Đại Hiệp Gặp Hạn

Chương 10



Lãng Quên-

Tức giận sao?

Trong lòng thực sự có chút khó chịu, nhưng cũng không đến mức tức giận, hắn cũng không phải là người không phân rõ phải trái.

Cố ý nói nặng lời như vậy, là muốn kích nàng, xem thử nàng sẽ làm gì? Cục diện bế tắc đã nhiều ngày như vậy là đủ rồi, hắn không thể chịu được người ngoài có ý đồ bất chính với thê tử của hắn, mà hắn vẫn có thể không nóng không lạnh đứng ở một bên nhìn, hắn cũng không phải là người ngu ngốc. Lãng ##Quên

Đã đủ rồi, hắn quyết định dừng lại ở đây, hắn cũng không muốn người ngoài lại hoài nghi hắn bất lực, nếu không lại lên án hắn ngược đãi thê tử, oan chết đi được.

Ngón tay dài gõ nhẹ lên mặt bàn. Sau khi dùng bữa tối, hắn trở về phòng liền ngồi đợi, xem nàng lúc đó có chút nhịn không được.

Mãi cho đến đêm khuya yên tĩnh, phía sau mới truyền đến tiếng chân bước loạn, hắn cũng không quay đầu lại: “Nàng tới làm gì? Hiện tại ta vẫn còn tức giận, không muốn để ý tới nàng.”

“Đừng tức giận, đừng tức giận.” Nhuyễn ngọc ôn hương mềm mại phía sau liền bổ nhào ôm lấy hắn, mùi rượu nhàn nhạt lướt qua mũi hắn, hắn nhíu lông mày, quay người lại.

“Nàng uống rượu?”

Dáng đi nàng bất ổn, lảo đảo muốn ngã, hắn đúng lúc đưa cánh tay tới đỡ nàng, nàng cũng thoải mái thuận thế tiến vào trong ấm áp của hắn: “Không uống chút rượu, thiếp không có can đảm đi gặp chàng.”

Chỉ một chút sao? Ngay cả đứng còn không vững, rõ ràng so với lần trước còn say hơn, lại xem tửu lượng của nàng, muốn uống thành bộ dáng chắc hẳn nàng đã uống hết một vò lớn rồi đi.

Ài…

“Đứng vững, nàng tiểu ma men này.” Nhìn vẻ mặt say rượu ngây thơ của nàng, hắn vừa giận lại vừa yêu, lại có chút bất đắc dĩ.

“Đứng không nổi rồi.” Quyết định không để cho sàn nhà sáng chói làm nàng choáng váng, hai tay liền bám lấy hắn, một cái rồi một cái hôn môi hắn: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi,...”

“Nàng đừng hôn loạn, ta còn chưa tha thứ cho nàng?”

“Vậy chàng muốn thế nào mới có thể tha thứ cho thiếp?”

“Muốn như thế nào, nàng cũng không phải là người ngu ngốc?” Hắn tức giận hỏi lại nàng.

“Thiếp không ngu ngốc, về sau thiếp suy nghĩ cẩn thận lại, là chàng yêu thiếp đúng không?” 

“Có sao?” Hắn cố ý nhíu mày nghi ngờ hỏi.

“Có.” Hai tay nàng giữ chặt lấy má hắn không cho hắn trốn tránh, hôn trộm vài cái: “Chàng cực kỳ yêu thiếp, cho nên mới tức giận như vậy, tức giận thiếp cô phụ quý trọng của chàng đối với thiếp…”

“Ừ hừ.” Vốn định tiếp tục nghe xem nàng có lĩnh hội gì đặc biệt hơn người, đợi hồi lâu, chỉ thấy nàng nhìn hắn ngây ngô cười: “Nàng cười gì?”

“Ha ha, chàng nói chàng ghen… Kỳ thật thiếp vô cùng vui khi nghe được chàng nói như vậy, cái này chứng tỏ chàng cực kỳ để ý thiếp…”

“Ta cũng có nói là ta rất tức giận.” Cố tình hắt một thùng nước lạnh, không để cho nàng quá đắc ý.

“Không có vấn đề gì, chàng sẽ không tức giận lâu.”

“Vậy sao?” Nếu vậy sao nàng phải đem chính mình uống say khướt mới dám đến tìm hắn?

