Trong tứ hợp viện, Ngô Thạc Xương vẫn bận tối mắt mà vẫn thong dong như cũ, có thừa lực. Hắn thôi động Tử Vi Thập Bác Phi Tinh Đại Trận, thoạt nhìn thanh thế thật lớn, thật ra thì cũng không tiêu hao quá nhiều chân nguyên. Dựa theo giao hẹn của hắn và Tiêu Phàm, cái Tử Vi Thập Bát Phi Tinh Đại Trận này vẫn chỉ làm cho đẹp mà thôi, thuần túy muốn làm cho người khác chú ý mà thôi.
Đương nhiên cái gọi là làm cho người khác chú ý hiển nhiên là khiến cho đồng đạo chú ý, người bình thường một chút cũng không cảm giác được. Tứ hợp viện nơi Ngô lão gia ở, trong mắt hàng xóm bên trái bên phải không hề có gì khác với bình thường cả, nơi này vẫn yên tĩnh như cũ. Ngay cả đứa bé nho nhỏ gầy teo tên Ngô Khanh đó cũng không thấy bóng dáng, chẳng biết là đã đi đâu rồi, nhóc con ấy là một đứa bé rất hiểu chuyện.
Ngô Thạc Xương không cần luyện đan, không cần thôi diễn mệch cách, càng không cần phải nghịch thiên cải mệnh, nên không cần phải lo lắng sẽ bị Thiên Địa nguyên khí phản hệ chút nào cả. Nói tóm lại, hắn hiện tại chỉ là sử dụng một chút thủ đoạn để che mắt mà thôi.
Tiêu Phàm đang ở trong một gian mật thất của Chỉ Thủy Quan lại không có nhẹ nhàng thoải mái như vậy.
Đầu đội tử kim mão cao chót vót, trên người khoác một chiếc áo cừu có vẽ đan hạc bác quái, ra dáng như một Tiêu chân nhân. So sánh với mười hai canh giờ trước thì sắc mặt cậu càng có vẻ trắng bệch hơn, thần sắc rõ ràng đã suy yếu rất nhiều, bảo quang không ngừng lưu chuyển trên mặt cũng đã ẩn liễm không thấy đâu, trên trán ẩn hiện vô số giọt mồ hôi.
Ngọn lửa bừng cháy trong Huyền Vũ Tứ Tượng lô cũng đã biến thành màu xanh da trời, rõ ràng nhiệt độ đang cực cao.
Dịch thể bên trong Càn Khôn Đỉnh khó khăn lắm mới có thể giảm xuống hai phần ba, so với một ngày đêm trước có vẻ sền sệt hơn chút ít, tốc độ lưu chuyển của hoa văn màu đỏ trên thân đỉnh rất nhanh, thậm chí có thể so với tốc độ lưu chuyển khi Tiêu Phàm thôi diễn Huyết Tương đến giai đoạn cuối cùng.
Thiên địa nguyên khí bên trong phòng luyện đan không ngừng quay cuồng, cuồng loạn đến mức vô cùng kinh khủng.
Hắc Lân không chớp mắt nhìn chăm chú vào Tiêu Phàm đan ngồi ở chính giữa phòng luyện đan, nó đã duy trì một tư thế này suốt mười hai canh giờ không hề thay đổi, nhưng nhìn qua tinh thần của nó vẫn dồi dào như cũ, không hề có nửa điểm mệt mỏi.
Tân Lâm đã ngồi xếp bằng xuống, bên cạnh để một đĩa gồm các loại thực vật như thạt thông, hoàng kì, sơn dược, nhân sâm.
Hai tay Tiêu Phàm bóp bí quyết, không ngừng rót chân khí vào bên trong Càn Khôn Đỉnh. Đột nhiên thân thể cậu rung một cái, sắc mặt thoáng cái trở nên vô cùng khó coi, kim tinh bay lượn trước mắt, xuất hiện ảo giác.
Đây chính là triệu chứng do chân khí tiêu hao quá lớn, dần dần vô lực không thể chống lại tâm ma phản hệ, dấu hiệu này có thể dẫn đến thần hồn bị chấn động.
Tân Lâm chợt đứng lên, vẻ mặt lo lắng.
- Thắp hương!
Tiêu Phàm trầm thấp dặn dò một tiếng.
Cách Tiêu Phàm không xa có đặt một cái lư hương vẫn luôn đốt đàn hương, chưa từng gián đoạn.
Tân Lâm nghe vậy lập tức mở hộp gỗ trầm hương đựng Trường Xuân An Thần Hương kia ra, cẩn thận lấy ra một nhánh hương. Thâu Vương Chi Vương từ trong phòng ngủ của Bột Nhi Thiếp Xích nơi thảo nguyên trộm được ba nhánh Trường Xuân An Thần Hương, vẫn chưa động tới.
