Thịnh Bảo Hoa nằm mơ, mơ thấy Hồ Tử thúc thúc nhéo lỗ tai của nàng nói, người của Bảo Vân sơn Phi Thiên trại chúng ta cái gì cũng có thể ăn, chỉ không ăn thiệt thòi, còn nói nàng đã đánh mất thể diện của Bảo Vân sơn Phi Thiên trại. Tỉnh lại từ giấc mộng, đã là buổi sáng ngày hôm sau, Thịnh Bảo Hoa lười biếng nằm trên giường, ngơ ngẩn nhìn những tia nắng mặt trời theo ô cửa sổ chiếu vào phòng, sau đó lật người nhảy xuống giường, mặc quần áo, rửa mặt. Dưới lầu khách điếm, Tài Như Mệnh vừa gẩy gẩy bàn tính vàng, vừa vươn cổ nhìn ra bên ngoài. Đem tin tức của Thịnh Bảo Hoa bán cho Mê Ly Môn, hắn lời một ngàn lượng vàng, thật sự là một vụ mua bán tốt không vốn vạn lời, chỉ là hy vọng lần này Mê Ly môn nhanh tay nhanh chân một chút, ngàn vạn đừng có như lần trước. Đang nghĩ ngợi, trên lầu vang lên tiếng lẹp kẹp, hắn ngẩng đầu nhìn, liền thấy Thịnh Bảo Hoa thần thái sáng láng chạy xuống. “Sớm ~” Tài Như Mệnh phất phất tay, tươi cười rạng rỡ. “A Mệnh hôm nay tâm tình thực không tệ nha.” Thịnh Bảo Hoa vui vẻ tìm vị trí ngồi xuống. “Tất nhiên tất nhiên ~” Buôn bán lãi ngàn vàng ai không vui, huống chi là Tài Như Mệnh, vụ làm ăn này, Thịnh Bảo Hoa cũng coi như có công, Tài Như Mệnh thập phần hào phóng quay đầu gọi Lai Phúc đang đứng đón khách, “Lai Phúc, mang bánh bao ra mời Thịnh cô nương ~ “ “Vâng.” Lai Phúc lắc lắc khăn vải, chạy vào trong phòng bếp. Phân phó Lai Phúc xong, Tài Như Mệnh vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy một gương mặt phóng đại ngay trước mắt, Thịnh Bảo Hoa không biết từ lúc nào đã đi tới bên quầy, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn y. “A Mệnh, lần này ra giang hồ, ông là người tốt nhất mà ta gặp được a.” Thịnh Bảo Hoa mở lớn hai mắt, vẻ mặt cảm động. Tài Như Mệnh mỉm cười, vui vẻ nhận khích lệ. Lai Phúc đang bưng bánh bao cùng Vượng Tài đứng một bên liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy thực xấu hổ vì chưởng quầy vô sỉ nhà mình, mà Thịnh cô nương… Cô thật sự là điển hình của những kẻ bị bán còn giúp người ta đếm tiền. Hoàn toàn không cảm nhận suy nghĩ của đám tiểu nhị, Tài Như Mệnh làm như vô tình sờ sờ cằm nói, “Thịnh cô nương, vị công tử hôm qua đi cùng cô tới đây đã rời đi từ sáng sớm nay rồi.” Thịnh Bảo Hoa lặng đi một chút, sau đó gật gật đầu, “Ta biết, ta cũng chuẩn bị trở về nhà.” Tài Như Mệnh nở nụ cười, lần này nụ cười trên mặt thêm vài phần thiệt tình, “Về nhà là tốt.” Đang nói, hắn bỗng nhiên nhìn thấy bên ngoài có một vị công tử áo xanh thúc ngựa chạy tới, thấy người đó ngừng lại trước cửa khách sạn, Tài Như Mệnh nhướng nhướng mày, thầm nghĩ lần này hiệu suất làm việc của Mê Ly môn thực không tệ nha. Quý Ngọc Anh nhảy xuống ngựa, vọt vào Duyệt Lai khách sạn, hôm qua hắn nhận được tin tức của Thịnh Bảo Hoa từ Mê Ly môn, khi đó hắn đã tìm Thịnh Bảo Hoa được hơn nửa tháng. Đột nhiên không nhận được bất kỳ tin tức gì về nàng, khiến một người tự nhiên mất tích, thực ra có rất nhiều thủ đoạn, hơn nữa tính tình Thịnh Bảo Hoa không biết trời cao đất dày, rất dễ đắc tội với người khác. Chỉ cần nghĩ tới chuyện nàng co thể đã bị ám sát ở đâu đó mà mình không biết, hắn liền cảm thấy không yên. Trên giang hồ chỉ biết Quý Ngọc Anh là chủ nhân của Long Ngâm Kiếm, lại ít người biết hắn chính là vị môn chủ thần bí của Mê Ly môn. Lúc trước Thịnh Bảo Hoa mới gia nhập giang hồ, Thịnh Phi Thiên treo giải thưởng một ngàn lượng vàng, hắn đã được báo là có người bán tin tức nói phát hiện thấy Thịnh Bảo Hoa ở Duyệt Lai khách sạn. Chỉ là khi đó, hắn lại cảm thấy rất khó xử vì hôn ước với Thịnh Bảo Hoa, lão cha nhà hắn cùng với Thịnh Phi Thiên tự tiện tác thành chuyện hôn nhân này, lúc hắn cực lực phản