“Quân Diêu, chàng thật sự không muốn gặp thiếp sao?” Tay nhỏ bé không an phận ở trên người hắn hoạt động.

“Nàng đừng động tay động chân.” Nói vài ba câu liền muốn hắn tha: “Nói rõ ràng, thuốc đó nàng còn uống không?”

“Chàng tức giận như vậy, sao thiếp dám uống tiếp chứ.”

“Vậy về sau? Còn dám giấu diếm ta không?”

“Không, sẽ không.”

“Vậy tốt.” Đưa tay ôm lấy nàng, phát hiện trong ngực nàng có bọc một vật nào đó. “Đây là cái gì?” Đưa tay lấy ra, đó lại là _ sách đông cung?

Nàng hơi đỏ mặt: “Không phải chàng nói muốn luyện tập sao? Thiếp đã tìm rất lâu.”

Lục Quân Diêu nhắm mắt lại dở khóc dở cười.

Hắn chỉ thuận miệng nói một chút, nàng thật sự lại nghiêm túc làm theo từng câu nói của hắn?

Cảm giác này, ngủ thật an ổn.

Trong mộng, tình cảm dịu dàng làm bạn đã lâu mới có, vòng ngực rắn chắn ấm áp bảo vệ yêu thương, hơi thở quen thuộc làm cho nàng an tâm, trong giấc mơ tất cả đều tràn đầy hình bóng của hắn…

Khóe miệng gợi lên ý cười ngọt ngào, theo bản năng nắm chặt lấy chăn làm từ gấm, gò má non mềm quyến luyến cọ vài cái, động tác này giống như muốn ở lại trong mộng đẹp, muốn lưu lại nơi có mùi hương của hắn.

Rốt cuộc cũng thỏa mãn mở mắt ra, chứng kiến cảnh trước mặt không phải là bày trí trong phòng nàng, nàng ngồi dậy, chăn rơi xuống lộ ra bả vai tuyết trắng. Lãng@d#d#l#q#d@Quên

“A!” Chẳng lẽ tối qua nàng lại…

Nhìn quanh bốn phía, không thấy Lục Quân Diêu, nàng vội vàng xuống giường mặc quần áo.

“Mẫu thân, mẫu thân…” Tiếng gọi lo lắng từ xa truyền lại, Kỳ Nhi ở phòng bên không tìm thấy nàng liền chạy qua đây tìm, đúng lúc nàng vừa mặc xong áo khoác ngoài.

“Làm sao vậy, Kỳ Nhi, sao lại hoảng hốt như vậy?”

“Đương nhiên hoảng rồi, mẫu thân, người nhanh chóng đi ngăn cản lại?” Kỳ Nhi không phân trần, nhanh chóng kéo tay nàng kéo đi.

“Ngăn cản cái gì? Kỳ Nhi, con nói cho rõ ràng.” Mạnh Tâm Nha mờ mịt, nhi tử của nàng trước giờ không có hành động lỗ mãng như vậy.

“Phụ thân, phụ thân cùng với sư phụ đánh nhau, sợ là không thấy máu không dừng.”

Nàng dừng chân lại: “Con nói gì? Sao bọn họ lại muốn đánh nhau?” Tính tình Lục Quân Diêu trước giờ rất tốt, chưa bao giờ so đo cùng với người khác, nàng không tin chỉ vài ba câu trêu ghẹo ngày hôm qua, hắn liền làm to chuyện.

“Bọn họ là vì mẫu thân nên mới xảy ra xung đột. Sư phụ nói, muốn phụ thân chứng minh ông có tư cách bảo vệ cho mẫu thân, như vậy sư phụ sẽ vô điều kiện liền rời đi…” Tuy là cậu cũng mong phụ thân giống như một nam tử hán, nhưng lúc này_ thật sự quá mức nam tử hán rồi, từ cao đến thấp, trên không trung kiếm ảnh lần lượt thay đổi, chiêu thức sắc bén, khiến cho người đứng xem kinh sợ. Quả nhiên, nữ nhân là kẻ gây tai họa, cũng không cần phải là quốc sắc thiên hương, vẫn là kẻ gây tai họa như cũ.