Tiêu Phàm bỗng nhiên căn dặn thấp hương hiển nhiên không phải chỉ là đàn hương bình thường.
Tân Lâm bước nhanh tới trước lư hương, hai đầu gối quỳ xuống mặt đất, đốt một nhánh Trường Xuân An Thần Hương đặt vào bên trong lò.
Không lâu sau, một cổ hương thơm cực kỳ thanh nhã chậm rãi lan tỏa bên trong phòng luyện đan.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi, kim tinh bay lượn trước mắt bỗng nhiên biến mất, tâm ma trong nháy mắt bị áp chế xuống.
Trường Xuân Chân Nhân tự tay viết ra phương thức luyện đan, thông qua Huyền Diệu đại sư đích thân giám chế Trường Xuân An Thần Hương, công hiệu quả nhiên khác xa bình thường.
Thấy sắc mặt Tiêu Phàm rất nhanh đã khôi phục lại như cũ, tuy rằng vẫn vô cùng trắng bệch nhưng Tân Lâm cũng thoáng yên tâm. Nhưng Tiêu Phàm đã từng nói qua, luyện chế Càn Khôn Đại Hoàn Đan cần sáu lần sáu ba mươi sáu canh giờ, hiện tại chỉ mới qua một ngày một đêm, nhưng thể lực của Tiêu Phàm đã tiêu hao cực lớn. Kế tiếp còn hai mươi bốn canh giờ nữa cũng không biết cậu làm sao có thể chống đỡ được.
Trước đây không lâu Tiêu Phàm đã làm việc nghịch thiên, cưỡng chết thôi diễn Huyết tương, dẫn đến Thiên địa phản hệ, miệng thổ huyết, phải nghỉ ngơi hơn nữa tháng mới khôi phục lại mới miễn cưỡng khôi phục lại nguyên khí như cũ.
Luyện chế Càn Khôn Đại Hoàn Đan để Tiêu lão gia kéo dài tính mạng, vì hóa giải tai họa của cả Tiêu gia, sẽ dẫn động lực trời phạt vô cùng lớn, không phải thôi diễn Huyết Tương có thể so sánh được. Hơn nữa Tiêu Phàm còn lấy Thiên Tử Mệnh ứng kiếp, lại càng không biết là ông trời sẽ giáng xuống loại tai họa nào.
Nghĩ tới tình trạng của Nghiêm Kim Sơn, toàn thân lở loét bưng mủ cực kỳ kinh khủng. Mặc dù ý chí của Tân Lâm vô cùng kiên cường, nhưng cũng không kềm được mà rùng mình/
Trước mắt, chỉ có thể trông mong vào tu vi nội tức cùng với thành tựu thuật pháp cực kỳ cao thâm của Tiêu Phàm mà thôi. Dù sao thì Nghiêm Kim Sơn chẳng qua chỉ là giang hồ bịp bợm, chỉ hiểu chút ít về phong thủy mà thôi, còn Tiêu Phàm đường đường là chưởng giáo chân nhân của Vô Cực Môn, giữa hai người cách xa một trời một vực, hoàn toàn không thể đánh đồng với nhau được.
Lại mười hai canh giờ qua đi.
Tử Vi Tinh Hằng phóng ra ánh sáng cực kỳ rực rỡ, hơn xa ngày thường. Cùng đối ứng với Tinh tú của Tử Vi Thập Bác Phi Tinh cũng biểu hiện vô cùng xuất sắc.
Ở trong hoa viên phía sau biệt thự lưng chừng sườn núi, ông lão người Tây Vực mặc áo bào màu trắng đang chậm rãi gục đầu xuống lô chăm chú quan sát sự biến đổi của thiên văn, lão bỗng nhiên xoay người đi vào bên trong biệt thự, Tát Bỉ Nhĩ cùng với người đàn ông người Hán lập tức theo sát.
Lão nhân mặc áo bào màu trắng trở lại căn mật thất, ngồi xếp bằng ở trên miệng mãnh thú cổ xưa, hay tay đưa trước ngực, nặn ra một pháp quyết cực kỳ cổ quái, trong miệng lẩm nhẩm, đọc lên một câu thần chú cực kỳ cổ xưa khó hiểu.
Sau một khắc, ở đầu mỗi tứ chi của mãnh thú lóe lên móng nhọn sắc bén, bốc lên một cổ hắc khí, chậm rãi tập hợp bên trong mật thất, quấn quýt cùng một chỗ, không ngừng xoay tròn. Chỉ chốc lát sau đã hợp thành một ở trước ngực của bạch bào lão nhân.
