Đại Hào Môn

Chương 333: Lục đạo pháp tướng



- Sư phụ, thực sự cứ vậy mà đưa khẩu quyết và pháp tướng giao cho hắn sao ạ?

Diêm Thái Hoa nhìn phong thư trong tay lão gia tử, thần sắc không cam lòng.

Đây là một phong thư màu vàng rất bình thường, Diêm Thái Hoa biết rằng bên trong thư là chí bảo đạo thứ 6 “ Luân Hồi tương” có đầy đủ khẩu quyết và tu luyện pháp tướng trả lại cho Tiêu Phàm.

Diêm đại sư gật đầu, dịu giọng nói:
- Thái Hoa, không cần quá câu chấp làm gì. Vạn pháp đều là duyên, nếu là của con thì nó sẽ là của con, không phải thì sẽ không phải, không thể cưỡng cầu được. Uy lực của “Càn Khôn lục hợp trận” này con cũng đã nhìn tận mắt rồi. Khi phối hợp “Càn Khôn lục hợp trận” cùng “Thất Tinh xung sát trận” thì hung sát khí “Thất tuyệt chi địa” không tới ba năm sẽ bị trấn áp toàn bộ. Sư phụ tới nay tốn 36 kiếp cũng coi như hoàn thành trước thời hạn. Cho dù ta có “Thiên vương đan” nguyên bản cũng cần tới 7 năm mới hoàn thành. Bây giờ chỉ cần có 3 năm liền hoàn thành, thì còn gì không hài lòng nữa chứ? Huống chi bằng thực lực cá nhân, cho dù có thể sống thêm bảy năm ta cũng không chắc có thể trấn trụ “Thất tuyệt chi địa”. Khẩu quyết “ Luân Hồi tương” và tu luyện pháp tướng, vốn chính là của Vô Cực Môn, vật quy nguyên chủ là điều tất nhiên.

Diêm Thái Hoa cười nói:
- Sư phụ, con cũng biết đạo lý này, nhưng có điều hơi luyến tiếc một chút…

Ông rất không nỡ, không phải là chuyện khẩu quyết và tu luyện pháp tướng, mà chính là tiếc viên “Thiên vương đan” được mệnh danh là có thể thay đổi xương cốt sinh tử. Có viên thuốc như vậy trong tay chính là nắm được một cái mạng a!

- Đi thôi!

Diêm đại sư cười cười, khoát tay nói.

- Vâng.

Diêm Thái Hoa rốt cuộc cũng quyết định, không nắm được thì buông, biết sư phụ đã quyết rồi thì nhiều lời cũng uổng công. Hơn nữa, “Thiên vương đan” ở trong tay Tiêu Phàm rồi, mình có thể cưỡng đoạt được hay sao? Lấy thực lực của Tiêu Phàm, không cướp khẩu quyết và pháp tướng từ miệng bọn họ đã là quân tử lắm rồi.

Bảy ngày nay, Tiêu Phàm dốc toàn lực luyện chế bày trận pháp khí, vốn không nhắc nửa chữ tới khẩu quyết và pháp tướng. Khẩu quyết tướng pháp là báu vật của Vô Cực Môn đã tìm hơn một nghìn năm nay, Tiêu chân nhân cũng không lộ ra vẻ khó chịu gì cả.

Đây là loại trí tuệ gì? Sao lại có thể tự tin như vậy?

Hai sư đồ ở trong hầm “xì xầm”, Tiêu Phàm mang theo tam nữ im lặng đứng ngoài viện, không có ý thúc giục cũng không mất kiên nhẫn.

- Tiêu chân nhân, đây chính là khẩu quyết và pháp tướng cậu cần.

Không lâu sau, cửa hầm trú ẩn “két” một tiếng. Sau khi mở ra, Diêm Thái Hoa chậm rãi đưa phong thư màu vàng cho Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm cảm ơn một tiếng nhận lấy, mở phong thư ra lấy ra ba trang giấy vàng vô cùng cổ xưa, bên cạnh tờ giấy vàng hiện lên hình răng cưa bất quy tắc, rõ ràng là được xé từ một cuốn sách, giấy còn bị dán qua. Bằng không, chỉ sợ đã sớm giòn, vừa lấy từ phong thư ra đã bị bể vỡ.

