Đại Hiệp Rất Nghèo

Chương 43: Giang Du uy hiếp



Trải qua chuyện của buổi chiều kia, đa số tiêu sư đều đem không phục nuốt xuống bụng, người có thể chỉ dùng khí khế mà có thể áp chế người khác đến mức động cũng không động được cũng không phải là loại người mà đám tiêu sư nhỏ bé này có thể trêu chọc .

Tiểu Tiểu theo đó cũng nhận được đãi ngộ không như bình thường.

Bởi vì liên quan đến Lệ Thú, tổng tiêu đầu của chuyến vận chuyển này cũng cho Lệ Thú nhìn thấy mục tiêu của lần vận chuyển này, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Tiểu đã hít một hơi khí lạnh, bởi vì...

Cái hộp dùng vải bố màu đỏ tươi bọc lại chặt chẽ kia chính xác là hình dạng của hộp đựng Huyết Yêu kiếm!

"Ai ủy thác chúng ta vận chuyển cái đó vậy?" Tiểu Tiểu cẩn thận từng li từng tí hỏi thăm.

"Cái này à!" Tổng tiêu đầu nhìn qua Lệ Thú: "Là Giang gia ủy thác chúng ta vận chuyển."

"Giang gia trong Ngũ đại thế gia?"

"đúng!" Tổng tiêu đầu khẽ gật đầu: "Ta còn buồn bực đây, bọn họ đã nói cái này là đồ rất quan trọng sao không tự chuyển đi? Rõ ràng Ngũ đại thế gia Giang gia lực lượng phải lớn hơn chúng ta chứ!" Tổng tiêu đầu chợt chuyển sang hưng phấn: "nhưng mà tiêu phí lần này cao hơn nhiều so với trước đây!"

Ám độ trần thương! (chỉ những việc mờ ám )

Tổng tiêu đầu nói những gì Tiểu Tiểu đều không nghe nổi nữa, vì lấy người Giang gia làm mục tiêu chủ yếu nên người trong võ lâm tất nhiên sẽ không nghĩ tới Giang gia thế mà có thể nguyện ý phó thác Huyết Yêu kiếm cho một tiêu cục nhỏ không danh tiếng!

Tựa hồ tình thế này Giang gia nhất định phải có Huyết Yêu kiếm, như vậy bọn họ làm thế nào mới có thể đem Huyết Yêu kiếm về đây?

Dù sao cái này vốn là đồ do vợ chồng Ôn thị vận chuyển!

Lệ Thú vỗ vỗ vai Tiểu Tiểu, ý bảo nàng không cần lo lắng.

"Tiểu Tiểu, trước tiên chúng ta giúp bọn họ vận chuyển tới đích đã." Lệ Thú thấp giọng nói, Tiểu Tiểu đã miêu tả hình dáng của hộp đựng Huyết Yêu kiếm với hắn,thêm vào phản ứng của Tiểu Tiểu, hắn gần như có thể khẳng định đồ trước mắt chính là một trong những mục tiêu của bọn họ.

Tiểu Tiểu gật đầu, dù sao cục chủ tiêu cục cũng đối xử với bọn họ tử tế, bọn họ không thể lấy oán trả ơn:"Thú ca, chàng có kế hoạch gì sao?" Gần như là vừa ra khỏi chỗ của tổng tiêu đầu Tiểu Tiểu liền mở miệng hỏi Lệ Thú.

"Tiểu Tiểu, nàng xác định vật đó ở bên trong sao?" Lệ Thú nghi hoặc nhìn Tiểu Tiểu: "Giang gia sao có thể yên tâm giao Huyết Yêu kiếm cho một tiêu cục nhỏ chứ?"

"ơ, nhưng là..." Tiểu Tiểu kinh ngạc nhìn Lệ Thú:"Thú ca chàng nói là, bọn họ có hai đường bí mật? Trong đó một đường là tiêu cục này, cũng là một cái bẫy, một đường khác mới đúng là Huyết Yêu kiếm?"

"Ừ." Lệ Thú gật đầu: "Ta thấy trong hộp kiếm kia không có chút sát khí hung ác nào."

"Bởi vậy chúng ta vẫn đợi khi đến Hàng Châu thì quyết định đi!"

Trừ cách đó ra bọn họ không có lựa chọn nào khác .

...

...

