Lúc đi đến bên cạnh hắn, Thịnh Bảo Hoa lại do dự một chút, cúi đầu nhìn cổ tay mình vừa bị hắn bóp mạnh tới tím bầm, vì sự an toàn, nàng xoay người nhặt một cành cây khô, thử chọc chọc vào vai hắn thăm dò, nghe thấy một tiếng kêu đau đớn. Thịnh Bảo Hoa ném cành khô trên tay xuống, cảm thấy tình hình trước mặt có chút quen mắt, cố gắng nhớ lại, dường như là giống với lần trước ở trong núi tóm được một con chồn trắng nhỏ bị trúng bẫy, sau đó nàng giúp con chồn đó trị thương, cũng rất giống hiện tại nha, chỉ là có điểm khác khiến người ta bực mình, đó là nàng chỉ sơ sẩy một chút, con chồn đó đã há mồm cắn người. Thật cẩn thận tháo thắt lưng của hắn, dùng sức trói nghiến hai tay của hắn lại sau lưng, Thịnh Bảo Hoa lúc này mới cảm thấy có cảm giác an toàn. Vừa lòng gật đầu, lột sạch xiêm y của hắn, chỉ còn lại một cái quần cộc, có chút kinh ngạc khi chứng kiến những vết thương lớn lớn nhỏ nhỏ đan chằng chịt khắp người hắn. Từ lúc Thịnh Bảo Hoa trói chặt hai tay hắn lại, nam tử kia giống như đã mất tri giác, ngửa đầu vô lực tựa vào thân cây, dường như đã rất lâu rồi hắn không nhìn tới ánh mặt trời, da thịt tái nhợt dị thường, hơn nữa thập phần nhỏ gầy, nhìn qua có vẻ rất yếu ớt. “Khụ khụ…” Thịnh Bảo Hoa vừa chuẩn bị xử lý miệng vết thương cho hắn, hắn liền tỉnh, kịch liệt ho khan một trận, tựa hồ bị thương ở phổi. “Đừng lộn xộn, ngươi bị thương rất nặng nha, ta không có ác ý.” Thịnh Bảo Hoa chớp chớp cặp mắt đen lúng liếng, lộ ra một nụ cười mười phần thân thiện, ỷ vào hai tay của hắn bị trói không thể cử động, chìa móng vuốt nhẹ nhàng xoa đầu hắn để giúp hắn yên lòng. Đối với con chồn trắng nhỏ kia, nàng cũng làm như thế. Nam tử kia thấy hai tay mình bị trói, ánh mắt nặng nề nhìn nàng, mím môi không động đậy. “Oa, như vậy thực ngoan. Miệng vết thương của ngươi cần phải rửa sạch, có hơi đau chút, cố chịu đựng nha.” Thịnh Bảo Hoa lần thứ hai xoa đầu hắn, tóc của hắn rất dài, búi tóc đã lòa xòa, ướt sũng. Thấy hắn không tỏ vẻ phản đối, Thịnh Bảo Hoa coi như hắn ngầm đồng ý, nhẹ chân nhẹ tay giúp hắn rửa sạch miệng vết thương, thủ pháp của nàng thuần thục ngoài ý muốn. Nhìn thấy những vết thương rách da rách thịt như vậy, Thịnh Bảo Hoa cũng cảm thấy đau thay cho hắn, nhưng người nọ ngay cả kêu cũng không có kêu một tiếng. “Nếu đau có thể kêu, ta cũng sẽ không cười ngươi, ta ngay cả cứa vào tay một cái cũng khóc nhè a.” Thịnh Bảo Hoa vừa thật cẩn thận giúp hắn rửa sạch miệng vết thương, vừa an ủi. Người nọ vẫn trầm mặc, chỉ thỉnh thoảng phát ra một hai tiếng ho chứng tỏ hắn còn sống. Đổ lọ Thanh Lộ hoàn lần trước đã đưa Mộ Dung Vân Thiên ăn ra, còn lại không nhiều lắm, nam tử này toàn thân trên dưới bị thương rất nhiều chỗ, chỉ sợ không đủ dùng. Thịnh Bảo Hoa nghĩ nghĩ, tất cả đều nghiền nát ra, cẩn thận bôi lên vết thương, lại xé làn váy giúp hắn băng bó cho tốt. Có vết thương ở vị trí rất là xấu hổ, Thịnh Bảo Hoa cũng chẳng buồn quan tâm, rất tự nhiên rắc thuốc trị thương cho hắn, lúc đụng tới đùi hắn, hắn hơi giật lại một chút, Thịnh Bảo Hoa một phen đè lại, “Đừng có lộn xộn, nếu không ta sẽ không thương hương tiếc ngọc đâu đấy.” Thương hương tiếc ngọc… Là