Đại Hào Môn

Chương 69: Ngũ hành tiếp dẫn trận



- Ông nội! Con muốn ở trong phòng bệnh này bố trí một Ngũ Hành Tiếp Dẫn Trận.

Tiêu Phàm trầm ngâm, dường như cuối cùng đã có quyết định.

- Không thể nào.

Tiêu lão gia chưa trả lời thì Tiêu Trạm không chút khách khí từ chối.

Đây là nơi nào?

Dù sao đây cũng là phòng bệnh của cán bộ cao cấp của bệnh viện đẳng cấp nhất, trong thời gian ông cụ nằm viện, không biết có bao nhiêu lão đồng chí đức cao vọng trọng cùng với những cán bộ lãnh đạo cấp cao đến thăm. Muốn bày trận trong phòng bệnh này, chẳng khác nào nói cho người ta biết mình "Phong kiến mê tín", đây quả thực là việc không thể tưởng tượng nổi.

Tiêu lão gia không thèm đếm xỉa tới Tiêu Trạm, trực tiếp quay sang Tiêu Phàm hỏi:

- Cái Ngũ hành tiếp dẫn trận này có tác dụng gì?

Dường như ông cảm thấy rất có hứng thú với tất cả những gì Tiêu Phàm nói.

Tiêu Trạm liền vô cùng kinh ngạc nhìn cha già, sao tính nết ông cụ hôm nay lại thay đổi nhiều như vậy? Chỉ có điều mỗi khi ông cụ có thái độ khác thường cũng là lúc đại biểu cho sắp có chuyện rất quan trọng sắp phát sinh, Tiêu Trạm cũng cảnh giác.

- Ông nội con đã thôi diễn tướng mệnh cho ông, tuổi thọ của ông vượt xa số tuổi hiện tại, ít nhất còn ba đến năm năm tuổi thọ. Nhưng sau khi phong thủy của phần mộ tổ tiên bị phá hư thì thiên cơ đã nghịch chuyển nên ông mới bị nhiễm bệnh. Hiện tại nhất định phải đưa thiên cơ nghịch chuyển này trở về chỗ cũ. Càn Khôn Đại Hoàn Đan tất nhiên là thần dược, nhưng không kết hợp với lực thiên địa thì căn bản không thể luyện chế ra được. Lực thiên địa này nhất định phải có tác dụng trên người của ông thì Càn Khôn Đại Hoàn Đan mới có công hiệu chữa bệnh kéo dài tính mạng ông. Con sẽ ở một nơi khác chế thuốc, Ngũ hành tiếp dẫn trận này sẽ đem khí tức của ông câu thông với Lực thiên địa, khiến cho Càn Khôn Đại Hoàn Đan nhận chủ.

Tiêu Trạm nghe đến chóng mặt, ông chưa bao giờ tiếp xúc với loại "Tri thức" này, ngay cả những thứ cơ bản thông thường nhất cũng không hiểu. Bây giờ lại nghe Tiêu Phàm nói như vậy thì đương nhiên là hoàn toàn không cách nào hiểu được, càng nghe càng mờ mịt.

Tiêu lão gia khẽ cười một tiếng, nói:

- Ha ha, không ngờ đến môn đạo này của các con lại có nhiều đạo lý như vậy. Vậy con nói một chút xem cái Ngũ hành tiếp dẫn trận mà con nói làm sao có thể bố trí được?

Tiêu Phàm mỉm cười nói:

- Cái này cũng không phức tạp, pháp khí để bày trận con đều mang đến rồi.

- Ô, lấy ra cho chúng ta xem.

Ông cụ càng thêm hứng thú.

Tiêu Phàm nghe lời lấy ra sáu ngọc bài màu vàng lớn chừng bàn tay, hình lục giác được gọt đẽo rất tinh xảo, dưới ánh sáng nhu hòa của phòng bệnh, dường như có một tầng sương mù nhàn nhạt bao phủ bên ngoài. Tập trung nhìn kỹ có thể thấy được trên mặt ngọc bài có khắc những hoa văn rất kỳ lạ, Tiêu Trạm nhìn không ra được đó là đồ án gì, nhìn qua hình dạng rất là lộn xộn.

Tiêu lão gia buột miệng thốt lên:

- Bức vẽ hỗn độn này rất tinh xảo...

Lần này, ngay cả Tiêu Phàm cũng giật nảy người:

- Ông nội, ông... biết những hình vẽ hỗn độn này sao?

