Đại Hào Môn

Chương 47: Điếu thần (Câu cá thần)



Khánh Nam là một huyện có rất nhiều đồi núi.

Những chuyến xe thương vụ đều đi một mạch từ phía nam đến đây, xe hầu như toàn di chuyển trên đường núi. Lượn quanh đường núi một vòng lại một vòng, ra một thước chính là vách đá dựng đứng, vực sâu vạn trượng, người nào sợ độ cao mà ngẫu nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh một chút thì sẽ lập tức cảm thấy tim đập mạnh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, toàn thân đều khó chịu.

Tài xế xe thương vụ đều là những người đã quen chạy trên đường núi, nhưng vừa chạy mấy tiếng đồng hồ đều cảm thấy có chút run sợ.

Ngược lại, hai vị khách trẻ tuổi này lại vô cùng bình tĩnh, một mực ngồi trong xe nhắm mắt nghỉ ngơi. Dọc dường đi, hai người gần như là không nói câu nào cả, thiếu chút nữa khiến tài xế ngột ngạt thành bệnh. Nhưng mà khi tài xế nhìn thấy sắc mặt của vị khách nam kia tái nhợt, có vẻ như bị ốm thì hắn cũng không dám mở miệng, sợ quấy rầy gia đình người ta nghỉ ngơi.

Nếu đã bị bệnh thì sao không ở nhà nghỉ ngơi, lại đi vài trăm dặm đường núi, chạy đến một nơi hoang vu hẻo lánh như Khánh Nam để làm gì?

Sau khi Tiêu Phàm cùng Tân Lâm rời khỏi Lý Gia Thôn thì ngày thứ hai đã chạy đến sân bay tỉnh Liêu Bắc, bay thẳng đến Sơn Thành. Sau khi xuống sân bay Sơn Thành thì nghỉ ngơi một đêm, ngày kế lại mướn một xe thương vụ chạy đến huyện Khánh Nam.

Khánh Nam nằm ở phía đông của Sơn Thành, là một huyện của người dân tộc tự trị, tiếp giáp với tỉnh Ích Đông. Đi thêm trăm mấy cây số nữa sẽ đến thành phố Khánh Nguyên.

Biết khoảng cách của chuyến đi này khá xa, mà phần lớn đều là đường núi cho nên bọn họ đã quyết định mướn xe thương vụ. Xe thương vụ khá rộng rãi, ngồi thoải mái hơn nhiều so với xe con. Đồng thời Tiêu Phàm cũng không có để cho Tân Lâm láy xe mà mướn luôn tài xế.

Hai người nghỉ ngơi ở trên xe có thể bồi dưỡng tinh thần.

Khởi hành từ lúc sáng sớm, đến hơn hai giờ chiều thì rốt cuộc xe cũng chạy đến huyện Khánh Nam.

Tuy rằng Khánh Nam là một thị trấn nhưng lại khá hẻo lánh, giao thông bất tiện. Bởi vì trong vòng mấy trăm dặm xung quanh chỉ có thị trấn Đại Thành, quy mô của trấn cũng tương đối rộng, khá náo nhiệt. Hiện tại lại đúng vào mùa thu hoạch, khí trời bước sang cuối thu, thuận lợi cho không ít dân làng ở vùng phụ cận đến thị trấn họp chợ.

Tài xế dựa theo yêu cầu, chở hai vị khách luôn trầm mặc cùng với một con mèo mun lớn này đến chợ nông sản Thành Quan thuộc huyện Khánh Nam, nơi đây cũng chính là thị trường nông nghiệp vô cùng to lớn được quản lý bởi Cục Công Thương. Cái thị trường nông nghiệp to lớn này được xây dựng vào hai năm trước, do cục công thương ở thị trấn Khánh Nam dẫn dắt. Cục công thương của huyện cùng với cục công thương của chợ Thành Quan đều làm việc cho thị trường to lớn này. Từ lầu bốn trở lên đã trở thành ký túc xá tập thể của cán bộ công nhân của cục công thương.

Mục đích Tiêu Phàm và Tân Lâm tới nơi này chính là muốn tìm một cán bộ tên là Chu Khánh Nam.

Căn cứ vào tư liệu điều tra được thì Chu Khánh Nam chính là phó sở trưởng của Cục Công Thương huyện Khánh Nam, chuyên quản lý chợ Thành Quan, nhưng đây không phải là nguyên nhân mà Tiêu Phàm chạy đến nơi xa xôi hẻo lánh này để tìm hắn. Thật ra nguyên nhân Tiêu Phàm muốn tìm hắn là bởi vì hắn còn có một danh hiệu khác - chính là người đứng thứ ba trong cuộc thi câu cá được tổ chức lần hai ở Sơn Thành.

