Đại Hào Môn

Chương 96: Giải độc



Sau đó Tiêu Phàm nói tiếp:

– Đan Cát thượng sư à! Như vầy đi, nếu như tôi cũng có dính dáng trong chuyện này vậy thì tôi sẽ đi tìm Gia Cát Thâu Vương đem kinh văn quyển thượng về.

Đan Tăng Đa Cát lắc đầu nói:

– Tiêu tiên sinh, tôi xin nhận hảo ý của tiên sinh, nhưng đây là chuyện của chúng tôi, không cần Tiêu tiên sinh phải hao tâm tổn trí. Tôi sẽ tìm Gia Cát Ánh Huy, hắn cũng thiếu tôi một câu trả lời.

Bất kể lời Tiêu Phàm nói là thật hay giả thì ít nhất dưới tình thế hôm nay, Đan Tăng Đa Cát cũng không thể tiếp tục dây dưa nữa. Rõ ràng đối phương đã hạ thủ lưu tình, bằng không thì xem như mình có thể chạy thoát thì ba vị sư đệ của mình cũng không thể thoát được.

Thực tế phải nói với việcTiêu Phàm đồng ý đi tìm Gia Cát Ánh Huy lấy kinh văn thì trong lòng Đan Tăng Đa Cát cũng không phải hoàn toàn không động tâm. Dù sao thì bản thân hắn đích thân đi làm cũng không dễ dàng như vậy, cái tên Gia Cát Ánh Huy đó xảo quyệt như hồ ly, muốn tìm được tung tích của tên tiểu tặc đó cũng không phải là một chuyện đơn giản. Nhưng nếu Tiêu Phàm đi làm thì không giống nhau, cậu ta là con cháu dòng chính của Tiêu gia, mặc dù Đan Tăng Đa Cát không quá hiểu biết về những thế lực đại hào môn kia, nhưng hắn cũng biết nếu Tiêu Phàm muốn tìm Gia Cát Ánh Huy tuyệt đối thuận lợi hơn hắn nhiều lắm.

Tiêu lão gia có thể vận dụng mạng lưới cơ quan quốc gia.Tuy nhiên cuối cùng Đan Tăng Đa Cát lại không dám nhận lời, bởi vì đây là một món nợ ân tình rất lớn, hắn sợ bản thân mình không trả nổi. Thoạt nhìn Tiêu Phàm không phải là người khắt khe, nhưng thân trong giang hồ, Đan Tăng Đa Cát không thể không hành động không đầu óc như thế được.

Tục ngữ có câu: “Tri nhân tri diện bất tri tâm”. Một khi hắn nhận ân huệ của Tiêu Phàm, ngộ nhỡ Tiêu Phàm đưa ra một yêu cầu nào đó vượt quá phạm vi năng lực của bản thân thì hắn đáp ứng cũng không được mà không đáp ứng cũng không xong.

Thấy Đan Tăng Đa Cát từ chối yêu cầu của mình thì Tiêu Phàm cũng không miễn cưỡng, chỉ mỉm cười gật đầu.

Ánh mắt Đan Tăng Đa Cát rơi trên người Yến Tây Lâu. Yến Tây Lâu vẫn im lặng đứng ở nơi đó, vẻ mặt đần độn. Thân hình gầy còm đứng trong gió núi có vẻ đơn bạc. Cho dù bất cứ ai cũng không ngờ rằng mấy phút trước đây, tên đần ấy chỉ dùng một cây trúc, một đôi tay yếu ớt đã có thể đem hai đại cao thủ Mật Tông Hoàng Giáo đánh đến mức thua không còn manh giáp.

Đan Tăng Đa Cát chắp tay, cúi đầu hành lễ, nói:

– Xin hỏi cao tính đại danh của vị tiên sinh này là gì?

Yến Tây Lâu đờ đẫn nhìn hắn, không nói tiếng nào.

Tiêu Phàm thở dài, nói:

– Đa Cát thượng sư, thân thể Yến đại ca có chút bệnh, đầu óc không hoàn toàn tỉnh táo. Hắn đã mười năm chưa mở miệng nói chuyện với bất cứ người nào. Xin thượng sư thứ lỗi.

– Cái gì?

Mặc dù Đan Tăng Đa Cát hiểu biết rộng rãi, tính tình cứng cỏi như bàn thạch, nhưng nghe xong lời này cũng không nhịn được mà kinh ngạc nói không nên lời.

