Đại Hào Môn

Chương 36: Huyết tương thuật (thượng)



Buổi trưa ngày hôm sau, Tiêu Phàm cùng Tân Lâm lại lần nữa tiến vào mật thất dưới lòng đất.

Giữa trưa chính là lúc dương khí thịnh vượng nhất trong ngày, cũng là lúc địa khí tập trung nhiều nhất. Tắm gội trai giới một ngày một đêm, tinh thần cùng với khí tức của Tiêu Phàm đều đã khôi phục đến trạng thái tốt nhất, tinh thần sung mãn, trên mặt vẫn duy trì vẻ trầm tĩnh.

Đây là một gian mật thất ở giữa kiến trúc dưới lòng đất của Chỉ Thủy Quan, giữa phòng trưng bày một cái bàn bằng gỗ tử đàn, cái bàn bằng gỗ tử đàn này hơi nghiêng một bên, trên bàn có đặt một cái đồng lô hình con rùa, màu tím đen, kiểu dáng vô cùng cổ xưa.

Toàn bộ sàn của căn mật thất được lát bằng đá cuội, tổng cộng có ba màu được xếp thành một bức tranh hỗn độn, không giống với bức tranh hỗn độn ở mật thất Tiêu Phàm dùng để sinh hoạt hàng ngày. Hình vẽ hỗn độn vốn là thiên biến vạn hóa, không hề theo một quy tắc nào.

Căn mật thất này có hình lục giác.

Phía bắc căn mật thất có một pho tượng màu vàng đất, trang phục trên bức tượng rất cổ xưa, tướng mạo gầy gò, dưới cằm có ba chòm râu dài, thần thái rất sinh động. Nhìn kỹ thì bức tượng này được điêu khắc từ một khối ngọc.

Phía trước pho tượng có đặt một cái bàn, trên bàn trưng bày một cái lư hương bằng đồng theo phong cách cổ xưa.

Pho tượng không có khắc tên, cũng không có bài vị.

Bức tượng này là chính tay Chỉ Thủy sư tổ khắc thành, thờ cúng tổ sư lập phái đời thứ nhất của Vô Cực Môn - Vô Cực Thiên Tôn! Trên vách tường phía sau Vô Cực Thiên Tôn còn có một miếu thờ, thờ cúng các thế hệ chưởng giáo Vô Cực Môn, tất cả đều do Triệu Chỉ Thủy căn cứ theo Vô Cực Thuật Tàng và những bức họa của các thế hệ tổ sư mà khắc thành.

Chỉ Thủy tổ sư chạm trổ vô cùng tinh xảo. Nghe đâu vào thời kỳ dân quốc, đích thân ông khắc một đồ vật nhỏ, chẳng qua chỉ là một món trang sức không phải là pháp bảo phát ra ánh sáng thần kỳ gì, ông đưa nó cho một vị bằng hữu. Về sau vị bằng hữu đó gặp tai ương, trong lúc khó khăn đến cực điểm đã đem cái ngọc hồ lô nho nhỏ đó đi cầm, cư nhiên lại có thể đổi được ba nghìn đồng bạc.

Chỉ có điều Chỉ Thủy sư tổ điêu khắc những đồ vật trang sức nhỏ này chỉ để rèn luyện kỹ thuật thôi, cũng không bao giờ dựa vào những thứ đó để phát tài, những món trang sức cùng với pháp khí khai quang do ông điêu khắc đều được tặng cho người có duyên.

Tiêu Phàm chậm rãi đi đến trước bức tường thờ cúng, hai đầu gối quỳ xuống, đầu rạp xuống đất, miệng lẩm bẩm, xá ba xá, sau đó đứng dậy, tự tay đốt ba ngọn nến trên trường minh đăng của pho tượng và miếu thờ các thế hệ chưởng giáo tổ sư.

Xá lần nữa!

Tiêu Phàm trở lại trước bàn, đối mặt với bức tượng Vô Cực Thiên Tôn, xếp bằng ngồi xuống, nặng nề nói:

- Thắp hương!

Tân Lâm nhẹ nhàng đi tới trước lư hương, khuỵu hai đầu gối xuống, lấy đàn hương ra đốt.

Sắc mặt Tiêu Phàm ngưng trọng, đem ba cái hộp hắc ngọc xếp thành một hàng ở trước mặt, lấy từ chiếc hộp thứ nhất ra một chiếc nhẫn màu xanh biếc, chậm rãi đeo vào ngón tay giữa. Toàn bộ chiếc nhẫn kia đều màu xanh biếc, chiếu ánh sáng màu xanh biếc lên nửa người Tiêu Phàm, tựa như là bôi lên một tầng thuốc nhuộm màu xanh biếc.

