Đại Hiệp Gặp Hạn

Chương 1-4



“Thiếp nói chàng nghe, Nhị di nương thật sự rất đáng ghét, nói chuyện giả dối, tiếng cười the thé, còn nồng mùi. Thiếp ghét nàng ta mang trang sức đầy người, giọng nói thì giống như gà mẹ, còn có… Mỗi lần đứng gần nàng ta, thiếp không dám thở mạnh, sợ ngửi nhiều sẽ bị hôn mê bất tỉnh. Thật kỳ quái, mùi son phấn nồng như vậy sao cha có thể chịu được nhỉ? Chàng phải nhanh khỏe lên, đuổi nàng ta giúp thiếp. Cha thiếp nói, sau khi gả cho người, trượng phu sẽ bảo vệ thiếp, chàng thật sự sẽ…” Độc thoại nửa ngày, giọng nói càng ngày càng nhỏ.

“Mà thôi, chàng như vậy làm sao bảo vệ thiếp được? Vẫn nên là thiếp bảo vệ chàng mới đúng. Chàng yên tâm, thiếp sẽ không để cho Nhị nương giả dối đó đến chàng quá gần, tránh cho chàng bị hun ngất đi…”

Buổi tối đầu tiên trở về, hắn liền mất ngủ.

Trằn trọc trở mình, những chuyện cũ năm xưa cứ lần lượt xuất hiện trong đầu hắn, cái tuổi mới cập kê, giọng nói ngây thơ, còn đơn thuần biểu đạt trực tiếp tâm sự như vậy. Đó là nàng trong trí nhớ của hắn.

Nàng nghỉ ở phòng cách vách phòng hắn, ban đêm đứng dậy mấy lần, mở cửa sổ vẫn thấy ánh đèn sáng ngoài cửa. Có lẽ nàng cũng vô cùng không kịp thích ứng, đang thử tiếp nhận sự thật trượng phu đã trở về.

Hai người không cùng ngủ một phòng, nàng dĩ nhiên sẽ an bài như vậy, hắn cũng không có ý kiến gì.

Hài tử đã chín tuổi, hắn tuyệt đối có lập trường để sử dụng quyền lợi của trượng phu, nhưng nếu nàng không muốn chung một phòng, không nguyện ý thân cận với hắn, hắn cũng không muốn miễn cưỡng nàng.

Mặc dù là thân phận vợ chồng, nhưng trên thực tế bọn họ lại giống như người xa lạ, bọn cần phải chuẩn bị nhiều thêm nữa, để bổ sung vào khoảng trống chín năm qua.

Vào lúc này, hắn cần phải hiểu rõ thê tử hai mươi tuổi là người như thế nào, cùng với chín năm qua, hắn đã bỏ qua những gì.

Cửa phòng bị gõ nhẹ hai cái, sau đó bị mở ra, Mạch Tâm Nha bưng nước nóng đi vào.

“Sớm.” Hắn chào hỏi.

“Sớm. Trước rửa mặt xong, ta có chuẩn bị đồ ăn sáng ở phòng trước.”

Hắn gật đầu, xử lý chính mình tốt rồi đi ra khỏi cửa phòng.

Trong phòng ăn, cả nhà hắn bốn miệng ăn, nàng chuẩn bị cháo trắng cùng với một ít dĩa thức ăn, đều là khẩu vị lúc trước của hắn.

“Nương, ta không thích ăn cháo, dính…” Tiểu nữ nhi kén ăn kháng nghị.

“Không cho phép kén chọn.” Mẫu thân mắt lạnh đảo qua, nữ hài ủy khuất đáng thương cúi đầu, buồn bực quấy cháo. Ánh mắt kì quái của tiểu ca ca nhìn hắn, giống như hắn trở về liền ức hiếp muội muội, làm cho mẫu thân hung dữ với nàng, phá hư không khí bình thản của cái nhà này.

Hắn không đành lòng, đặt chén xuống khẽ vuốt mấy sợi tóc của nữ nhi: “Vậy Phán Nhi muốn ăn gì?”

Phán Nhi liếc trộm tiểu ca ca một cái, vội vàng lắc đầu: “Ta ăn cháo.”

Hai tiểu quỷ này cùng chung biểu tình này là sao?

Biểu đạt qua lại giữa hai hài tử đều rơi vào trong mắt hắn, hắn nghĩ sợ là tối hôm qua đôi tiểu nhi nữ đã tâm sự không ít chuyện, chuẩn bị ngăn cản kẻ địch bên ngoài là hắn đây.