đối, cha hắn còn dùng gông mà trói hắn lại, nhốt vào đại lao, chuẩn bị đóng gói hắn đưa vào động phòng, cũng may hắn trốn thoát. Cho nên lúc hắn nhận được tin tức của Thịnh Bảo Hoa, đương nhiên là giấu nhẹm đi, không báo cho Thịnh Phi Thiên biết. Nếu bởi vì lúc đó hắn suy tính sai mà làm hại tới Thịnh Bảo Hoa thì hắn quả thực không biết phải ăn nói thế nào với Thịnh Phi Thiên. Nửa tháng trời tìm kiếm không có kết quả, hắn đang lo lắng vạn phần, bỗng nhiên hôm qua lại nhận được tin tức của Mê Ly môn, nói Thịnh Bảo Hoa xuất hiện tại Duyệt Lai khách sạn ở Phụng Tiên trấn, hắn lập tức không ngủ không nghỉ đi suốt đêm tới đây. Đi nhanh vào Duyệt Lai khách sạn, Quý Ngọc Anh liếc mắt một cái liền thấy người mà hắn vất vả tìm kiếm hơn nửa tháng nay đang dựa vào quầy nói chuyện phiếm cùng chưởng quầy, trong tay còn cầm một cái bánh bao nho nhỏ chậm rãi cắn, hai mắt híp lại, có vẻ đang rất thoải mái. Toàn thân bỗng như được thả lỏng xuống vậy. “Ồ, Quý đại hiệp ~” Tài Như Mệnh híp mắt chào hỏi. Thịnh Bảo Hoa đang gặm bánh bao cũng quay đầu, vẻ mặt kinh ngạc, “Quý đại hiệp, đã lâu không gặp.” “Cô đã đi đâu vậy?” Quý Ngọc Anh lạnh mặt đi tới trước mặt nàng. “Hả?” Thịnh Bảo Hoa chớp chớp mắt, khó hiểu nhìn hắn, hẳn hỏi vậy là có ý gì? Bỗng nhiên nghĩ tới ngày ấy ở bờ sông nhìn thấy hắn hỏi Mộ Dung Vân Thiên tung tích của mình, không khỏi nghi ngờ hỏi, “Huynh đang tìm ta sao? Sao lại tìm ta?” “Cha cô nhờ ta tìm cô về.” Đối diện với ánh mắt kia, trong lòng Quý Ngọc Anh lại có chút hoảng hốt, không nhịn được phải nói dối. Bởi vì một khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy chính bản thân cũng không hiểu vì sao mình lại kiên trì tìm kiếm suốt nửa tháng như vậy, nếu như nói là bởi vì sợ Thịnh Phi Thiên trách cứ mà đi tìm nàng thì thật sự rất kì quái, bởi vì vốn rất ít người biết hắn chính là môn chủ của Mê Ly môn, mà cho dù thân phận môn chủ của hắn bị bại lộ, cũng không kẻ nào có thể tìm tới trách cứ hắn, hắn hoàn toàn có thể nói rằng mình không biết nàng chính là con gái của Thịnh Phi Thiên. Đằng sau vẻ mặt bình tĩnh, Quý Ngọc Anh hoàn toàn rối rắm. Hai mắt Thịnh Bảo Hoa sáng lên, rất là cao hứng chìa móng vuốt kéo ống tay áo Quý Ngọc Anh, “Phụ thân ta bảo huynh tới đón ta?” Quý Ngọc Anh mím môi, gật đầu, tầm mắt dừng ở cái móng vuốt đang níu tay áo hắn, trắng như tuyết, rất đẹp. “Thật tốt quá, ta cũng đang định trở về.” Thịnh Bảo Hoa cười cong cong đôi mắt, sau đó lại quay đầu nhìn về phía Tài Như Mệnh, “A Mệnh, cảm ơn ông đã giúp đỡ, ta thật sự phải về nhà.” Tài Như Mệnh xoa xoa đầu nàng, rất là vui mừng. Quý Ngọc Anh hơi nhíu mi, cảm thấy cái tay đang xoa đầu Thịnh Bảo Hoa kia rất chướng mắt. “Đúng rồi A Mệnh, Tia Chớp của ta đâu?” Thịnh Bảo Hoa bỗng nhiên hỏi. “Tia Chớp?” Tài Như Mệnh thu tay về, một đầu đầy dấu chấm hỏi, bình thường mà nói, những cái tên như “Tia chớp” “Bôn Lôi” hẳn là đều dùng để chỉ những con ngựa uy phong lẫm lẫm mà các vị đại hiệp thường cưỡi. “Là con vật cưỡi của ta a.” Thịnh Bảo Hoa gật đầu, khẳng định suy nghĩ của hắn. Dấu chấm hỏi trên đầu Tài Như Mệnh càng nhiều, sao hắn lại không nhớ nổi Thịnh Bảo Hoa có con vật cưỡi nào có thể xưng tụng là ‘Tia Chớp’ nhỉ, đợi… đợi một chút… Hắn chợt nhớ tới một con lừa nhỏ lông màu xám… “Ngày đó ta cưỡi tới a, sau đó ta đến Bạch Hồ sơn trang, liền gửi Tia Chớp lại khách sạn.” Thịnh Bảo Hoa lại một lần nữa khẳng định suy nghĩ của Tài Như Mệnh. Đúng vậy, con lừa Tia Chớp của nàng. Ai quy định con lừa không thể được gọi là Tia Chớp? Khóe miệng Tài Như Mệnh run rẩy một chút, “Tia Chớp của cô ở trong chuồng ngựa.” Một con lừa ở trong chuồng ngựa, còn tên là Tia Chớp, quả thực quá là bưu hãn a…