Tiêu Phàm cần một cao thủ câu cá, giúp cậu câu một con Ngọc Giao (Một con giao long trắng noãn như ngọc). Bởi vì luyện chế Càn Khôn Hoàn Đan cần có não của một con Ngọc Giao làm thuốc dẫn.

Căn cứ theo những ghi chép trong điển tịch Vô Cực Thuật Tàng, thì Ngọc Giao chỉ ở nơi thâm sâu trong những ngọn núi xung quanh huyện Khánh Nam mới có, chính là đặc sản của vùng này.

Với quyền thế của Tiêu lão gia thì việc bắt con Ngọc Long này cũng không có khó khăn. Bất kể là mật gấu đen tươi sống hay là Ngọc Long, chỉ cần tìm Tiêu Thiên là được. Bọn Tiêu Thiên ở trong cái vòng quần là áo lượt kia nên có năng lực rất lớn, vượt xa dự đoán của người bình thường. Chỉ cần gọi một cú điện thoại thì lập tức tập hợp được vô số người.

Ví như chuyện xây dựng lại mộ viên của phần một tổ tiên ở Hồng Sơn Thôn lần trước, chỉ cần một cú điện thoại của Tiêu Thiên thì Dương Thạch lập tức lấy tốc độ nhanh nhất chạy đến huyện La Châu, chỉ một câu nói đã có thể sai khiến cả phó huyện trưởng.

Mặc dù mật gấu tươi sống cùng với Ngọc Giao là thứ rất hiếm, nhưng đặt vào trong tay Tiêu Thiên thì cậu ta chỉ cần một cú điện thoại thì chắc chắn sẽ có người nguyện ý dùng trăm phương nghìn kế đem đến thủ đô đưa cho cậu ta, hơn nữa còn không lấy nửa phần thù lao.

Nhưng tình huống bây giờ rõ ràng khác biệt, biết rõ trong bóng tối có một siêu cấp cao thủ đang nhìn chằm chằm vào Tiêu gia. Vì cẩn thận nên Tiêu Phàm tuyệt đối không muốn Tiêu Thiên dính líu đến chuyện này. Bớt được một việc ngược lại bớt được một phiền phức, chỉ sợ là khó giấu được bí mật.

Chuyện liên quan đến số mạng của toàn gia tộc Tiêu gia, nhất là trước khi việc luyện chế Càn Khôn Hoàn Đan hoàn thành thì Tiêu Phàm quyết không thể mạo hiểm.

Đây cũng chính là lý do mà vì sao Tiêu Phàm vừa mới thôi diễn Huyết Tương Thuật xong, chưa kịp tĩnh dưỡng cho hồi phục đã phải gấp rút chạy từ tây nam xuống đông bắc Trung Quốc. Bởi vì chỉ khi nào Tiêu Phàm đích thân xuất mã mới có thể đảm bảo che lấp được thiên cơ, không để cho đối phương phát hiện.

Thực ra thì Tiêu Phàm cũng đã từng làm qua công việc câu cá này, nhưng chưa đến mức độ cao thủ. Chỉ khi rãnh rỗi thì cậu mới đi câu cá, chủ yếu chính là tôi luyện ý chí, loại bỏ tính khí nóng nảy. Trình độ như thế mà muốn câu được Ngọc Long thì chắc chắn là nằm mơ giữa ban ngày.

Vị Chu Khánh Nam này chính là người đoạt được huy chương đồng trong cuộc thi câu cá ở Sơn Thành, lại là người ở huyện Khánh Nam, vì vậy hắn chính là lựa chọn thích hợp nhất.

Tiêu Phàm và Tân Lâm đi tới văn phòng của sở công thương.

Mặc dù Chu Khánh Nam là phó sở trưởng của Sở Công Thương, nhưng ở một huyện nhỏ như Khánh Nam, một phó sở trưởng của Sở Công Thương cũng không có điều kiện có phòng làm việc riêng.

Sau khi vào cửa thì hai người liền thấy một bàn làm việc, một cán bộ trẻ tuổi đang ngồi xem báo vẻ mặt rất buồn chán. Không đợi Tiêu Phàm mở miệng hỏi thì vị cán bộ này đã nhận ra có người bước vào cửa, hắn nhàn nhã buông tờ báo xuống, ngẩng đầu lên, dường như là tính cảnh giác của cậu ta rất cao.