Hài tử đối với hắn vẫn vô cùng xa lạ!

Hay nói đúng hơi là tràn đầy phòng vệ.

Dùng đồ ăn sáng xong, nàng nói ra ngoài cửa hàng xử lý một ít chuyện. Trượng phu rời nhà chín năm trở về, ngày đầu tiên nàng lại còn suy nghĩ đến việc xử lý công việc làm ăn, hơn nữa hắn cũng không có ngạc nhiên, giọng điệu bình thản nói nàng cứ đi xử lý công việc

Cho tới bây giờ, bọn họ cũng không phải là đôi vợ chồng nồng chuyện mật ý, bây giờ cũng không cần biểu hiệu quá nhiều đến tình trạng sau khi ly biệt.

Trong ngày nay, hắn dùng để đi dạo xung quanh một chút. Biến hóa trong chín năm không phải ít, trong phủ người cũ đi, người mới tới, hơn phân nửa gương mặt hắn không biết tên, trên cơ bản cũng không thay đổi nhiều.

Cả đời này cha hắn có không ít thê thiếp, trước sau cũng khoảng mười phòng, đều ở tại Tây Viện. Người nhà giàu có, ai đều không như vậy?

Mà nhà chính ở Đông Viện, ở phòng lớn lúc đầu là phụ thân, mẫu thân và hắn thuở nhỏ thân thể nhiều bệnh. Mẫu thân sau khi hắn rời nhà ba năm đã qua đời, phụ thân sau năm năm cũng rời đi, hiện tại chỉ còn bốn người nhà hắn.  Cũng tốt, được cái thanh tĩnh, hắn biết mình không chịu được giống như phụ thân cùng đám thê thiếp hỗn loạn, tựa như Nha Nhi đã nói, giống như gà mẹ quát tháo om sòm.

Cũng khó tránh ấn tượng của Nha Nhi đối với đám thiếp thất kém vô cùng, sau khi mẫu thân qua đời, đám thiếp liền đem hết mọi thủ đoạn để có thể phù chánh vào nhà chính ở cũng không được như ý nguyện, mà tiểu cô nương dung mạo không đặc biệt kinh người, gia thế bình thường lại có thể vào ở, đương nhiên sẽ nhận được không thiếu những cơn tức giận vô cớ cùng với những lời mỉa mai, trào phúng.

Huống chi nàng còn được gả vào trong tình trạng như vậy…

Từ lúc có hiểu biết, hắn biết thân thể của hắn không được khỏe mạnh, quanh năm suốt tháng không thiếu bệnh không nặng thì nhẹ, mời vô số đại phu cũng không có hiệu quả, càng lớn tuổi, tình trạng thân thể càng không chịu được, thậm chí có đại phu nói thẳng hắn không chịu được tới mười tám tuổi.

Ngay cả mời thầy cúng xem qua, nói Lục gia nhà hắn gia đại nghiệp đại, quá mức phú quý, làm người tuổi nhỏ không gánh nổi, hao tổn tuổi thọ của hắn…

Phụ thân vì vậy lo âu không dứt, hơn nữa nạp vào nhiều phòng thiếp thất, hết lần này đến lần lại chỉ sinh nữ nhi, Lục gia chỉ còn phải dựa vào một mình hắn đơn truyền hương khói, cứ như vậy, hắn thành thân.

Thứ nhất là xung hỉ, thứ hai là vì Lục gia lưu lại con nối dõi.

Điều này đối với nhà gái vô cùng bất công, hắn phản đối, phụ thân không nghe vẫn an bài cho hắn cưới Nha Nhi.

Hắn không cho rằng cô gái nhà bình thường sẽ can tâm tình nguyện gả cho hắn, sau đó chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể ở góa. Vậy mà Nha Nhi vẫn gả cho hắn không có một tia ủy khuất, những ngày đó tận tâm tận lực chăm sóc hắn.

Nàng cũng không phải xinh đẹp, mắt to lung linh tinh khiết, tính tình thiên chân giản dị, nhìn được nàng sinh trưởng ở một gia đình chất phác, cũng đoán được nàng gả cho hắn hơn phân nửa là do hoàn cảnh gia đình.

Cuộc sống vốn dĩ là như vây. Hắn có bất đắc dĩ của hắn, nàng có của nàng.