Ông cụ cười một tiếng, nói:

- Trước đây đã có thấy qua.

Về phần gặp ở nơi nào thì ông cụ chỉ im lặng không đề cặp tới.

- Ông nội, vạn vật trong thiên địa đều mang theo hỗn độn, lấy càn khôn làm mẫu. Các thế hệ truyền nhân của Vô Cực Môn chúng con đều nghiên cứu bí ẩn của hỗn độn.

- Con dự định để những ngọc bài này ở đâu?

Tiêu Trạm nói chen vào.

Mắt thấy ông cụ dường như cảm thấy rất có hứng thú với những lời nói của Tiêu Phàm thì Tiêu Trạm cũng thay đổi dự tính ban đầu. Hơn nữa Tiêu Phàm nói cũng không sai, nếu như ngay cả Ninh phó viện trưởng cùng với những chuyên gia có thâm niên đều bày tỏ không có cách nào chữa trị thì muốn cứu tính mạng của ông cụ nhất định phải sử dụng biện pháp khác. Biết đâu biện pháp này của Tiêu Phàm có kết quả thì sao? Chẳng phải đây là chuyện tốt đẹp hay sao?

Đương nhiên nếu như là một người khác chạy đến đây nói những lời này thì Tiêu Trạm chắc chắn đã nổi cơn tam bành, không khách khí mà đánh đuổi người đó ra ngoài từ lâu rồi. Nhưng người này lại là con trai ruột của mình, chung quy cũng là một trường hợp ngoại lệ.

Dù có nói thế nào thì Tiêu Phàm cũng là huyết thống dòng chính của Tiêu gia, tuyệt đối sẽ không làm những việc bất lợi với Tiêu gia. Tiêu Phàm chỉ mong muốn ông nội có thể sống trường thọ, Tiêu Trạm làm sao có thể ngăn cản được chứ?

- Con sẽ sắp xếp ở bên trong phòng bệnh này.

Tiêu Trạm nhíu mày, nói:

- Vật kỳ quái như thế mà bày biện bên trong phòng bệnh, con không cảm thấy làm vậy rất chướng mắt sao? Chẳng ra cái gì cả!

Tiêu Phàm mỉm cười, nói:

- Cha, đương nhiên là bố trí ở những chỗ người ta không thấy rồi.

Tiêu Phàm vừa nói vừa quét mắt xuống nền nhà.

Tiêu Trạm nhìn theo ánh mắt của cậu, chợt bừng tỉnh.

Nền của phòng bệnh đều được lót thảm màu vàng thật dày. Lúc Tiêu lão gia nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi thì trong phòng bệnh phải giữ yên lặng, nên việc trải thảm rất cần thiết.

Đem những ngọc bài này đặt dưới thảm, sẽ không bị người khác phát hiện, ngược lại Tiêu Trạm có thể miễn cưỡng đồng ý. Hơn nữa hoa văn trên ngọc bài này không theo một quy tắc nào cả, không giống với các loại kiếng bát quái mà đạo sĩ hay sử dụng, khiến cho người ta vừa nhìn đã biết là những thứ phong kiến mê tín kia. Trong mắt người bình thường thì những thứ này cũng giống như những vật do thiên nhiên tạo thành.

Ông cụ khép hờ hai mắt, rơi vào trầm tư.

Trong phòng bệnh thoáng cái trở nên vô cùng yên tĩnh, Tiêu Trạm và Tiêu Phàm đều quay sang nhìn ông cụ, chờ ông quyết định.

Một lác sau, ông cụ mở hai mắt ra, nhìn về phía Tiêu Phàm, sắc mặt ngưng trọng, hỏi:

- Tiểu Phàm, con vừa nói các con thuộc trường phái nào?

- Vô Cực Môn.

Tiêu Phàm cung kính đáp, trong lòng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, chẳng biết vì sao ông nội lại đột nhiên coi trọng chuyện này.

- Vô Cực Môn... Vô Cực Môn... lão tiên sinh Triệu Chỉ Thủy kia, con có biết không?

Tiêu Phàm nhướng mày, giật mình nói:

- Ông nội, ông quen biết sư phụ con à?

Đây là một chuyện thật sự không thể ngờ được.