Tân Lâm biết chiếc nhẫn này, đây chính là Tạo Hóa Hoàn, một trong tam bảo trấn giáo của Vô Cực Môn. Nhưng mà theo như Tiêu Phàm nói, cái Tạo Hóa Hoàn này không phải là chính phẩm mà là vật mô phỏng. Do chưởng giáo tổ sư đời thứ ba mươi sáu tự tay chế luyện, còn Tạo Hóa Hoàn chân chính thì đã bị thất lạc vào ngàn năm trước, vẫn không thể tìm trở về.

Tạo Hóa Hoàn chẳng những là một trong tam bảo trấn giáo mà cũng là tín vật của chưởng giáo Vô Cực Môn. Tạo Hóa Hoàn này đeo trên tay người nào thì người đó chính là chưởng giáo đương nhiệm của Vô Cực Môn.

Trước khi Chỉ Thủy tổ sư đi vân du, đã trịnh trọng đem Tạo Hóa Hoàn đeo trên tay của Tiêu Phàm. Nói cách khác, kể từ lúc đó, Tiêu Phàm đã là chưởng giáo chân nhân của Vô Cực Môn, Chỉ Thủy sư tổ đã đem chức vị chưởng giáo truyền lại cho Tiêu Phàm.

Bình thường Tiêu Phàm cũng không đeo Tạo Hóa Hoàn này trên tay, mà đem chôn ở Linh Tuyền trong mật thất dưới lòng đất để tu dưỡng nó. Thật ra Tạo Hóa Hoàn có thể trở thành một trong tam bảo trấn giáo cũng là bởi vì nó có thể tập hợp thiên địa linh khí, sẽ phụng dưỡng cho cha mẹ của người đeo nó.

Nếu thời gian tu dưỡng ở Linh Tuyền càng dài thì thiên địa linh khí sẽ tập hợp càng hùng hậu, càng có công hiệu bổ sung linh khí cho người đeo.

Tiêu Phàm đem Huyền Vũ Giáp đặt ở tay trái.

Hộp hắc ngọc thứ ba cũng được mở ra, nắp hộp vừa hé thì một mùi thuốc tức khắc tỏa ra, trong nháy mắt đã tràn ngập khắp mật thất. Hai tay Tiêu Phàm trịnh trọng lấy ra một cái đỉnh nhỏ màu đỏ có bốn chân. Cái đỉnh kia cao chưa tới hai tấc, vuông vức, nhưng mà vô cùng nhỏ, vừa nhìn giống như là một món đồ chơi đẹp đẽ. Nhưng cái đỉnh này tuy nhỏ nhưng lại vô cùng tinh xảo, từ thân đỉnh đến bốn chân vạc đều được điêu khắc hoa văn phức tạp, trông có phần hỗn độn lại cực kỳ tinh tế. Những hoa văn này dường như là một vật thể sống, không ngừng bay quanh toàn bộ tiểu đỉnh, nhìn rất sống động.

Vừa thấy cái tiểu đỉnh này thì Tân Lâm vốn luôn điềm tĩnh rốt cuộc cũng thay đổi, trở nên vô cùng hoảng hốt.

- Anh..... Anh muốn thôi diễn Huyết Tương?

Vốn Tân Lâm cũng biết ngay thời khắc mấu chốt như vậy không nên quấy rầy Tiêu Phàm nhưng cô thật sự không nhịn được.

Tân Lâm cũng từng thấy qua cái tiểu đỉnh này, chính là vật đứng đầu trong tam bảo trấn giáo của Vô Cực Môn - Càn Khôn Đỉnh.

Càn Không Đỉnh có ba công dụng lớn: thứ nhất là luyện chế đan dược; thứ hai là thôi diễn máu tương; còn thứ ba chính là an hồn. Cái gọi là an hồn là gì? Nghe nói sau khi các thế hệ chưởng giáo tổ sư quy tiên thì phải đem luồng tinh hồn nguyên thần bố trí ổn thỏa ở một chỗ bên trong Càn Khôn Đỉnh. Dùng Càn Không Đỉnh luyện chế đan dược đều phải dùng dược liệu thượng hạng, Càn Khôn Đỉnh được truyền từ đời này sang đời khác, đã nhiều năm như vậy, chẳng biết là bên trong Càn Khôn Đỉnh đã hấp thụ bao nhiêu linh khí dược liệu trân quý rồi, nên dùng nó để an hồn thì đúng là quá tốt rồi.

Đối với cái công dụng này của Càn Khôn Đỉnh, Tân Lâm cũng là bán tín bán nghi. Bởi vì dù sao thì cô cũng chưa từng tận mắt chứng kiến. Chưởng giáo đời thứ sáu mươi ba của Vô Cực Môn - Triệu Chỉ Thủy cùng với chưởng giáo chân nhân đời thứ sáu mươi bốn - Tiêu Phàm vẫn còn khỏe mạnh, nên Tân Lâm đương nhiên không có cơ hội mở mang kiến thức xem cái Càn Khôn Đỉnh này làm thế nào để thi triển An Hồn pháp.