Yến Tây Lâu thật sự là một người mang bệnh điên sao? Hắn còn tưởng rằng Yến Tây Lâu chỉ giả vờ mà thôi.

Tiêu Phàm nói:

– Yến đại ca trúng một loại độc chướng kỳ quái.

– Độc chướng? Điều này thật sự kỳ lạ….. Vậy thì vị Yến đại ca này có phải là truyền nhân của Ngũ Lôi Chưởng hay không? Ngũ Lôi Chưởng đã biến mất trên giang hồ nhiều năm, tất cả mọi người đều cho rằng nó đã sớm thất truyền.

Đan Tăng Đa Cát nghi ngờ hỏi.

Yến Tây Lâu ra tay như sấm sét, mang theo xu thế không thể đỡ, so sánh với tuyệt học Ngũ Lôi Thần Chưởng của Miêu Cương cực kỳ giống nhau.

Tiêu Phàm nói:

– Việc này có lẽ chỉ có mình Yến đại ca biết, tuy nhiên chiêu thức của Yến đại ca thật sự rất giống với Ngũ Lôi Chưởng.

Đan Tăng Đa Cát gật đầu, không hỏi tiếp nữa. Sau đó hắn chắp tay thi lễ với Tiêu Phàm một cái rồi xoay người đi về phía Đan Châu và Kiệt Bố. Cổ tay Kampot trúng kiếm chỉ là thương thế ngoài da, Tân Lâm đã hạ thủ lưu tình, nhưng Đan Châu và Kiệt Bố lại dùng đại thủ ấn của Mật Tông cúng đối cứng so chiêu với Yến Tây Lâu. Mà Ngũ Lôi Chưởng nội ngoại kiêm tu vô cùng uy mãnh, khi hai người này trúng chưởng đã bị thương rất nặng. Tuy họ vùng vẫy muốn đứng lên nhưng sắc mặt lại tái nhợt, môi khép chặc, hiển nhiên chỉ là miễn cưỡng chống đỡ mà thôi, sợ rằng há miệng thì sẽ phun máu tươi ra ngoài.

Ngay sau đó bốn huynh đệ bọn họ nâng đỡ nhau, dần dần đi xa. Ngay cả ba thanh chiết đao cũng không cần.

– Đầu óc ngu si tứ chi phát triển.

Nhìn theo mấy bóng lưng tập tễnh đi xa, Tân Lâm nhỏ giọng lầm bầm mấy câu.

– Kinh văn do chính tay Tông Khách Ba Đại sư viết đối với bọn hắn có một ý nghĩa phi phàm…. Đáng tiếc là ta không xem được quyển kinh văn hạ.

Tân Lâm nhíu mày, hỏi:

– Quyển kinh văn hạ? Nó rất quan trọng sao?

Tiêu Phàm khẽ cười, nói:

– Anh cũng không biết nó có quan trọng hay không nhưng mà anh có một dự cảm rằng quyển kinh văn hạ đó so sánh với quyển thượng càng quan trọng hơn. Gia Cát Ánh Huy trộm kinh văn thuần túy chỉ là ngứa tay muốn tìm chút việc để làm, nếu như hắn trộm quyển kinh văn hạ thì có thể nhìn ra chút manh mối.

– Lại để hắn trộm được rồi sao?

Tiêu Phàm phá lên cười, lắc đầu nói:

– Đây không phải là việc tốt. Nếu thật như vậy thì sợ rằng kết oán quá sâu, đoán chừng Đan Tăng Đa Cát sẽ liều mạng với chúng ta, sẽ là loại tình huống không chết không thôi.

Sau khi nhìn thấy bốn tên hung thần ác sát cầm lưỡi đao sắc bén đã đi xa thì Yến Đông Lâu và cửu thẩm rốt cuộc cũng phục hồi lại tinh thần, không đợi được mà nhào qua bắt lấy cánh tay của Yến Tây Lâu, lắc liên tục.

– Anh à! Anh đã khỏe rồi đúng không? Anh nói chuyện đi, có phải anh đã khỏe rồi…….

Yến Đông Lâu kích động kêu gào, nước mặt tràn bờ mi.

Thực tế mà nói, tính tình Yến Đông Lâu có chút yếu đuối, tình cảm tương đối phong phú.