Ánh mắt của ông cụ trở nên có chút hoảng hốt, dường như trở về những năm tháng khói lửa trước kia, khẽ nói:

- Quen biết... Lần nọ đánh thị trấn Giao Vũ, đội phòng thủ của giặc ngoại xâm rất cường hãn, mà bọn giặc ngoại xâm cũng rất ngoan cố, chúng ta lại không có vũ khí hạng nặng, chỉ có một bộ sơn pháo tịch thu được của quân địch, nhưng đốt nhiều lần cũng không thể kích nổ được, chỉ còn lại hai phát đạn pháo, nhưng hỏa lực rất yếu căn bản không đủ dùng. Lão tiên sinh Triệu Chỉ Thủy đúng lúc đi ngang qua, bói cho một quẻ, ông ấy đã đoán ra vị trí của bộ tư lệnh đội phòng vệ của giặc, hai phát đạn đã trúng mục tiêu, trực tiếp chôn bộ tư lệnh của quân giặc. Cứ như vậy, cuối cùng quân đội cũng có thể đoạt lại thị trấn, hôm ấy cũng là ngày cha con ra đời... Nhiều năm như vậy, ông cũng chưa từng gặp lại ông ấy, không ngờ ông ấy lại là sư phụ của con.

Tiêu Phàm ngạc nhiên.

Không ngờ giữa ông nội và sư phụ lại có một màn gặp gỡ như thế, nhưng cậu lại chưa từng nghe sư phụ nhắc qua chuyện cũ này.

- Sư phụ con có khỏe không? Lần đó ở bên ngoài thị trấn Giao Vũ gặp được tiên sinh, ông ấy có phong thái như thần tiên, sợ rằng cũng năm sáu chục tuổi rồi... Ông đã thành tâm mời ông ấy ở lại quân đội, nhưng bất kể thế nào ông ấy cũng không chịu, chỉ nói là ông ấy cùng với Tiêu gia chúng ta có duyên, sau này sẽ có cơ hội gặp lại. Chỉ là ông thật sự không ngờ tới ông ấy nói hẹn gặp lại chính là thu nhận con làm đồ đệ.

Tiêu Trạm nghe được chuyện này cũng trợn mắt há mồm.

Câu chuyện cũ này, ngay cả ông cũng là lần đầu tiên nghe cha nhắc đến.

- Thân thể của sư phụ rất tốt, mấy năm trước đã ra ngoài du ngoạn rồi.

- Ra ngoài du ngoạn?

Hai mắt của Tiêu Trạm trợn thật to.

- Ông ấy đã bao nhiêu tuổi rồi?

Hơn năm mươi năm trước, ngày hôm đó cũng chính là ngày ông ra đời, lúc ấy Triệu Chỉ Thủy cũng đã năm sáu chục tuổi, vậy bây giờ chẳng phải là hơn trăm tuổi rồi hay sao? Ông ấy đã lớn tuổi như vậy rồi, chẳng những còn sống mà còn có thể đi ra ngoài du ngoạn?

Dù sao thì Tiêu Trạm cũng khó có thể tin nổi.

Tiêu Phàm mỉm cười nói:

- Cha, người tu đạo thanh tâm quả dục, sư phụ con lại tinh thông nội công đạo khí thuật, sống trường thọ cũng là điều hợp lý.

Các thế hệ tổ sư của Vô Cực Môn, chỉ cần không gặp tai họa bất ngờ thì mỗi vị đều có thể sống đến hết thọ hạn. Theo lời đồn thì Trần Đoàn lão tổ (Hi Di lão tổ) - người đã sáng lập ra Tử Vi Đấu Sổ sống đến hơn một trăm tuổi. Thậm chí có sách cổ ghi chép lại thì Hi Di sư tổ sống đến mấy trăm tuổi, sau đó đăng thành tiên.

Tiêu Trạm không nói gì. Chỉ có điều trong nội tâm ông đối với "Đạo" mà Tiêu Phàm nói đã có chút quan điểm không giống trước kia. Triệu Chỉ Thủy có thể bói ra vị trí chính xác của bộ tư lệnh quân đội phòng vệ của địch, chỉ dẫn cho pháo binh, chỉ dùng có hai phát đạn mà tiêu diệt cả bộ tư lệnh. Đây chính là bản lĩnh thật sự, không phải thuật sĩ giang hồ có thể làm được.

Cho dù là may mắn cũng không thể nào may mắn đến như vậy.

Ông cụ cười một tiếng, khẽ gật đầu, nói:

- Đồ đệ của Triệu Chỉ Thủy lão tiên sinh chắc chắn cũng có chút tài năng. Tiểu Phàm, con bắt đầu đi.

Trong giọng nói mang theo sự vui mừng, còn có một chút hãnh diện.

- Vâng.

