Đại Hào Môn

Chương 92: Hồng trần đại kiếp



Một canh giờ trôi qua, thiên địa nguyên khí không ngừng quay cuồng ầm ầm trên bầu trời phía trên căn mật thất, cuối cùng tan biến.

Sắc mặt của Văn nhị thái gia vốn rất hồng hào chợt biến thành tái nhợt, tối tăm không ánh sáng, trên trán đổ mồ hôi đầm đìa, miệng hé mở phun ra một ngụm máu tươi.

Văn Tư Viễn kinh ngạc giật nảy mình, rảo bước tiến lên đỡ lấy Văn Thiên, liên tục hỏi:

– Sư phụ, người thế nào rồi? Không có việc gì chứ?

Văn nhị thái gia khép chặt môi.

– Sư thúc, đây….

Tay chân Văn Tư Viễn có chút luống cuống, đem ánh mắt cầu xin giúp đỡ về phía Tiêu Phàm.

Vừa rồi tình hình nguyên khí phản hệ quay cuồng trong mật thất khiến cho toàn thân Văn Tư Viễn đổ đầy mồ hôi. Trước kia hắn có nghe sư phụ nói qua một khi cưỡng chế thi quẻ nhìn trộm thiên cơ sẽ khiến cho thiên địa phản hệ, nhưng tình huống thế này rất ít khi tự mình trải qua, lần này xem như thật sự cảm nhận được rồi. Thôi diễn huyết tương thì lực thiên cơ phản hệ lại kinh khủng như thế.Ngay cả sư phụ có tu vi tinh thâm như vậy cũng bị thương đến nôn ra máu.

Tiêu Phàm khẽ khoát tay chận lại, Tân Lâm vội vàng lấy ra một bình dương chi ngọc, từ trong đó đổ ra một viên “Bồi Nguyên Đan”. Đây là phương thuốc mà Tiêu Phàm nghĩ ra dựa theo diệu pháp của Thất Diệu Cung, do đích thân Tân Lâm luyện chế ra đan dược, có tác dụng đại bổ nguyên khí.

Mấy ngày nay, lúc Tiêu Phàm tĩnh dưỡng ở Chỉ Thủy Quan, mỗi ngày đều ăn ba viên, nên Tân Lâm vẫn luôn mang theo bên người.

Văn Tư Viễn vội vàng nhận lấy, đưa cho sư phụ nuốt vào.

Văn Thiên ngồi xếp bằng thổ nạp vận khí, ước chừng khoảng thời gian một chén trà, sắc mặt vốn tái nhợt dần dần ửng đỏ, thở một hơi thật dài, ngồi thẳng người nói:

– Sư đệ, Bồi Nguyên Đan này là do chính tay đệ luyện chế sao? So với phương thuốc mà sư phụ truyền lại có chút khác biệt.

Tiêu Phàm vội vàng đáp:

– Đúng là phương thuốc do đệ nghĩ ra, có chút cải biến so với phương thuốc cũ.

– Ha ha, việc sửa đổi này rất có đạo lý, so với phương thuốc cũ có hiệu quả cao hơn.

Tiêu Phàm nói:

– Sư huynh, toa thuốc này đã được ghi chép vào “Thuật Tàng”, bây giờ đệ lập tức viết cho huynh.

Đây cũng là điểm khác biệt của truyền thừa Vô Cực Môn, mỗi một vị đệ tử kiệt xuất chỉ cần sáng chế ra cái mới đều sẽ ghi chép lại vào Vô Cực Thuật Tàng để những đệ tử khác tham khảo nghiên cứu. Không giống những môn phái khác luôn tự coi trọng mình, mỗi vị sư phụ dạy đồ đệ đều giấu nghề, càng về sau thì truyền thừa càng không được hoàn chỉnh, cuối cùng chỉ có thể xuống dốc, dần dần biến mất ở hậu thế.

Văn nhị thái gia cũng không chối từ, gật đầu nói:

– Tốt, đợi sau khi đệ viết phương thuốc cho ta, ta sẽ chiếu theo đơn thuốc mà luyện chế.

Tân Lâm nhịn không được hỏi:

– Lão gia tử, kết quả thôi diễn thế nào?

Cô là đệ tử của Thất Diệu Cung nhưng lại không thể theo Tiêu Phàm gọi Văn nhị thái gia là “Sư huynh”.