“Hồ nháo!” Đây là chuyện cười gì? Hai người bọn nàng là danh chính ngôn thuận, đã bái qua thiên địa, tổ tiên thành phu thê, người ngoài làm gì có tư cách xen vào? Sao Lục Quân Diên lại mù quáng gây rối theo? Cá tính của hắn từ trước đến nay sẽ không đi làm loại chuyện nhàm chán này...

“Kỳ Nhi, bọn họ đang ở đâu?” Mạnh Tâm Nha một bụng đầy tức giận, đợi lát nữa tuyệt đối sẽ mắng hai người ngu ngốc này một trận.

“Đang ở sân luyện võ_” Chưa nói xong câu, Mạnh Tâm Nha đã nâng váy, trong chốc lát đã không thấy người.

Từ xa nhìn lại, Mạnh Tâm Nha liền nhìn thấy hai bóng dáng ở trên không lần lượt thay đổi, lúc cao lúc thấp. Cho dù là người không biết gì về võ nghệ, cũng không khó nhận ra đây là trận tỉ thí giữa hai cao thủ tu vi cao thâm, đã đánh qua đánh lại hơn trăm chiêu qua nửa canh giờ, vẫn chưa phân rõ thắng bại.

Mồ hôi Tôn Vô Trực chảy ròng ròng. Đánh ra chiêu đầu tiên, Tôn Vô Trực giật mình khi chính mình đã quá coi thường tên nam nhân nhìn như tao nhã vô hại này, nhưng lời mà hắn đã nói ra ngoài, dựa vào tôn nghiêm của một hiệp sĩ, hắn không thể thua, cũng không dám thua.

Tôn Vô Trực ra chiêu sắc bén, khí thế vạn quân, Lục Quân Diêu thu kiếm đỡ lấy, trong không trung tóe ra ánh lửa, đồng thời nhãn lực hắn vô cùng tốt nhìn thấy bóng dáng nhỏ nhắn từ xa đang chạy tới. Một chưởng tới gần, hắn có thể tránh được, cũng có thể ứng đối được, nhưng vào lúc này trong nháy mắt suy nghĩ, hắn dời tay, ngầm vận nội lực chịu một chưởng này…

Một chưởng kia liền đánh trúng bả vai của hắn.

Mạnh Tâm Nha vừa chạy đến, liền nhìn thấy trượng phu của mình chịu một chưởng ngã rơi xuống đất.

Nàng hít sâu một hơi, không có gì diễn tả được tức giận lúc này của nàng, liền đứng trước mặt Tôn Vô Trực mạnh mẽ cho hắn một cái tát, không có lưu ý đến đối phương đang nhìn chằm chằm tay trái của mình, vẻ mặt đầy kinh ngạc với khó hiểu.

“Tôn Vô Trực! Ngươi thật quá đáng.”

“Ta… Không phải… Ta là…” Tôn Vô Trực muốn giải thích, nhưng hiện tại Mạch Tâm Nha đang rất tức giận đã không nghe vào.

“Ta kính trọng ngươi là ân sư của Kỳ Nhi, ngươi lại gây tổn thương trượng phu của ta, ai cho ngươi tư cách này? Mời ngươi rời khỏi Lục phủ, cả đời này ta không muốn thấy ngươi nữa.”

“Ta…”

“Nha, Nha Nhi…” Lục Quân Diêu ôm ngực, sắc mặt trắng bệch.

“Quân Diêu, Quân Diêu, chàng sao rồi?” Nàng nhanh chóng chạy lại phía trước nâng Quân Diêu đứng dậy, trong hốc mắt đã đong đầy nước mắt: “Rất đau sao? Thiếp lập tức cho người mời đại phu…”

“Đừng… Khóc, không có chuyện gì, ta không sao...” Dựa vào trong lòng kiều thê, mi tâm nhăn lại đau đớn, khóe môi lại mang theo ý cười nhợt nhạt.

“Chàng, chàng còn cười được, thiếp, thiếp…” 

“Ừ, Nha Nhi, ta yêu nàng. Nàng biết, đúng không?” Hắn vẫn cười nhợt nhạt như cũ, cười nhu tình đến như vậy.

“Chàng, chàng, chàng…” Ôm chặt lấy hắn, khuôn mặt chôn vào trong bả vai hắn, rơi nước mắt.