Tiêu Phàm vừa thấy liền kết luận đây chính là vật thật, cho tới nay trong căn phòng bí mật của Chỉ Thủy Quan còn cất chứa cuốn “ Vô Cực Cửu Tương Thiên Luân Hồi Thiên” không được đầy đủ, chất giấy mấy tờ giấy vàng này giống với cuốn “ Luân Hồi Thiên”.

Tất nhiên “Vô Cực Cửu Tương Thiên Luân Hồi Thiên” là nguyên bản, không phải là chất giấy này mà là thẻ tre. Đơn giản mà nói thì chỉ có nguyên văn không có bất cứ chú thích nào. Giống như kinh dịch nguyên văn, đơn giản rõ ràng tới cực điểm. Qua nhiều thế hệ tổ sư và trong môn, chi sĩ không ngừng chú giải, dần dần độ dày rộng cứ vậy mà tăng lên.

Qua ba mươi hai đại chưởng giáo, đã đem văn chương cửu tương “Vô Cực Thuật Tàng” sửa sang lại một lần nữa, tạo thành “Vô Cực Cửu Tương Thiên” đầy đủ, ba mươi hai đại chưởng giáo được tôn là “ Long Tượng tổ sư” tự tay sửa lại “Vô Cực Cửu Tương Thiên” vốn được coi là “ Long Tượng Bản” và nguyên văn “Thiên Tôn Bản” khắc trên thẻ tre giống nhau, được thế hệ truyền nhân nhiều đời của Vô Cực Môn tôn xưng là thánh vật.

Đáng tiếc không lâu sau, Vô Cực Môn trong chiến hỏa bị thiệt hại nghiêm trọng, không ít bản “Vô Cực Thuật Tàng” bị chiến hỏa thiêu rụi. Bất kể là “Thiên Tôn Bản” hay “Long Tượng Bản” đều không được trọn vẹn nữa.

Diêm Thái Hoa lấy ra ba trang giấy vàng, chính là nguyên văn “Long Tượng Bản” mỗi mặt vẽ một “tu luyện pháp tướng”, bên cạnh pháp tướng là tu luyện khẩu quyết. Ba tờ sáu mặt giấy, vừa đúng sáu pháp tướng, sáu đẳng khẩu quyết. Lục đạo “Luân Hồi tương”, mỗi đạo là sáu pháp tướng, sáu đẳng khẩu quyết. Thực hiện theo tuần tự, càng về sau càng vô cùng tinh sâu. Chỉ Thủy Quan cất chứa nguyên bản “ Long Tượng Bản” và “ Luân Hồi Thiên”, đạo thứ 6 chỉ có hai tu luyện pháp tướng và hai đoạn tu luyện khẩu quyết. Bốn đẳng khẩu quyết và bốn pháp tướng còn lại đã không thấy hơn nghìn năm nay.

Trên thực tế, Chỉ Thủy Quan cất chứa đạo thứ 6, 1, 2 tu luyện pháp tướng và khẩu quyết, không phải là nguyên văn. Ba mươi sáu tổ sư dựa vào trí nhớ của mình bù đắp lại. “Luân Hồi Thiên” đã nhiều lần thất lạc, nguyên văn đạo thứ 6 bị thiếu, ba mươi sáu tổ sư đã tu luyện đạo thứ 1, 2 pháp tướng và khẩu quyết, bởi vậy sự thiếu hụt của đạo thứ 6 chỉ có thể dựa vào trí nhớ mà bù lại trước đạo 1 và đạo thứ 2 pháp tướng và khẩu quyết. Bốn pháp tướng và khẩu quyết phía sau không có tu luyện qua, dĩ nhiên không thể bổ sung lại được.

Nguyên văn chương thứ 6 chính thức hiện giờ đang ở trong tay Tiêu Phàm.

Trừ lần đó, đạo thứ nhất và đạo thứ 4 của “Luân Hồi Thiên”, mỗi đạo thiếu một khẩu quyết và pháp tướng, đạo thứ 5 thiếu hai khẩu quyết và pháp tướng. Chỉ có đạo thứ hai và đạo thứ 3 tu luyện khẩu quyết và pháp tướng là được đầy đủ, không bị thiếu hụt cái gì.