Thất Diệu Cung không hề có công pháp thần kỳ như vậy, nếu có cũng không có những công pháp liên quan đến luân hồi.

Bây giờ, Tiêu Phàm bắt đầu sử dụng Càn Khôn Đỉnh, không hề nghi ngờ là Tiêu Phàm sẽ không dùng nó để luyện chế đan dược, cũng không phải để an hồn, vậy thì chỉ có thể dùng để thôi diễn máu tương thôi.

Tướng thuật truyền thừa của Vô Cực Môn chia làm Diện Tương (Tướng mạo), Thủ Tương (Vân tay), Bối Tương (Lưng), Cốt Tương (Xương cốt) và Huyết Tương (Máu). Huyết Tương chính là tướng thuật tinh thâm nhất của Vô Cực Môn, còn Diện Tương; Thủ Tương; Bối Tương và Cốt Tương thì những môn phái tướng thuật khác cũng có, nhưng chỗ tinh diệu thì mỗi môn phái đều khác nhau. Duy nhất chỉ có Huyết Tương là tướng thuật mà chỉ mình Vô Cực Môn có thôi, chỉ có tu luyện Vô Cực Cửu Tương Thiên đến cảnh giới tinh thâm mới có thể thôi diễn Huyết Tương.

Theo Vô Cực truyền thừa thì Huyết Tương đúng là tướng thuật uyên thâm nhất, hơn nữa nhất định phải có Càn Khôn Đỉnh trong tay. Càn Khôn Đỉnh là pháp khí duy nhất có thể thôi diễn Huyết Tương, đương nhiên Càn Khôn Đỉnh mô phỏng cũng có thể dùng nhưng mà tác dụng sẽ khác biệt rất lớn. Huyết Tương được Càn Khôn Đỉnh mô phỏng thôi diễn ra so với Càn Khôn Đỉnh thật sẽ bị lẫn lộn nhiều lắm.

Bởi vì Huyết Tương tỉnh chuẩn nhất rất khó thôi diễn ra, lại cực kỳ hao tổn chân nguyên. Coi như là Tiêu Phàm đã tu luyện Hạo Nhiên Chính Khí đến cảnh giới viên mãn cũng không dễ dàng thôi diễn ra Huyết Tương. Tân Lâm ở chung với Tiêu Phàm ba năm, cô chỉ nghe cậu ta nhắc tới Huyết Tương Thuật chứ chưa bao giờ thấy cậu ta thực sự thôi diễn cả.

- Ừ, thiên cơ che đậy quá nặng, những phương pháp khác không có tác dụng, chỉ có dùng Huyết Tương Thuật mượn vong linh của lịch đại tổ sư tương trợ mới có hy vọng xua tan được lực che đậy, khám phá thiên cơ.

Tiêu Phàm nhẹ giọng nói.

- Nhưng mà anh đã từng nói là càng là người thân cận thì lực thiên cơ che đậy càng mạnh. Tuy rằng Huyết Tương bí hiểm nhưng càng như thế thì thiên cơ cắn trả càng lợi hại...

- Anh biết.

Tiêu Phàm chỉ thản nhiên gật đầu.

- Nếu như lát nữa động tĩnh quá lớn thì em phải chú ý bảo vệ mình.

Tuy võ thuật của Tân Lâm rất cao cường, lại tu luyện tất cả tuyệt kỹ của Thất Diệu Cung đến đại thành nhưng dưới áp lực của Thiên Địa Nguyên Khí quá lớn thì cũng khó mà đảm bảo không bị thương tổn.

- Ừ.

Tân Lâm gật đầu, cô hiểu rõ một khi Tiêu Phàm đã quyết tâm rồi thì không thể nào thay đổi được nên cô không khuyên nữa.

Tiêu Phàm cầm Càn Khôn Đỉnh ở trong tay, chậm rãi ma sát trong chốc lát rồi mới đặt ở giữa án kỷ, sau đó lấy ra ba thanh Diệp Tiểu Đao, cẩn thận xem xét một chút mới cầm thanh tiểu đao thứ nhất lên, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra.

Chỉ thấy lưỡi đao vốn bóng loáng, sắc nhọn bỗng xuất hiện một vết máu, từ từ ngưng kết thành một đường thẳng, từ từ chảy về phía mũi đao, cuối cùng ngưng tụ thành một giọt máu sáng ngời ở mũi đao, đao khẽ run lên, một giọt máu rơi vào bên trong Càn Khôn Đỉnh.