Thần sắc của Văn nhị thái gia tức khắc ngưng trọng, khẽ lắc đầu, cặp mày tuyết trắng nhíu chặt, chần chừ nửa buổi mới nói:

– Rất loạn, vô cùng loạn… Rất nhiều chỗ nhỏ nhặt, tự mâu thuẩn, rất mơ hồ không thể giải thích được.

Vừa nói vừa xem xét tướng mạo của Tiêu Phàm.

Vẻ mặt của Tiêu Phàm vẫn rất điềm tĩnh, nói:

– Xin sư huynh cứ nói thẳng cho đệ biết.

Văn nhị thái gia vẫn không vội vã trả lời, xem xét tướng mạo Tiêu Phàm một lúc lâu mới chậm rãi lên tiếng:

– Sư đệ, từ tướng mạo của đệ mà xem xét thì tuổi thọ của đệ thật ra đã kết thúc rồi.

– Hả?

Tân Lâm cùng với Văn Tư Viễn đều vô cùng kinh ngạc, trên mặt tràn đầy sự nghi ngờ.

Lời này thật sư quá mức kỳ lạ. Tiêu Phàm không phải vẫn yên ổn ngồi ở đây sao, chẳng lẽ là quỷ hồn?

Bản thân Tiêu Phàm cũng giật mình không kém.

Văn nhị thái gia lại nói thêm:

– Vừa rồi thôi diễn huyết tương cũng đã chứng thực điểm này. Theo lý thì mười ngày trước – sau khi đệ luyện chế Càn Khôn Đại Hoàn Đan thì tuổi thọ của đệ cũng đã tận, lực trời phạt đã phủ xuống từ lâu. Sở dĩ đệ có thể kiên trì nổi có ba nguyên nhân.

– Hy vọng được nghe kỹ càng.

Tân Lâm và Văn Tư Viễn càng dựng tai lên nghe.

Bọn họ thật sự chưa bao giờ nghe thấy “Chuyện lạ” như vậy. Nếu như lời như vậy không phải từ chính miệng Văn Thiên nói ra thì chỉ sợ Tân Lâm đã sớm quát mắng rồi, chửi hắn nói bậy nói bạ rồi.

– Nguyên nhân thứ nhất chính là do ân đức mà tổ tông đã tích từ trước đến nay, âm đức của tổ tông đệ mênh mông cuồn cuộn. Phong thủy của phần mộ tổ tiên cũng rất tốt có thể kéo dài tính mạng cho đệ. Nguyên nhân thứ hai chính là vì đệ chuyên làm việc thiên tích âm đức. Môn quy hàng đầu của Vô Cực Môn chúng ta chính là làm việc thiện tích đức. Tướng sĩ thuật sư rất dễ tiết lộ thiên cơ, trong ngũ khuyết tam tệ đã phạm điều thứ nhất, chỉ có thể làm việc thiện mới có thể hóa giải. Lấy người khác ứng kiếp, tìm kẻ chết thay, chỉ có điều dùng thủ đoạn bàng môn tả đạo như vậy thì cuối cùng cũng sẽ có một ngày bản thân mình sẽ bị phản hệ gấp bội. Thiên đạo tuần hoàn, trước giờ đều khó chịu được báo ứng. Mấy năm nay, sư đệ làm không ít việc thiện, tích rất nhiều công đức. Về phần nguyên nhân thứ ba thì ta có chút khó hiểu….

Nói đến chỗ này, Văn Thiên đưa tay vuốt vuốt chòm râu bạc trắng, hai hàng lông mày nhướng cao, tựa hồ khó có thể phân giải được.

– Lão gia tử, người mai nói đi….

Tân Lâm không nhịn được, liên tục thúc giục.

Tính tình của cô vốn cực kỳ lãnh đạm, nhưng việc này quan hệ đến sinh tử của Tiêu Phàm, dù thế nào đi nữa cũng phải cẩn thận.

Văn nhị thái gia nói tiếp:

– Trong huyết tương của đệ có ẩn chứa một cổ hung sát khí cực kỳ hung ác. Theo lý đây chính là lực trời phạt, chỉ có tác dụng đốc thúc đến tử kỳ nhưng cổ hung sát khí này lại che chắn thọ mạch của đệ. Vì sao lại như thế thì ta thật sự không thể lý giải được…

Tiêu Phàm thản nhiên nói:

– Sư huynh, lực trời phạt thúc đẩy tuổi thọ người, đây cũng có thể là một lý do. Nghiêm Kim Sơn tự tiện sửa đổi phần mộ tổ tiên Tiêu Gia, trời phạt khiến hắn muốn sống không được muốn chết không xong, nhất định phải chịu đủ sáu mươi ngày đau khổ.