Tôn Vô Trực ngây người đứng một bên, hoàn toàn bị quên đi. Vào lúc này, dường như hắn hiểu được chút gì…

Vốn nghĩ rằng Lục Quân Diêu đáp ứng tỉ thí là vì ngạo mãn nhất thời, bây giờ mới hiểu rõ, từ lúc bắt đầu hắn đã không nghĩ muốn thắng rồi?

Từ trước đến nay luôn tự hào võ học của bản thân, nhiều năm qua chưa từng gặp qua địch thủ, liền đã quên nhân ngoại hữu nhân, tự cho là vô địch. Vì hắn không dễ dàng gì mới tạo được thanh danh như bây giờ, hắn không thể thua, có lẽ Lục Quân Diêu cũng hiểu chuyện này, nhưng mà hắn ta lại có thể không cần mặt mũi, không sợ bị người khác chê cười, cam chịu bị thua, vì muốn bảo vệ kiêu ngạo của đối thủ, đây là một tấm lòng như thế nào?

Cuộc tỉ thí này, không phải là một cuộc so sánh, không tranh giành thắng thua, càng không phải tranh thủ tư cách bảo vệ Mạnh Tâm Nha, nếu như muốn nói Lục Quân Diêu muốn điều gì ở đây, cũng chỉ là muốn sự thương tiếc của Mạnh Tâm Nha, hơn nữa muốn hắn thấy được, giữa phu thê bọn họ là tình cảm sâu đậm.

Rất rõ ràng, vô cùng rõ ràng, trong mắt nàng ngoại trừ Lục Quân Diêu cũng không dung được người khác.

Tôn Vô Trực bi ai cười, lòng đầy chua xót.

bbs..cn LãngQuên- DienDanLeQuyDon bbs..cn

“Khụ… Khụ…” Vừa mới di chuyển một chút, Mạnh Tâm Nha đang bưng canh gà nhân sâm vào liền bước nhanh tới.

“Đừng cử động, chàng đừng cử động, chàng muốn gì cứ sai bảo thiếp là được rồi.”

Lục Quân Diêu bật cười: “Ta chỉ muốn rót ly nước thôi.”

“Thiếp có nấu canh gà cách thủy, chàng uống trước đi.” Bưng tới trước giường, thổi cho nguội bớt, cẩn thận đưa tới miệng hắn.

Lục Quân Diêu thuận theo uống vài ngụm rồi mới nói: “Nàng không mắng ta sao? Làm cái hành vi tranh giành khí phách nam nhân cực kì ngu ngốc.” Thật ra bị thương là đáng đời.

Tay đang đút ăn ngừng lại một lát_ “Thiếp đã quên.” Thấy hắn bị thương liền đau lòng khó chịu, làm sao còn có thể mắng hắn nửa câu?

“Nghe nói Tôn công tử ngày hôm ngay sẽ rời khỏi phủ?”

“Thì đã sao?”

“Nàng là chủ nhân lẽ ra nên tiễn hắn.”

Mạnh Tâm Nha nhăn mặt lại: “Không cần.” Xem ra ngay cả nhìn nàng cũng không muốn nhìn thấy hắn ta nữa.

Chiêu này đánh xuống thật có hiệu quả. Dưới đáy lòng Lục Quân Diêu cảm thấy có lỗi với Tôn Vô Trực.

“Ta bị thương, nàng rất đau lòng sao?” Ngón tay dài rảnh rang không làm gì, liền trêu chọc tóc mai của thê tử.

“Đó là đương nhiên.”

“Như vậy, nàng đã hiểu được tâm tư của ta chưa?”

Tay đang đút ăn dừng lại. “Đã sớm hiểu.” Nàng muốn quý trọng bản thân mình thật tốt, có thể ở cạnh hắn lâu thật lâu.

Đút hết canh gà, Mạnh Tâm Nha bưng chén canh rời đi, một lúc sau, Kỳ Nhi nắm tay Phán Nhi cùng nhau tiến vào.

“Phụ thân…” Tiểu Phán Nhi làm nũng bổ nhào vào đòi bế, hắn cười nhẹ liền đưa tay bế bé lên giường.

“Phụ thân ngốc! Đã sớm nói ông không phải là đối thủ của sư phụ, lại vẫn cố gắng để bị thương.” Đây là phương thức biểu đạt quan tâm của nhi tử, hắn hiểu được, chỉ cười cười không nói gì.