Mặc cho bọn họ lung lay thăm dò thế nào thì Yến Tây Lâu cũng không nói một lời, trong mắt thoáng xuất hiện vẻ bi thương.

Một tay Cửu Thẩm cầm tay con trai, một tay không ngừng lau nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời. Ở trong mắt Cửu thẩm, hình ảnh Yến Tây Lâu vừa xuất thủ uy mãnh cũng không phải điều quan trọng, mà quan trọng chính là có phải con trai của bà đã khỏe lại hay không mà thôi.

Nhưng tình huống hiện tại chứng tỏ, Yến Tây Lâu thực sự chưa khỏi bệnh.

Tiêu Phàm đi tới, vỗ vai Yến Đông Lâu, nói:

– Đông Lâu à! Yến đại ca sẽ khá lên thôi, tuy nhiên cần phải có một ít thời gian.

– Nhưng Tiêu tiên sinh à! Còn cần bao lâu nữa? Tôi thực sự mong muốn ngày mai anh tôi sẽ khỏe lại, như thế khôgn được sao….

Yến Đông Lâu chùi nước mắt nói.

Tiêu Phàm trầm ngâm nói:

– Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhanh thì bốn tháng chậm thì nửa năm sẽ biết kết quả.

– Thật sao? Mấy tháng nữa anh tôi sẽ khỏe lại à?

Yến Đông Lâu vừa mừng vừa sợ, kêu lên.

– Ừ.

Tiêu Phàm gật đầu.

Thật ra cậu nói ngoài ý muốn không phải chỉ Yến Tây Lâu mà chính là sức khỏe của hắn. Độc chướng của Yến Tây Lâu rất phức tạp, chỉ dựa vào vài vị thuốc đơn giản không thể trị dứt, còn phải nhờ Tiêu Phàm đích thân xuất thủ, lấy Hạo Nhiên Chính Khí giúp hắn bức độc chướng ra ngoài cơ thể.

Điểm mấu chốt chính là xem tốc độ khôi phục của Tiêu Phàm nhanh chậm thế nào. Ít nhất trước mắt cậu còn không dám xuất thủ. Ngộ nhỡ không đủ lực thì không chỉ không giúp được Yến Tây Lâu mà còn sẽ ảnh hưởng đến bản thân cậu.

Trong khoảng thời gian này không thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn ảnh hưởng đến tốc độ tu luyện của Tiêu Phàm.

– Cửu Thẩm à! Làm phiền thẩm nấu cơm, tôi thực sự có chút đói bụng.

Cửu thẩm lau nước mắt, mỉm cười xin lỗi nói:

– Vâng, tôi sẽ lập tức nấu ngay….

Cửu thẩm lau khô nước mắt, lưu luyến buông cánh tay của Yến Tây Lâu ra.

– Còn nữa, nếu như Đặng đại ca tới thì thẩm đừng đem chuyện hôm nay nói cho anh ấy biết, tránh để anh ấy lo lắng.

– Vâng, tôi đã biết rồi.

Yến Đông Lâu gật đầu đáp ứng.

Tân Lâm đã nhặt ba thanh chiết đao lên, chìa tay vuốt lưỡi đao sắc bén, vừa cười vừa nói:

– Cây đao này rất bén, dùng để thái thịt rất tốt.

Tiêu Phàm mỉm cười nói:

– Chiết đao vốn dùng để thái thịt, thịt tươi thịt chín đều thái rất tốt. Giữ lại đi, có thể dùng nó để thái thịt thái rau.

Không biết nếu như đám người Kampot và Đan Châu nghe được đoạn đối thoại lần này thì trong đầu bọn hắn sẽ có cảm tưởng gì? Đoán chừng sẽ không hề vui sướng.

Giữa trưa, Cửu thẩm đã nấu một nổi thịt kho tàu lớn, mọi người vây quanh bàn gỗ, ăn vô cùng vui vẻ.

Đông đi xuân tới, thời gian thấm thoát trôi qua.

Rất nhanh mùa xuân ấm áp đã đến, trong sơn cốc nở đầy các loại hoa dại vô cùng rực rỡ. Mỗi ngày Tân Lâm đều hái một bó lớn trở về, căn phỏng nhỏ của cô và Tiêu Phàm đã được cô trang trí tràn đầy không khí mùa xuân.