- Anh chị đến tìm ai?

Sau khi nhìn thấy hai người mặc trang phục bình thường thì giọng nói của vị cán bộ trẻ tuổi không còn khách sáo lễ độ, nhưng cũng không cao ngạo.

Bởi vì nhiệt độ cao thấp rất khác biệt, nơi cực bắc thì lạnh lẽo âm u, còn Khánh Nam này thì tương đối ấm áp, nên Tiêu Phàm không mặc áo khoát mà chỉ mặc một cái áo sát nách màu xám, là hàng thông thường, mà Hắc Lân cũng không có nằm trong lòng của cậu.

Thị trấn Khánh Nam không thể so với Lý Gia Thôn, nơi này người khói đông đúc. Nếu đã là chuyện bí mật thì đương nhiên là càng ít người biết càng tốt. Tiêu Phàm cũng không muốn thu hút sự chú ý của bất kỳ người nào. Còn Tân Lâm thì hiển nhiên vẫn là loại trang phục đơn giản, chỉ là khí chất trời sinh của cô khó có thể che giấu được.

Tiêu Phàm mỉm cười, khách khí hỏi:

- Xin hỏi sở trưởng Chu Khánh Nam có ở đây không? Chúng tôi từ phương bắc tới, muốn tìm hắn có chút việc.

- Chuyện gì?

Lần này, người trả lời cũng không phải là vị cán bộ trẻ tuổi mà là một cán bộ trung niên ngồi ở bàn làm việc phía sau. Nhìn dáng vẻ thì người này khoảng chừng bốn mươi tuổi, vóc người hơi mập, mặt mũi nham hiểm, đặc biệt là hai tròng mắt không ngừng liếc qua liếc lại, khiến cho người đối diện có cảm giác rất khó chịu.

- Xin hỏi anh là...

- Ta chính là Chu Khánh Nam, hai người ở đâu ra? Mà đến tìm ta có chuyện gì?

Có lẽ là thoạt nhìn thì dáng vẻ Tiêu Phàm và Tân Lâm thực sự không giống với bọn người lưu manh vô lại, nên Chu Khánh Nam mới trực tiếp thừa nhận thân phận của mình. Hơn nữa hắn cũng không có làm chuyện xấu, nên không cần phải lo sợ.

Chỉ thấy trên bàn làm việc của vị điếu thần này chỉ bày vài tờ báo cũ, bên phải bày một hộp mực, trong tay cầm một cây bút lông dùng để luyện chữ.

Luyện chữ coi trọng phần eo, nâng cao cánh tay cùng với cổ tay. Có yêu cầu tương đối cao đối với lực cánh tay cùng với bắp thịt, vừa vặn việc câu cá cũng coi trọng bắp thịt nhất, hai cái sở thích này thực sự có chỗ giống nhau. Mặc dù tướng mạo vị phó sở trưởng này không thể khiến cho người đối diện yêu thích nhưng kỹ thuật câu cá rất tốt.

- Chu sở trưởng, ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Nghe nói anh là người đứng thứ ba trong cuộc thi câu cá toàn thành phố, chúng tôi đặc biệt đến thăm viếng.

- A, hai người đến từ thành phố sao? Cũng yêu thích câu cá à?

Chu Khánh Nam cũng không vì lời nói khách khí của Tiêu Phàm mà đổi thái độ, vẫn lấy tư thế của người bề trên nói chuyện với người dưới, trên bộ mặt nham hiểm không có một nụ cười.

- Chúng tôi đến từ thành phố, là nhà buôn bán dược liệu. Lần này đặc biệt đến Khánh Nam là muốn mời Chu sở trưởng đích thân xuất mã...

Câu nói còn chưa nói xong thì ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân nặng nề. Vừa nghe đến tiếng bước chân này thì sắc mặt Chu Khánh Nam và vị cán bộ trẻ tuổi lập tức thay đổi. Chu Khánh Nam nhanh chóng kéo bàn làm việc phía sau lên.

Ngay sau đó, ánh sáng trước mặt biến mất, một thân thể to lớn đứng ngăn trước cửa.

- Trình cục trưởng...

Hai người Chu Khánh Nam vội vàng gật đầu, cúi người chào.