như vậy sao? Khóe miệng nam tử kia tựa hồ hơi run rẩy một chút, lại ho một tiếng. Xử lý xong ngoại thương, vẻ mặt Thịnh Bảo Hoa vẫn không thoải mái, xem thần sắc hắn, ngoại thương nhìn có vẻ dọa người, nhưng lại không phải trí mạng, quan trọng là hắn chẳng những trúng độc, còn bị nội thương cực nghiêm trọng. “Ngươi rốt cuộc có bao nhiêu kẻ thù, lại có thể khiến ngươi bị thương như vậy?” Thịnh Bảo Hoa lắc đầu thở dài, cảm khái thay cho kẻ cũng lưu lạc giống mình. Sắc mặt nam tử kia trầm xuống, lại muốn giãy dụa. Ý thức được chuyện mình đang kích thích hắn, Thịnh Bảo Hoa vội im miệng, lại đe dọa, “Ai nha ngươi không nên cử động, ta thật vất vả mới băng bó tốt cho ngươi, cũng đã hết thuốc rồi, nếu miệng vết thương tiếp tục vỡ ra, ta mặc kệ ngươi!” Nam tử kia quả nhiên bất động. Thịnh Bảo Hoa gật gật đầu, coi như thức thời. “Ai, ngươi ngồi đây, có đống lửa nên sẽ không có dã thú tới gần ngươi, ta không có thuốc, đi xem trong rừng có cái gì… có thể dùng làm thảo dược được không.” Thịnh Bảo Hoa nhìn hắn nói. Hắn buông mi mắt, không nói một lời. Thịnh Bảo Hoa cũng không trông cậy hắn có thể mở miệng, nói không chừng chính là một kẻ câm a. Nàng thay hắn phủ thêm áo choàng lên người, chính mình thì đi vào rừng. Thịnh Bảo Hoa vừa đi, nam tử kia liền cử động, giãy dụa một chút, kéo đứt đai lưng cột ở tay, dựa vào thân cây cố sức đứng lên, chỉ mới đi một bước nhỏ, lại vô lực ngã ngồi xuống đất, mặt xám mày tro. Không đủ sức tiếp tục đứng lên, hắn chỉ có thể im lặng ngồi dưới đất, tinh tế cân nhắc lại, cô gái kia là ai? Vì sao lại trôi giữa sông? Rõ ràng thoạt nhìn giống như đã chết rồi, vì sao vừa lên bờ lại giống như không có chuyện gì? Lúc trước hắn chính là cố gắng kiếm một cái gì đó để bám vào, mà nàng vừa vặn làm người gỗ di động. Nghĩ một chút, hắn ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía rừng cây, bạc môi hơi mỏng nhếch lên một nụ cười nhạt, nụ cười kia đầy vẻ trào phúng. Giúp hắn tìm thuốc? Tám phần là đã tự đi tìm đường sống cho chính bản thân mình rồi, ở cái nơi như thế này, ngay cả chiếu cố bản thân mình cũng là vấn đề lớn, làm sao có thể chiếu cố thứ phế vật nửa chết nửa sống như hắn? Ngay cả người hắn tin tưởng nhất cũng có thể phản bội hắn, thế gian này còn có thứ gì có thể tin tưởng được đây? Hắn không tin bất luận kẻ nào, chỉ tin chính bản thân mình. Sao có thể vô thanh vô tức cứ như vậy chết ở chỗ này? Cho dù chết, hắn cũng phải kéo những kẻ phản bội hắn chết theo, nếu không sao có thể nhắm mắt được. Cắn răng cố chấp đứng lên, hắn tiện tay bẻ một cành cây làm gậy chống, chậm rãi đi lên phía trước. Trong núi này có thật nhiều thảo dược quý hiếm, khiến Thịnh Bảo Hoa hưng phấn không thôi, thắng lợi trở về, xem ra mạng tên kia không tới mức cùng đường, mấy vị thuốc này đều có thể dùng được. Sôi nổi chạy về chỗ cũ, Thịnh Bảo Hoa lặng đi một chút, hắn lại có thể biến mất? Thấy vết máu trên mặt đất, Thịnh Bảo Hoa đen mặt, nàng vừa nhai nát thảo dược, vừa theo dấu máu đi dọc lên phía trước, bất quá gần năm mươi bước, liền thấy tên gia hỏa kia đang dựa vào thân cây mà thở gấp, sắc mặt trắng bệch. “Ngươi muốn chết sao?” Thịnh Bảo Hoa xông lên