Tiêu Phàm lại cầm thanh Diệp Tiểu Đao thứ hai lên, y theo cách vừa rồi mà làm, giọt máu thứ hai nhỏ vào Càn Khôn Đỉnh.

Trên mặt Tân Lâm lại lần thứ hai xuất hiện vẻ nghi ngờ, hỏi:

- Em nhớ là anh đã nói với em là thôi diễn Huyết Tương, chỉ cần một giọt máu là đủ rồi mà...

Đây đã là giọt máu thứ hai rồi, có ý nghĩa gì?

Trong lòng Tân Lâm mơ hồ xuất hiện một dự cảm chẳng lành, dường như lần này Tiêu Phàm bất chấp mạo hiểm vô cùng lớn.

Tiêu Phàm thản nhiên nói:

- Giọt máu đầu tiên là lấy trên người của của ông nội, giọt thứ hai là lấy trên người cha anh, giọt thứ ba này.....

- Không đúng!

Tân Lâm kêu lên, dưới tình huống cấp bách, cô chợt đứng lên, mặt đỏ phừng phừng.

- Anh rõ ràng từng nói, chỉ có thể thôi diễn Huyết Tương cho một người! Hơn nữa, cho dù chỉ thôi diễn Huyết Tương cho một người cũng phải hao tổn phần lớn chân nguyên cùng nội lực. Bây giờ, anh lại muốn thôi diễn Huyết Tương cho ba người, sao có thể chứ? Anh lại chưa có tu luyện Luân Hồi Cảnh đến đại thành!

Tân Lâm không quan tâm đến hình tượng gì nữa, nói như pháo liên thanh.

Cô thật sự rất nóng lòng.

Tân Lâm nhớ rất rõ ràng, Tiêu Phàm đã từng nói với cô Vô Cực Cửu Tương Thiên tổng cộng chia làm chín cảnh giới: thứ nhất là Lộc Tương đệ nhất; thứ hai là Phúc Tương; thứ ba là Thọ Tương; thứ tư là Kiếp Khổ Tương; thứ năm là Hồng Trần Tương; thứ sáu là Luân Hồi Tương; thứ bảy là Thiên Nhân Tương; thứ tám là Trường Sinh Tương; cuối cùng thứ chín là Tạo Hóa Tương.

Đệ tử Vô Cực Môn chỉ cần tu luyện bất kỳ cảnh giới nào đến đại thành thì đều có thể thôi diễn Huyết Tương. Nhưng chỉ có tu luyện Luân Hồi Tương đến cảnh giới đại thành thì Huyết Tương thôi diễn ra mới tinh chuẩn, đồng thời cũng có thể chống đỡ được lực thiên cơ phản hệ. Đương nhiên, nếu như có thể tu luyện đến cảnh giới Thiên Nhân Tương thì căn bản là không có kiêng kỵ gì.

Nhưng Thiên Nhân Tương đã bị thất lạc từ lâu, mười phần đã bị thất lạc không còn đủ một, phần còn lại chỉ là công pháp lộn xộn, không có liền nhau. Từ chưởng giáo tổ sư đời thứ ba mươi sáu đến nay, các thế hệ chưởng giáo cùng với những đệ tử kiệt xuất của môn phái cũng không có người nào tu luyện đến Thiên Nhân Cảnh, tu luyện đến Luân Hồi Cảnh đại thành đã xem như là cảnh giới cao nhất rồi. Cho dù là Chỉ Thủy sư tổ cũng còn có thiếu sót, chưa thể luyện Luân Hồi Tương đến đại thành.

Hiện tại, Tiêu Phàm lại muốn một lúc thôi diễn Huyết Tương cho ba người thì chắc chắn độ nguy hiểm sẽ vô cùng cao rồi.

Tân Lâm phải ngăn cản Tiêu Phàm.

Tiêu Phàm lặng lẽ cầm thanh Diệp Tiểu Đao thứ ba lên, đem giọt máu thứ ba nhỏ vào bên trong Càn Khôn Đỉnh.

Giọt máu này là cho Tiêu Thiên.

- Lâm Nhi, đưa tay cho ta.

Tiêu Phàm nghiêng đầu nói, sắc mặt rất điềm tĩnh.

- Để làm gì?

- Em cũng là người thân cận nhất của Anh.

Tiêu Phàm cầm một thanh Diệp Tiểu Đao, nhìn về phía Tân Lâm, nhẹ giọng nói, ngữ khí vô cùng dịu dàng, không có tí nào gọi là giả vờ cả.

- Không, không được!

Tân Lâm lập tức lui về phía sau, bàn tay nhỏ bé trắng nõn nắm chặt thành quyền, giấu ở phía sau, giống như một đứa bé mà ra sức lắc đầu.

Nước mắt trong suốt lượn tròn trong đôi mắt tinh xảo của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.