- Hắc!
Hai tay bạch bào lão nhân chợt chập lại, vừa nhấc lên vài tấc nữa thì hắc khí tức khắc phóng lên cao, lao thẳng đến che đậy hơn phân nửa ánh sáng phát ra từ Tử Vi Tinh, sau đó theo ánh sáng màu trắng của Tử Vi Tinh lấy tốc độ nhanh như sấm chớp lao thẳng đến tứ hợp viện nơi Ngô Thạc Xương đang ở.
Tát Bỉ Nhĩ và người đàn ông người Hán liếc nhìn nhau một cái, sau đó hết sức chăm chú nhìn bạch bào lão nhân làm phép, không dám thở mạnh một cái.
"Ầm!"
Bên trong mật thất của tứ hợp viện, mười tám ngọn nến to lớn vốn đang cháy hừng hực bỗng chập chờn, ngọn nến lớn nhất ở chính giữa cũng chính là ánh nến đặc biệt cháy sáng nhất, tựa hồ như bị cuồng phong thổi qua, trong phút chốc tràn ngập nguy cơ.
Một cổ sát khí lạnh thấu xương trong nháy mắt tràn khắp mật thất.
- Tốt lắm, cuối cùng cũng tới!
Cặp lông mày của Ngô Thạc Xương có hơi nhướng lên, cười lạnh một tiếng, hay tai liên tục động, vẽ ra vô số hình vẽ bát quái ở trước ngực. Sau đó hai tay lại chia ra, luồng sát khí liền bị xua tan. Ánh nến phía trên mười tám cây nến to lớn tức khắc ổn định trở lại, Thập Bát Phi Tinh Trận lập tức phát ra ánh sáng chói lọi, trong chốc lát hắc khí che lấp Tử Vi Tinh bị xua tan hầu như không còn.
Bạch bào lão nhân khẽ "Hừ" một tiếng, trên mặt xuất hiện vẻ vô cùng kinh ngạc.
Lão vừa mới ra tay chẳng qua chỉ để thăm dò, vẫn chưa xuất ra toàn lực. Nhưng đối phương lại có thể dễ dàng hóa giải như vậy đã có chút ngoài ý muốn của hắn.
Loại thuật sư phong thủy đấu pháp này rất khó làm thương tổn đối phương, chủ yếu là nhân lúc bên kia làm phép, gây nhiễu loạn lòng người, khiến cho đối phương không thể nào dốc toàn lực chống đỡ với lực lượng thiên địa phản hệ, kế tiếp sẽ bị Thiên Địa nguyên khí do mình điều động gây thương tổn.
Làm việc nghịch thiên vốn là một chuyện cực kỳ nguy hiểm, đem hết toàn lực đối kháng với lực lượng thiên địa nguyên khí phản hệ sợ rằng còn chưa đủ, lẽ ra hắn tuyệt đối không thể còn dưa tinh lực để đi đối kháng với pháp thuật quấy rối của người khác được.
Chẳng lẽ công lực của Tử Vi Tiên Sư thật sự cao thâm đến trình độ này sao? Có thể vừa làm việc nghịch thiên vừa có thừa thực lực đối kháng với hắn.
Một lúc sau, bạch bào lão nhân lần nữa thi pháp, lần này hắc khí gần như hoàn toàn che lấp liên hệ giữa Tử Vi Tinh cùng với Tử Vi Thập Bát Phi Tinh Đại Trận, nhưng kết quả lại rất bất ngờ, vẫn bị đối phương dễ dàng hóa giải như trước.
Bạch bào lão nhân không khỏi trầm ngâm.
Tát Bỉ Nhĩ không nhịn được lên tiếng:
- Sư phụ, xem ra hắn có người tương trợ.
Bạch bào lão nhân khẽ lắc đầu, nói:
- Tử Vi Thập Bát Phi Tinh Đại Trận này, không phải ai cũng có thể khống chế được. Nếu như tu vi không đạt đến cảnh giới kia thì không thể nào trợ giúp được.
Người đàn ông người Hán suy nghĩ một chút, sau đó nói:
- Sư phụ, có lẽ chưa tới thời gian.
- Điều đó cũng có thể. Nghịch thiên cải mệnh chỉ trong vòng hai mươi bốn canh giờ, đúng là có chút ngắn, vậy thì chúng ta cứ chờ xem một chút.
Bạch bào lão nhân chậm rãi vuốt cằm, khá tán đồng với ý phân tích của người đàn ông người Hán.