Vào lúc hắn gần tròn mười tám tuổi đó, có lẽ mệnh hắn đã tới tuyệt lộ, tình trạng thực tế lại giống như chuyện xưa hay kể trong quán trà, phong hồi lộ chuyển cho hắn gặp được quý nhân, truyền cho hắn võ nghệ, chữa bệnh cho hắn, chín năm rời nhà hắn cũng mấy lần dạo qua cửa Quỷ Môn Quan trở về.

Hôm nay thân thể đã khỏe mạnh đứng ở chỗ này, nhìn thấy vợ con của hắn lại giống như đã cách mấy đời.

Lúc đó thân thể hư nhược như vậy không nên thú thê. Hắn đã bỏ lỡ chín năm tuổi thanh xuân của nàng, thành thân lại như ở góa thủ tiết ở nơi này, ngay cả nàng mang thai, lâm bồn, nuôi con, dạy con, hắn đều không thể ở bên cạnh nàng.

Năm đó trong nhà đưa thư, nàng có thai sắp sinh. Hắn vô cùng kích động, bước một chân vào cửa Quỷ Môn Quan liền không muốn vào nữa, vòng trở lại, nghe giọng sư phụ cố ý giả buồn bã, oán thán vang lên ở bên tai: “Con trông mong phụ thân, hy vọng lang quân trở về, thiếp ngày đêm ngày thương nhớ, dựa cửa trông mong. Mong chàng không phụ nghĩa kết tóc se duyên, cảm kích vô cùng…”

Hắn vui mừng nhưng cũng rất đau lòng, nếu hắn cứ như vậy mà đi, mẹ con nàng phải làm sao bây giờ, nàng kỳ vọng hắn có thể còn sống, nên làm sao đây?

Cả đời này của nàng không khác gì bị phá hủy!

Hắn cảm thấy hổ thẹn rất nhiều đối với nàng. Nhưng nàng lại bằng lòng vì hắn sinh ra Phán Nhi phấn điêu mài ngọc, tuấn tú lanh lợi.

Đầu óc mê man hơn tháng cuối cùng cũng gắng gượng tỉnh dậy được, chuyện đầu tiên trong lòng muốn làm nhất chính là nhìn thấy thơ nhà, mới biết tất cả đều là do sư phụ hù dọa hắn, trong thơ chỉ kể tình trạng trong nhà gần đây, nàng hứa hẹn sẽ ân cần trị gia, chờ hắn trở về, không cần phải bận tâm cứ dưỡng bệnh cho tốt, chứ không phải như sư phụ nói bi thương như vậy.

Không nói là thất vọng hay là yên lòng, mấy năm gần đây, thậm chí chỉ có vài chữ: “Trong nhà tất cả đều tốt, chớ suy nghĩ nhiều.”

Rất lạnh nhạt, hắn thậm chí còn không dám cầm đọc, không biết nàng có ý nghĩ oán giận hắn hay không? Chín năm trôi qua cho đến ngày hôm nay, hắn không cách nào xác định được nàng có còn chờ hắn nữa hay không?

Không có hắn, nàng vẫn như cũ chống đỡ gia nghiệp, vẫn nuôi dậy con cái, thoạt nhìn có vẻ nàng không hề còn cần hắn nữa.

Ngoài ý muốn chính là Nhị di nương vẫn còn ở trong phủ. Hắn nhỡ rõ khi đó nàng rất ghét Nhị di nương, nay nàng đã cầm quyền, hắn cho là ít nhất nàng cũng trả thù bà ta chút gì đó…

Nửa canh giờ trước, hắn có gặp Nhị di nương ở trên hành lang, hay nói đúng hơn bà dẫn đến một đàn thiếp thất đến tìm hắn, mỗi người một câu, khóc lóc, cằn nhàn, kể lể nói lải nhải rằng nàng bạc đãi các nàng như thế nào, hắn nghe đến đầu cảm thấy đau nhức.

Vì có chung một kẻ thù nên mới liên kết với nhau như thế, theo như tình hình hiện tại, đám nữ nhân này đang cực kỳ bất mãn với nàng, khẩn cấp muốn đấu cho nàng mau suy sụp, ngay ngày đầu tiên hắn về, liền kéo tới trước khóc lóc kể lể, cố gắng xúi giục hắn nhanh chóng chấp chưởng gia nghiệp, không để cho nàng tiếp tục ngang ngược, phách lối nữa…

Một ngày bình yên cũng không cho hắn, Nha Nhi nhà hắn rốt cuộc đắc tội mấy người này thế nào?

“Ô, ô, mệnh ta thật khổ, từ khi lão gia đi, trong mắt nàng liền không coi ai ra gì, ngươi trở về trễ một chút nữa, một khắc ở trong phủ ta cũng không chịu nỗi nữa…” Một khắc cũng không chịu nỗi? Cha mất cũng đã năm năm rồi, Nhị di nương.