Bất tri bất giác, bọn họ đã ở nơi thế ngoại đào nguyên này nửa năm rồi, ngay cả tết âm lịch cũng trôi qua ở nơi này. Trong thời gian nửa năm này, từ khi Đan Tăng Đa Cát rời khỏi, ngược lại cũng không có ai đến quấy rầy nữa cả. Thương thế của Tiêu Phàm đã khôi phục không tệ, đủ loại “Bất trắc” mà Tân Lâm vẫn luôn đề phòng vẫn không hề xảy ra. Xem ra trời phạt cũng bởi vì người khác người mà cuộc sống Tiêu Phàm đã trôi qua một cách bình yên.

Chỉ có trong lòng Tiêu Phàm biết rõ Thiên khiển chi phạt tuyệt đối không thể né tránh một cách nhẹ nhàng như vậy được. “Hồng Trần đại kiếp” mà Văn nhị thái gia nói đến vẫn chưa chân chính bắt đầu, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ giáng xuống.

Không thể tránh khỏi kiếp số này, nhất định phải đối mặt.

Tết âm lịch qua đi không bao lâu thì Tiêu Phàm bắt đầu thử dùng Hạo Nhiên Chính Khí trừ độc cho Yến Tây Lâu. Độc chướng này không hề bình thường, nếu không phải Yến Tây Lâu tu luyện Ngũ Lôi Chưởng nội công thâm hậu mà đổi thành người khác thì đã sớm đánh mất tính mạng từ lâu rồi, làm sao có thể chống đỡ đến bây giờ chứ? Tuy nhiên Yến Tây cũng chỉ có thể miễn cưỡng đem độc chướng đè ép ở trong người, không để nó độc phát, muốn trừ bỏ nó cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Dù là người học võ nhưng nếu tu luyện nội công kém xa Yến Tây Lâu thì cũng khó có thể trợ giúp được hắn.

Hạo Nhiên Chính Khí là khắc tinh của mọi loại độc, hiệu quả nhanh chóng. Chỉ hơn một tháng ngắn ngủi mà tình hình của Yến Tây Lâu càng chuyển biến tốt đẹp, vẻ đần độn trên mặt dần dần thay đổi, ánh mắt ngày càng trong suốt, cũng có thể gánh vác công việc thường ngày, ngoại trừ không nói lời nào như cũ thì nhìn qua hắn hoàn toàn không khác người bình thường.

Trong mắt trong lòng Yến Đông Lâu tràn đầy sự vui sướng.

Ngày hôm nay, Đặng Thông Thiên chọn một mớ đồ dùng hàng ngày sãi bước đi vào sơn cốc, mang theo không ít rượu thịt, cười ha hả nói:

– Tiêu tiên sinh, tình huống của Tây Lâu càng ngày càng tồ, không bao lâu nữa sẽ hoàn toàn bình phục, tất cả đều nhờ ơn Tiêu tiên sinh. Đợi sau khi Cửu thẩm làm vài món thì chúng ta uống một chầu ăn mừng.

Không chỉ bệnh tình của Yến Tây Lâu chuyển biến tốt đẹp mà bản thân Đặng Thông Thiên cũng đạt được chỗ tốt. Trong khoảng thời gian hơn nửa năm này, thỉnh thoảng hắn cũng thỉnh giáo Tiêu Phàm phương pháp dẫn khí, dần dần đem Dương khí trong cơ thể dẫn dắt đến đan điền, chẳng những thân thể được chỗ tốt lớn mà ngay cả tu luyện Hồng Sa Chưởng cũng làm chơi ăn thật. Cộng thêm nội ngoại kiêm tu, võ thuật lại được nâng cao một bước nữa.Tiêu Phàm mỉm cười nói:

– Được, tôi cũng có chuyện muốn thương lượng với Đặng đại ca, chờ một chút phải hàn huyên một trận mới được.

Đặng Thông Thiên nhất thời cả kinh, dùng ánh mắt nghi ngờ đánh giá Tiêu Phàm, nói:

– Tiêu tiên sinh, có phải ngài chuẩn bị rời đi?

Hơn nữa năm sinh hoạt cùng nhau, Đặng Thông Thiên đã sớm xem Tiêu Phàm là bằng hữu tốt nhất, tận mắt thấy thân thể Tiêu Phàm càng ngày càng khôi phục thì chuyện từ biệt là sớm hay muộn mà thôi, trong lòng hắn rất không muốn….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.