– Chẳng lẽ…

Tân Lâm vừa nghĩ tới tình trạng bi thảm của Nghiêm Kim Sơn nhịn không được mà giật mình một cái, mặt mày biến sắc.

Chẳng lẽ hung sát khí này bảo vệ thọ mạch của Tiêu Phàm là vì muốn cậu phải chịu đựng loại đau khổ muốn sống không được muốn chết không xong này?

Văn nhị thái gia khẽ gật đầu, thở dài nói:

– Sư đệ, chỉ sợ đó chính là dạng trời phạt. Đệ vốn là thiên tử chi mệnh, ẩn tôn chi tương, vô miệng chi vương, giàu sang đắc thọ. Hiện tại chỉ sợ là trời phạt không đơn giản thọ tận chết đi đơn giản như vậy. Thế gian hồng trần này có đủ loại dằn vặn đau khổ, e rằng đệ phải nhận lấy thôi.

– Sư đệ, Hồng Trần đại kiếp…..

Văn Thiên thở dài một tiếng, thì thào nói.

Là đại đệ tử của Vô Cực Môn đời thứ sáu mươi bốn nên Văn Thiên hiểu rõ “Hồng Trần Tướng”, ông nói ra bốn chữ “Hồng Trần đại kiếp” lại phá lệ vô cùng nặng nề. Có lẽ chỉ có ông mới có năng lực hiểu rõ tường tận rốt cuộc “Hồng Trần đại kiếp” này là phải trải qua bao nhiêu đau khổ.

Tân Lâm hỏi:

– Hồng Trần đại kiếp này so với đoạt tuổi thọ của người còn lợi hại hơn sao?

– Không thể so sánh, không thể nào so sánh được!

Văn Thiên liên tục lắc đầu, nói.

– Nhưng mà xin lão gia tử thứ lỗi cho ta nói thẳng, chỉ cần người còn sống thì nhất định sẽ có hy vọng.

Trên gương mặt sáng sủa của Tân Lâm thoáng xuất hiện một sự quật cường không gì sánh được.

Văn Thiên nhìn cô một cái, sau đó lại lắc đầu nói tiếp:

– Tân cô nương, đây mới chính là chỗ đáng sợ của Hồng Trần đại kiếp, lúc nào cũng sẽ cho người ta thấy được hy vọng nhưng khi cô bỏ ra mười phần nổ lực lại phát hiện hy vọng ban đầu đột nhiên tan vỡ, lại phải trải qua đau khổ dằn vặt, cứ như vậy mà xoay vòng. Nói ví dụ như một bệnh nhân bị bệnh ung thư, rõ ràng là bệnh nan y nhưng sẽ không lập tức chết ngay, dường như chỉ cần điều trị thì sẽ có hy vọng khỏi hẳn. Vì vậy sau đó họ sẽ tiến hành xạ trị, chữa trị bằng hóa chất, tách máu huyết các loại, người bệnh phải chịu đựng nhiều đau khổ nhưng bệnh tình càng ngày càng chuyển biến xấu hơn. Loại giày vò không dứt này so với chết càng đáng sợ hơn. Mà cuối cùng vẫn không tránh khỏi cái chết.

– Chẳng lẽ không có phương pháp hóa giải sao?

Trên gương mặt xinh đẹp của Tân trở nên trắng bệch, khẽ cắn cắn môi, nhỏ giọng hỏi.

– Có!

Lão gia tử khẳng định một câu.

Tân Lâm tức khắc trở nên mừng rỡ.

Văn Tư Viễn cũng dựng tai nghe.

– Bất kể là kiếp số hồng trần gì đều có phương pháp hóa giải, nhưng mà sau này đệ phải đối mặt với rất nhiều Hồng Trần Kiếp, nhất là việc hóa giải từng cái lại vô cùng gian nan.

– Xin lão gia tử chỉ điểm.

– Cụ thể thế nào thì ta cũng không rõ. Nếu như có ngũ sư đệ ở chỗ này thì tốt rồi. Trong “Vô Cực Cửu Tương Thiên”, thứ đệ ấy tinh thông chính là Kiếp Khổ Tương. Trong hàng ngũ sư huynh đệ đồng môn, đệ ấy chính là người tinh thông kiếp khổ của con người nhất. Đáng tiếc là ngũ sư đệ đã sớm rời khỏi sư môn từ hai mươi năm trước, từ đó đến nay chúng ta cũng chưa từng gặp lại, cũng chưa từng liên lạc qua, không biết là hiện tại đệ ấy đang ở nơi nào?