“Phụ thân còn đau nhiều không?” Tay nhỏ nhẹ nhàng xoa xoa ngực hắn, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

“Tiểu Phán Nhi cũng đau lòng phụ thân sao?” Bị thương như vậy thật đáng.

“Dạ vâng, phụ thân bị thương, Phán Nhi vô cùng đau lòng.” Bé cũng giống như mẫu thân, không còn để ý đến Tôn thúc thúc rồi.

“Phán Nhi lo lắng cho phụ thân cũng không nên không lễ phép với người lớn, con hiểu không?”

“Nhưng… Thúc ấy bắt nạt phụ thân!”

Lục Quân Diêu cười cười xoa khuôn mặt nữ nhi nhăn thành một nắm. “Phụ thân bị bắt nạt cũng rất vui vẻ.”

Kỳ Nhi dường như nghĩ ra được đầu mối gì: “Sư phụ nói, về sau không cần ông ấy dạy võ công cho ta nữa, ông sẽ dạy ta được tốt hơn.” Nhưng cậu vẫn không hiểu, rõ ràng võ công của sư phụ khiến cho phụ thân bị thương, không phải sao?

“A…! Vậy sao?”

“Ông ấy còn nói… Phụ thân mới là hiệp sĩ chân chính, ông ấy tâm phục khẩu phục.” Những lời này, Kỳ Nhi nghĩ mãi vẫn không hiểu được.

Lục Quân Diêu vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh, muốn cậu lại ngồi: “Kỳ Nhi, con vẫn luôn nói muốn trở thành đệ nhất hiệp sĩ tài ba, như vậy, muốn khiến người khác tâm phục khẩu phục, đến cùng là đức thu phục người tốt hơn? Hay dùng võ thuật hạ thấp người khác tốt hơn?”

Từ đầu đến cuối nếu chỉ coi trọng thắng bại bên ngoài, tâm tư sao có thể rộng lớn được?

“Nhớ kĩ điểm này, Kỳ Nhi, vĩnh viễn không có ai là bất bại, cho dù con chưa bao giờ bị đánh bại, không có nghĩa là tuyệt đối bất bại, thiên hạ rộng lớn nhất định còn có người tài giỏi con không đánh bại được, chỉ là con chưa gặp được thôi, như vậy thành bại thế nào, không cần quá câu nệ. Con chỉ cần có chí khí bất bại, không nên đi theo con đường bất bại, con hiểu không?”

“Không hiểu lắm…”

“Không sao, từ từ suy nghĩ, rồi đến một ngày con sẽ hiểu.”

“Cho nên phụ thân… Bị đánh bại sao?”

“Phải, từ đầu ta đã nhận thua.” Bất quá, là thua thê tử dịu dàng như nước, si tình không có giới hạn. Gặp được nữ nhân như vậy, nghĩ không muốn thừa nhận cũng không được.

“Kỳ Nhi, con rất thích thanh kiếm kia của ta sao?” Sớm nhận ra được yêu thích trong mắt của nhi tử: “Thanh kiếm đó là do sư phụ truyền lại cho ta, ông ấy nói nếu một ngày ta có thể đánh bại ông thì sẽ cho ta trở về đoàn viên với thê nhi. Hiện tại, ta cũng muốn nói với con, nếu một ngày con có thể đánh bại được ta, thanh kiếm đó sẽ là của con.”

“Thật sao?”

“Ừ, là thật, bất luận con lấy hình thức nào.” Thắng thua chân chính, không chỉ có ở bên ngoài mặt, đó là thắng thua bội phục từ đáy lòng, chỉ không biết nhi tử có hiểu hay không mà thôi.

Sẽ lấy đức thu phục người? Hay là dùng võ lực để phân thắng thua? Ài, cái này cũng không thể nào so với ôn nhu mềm mại của nữ nhân! Một nữ nhân yếu đuối tay không tấc sắt, có thể khiến cho một người cứng rắn khom lưng, khiến hắn một lòng mưu cầu trở về, cũng khiến hắn cam chịu nhận lấy một chưởng bị thua, trận tỉ thí võ nghệ này, cuối cùng ai mới thật sự người thắng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.