Bên trong phòng luyện đan của Chỉ Thủy Quan, thần sắc Tiêu Phàm càng thêm suy yếu đến cực điểm, áo cừu đan hạt bát quái đã ướt đẫm mồ hôi, ướt xong lại khô rồi lại ướt đẫm, hình bát quái thêu bằng kim tuyến cũng trở nên ảm đạm không có ánh sáng.
Linh dịch bên trong Càn Khôn Đỉnh càng thêm sền sệt hơn so với lúc trước, nhưng ngọn lửa bên trong Huyền Vũ Tứ Tượng Lô đã chuyển sang màu trắng bạc. Tốc độ chuyển động của hoa văn hỗn độn quanh thân Càn Khôn Đỉnh cũng chậm lại.
- Nhân sâm!
Tiêu Phàm khẽ nói.
Tân Lâm bước nhanh đến, đem vài miếng nhân sâm ngàn năm đút vào trong miệng của cậu.
Tiêu Phàm há miệng ngậm, tinh thần thoáng trở nên phấn chân hơn vài phần, chậm rãi lấy Tạo Hóa Hoàn từ trong hộp bích ngọc ra, đeo vào ngón giữa, tức khắc một cổ linh khí dồi dào nhanh chóng dũng mãnh tràn vào trong cơ thể. Hai tay Tiêu Phàm giao nhau để ở trước bụng, hai mắt khép hờ, bắt đầu thổ nạp điều tức, đem cổ linh khí dồi dào từ bên trong Tạo Hóa Hoàn lấy ra, lần nữa vận hành khắp trăm mạch chu thiên, dần dần tập trung ở đan điền.
Có thể dựa vào Tạo Hóa Hoàn tập hợp linh khí, có thể trợ giúp hắn thuận lợi chống đỡ hết mười hai canh giờ sau cùng.
Nhưng điều Tiêu Phàm lo lắng nhất không phải là tình trạng thân thể của mình, hắn lo lắng chính là Hỗn Độn Luân Hồi Trận có thể che đậy thiên cơ được bao lâu. Tử Vi Thập Bát Phi Tinh Đại Trận đã đánh nhau với kẻ địch hai lần rồi, cậu cũng đã nhận ra chuyện này. Rõ ràng phân tích của cậu hoàn toàn chính xác, quả thật cách đó không xa có một đối thủ cực mạnh đang thăm dò.
Đích thân cậu bố trí Hỗn Độn Luân Hồi Trận câu thông với Hỗn Độn Vô Cực Trận và Hỗn Độn Tứ Tượng Trận do Chỉ Thủy sư tổ bố trí, có thể che đậy thiên cơ, đối thủ tạm thời chưa phát hiện được. Nhưng mười hai canh giờ cuối cùng cũng chính là thời gian mà lực lượng Thiên Cơ phản hệ mạnh nhất, dẫn đến thiên địa dị tượng kinh khủng, chỉ sợ là ba trận pháp cũng không cách nào che đậy hoàn toàn được.
Một khi đến thời khắc mấu chốt nhất, đối thủ nhận ra được sự hiện hữu của cậu, ngược lại toàn lực tấn công về phía cậu thì với lực lượng trời phạt mang theo bổn nguyên cường đại không gì sánh được cộng thêm một cổ lực lượng nữa thì Tiêu Phàm tuyệt đối không thể nắm chắc có thể chống đỡ tiếp được.
Chỉ riêng lực lượng trời phạt do nghịch thiên cải mệnh thì cậu có thể chịu được hay không cũng là chuyện khó nói rồi, làm sao có thể chịu thêm cái nào được nữa chứ?
Nhưng việc đã đến nước này, cậu chỉ có thể tiến chứ không thể nào lùi.
Ước chừng thổ nạp vận khí được hơn nửa canh giờ thì nội tức bên trong đan điền của Tiêu Phàm lần nữa tràn đầy như cũ, trên mặt mơ hồ có bảo quang lưu chuyển, chỉ có điều Tiêu Phàm cũng đã cảm giác được linh khí trong Tạo Hóa Hoàn đã thiếu nghiêm trọng. Dù sao thì Tạo Hóa Hoàn này chỉ là một vật mô phỏng, cũng không phải là Tạo Hóa Hoàn - một trong tam bảo trấn giáo thật sự của Vô Cực Môn, khách quan mà nói hiển nhiên hiệu quả thua xa Tạo Hóa Hoàn chính tông rồi.
Hai tay Tiêu Phàm bóp bí quyết.
- Nhanh!
Ngọn lửa màu trắng bạc bên trong Huyền Vũ Tứ Tượng Lô chợt bừng lên, rất nhanh lại chuyển sang màu lam nhạt, lao thẳng tới Càn Khôn Đỉnh.