Tiêu Phàm lập tức đứng lên, đi tới chính giữa của phòng bệnh, mắt liếc phương hướng, hướng về phía bên phải bước về phía trước năm bước, vén thảm trải sàn lên, lộ ra gạch men màu trắng sứ, kích cỡ sáu mươi xentimet vuông.

Hàn quang chợt lóe lên, Trong tay Tiêu Phàm xuất hiện một cây Liễu diệp đao, cậu ngồi xổm người xuống, dùng tiểu đao rạch xung quanh viên gạch một vòng. Không biết tiểu đao đó làm bằng chất liệu gì mà cực kỳ sắc bén, cắt xung quanh viên gạch thật chỉnh tề. Tiêu Phàm lại dùng Liễu diệp đao khua động mấy cái ở bốn phía của viên gạch, xòe bàn tay ra đặt ở chính giữa viên gạch, nhẹ nhàng hít một hơi, ống tay áo phải tức khắc bay bay lên.

Tiêu Trạm nhìn thấy thì không hiểu sao, chẳng biết cậu muốn làm gì. Chẳng lẽ Tiêu Phàm chỉ dựa vào một thanh đao nho nhỏ như vậy mà muốn cạy viên gạch men ra?

Không đợi Tiêu Trạm suy nghĩ rõ ràng thì chỉ nghe một tiếng "Phụp" rất nhỏ, cả viên gạch men đã bị Tiêu Phàm lấy ra ngoài, dính thật chặt trong lòng bàn tay của Tiêu Phàm, dường như bị một lực hút rất mạnh dính vào vậy.

Tiêu Trạm nhất thời há to mồm chẳng hiểu tại sao.

Cái này... Đây là võ công hay là yêu pháp?

Tiêu Phàm lấy viên gạch để qua một bên, lấy ra một ngọc bài màu vàng, cẩn thận đặt ở phía bên dưới, ngọc bài kia lớn chừng bàn tay, dày chừng hai xen ti mét. Năm ngón tay của Tiêu Phàm mở ra, đè sát ngọc bài xuống nền, cũng không thấy cậu dùng sức thế nào, mà ngọc bài liền lún xuống nền xi măng cứng rắn. Phảng phất như bên dưới không phải là nền làm bằng xi măng mà là bê tông chưa đông đặc lại vậy.

Tiêu Trạm lại lần nữa nhìn đến trợn mắt há mồm, giống như đang nhìn biểu diễn ảo thuật vậy.

Tiêu Phàm cũng không để ý đến vẻ hoảng sợ trên mặt của cha mà đem viên gạch men trả về chỗ cũ, vừa khít như lúc ban đầu sau đó trải thảm lên. Tuy rằng viên gạch men này đã bị lỏng lẻo nhưng thảm trải nền cũng rất dài, người bình thường giẫm lên đó rất khó phát hiện ra điểm khác thường. Kế tiếp, Tiêu Phàm làm theo cách cũ, rất nhanh đã chôn năm ngọc bài vào năm hướng khác nhau. Còn một ngọc bài còn lại thì chôn cẩn thận dưới giường bệnh của Tiêu lão gia.

Cũng may là giường bệnh của ông cụ là loại có bánh xe ở bốn chân, có thể di chuyển được.

- Ông nội, trong vòng bảy ngày, ông nhất định phải ở trong phòng bệnh này, không thể đi bất cứ chỗ nào.

Làm xong tất cả thì Tiêu Phàm đứng lên, đẩy giường bệnh của ông cụ trở về chỗ cũ, trịnh trọng nói.

Ông cụ cũng rất nghiêm túc gật đầu một cái.

Tiêu Phàm cũng không nán lại lâu, lập tức xin từ biệt.

Tiêu Phàm nhìn theo bóng lưng rời khỏi của con trai, một hồi lâu sau mới mở miệng nói:

- Cha, cha tin tưởng....

Ông cụ cười nhạt, hỏi ngược lại ông:

- Nó là con trai con, con không tin nó sao?

- Thế nhưng...

- Không có thế nhưng gì cả, việc này cũng giống như đánh trận, đã đến giây phút quan trọng nhất, chỉ cần có thể chiến thắng là được, không cần thiết phải lo lắng dùng phương pháp gì... Con chưa từng thấy qua sư phụ của nó, nếu như con gặp qua một lần thì suy nghĩ của con cũng sẽ giống như ta.

Yết hầu Tiêu Trạm khẽ run một cái, không nói thêm gì nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.