở lại

đây.

Ông cụ nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

- Thái Hoa, chuyển nhà không phải cách giải quyết. Người sống có thể

chuyển, người dưới đất, làm thế nào để chuyển đây? Liệt tổ liệt tông của Diêm gia

ở lão Hà thôn đều ở đây, cho dù con đem tất cả thôn dân đều chuyển ra ngoài,

cũng không giải quyết được vấn đề.

Chiếu theo lí luận phong thủy: Mệnh của người sống do người chết định đoạt.

Lời này mặc dù chưa hẳn đã tuyệt đối như thế, thế nhưng phong thủy mộ táng của

người già đối với ảnh hưởng đến đời sau khẳng định là có.

- Diêm đại sư, “Thiên Vương đan” nếu như để lại cho cụ, cụ nắm chắc được

mấy phần, có thể trước khi hoàn thành ba mươi sáu kiếp Thiên Cương, đem âm sát

khí của thất sát chi địa này hoàn toàn trấn trụ xuống?

Tiêu Phàm đánh giá một chút bảy chiếc đèn đồng theo gió lay động trong gian

hầm, đột nhiên hỏi.

Thần sắc của ông cụ cũng trở nên nghiêm túc, trầm ngâm nói:

- Lịch xong ba mươi sáu kiếp Thiên Cương, ta có nắm chắc mấy phần; Thế

nhưng trấn trụ âm sát khí của thất sát chi địa này, nhiều nhất chỉ có năm phần chắc

chắn.

Tiêu Phàm ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Cụ, “thất sát chi địa” mặc dù lợi hại, thế nhưng dựa vào trình độ thuật pháp

người truyền thừa chính tông của Thủy Kính Thần Tướng, bỏ ra ba mươi sáu năm

để bố trí trấn áp, theo lí, không nên chỉ có năm phần chắc chắn. Đúng lí mà nói,

cho dù không có đủ mười phần, cũng nên có trên tám phần nắm chắc có thể đem

âm sát khí của thất sát chi địa này hoàn toàn trấn áp xuống.

Đôi lông mày tuyết trắng của Diêm đại sư mãnh liệt dương lên, nói:

- Ý của Tiêu chân nhân là ?

- Bản thân cụ họ Diêm, sinh ở lão Hà thôn, đây chính là mấu chốt vấn đề. Cụ

từ khi sinh ra, đã chịu ảnh hưởng của “thất sát chi địa” này. Từ một loại ý nghĩa

nào đó mà nói, âm sát khí ở đây với cụ quá quen thuộc rồi. Do cụ đi trấn áp những

âm sát khí này, hiển nhiên là công sức lớn hiệu quả không cao, khó có thể đạt đến

hiệu quả toàn bộ.

Tiêu Phàm nói , giọng điệu rất chắc chắn.

- Không ngờ là như vậy?

Ông cụ hiển nhiên chưa từng suy nghĩ từ góc độ này, trong chốc lát liền lâm vào

trầm tư.

Diêm Thái Hoa lại nghi ngờ liếc về phía Tiêu Phàm một cái, nói:

- Tiêu chân nhân, ý của cậu là, âm sát khí của nơi này là có thể trấn áp hoàn

toàn sao?

- Đúng.

Diêm Thái Hoa lập tức lắc đầu liên tục, vẻ mặt đều là không tin, nói:

- Tiêu chân nhân, nơi này chính là “thất sát chi địa” đó.

“Thất sát chi địa”, trong phong thủy, được xưng là một trong những “tuyệt địa”

hung hiểm nhất, muốn trấn áp âm sát khí trong “thất sát chi địa”, thật đúng là nói

dễ làm khó.

Tiêu Phàm cười cười , nói:

- Muốn trấn áp “thất sát chi địa” thực sự, đương nhiên là rất khó khăn. Nhưng

“thất sát chi địa” ở đây, vẫn chưa hoàn toàn thành hình, chí ít có ba nơi chỉ có thể

coi là “bán sát” (sát một nửa). Trấn áp lên, độ khó sẽ không lớn như vậy nữa.

Huống hồ ông ông cụ đã trấn áp hai mươi chín năm rồi, lại bố trí “thất tinh sung

sát đại trận”, làm cho ba vùng đất “bán sát” đó từ đầu đến cuối đều không thể thực

sự thành hình, tương đối mà nói, độ khó khăn của việc trấn áp hoàn toàn càng thấp

đi một chút.

Diêm Thái Hoa lập tức hỏi:

- Ý của Tiêu chân nhân, là Vô Cực Môn các cậu có phương pháp trấn áp hoàn

toàn hung sát khí ở đây?

- Chính là như vậy!

Lần này, Tiêu Phàm không hề khiêm tốn nữa, gọn gàng dứt khoát thừa nhận, giọng

điệu vô cùng chắc chắn.

Trên mặt Diêm Thái Hoa lộ ra vẻ nửa tin nửa ngờ, nhìn qua, dường như vẻ hoài

nghi nhiều hơn. Cũng khó trách Diêm Thái Hoa nghĩ như vậy, thực tế Tiêu Phàm

còn quá trẻ, luận về đạo thuật pháp, trong tâm trí của Diêm Thái Hoa, Tiêu Phàm

bất luận như thế nào đều không thể đánh đồng với sư phụ của mình.