Thật ra thì vị cục trưởng Trình vừa xuất hiện trước cửa này cũng không quá cao, mấu chốt chính là quá mập mạp, tựa như một núi thịt nhỏ. Đoán chừng trọng lượng của hắn ít nhất hơn hai trăm cân, khó trách hắn vừa đi vào thì nền nhà cũng khẽ chấn động.

Cục trưởng Trình ưỡn cái bụng to đùng, đứng yên nơi đó, ánh mắt uy nghiêm quét bốn phía, rơi trên người của Tiêu Phàm và Tân Lâm, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc, hỏi:

- Lão chu à! Có khách tới sao?

Dẫu sao thì ánh mắt của cục trưởng Trình cũng rất là tinh tường, tuy rằng trang phục trên người Tiêu Phàm và Tân Lâm rất bình thường, nhưng trên người bọn họ mơ hồ tỏa ra khí chất của thế gia vọng tộc, cho nên cục trưởng Trình cũng không dám khinh thường.

Chu Khánh Nam vội vàng nói:

- Hả? Không phải, tôi cũng không biết bọn họ, có thể là người nơi khác đến nơi này để làm việc...

Nghe xong lời này thì cục trưởng Trình lập tức trở nên thoải mái, sau đó không để ý tới hai người Tiêu Phàm nữa. Ưỡn cái bụng to đi vào phòng làm việc, cười ha hả nói:

- Lão Chu à! Tôi tìm được một cái móc câu rất tốt, cậu xem dùm tôi một chút đi, coi thử có phù hợp để dùng không?

Hắn vừa nói vừa móc trong túi ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, mở ra một cách rất cẩn thận rồi lấy từ bên trong ra một cái lưỡi câu sáng ngời. Thực ra thì lưỡi câu như vậy không tính là nhỏ, hơn nữa hình dáng tương đối đặc biệt, đường cong rất đẹp. Chỉ là lấy kích cỡ đó mà đặt ở trong trong ngón tay to như củ cà rốt của cục trưởng thì tức khắc trở nên rất nhỏ bé. Nếu như không nhìn kỹ một chút thì thực sự rất khó nhìn ra được cái móc câu.

Chu Khánh Nam vừa nhìn lập tức kinh ngạc, tấm tắc khen ngợi:

- Cục trưởng Trình thực sự có con mắt tinh tường, đây chính là loan đà bối câu được sản xuất ở Vô Tích. Cái lưỡi câu này được rèn từ thép trong lửa đỏ, rất cứng, là một lưỡi câu tốt. Mấy năm trước đã rất hiếm thấy, hiện tại lại càng hiếm thấy. Tuy rằng cái lưỡi câu này hơi thô kệch một chút, lại không quá sắc bén nhưng lấy bắp thịt cùng với sức bật ở cổ tay của cục trưởng thì vừa vặn thích hợp.

Cục trưởng Trình cười ha ha đứng dậy, nói:

- Lão Chu à! Cậu lại dụ dỗ người... Tôi có cái gì là bắp thịt với sức bật cổ tay chứ? Đừng nhìn thân hình tôi to lớn mà lầm, thật ra chỉ là mập mạp thôi không phải bắp thịt gì hết. Lúc ấy, tôi đã nói loại lưỡi câu này chỉ thích hợp cho cao thủ dùng thôi, lính mới giống như tôi sợ là không dùng được, bây giờ nhìn lại thì đúng là như thế.

Nói thì nói như vậy nhưng mọi người có thể nhìn ra được vị cục trưởng này vẫn rất là thích nghe những lời nịnh bợ của Chu Khánh Nam.

Thoạt nhìn thì vị cục trưởng Trình này béo ụt ịt nhưng không phải loại người ngu ngốc. Mặc dù lão Chu dùng những lời lẽ hoa mỹ để tâng bốc hắn, nhưng hắn vừa nhìn đã nắm bắt được ý nghĩ trong lòng của Chu Khánh Nam, thực ra là lão Chu đang nhắc nhở hắn lão nhân gia ngài là người mới, vẫn chưa đủ kỹ thuật để dùng loại lưỡi câu này.

Ngài không nên dùng!

Điểm quan trọng chính là cục trưởng Trình nghe được ẩn ý bên trong cũng không tức giận, đây chính là bản lĩnh của hắn. Trong chốn quan trường, phải có loại ánh mắt tinh tường nhìn thấu ý nghĩ người khác, đồng thời phải có sự khoan dung mới được.

Kẻ bụng dạ hẹp hòi làm sao có thể làm lãnh đạo được chứ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.