Ba mươi sáu người luyện pháp tướng và khẩu quyết, thiếu ba tu luyện khẩu quyết và pháp tướng, mười mất đi hai, bởi vậy, truyền nhân Vô Cực Môn qua nhiều thế hệ tu luyện “Luân Hồi Thiên” đều không thể tu luyện “ Luân Hồi Cảnh” tới cảnh giới viên mãn nhất.

“Luân Hồi Tương” đại thành, cũng chính là con đường tắt để đặt chân tới” Thiên Nhân Tương”.

Trên lý thuyết, “Vô Cực Cửu Tương Thiên” có sáu cảnh giới, Lộc Tương, Phúc Tương, Thọ Tương, kiếp Khổ Tương, Hồng Trần Tương và Luân Hồi tương, bất cứ ai tu luyện thành công đều có thể đặt chân tới “Thiên Nhân Cảnh”, Thiên Nhân Tương đại thành thì sẽ có hi vọng tới “trường sinh cảnh”. Tuy nhiên theo điển tịch Vô Cực Môn ghi lại, ba sáu tổ sư trước kia, khi “Vô Cực Cửu Tương Thiên” còn cơ bản đầy đủ, đệ tử Vô Cực chân chính luyện được ba cảnh giới Lộc Tương, Phúc Tương, Thọ Tương có rất ít trường hợp đặc biệt. Mà số lượng đệ tử luyện kiếp Khổ Tương và Hồng Trần Tương thành công thì lại càng lúc càng nhiều. chân chính cùng “Thiên Nhân Cảnh” có thể tạo ra được “ vô phùng liên tiếp” thì tự nhiên đó chính là “Luân Hồi tương”.

Vật này, coi trọng thiên phú, không phải ngươi muốn cảnh giới nào là có thể tu luyện cảnh giới đó. Sư môn bề trên sẽ căn cứ theo thiên phú của đệ tử mà ra quyết định, xem đệ tử nào thích hợp với tu luyện cảnh giới nào.

Tiêu Phàm là do chỉ thủy tổ sư thu nhận cuối cùng, y bát truyền nhân, thiên phú cực kì kiệt xuất, chiếu cố năm cảnh giới cùng một lúc, tinh nghiên Luân Hồi tương. Chỉ thủy tổ sư vô cùng kỳ vọng vào hắn.

Đạo thứ 6 “Luân Hồi tương” thiếu hai phần ba khẩu quyết và pháp tướng, là nguyên nhân chủ yếu khiến Tiêu Phàm không thể tu luyện thành công “Luân Hồi tương”. Hiện tại khẩu quyết và pháp tướng đạo thứ 6 đã tới trước mặt, trong khoảng thời gian ngắn, Tiêu Phàm đã xem đến mê mị, hoàn toàn đắm chìm vào trong đó.

Khẩu quyết ghi trên tờ giấy vàng cùng mạch với khẩu quyết trước kia, miệng Tiêu Phàm niệm niệm, theo bản năng bắt đầu tu luyện, không ngờ vô cùng lưu loát, không có chút cảm giác đình trệ nào.

Vấn đề thật giả tự nhiên sẽ không cần hoài nghi nữa.

- Tiêu chân nhân, Tiêu chân nhân…

Mắt thấy Tiêu Phàm bỗng nhiên mê mẩn, diêm thái hòa mỉm cười kêu hai tiếng.

- A…

Tiêu Phàm định thần từ mấy khẩu quyết, có chút áy náy gật đầu xin lỗi Diêm Thái Hoa.

- Tiêu chân nhân, khẩu quyết và pháp tướng không phải giả đúng không?

- Đúng là nguyên văn, không phải giả.

Diêm Thái Hoa thở dài nói:
- Khẩu quyết và tướng pháp này lúc đầu tôi cũng có xem. Đáng tiếc tư chất của tôi quá bình thường, lĩnh ngộ không được nhiều lắm. Sư phụ tôi cũng thường xuyên xem, hiện tại đã lĩnh ngội được không ít đạo lý kì diệu. Tiêu chân nhân không trách chứ?