“Tâm tính nữ nhân này thật độc ác, cay nghiệt không có tình người, đáng thương nữ nhi của ta bị hi sinh như vậy, gả lung tung cho tên sai vặt phải chịu khổ, chịu tội, ta làm một mẫu thân vô năng, không thể tự làm chủ được để cứu nàng…. Nàng đắc ý lộng quyền, độc tài…” Tam di nương, muốn lộng quyền độc tài cũng phải có mấy phần khả năng.

“Là ta, ta sẽ không xúi giục nữ nhi tranh gia sản cùng với nàng, nàng cần gì phải làm khó chúng ta…” Sẽ không sao? Tứ di nương, ta còn không hiểu ngươi sao, ngay cả tiền có thể mua được nhân cách phẩm chất người.

“Thật may là ông trời có mắt, thiếu gia cuối cùng cũng trở về, ngươi ngàn vạn lần không thể để cho nàng lại tiếp tục làm xằng làm bậy…” Có cần ta nhắc cho ngươi không, Ngũ di nương? Người làm xằng làm bậy trong miệng ngươi nói lại chính là thê tử của ta.

“Đúng vậy, trở lại là tốt rồi! Ngươi mau nghĩ biện pháp lấy lại quyền quản gia, nếu không để nàng đoạt quyền, không biết đến ngày nào đó đến ngươi nàng ta cũng không xem vào mắt…”

“Hơn nữa, chúng ta mấy lời không tốt lắm không muốn nói ra, nhưng chúng ta là người một nhà, ta không đành lòng nhìn ngươi bị che giấu không biết gì. Ngươi có biết một nữ nhân luôn xuất đầu lộ diện ra bên ngoài, cùng nam nhân nói chuyện làm ăn, luôn có những lời ra tiếng vào không tốt. Chính nàng nếu như biết chú ý giữ gìn là tốt rồi, hết lần này tới lần khác không có ngươi ở bên, chúng ta nhìn vào ở trong mắt lại không tiện trông nom nàng, nhiều lời với nàng đôi câu, ngày mai liền bị trục xuất khỏi phủ, chúng ta bây giờ không thể ra sức, im lặng nhìn nàng…”

Ý lời này nói Nha Nhi không tuân thủ nữ tắc sao?

Trái một câu, phải một câu, lần lượt thay đổi nhiều giọng nói, đến cuối cùng kêu loạn ầm ĩ thành một đoàn, không phân rõ được ai khóc lóc kể lể ra sao, người kia cáo trạng cái gì nữa.

Hắn xoa xoa đầu có chút đau, càng thêm những lời chỉ trích khó nghe, hắn nghe không nỗi nữa.

“Đủ rồi!” Tiếng hắn trầm thấp quát lên, trong nháy mắt bốn phía liền yên tĩnh, từng tiếng nói chuyện liền chấm dứt, kinh ngạc nhìn hắn.

Hắn hít sâu một hơi: “Ý tốt của các vị di nương, Quân Diêu xin nhận. Nha Nhi là thê tử của ta, nên xử lý như thế nào, chúng ta sẽ tự thương lượng, không nhọc di nương quan tâm.”

“Ta… nghĩ ngươi nên hưu nàng đi, ngươi bây giờ không thể so với lúc trước, muốn kết hôn với danh môn khuê nữ nhà nào cũng không thành vấn đề.” Không biết là từ ai, đột nhiên nói ra những lời này.

“Cũng đúng. Xuất thân của nàng ta không lên được mặt bàn.” Đại khái là không nhìn sắc mặt người, tiếp tục thuận miệng nói.

Sắc mặt Lục Quân Diêu càng ngày càng tối.

Nếu thật muốn bàn về xuất thân, Nhị nương người xuất thân từ thanh lâu lại càng không thể lên mặt bàn.

Hắn ẩn nhẫn không nói ra miệng.

“Về điểm này không nhọc các vị di nương quan tâm!” Vững vàng nói xong từng chữ rõ ràng, hắn sải dài bước chân, đi qua cầu vòm, xuyên qua núi giả trở về Đông viện.

“Hắn giống như… Tức giận…” Không biết vị di nương nào lẩm bẩm nói.

Hắn? Tức giận? Người luôn nói chuyện trầm ấm, cá tính cũng trầm ấm, Lục Gia Đại thiếu gia tức giận!?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.