đấm cho hắn một phát. Tên kia bản thân đã bị trọng thương, tuy rằng Thịnh Bảo Hoa dùng lực không lớn, nhưng hắn làm sao còn chịu nổi một quyền này, lập tức ngã ngửa trên mặt đất. “Ngươi muốn chết sao?” Thịnh Bảo Hoa ngồi xổm xuống nhìn hắn, trong cặp mắt tinh khiết ngây ngô thường này không còn vẻ tươi cười. “Khụ khụ khụ…” Nam tử kia té trên mặt đất ho mãnh liệt một trận. “Muốn chết để ta giúp ngươi.” Thịnh Bảo Hoa siết nắm tay, lại muốn nện thêm một quyền. Nam tử kia mím môi, khóe môi tràn ra một tia máu đen, không chịu phun ra ngoài. Thật sự là con lừa cứng đầu, Thịnh Bảo Hoa nhếch miệng, lại đấm một quyền. Hắn cuối cùng cũng không chịu được nữa, “Phốc” một tiếng phun ra một bãi máu đen. “Muốn chết sao?” Thịnh Bảo Hoa một chút cũng không có ý dừng tay, quơ quơ nắm tay nhỏ. Nam tử kia nhắm mắt lại, cuối cùng lắc lắc đầu. Hắn không thể chết được. Thịnh Bảo Hoa hừ một tiếng, cúi người đưa lưng về phía hắn, “Bò lên, ta cõng ngươi, miệng vết thương của ngươi không thể cử động nữa.” Hiện tại mới nhớ tới trên người hắn có thương tích sao, vừa rồi lúc đánh hắn sao không nhớ tới… “Đánh ngươi là vì muốn tốt cho ngươi, máu cửa ngươi là máu độc, nhổ ra mới có lợi.” Thịnh Bảo Hoa giống như biết hắn đang oán thầm điều gì, cười hì hì nói. Đương nhiên, nàng cũng không nói một phần cũng là nàng muốn trút căm phẫn. Tự nhiên bị hạ độc, lại bị áp trại tướng công mà mình mắt mù chọn lựa liên thủ ‘hủy thi’, nàng đang một bụng lửa giận không có chỗ phát tiết đây, ai bảo hắn lại chọc tới nàng, đây không phải là tự mình chuốc lấy cực khổ sao. Nếu lúc này có người của Bảo Vân sơn Phi Thiên trại ở đây, chắc chắn sẽ nói, chọc tới ai cũng được, ngàn vạn lần chớ chọc tới tiểu ma đầu Thịnh Bảo Hoa kia, nàng có trăm ngàn loại phương pháp chỉnh người, có thể ra tay chỉnh ngươi sống không bằng chết. Thịnh Bảo Hoa thực không nghĩ ra, Hồ Tử thúc thúc rõ ràng nói nam nhân đều thích những thiếu nữ ôn nhu đáng yêu, nàng khổ cực bày ra vẻ ôn nhu đáng yêu như vậy, vì sao lại… Ngực đau xót, nàng không muốn nghĩ tới nữa, quay đầu lại nhìn tên gia hỏa còn không nhúc nhích kia, lông mày lại dựng lên, “Còn chần chừ cái gì? Mau lên đây, nếu không xử lý vết thương của ngươi, chờ tới khi độc ăn vào lục phủ ngũ tạng, ngươi chỉ có chờ chết.” Nam tử kia nhìn thân hình nho nhỏ của nàng, lại nhìn lại chính mình. “Ngươi khinh thường ta?” Thịnh Bảo Hoa lông mày dựng thẳng. Nam tử kia mím môi, tựa vào lưng nàng, tay dài chân dài, giống như bao trùm toàn bộ cơ thể nàng lại, nhìn thế nào cũng cảm thấy như sắp đè sập nàng tới nơi rồi vậy. Thịnh Bảo Hoa cảm giác trên lưng trầm xuống, không khỏi nhe răng trợn mắt một phen, thoạt nhìn không được mấy lượng thịt, sao lại nặng như vậy chứ. Tuy rằng nghĩ như vậy, nàng vẫn cố gắng cõng hắn trở về, nói là cõng, kỳ thật căn bản là kéo lê. “Bớt gây phiền toái cho ta, ngồi yên ở đó có phải là tốt không!” Vừa đi, Thịnh Bảo Hoa vừa mắng, liên tiếp gặp chuyện bực mình khiến vẻ ôn nhu đáng yêu của nàng mát sạch, lộ ra bản chất dữ tợn. Nam tử kia tựa trên lưng nàng, nhìn nàng cõng hắn gian nan đi từng bước, thần sắc có chút phức tạp. Nàng lại có thể thật sự trở về tìm hắn.