Văn Thiên lại thở dài, liên tục lắc đầu, không biết là thương xót hay là thất vọng.

– Lão gia tử à, trong huyết tương, ngài đã thấy cái gì thì cứ nói cái ấy đi. Dù sao thì trong lòng nắm chắc một chút cũng tốt.

– Được. Trước tiên nói về số tuổi thọ, tuổi thọ của tiểu sư đệ bây giờ đều là “Trộm” được từ ân đức của tổ tông, cũng không biết đến bao giờ sẽ hao tổn hết. Kết quả suy tính của ta tương đối mơ hồ nhưng nhiều nhất cũng là ba năm rưỡi. Về phần luồng hung sát khí ấy có thể bảo vệ thọ mạch đến khi nào lại càng khó dự đoán được, vả lại sẽ càng ngày càng suy yếu. Tiểu sư đệ tu luyện Hạo Nhiên Chính Khí đến đại thành, vốn có thể nói là bách bệnh bất xâm, nhưng bây giờ chân nguyên trong cơ thể đã cạn kiệt, cảnh giới đã mất đi, đủ loại ốm đau sẽ kéo tới, kẻ địch cũng có thể tạo thành thương tổn không tưởng. Hơn nữa về phương diện tình yêu nam nữ, tiểu sư đệ vốn có thể có hôn nhân mỹ mãn, cùng Tân cô nương chính là một đôi trời đất tác thành. Nhưng dưới Hồng Trần đại kiếp, chỉ sợ rằng hai người sẽ phải gặp nhiều gian nan trắc trở.

Gương mặt xinh đẹp của Tân Lâm tức khắc ửng đỏ, cắn chặt môi dưới, nghiêng đầu sang chỗ khác.

Cô và Tiêu Phàm là tình cảm đến từ hai phía, nhưng hai bên đều chôn sâu ở trong lòng, đột nhiên lại bị Văn nhị thái gia vạch trần như vậy. Dù sao Tân Lâm cũng là một cô gái chưa lập gia đình, bất ngờ không kịp đề phòng, không tránh khỏi việc thẹn thùng.

– Sư đệ, ta nghĩ cách phá giải chân chính chỉ có một cách, đó chính là trực tiếp vượt qua từng kiếp nạn, cõi thế gian hồng trần này, chỉ sợ là đệ phải trải qua một lần. Nếu như có thể vượt qua khỏi Hồng Trần Kiếp thì có thể nghĩ biện pháp tu đến Thiên Nhân Cảnh một lần nữa, có lẽ hiện tại có thể phá giải được thiên khiển cùng với Hồng Trần đại kiếp.

Văn Thiên quan sát Tiêu Phàm, trịnh trọng nói.

Tiêu Phàm khẽ cười một tiếng, nói:

– Sư huynh, thiên hạ vạn vật đều tính đến duyên phận, nhưng việc nghịch thiên cải mệnh cũng không phải hoàn toàn không làm được. Đối mặt với chuyện này cứ thản nhiên đối mặt với nó là được. Lâm nhi nói đúng, chỉ cần người còn sống thì còn có hy vọng. Sư huynh à, ta còn có một chuyện muốn nhờ huynh.

– Đệ cứ nói!

– Đoạn thời gian kế tiếp, đệ có thể phải tìm một nơi thanh tĩnh từ từ dưỡng thương, lâu thì nửa năm, chậm thì ba tháng. Trong khoảng thời gian này, đệ muốn mời huynh trấn giữ thủ đô. Dù sao thì cũng phải tìm ra đối thủ kia là ai mới có thể yên lòng.

– Ta cũng có ý nghĩ này, Sư đệ rời khỏi thủ đô lúc này sẽ khiến cho người khác hoài nghi. Ta phải đến thủ đô ở một thời gian, ngược lại ta cũng muốn nhìn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào lại dám ra tay với Vô Cực Môn chúng ta!

Văn nhị thái gia mỉm cười, nói.

Tuy rằng giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng lại mang theo ngạo khí ngất trời.

Văn nhị thái gia ở Hoàng Hải thật sự chưa từng sợ qua người nào

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.