Nếu như mọi người đều bắt đầu từ một độ tuổi giống nhau tu đạo, công lực của

Diêm đại sư, ít nhất phải thâm hậu hơn Tiêu Phàm năm sáu mươi năm.

Ngay cả Diêm đại sư bỏ ra gần ba mươi năm cũng không có nắm chắc việc hoàn

thành “đại nghiệp”, Tiêu Phàm nói có nắm chắc như vậy, bảo Diêm Thái Hoa làm

sao hoàn toàn tin tưởng đây? Huống chi còn liên quan đến sở hữu viên “Thiên

Vương đan” kia ở bên trong. Làm không tốt Tiêu Phàm chính là một tên lừa gạt,

muốn lấy pháp tướng và khẩu quyết đạo thứ sáu của “luân hồi tướng” từ trong tay

Diêm đại sư, nhưng lại không muốn đem “ Thiên Vương đan” giao ra đây.

- Tiêu chân nhân, dựa vào công pháp kế thừa của Vô Cực Môn, nếu như

muốn trấn áp âm khí của “thất sát chi địa” này, phải bắt tay vào như thế nào

Ông cụ luôn một mực trầm tư đột nhiên mở miệng hỏi.

- Cũng là bày trận trấn áp. Cụ, “Thất Tinh xung sát đại trận” là trận pháp rất

thích hợp, thế nhưng chỉ bố trí có một trận pháp như thế này, vẫn e rằng không đủ.

Hơn nữa đem sức lực của toàn bộ thôn để đấu với khí hung sát, hậu quả thật là khó

có thể đoán trước. Ngộ nhỡ trấn áp thất bại, người cả thôn đều bị liên lụy.

Tiêu Phàm nghiêm túc nói, giọng điệu cực kỳ nghiêm trọng.

Thúy Hoa nghe vậy, lập tức sắc mặt đại biến.

- Mong Tiêu chân nhân chỉ giáo.

Sắc mặt ông cụ cũng hơi hơi biến đổi, trầm giọng nói.

- Cụ, chỉ giáo không dám nhận. Cháu kiến nghị, bên ngoài “Thất Tinh xung

sát đại trận”, lại bố trí thêm một “ Càn Khôn lục hợp trận”, không những tăng

cường lực trấn áp của “ Thất Tinh xung sát đại trận”, còn có thể có tác dụng dự

phòng. Ngộ nhỡ trấn áp thất bại, “ Càn Khôn lục hợp trận” cũng có thể đem âm khí

của “thất sát chi địa” vào một góc, chỉ có người thi triển thuật pháp có hại, không

đến mức ảnh hưởng đến già trẻ của cả thôn.

Tiêu Phàm cân nhắc từng câu từng chữ, chậm rãi nói.

- Càn Khôn lục hợp trận ? Hình như nghe cha của ta trước đây từng nói qua,

Chỉ Thủy tổ sư từng đàm luận với ông ấy về trận pháp này, thoát thai cho Bát Quái

đại trận, lại biến hóa vô cùng phong phú, phân thành sáu cửa Càn, Khôn, Sinh, Tử,

Thủy, Hỏa. Chính là một trong những trận pháp có tính trấn áp mạnh nhất của Vô

Cực Môn...Tiêu chân nhân, nếu như ở bên ngoài “Thất Tinh đại trận xung sát” lại

bố trí thêm “ Càn Khôn lục hợp trận” này, quả thật giống như cậu vừa nói khi nãy,

có thể làm ra hiệu quả như vậy sao?

Ông cụ nhìn thẳng Tiêu Phàm, trầm giọng hỏi, ánh mắt sáng ngời, vô cùng chuyên

chú.

Tiêu Phàm cười cười, nói:

- Cụ, dịch lý tướng thuật, phong thủy, đạo thuật pháp, coi trọng đều là một

chữ “biến”. Trên thế giới này, chuyện tuyệt đối một trăm phần trăm , là rất ít. Chỉ

có thể nói, chiếu theo sự suy đoán lí giải của cá nhân tôi, thêm “Càn Khôn lục hợp

trận”, xác xuất trấn áp thành công phải lớn hơn nhiều.

- Càn Khôn lục hợp trận này, Tiêu chân nhân khẳng định là biết bố trí chứ?

Ông cụ không để ý lời này của hắn, đi thẳng vào vấn đề.

- Biết ạ.

Tiêu Phàm gật gật đầu, cho một đáp án chắc chắn.

- Vậy được, mời Tiêu chân nhân bày bố trận ở đây, chỉ cần uy lực của “ Càn

Khôn lục hợp trận” xác thực giống như cậu nói, có thể trấn áp được hung sát khí ở

đây, vậy viên “Thiên Vương đan” ta không cần cũng được.

Ông cụ nghiêm nghị nói.

- Sư phụ....

Diêm Thái Hoa kinh hãi, vội vã kêu lên.

Ông cụ khoát tay, ngăn đồ đệ lại, nhàn nhạt nói:

- Thái Hoa, chỉ cần Tiêu chân nhân thực sự có thể giúp ta trấn áp được sát khí

của “thất sát chi địa” này, không có “ Thiên Vương đan”, sư phụ con cũng chưa

hẳn không thể sống thêm vài năm. Có lẽ mấy năm này còn có thể trôi qua thoải

mái một chút, không cần nếm nhiều đau khổ như vậy. Nếu đã như thế, tại sao lại

không làm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.