Tiêu Phàm cười một tiếng, nói:
- Diêm tiên sinh nghĩ nhiều rồi. Vô Cực Môn từ trước tới giờ cũng không để ý ta về ta tắm ao ta là mấy. Lão gia tử có thể hạnh ngộ chí lý bên trong cũng là vinh hạnh của Vô Cực Môn chúng tôi. Trên thực tế, thời điểm tôi tìm hiểu thuật pháp, không chỉ một lần tham khảo qua Thủy Kính thần tương, rút ra được không ít lợi ích. Ngày nay thời đại của bùng nổ tin tức, sư phụ dạy đồ dệ, phàm là giấu nghề, chẳng những là thói hư tật xấu, mà còn không bắt kịp thời đại.

- Quả là vậy. Khẩu quyết và pháp tướng này có thể quy về chính chủ, cũng coi như là vừa tốt, giải quyết xong tâm nguyện của sư phụ tôi. Cám ơn Tiêu chân nhân đã viện thủ, nếu hai trận hợp nhất, thật sự có thể trấn áp hoàn toàn ác khí của “Thất Sát chi địa”, như vậy thì càng tốt hơn nữa, sư phụ ta có thể an hưởng tuổi già.

Diêm Thái Hoa thở dài nói.

Tiêu Phàm vuốt cằm mỉm cười liếc Tân Lâm một cái.

Tân Lâm tiến lên một bước, từ trong ví rút ra một đơn thuốc đưa cho Diêm Thái Hoa.

Tiêu Phàm nói:
- Diêm tiên sinh, đây là đơn thuốc Ca nhi bốc, chiếu theo đơn thuốc này mà uống, hiệu quả sẽ không kém hơn “Thiên vương đan” đâu, cũng có thể bồi bổ cơ thể, kéo dài tuổi thọ. Đưa cái này cho lão gia tử chính là chút tâm ý của chúng tôi, hi vọng lão gia tử có thể khỏe mạnh trường thọ.

- Hả? Tân tiểu thư còn tinh thông kỳ hoàng chi thuật nữa sao?

Diêm Thái Hoa nhận đơn thuốc, nửa tin nửa ngờ hỏi.

Tiêu Phàm mỉm cười nói:
- Diêm tiên sinh, Ca nhi là truyền nhân của Thất Diệu cung. Chế đan thuật của Thất Diệu cung, đại đại hữu danh, ngay cả sư phụ tôi cũng rất ngưỡng mộ.

Nếu “Thiên vương đan” không có cho lão nhân gia, vậy thì kê cho lão nhân gia một phương thuốc điều trị một chút cũng tốt.

- Tân cô nương là truyền nhân của Thất Diệu cung ư?

Diêm Thái Hoa lập tức chân động, không kìm nổi đánh giá Tân Lâm vài lần, vẻ mặt không dám tin.

Thân là “người giang hồ”, Diêm Thái Hoa tất nhiên đã nghe qua đại danh của Thất Diệu cung, biết Thất Diệu cung từ trước tới giờ ở trên giang hồ rất thần bí.

- Hì hì, Tân tỷ chẳng những là truyền nhân chính tông Thất Diệu cung mà còn là người thừa lế cung chủ tương lai Thất Diệu cung nữa cơ. Tỷ ấy đã tự tay kê đơn, hiệu quả nhất định rất tốt. Diêm đồng chí, coi như là ngươi chiếm được tiện nghi nha.

Uyển Thiên Thiên ở bên cười hì hì nói chen vào.

- Nếu vậy thì tôi xin thay mặt sư phụ cám ơn Tân cô nương.

- Không cần khách khí.

Tân Lâm hiếm khi nói câu “không cần khách khí”, có điều giọng điệu vẫn thản nhiên như cũ.

- Diêm tiên sinh, chúng tôi quấy rầy cũng đã lâu rồi, bây giờ xin phép cáo từ. Hy vọng sau này còn có cơ hội gặp lại.

Tiêu Phàm mỉm cười, chắp tay nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.