Hành trình áp tiêu lần này, trừ lúc vừa mới bắt đầu nhóm tiêu sư không thân cận với người ngoài nói tóm lại cực kỳ thuận lợi, không đến một tháng, đoàn người Tiểu Tiểu đã đến được Hàng Châu.

Trên có Thiên đường dưới có Tô Hàng, có lẽ là thừa nhận tốt nhất với Hàng Châu. Mười dặm dương liễu đung đưa phiêu đãng, nhu nhược mà kiên cường vây quanh Tây hồ, vài tia nắng chiều còn sót lại rắc trên những gợn sóng lăn tăn, còn có một đôi uyên ương bơi qua bơi lại gợn lên những con sóng xinh đẹp trên mặt hồ phẳng lặng.

Giang gia, nằm ngay bên cạnh Tây hồ, tiếng là võ lâm thế gia nhưng không hợp với nó, phủ đệ Giang gia đan xen hợp lí, thể hiện nghệ thuật Giang Nam lâm viên, có một loại cảm giác an tĩnh mà tường hòa như một thư hương môn đệ, thiếu đi vài phần khí thế giết chóc máu tanh.

Đi theo tổng tiêu đầu còn có một đám tiêu sư, Lệ Thú và Tiểu Tiểu cũng cùng đi đến Giang phủ.

Mọi người đều nói kẻ giữ cửa nhà Tể tướng bằng quan thất phẩm, nhưng hạ nhân của Giang gia cũng học hoàn toàn theo câu nói kia.

"Yến Hưng tiêu cục?" người làm trông cửa đánh giá trên dưới tổng tiêu đầu: "Chưa từng nghe thấy. Đừng nghĩ tới Giang gia lôi kéo làm quen, lão gia nhà chúng ta cũng không nhàn rỗi như vậy!"

"Tiểu huynh đệ, là Giang lão gia ủy thác chúng ta chuyển hàng, phiền ngươi đi thông báo một tiếng, để Giang lão gia tới kiểm tra và thanh toán phí chuyển tiêu." Tổng tiêu đầu là một người đàn ông cao lớn thô kệch, âm thanh còn vang hơn sấm, một chút cũng không nghĩ tới đối phương là muốn mượn cơ hội này kiếm chút tiền qua cửa, một lòng hi vọng có thể nhanh một chút thanh toán để còn về nhà:"Giang gia là võ lâm thế gia, cũng sẽ không thiếu một chút tiêu phí của chúng ta chứ?"

"Các ngươi là từ đâu đến quấy rối ?" người trông cửa không chịu rồi: "Dám chửi bới lão gia nhà chúng ta! Người tới!"

Cùng với tiếng thét của người giữ cửa là một đám hộ viện (giữ nhà) cao to, vạm vỡ không biết từ đâu xông ra.

"Những người này dám nói xấu lão gia!" người trông cửa nhân có chút mùi vị chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng: "Đánh cho ta!"

Lúc này đã có không ít người vây xung quanh, nhưng rõ ràng đây là thủ đoạn người trông cửa quen dùng, người xung quanh ngoài bàn luận xung quanh bên ngoài thì cái gì cũng không làm, ngược lại trốn tránh ra xa , Giang gia ở Hàng Châu cũng không phải là danh tiếng tốt gì. Một khi không cẩn thận cũng bị ghi hận lên, đến lúc đó chuẩn bị cửa nát nhà tan cũng đều là chuyện nhỏ, người giang hồ cũng không xem trọng vương pháp gì, khoái ý ân cừu mới là giang hồ, hơn nữa người trong giang hồ còn có rất nhiều thủ đoạn giày vò.

Nhìn người trông cửa chỉ tay ngang ngạnh Tiểu Tiểu có chút buồn bực, không biết có phải nàng xung khắc với Giang gia hay không, mà mỗi lần muốn hòa hoãn lại quan hệ với họ đều gặp chuyện chẳng tốt lành gì.

Nhìn đi, lần này lại nảy sinh phiền toái rồi!

Tổng tiêu đầu nhíu mày, tuy hắn không sợ đánh nhau, nhưng nổi lên xung đột cùng khách hàng cũng không phải là chuyện tốt gì, chỉ cần chuyện này vừa truyền ra, không cần biết do nguyên nhân gì đều sẽ phá hỏng danh dự của bọn họ, sẽ tạo ảnh hưởng tới việc làm ăn của bọn họ.

Nhưng với khí thế hùng hổ dọa người của đối phương, chuyện này chỉ sợ không dễ dàng hòa giải như vậy .

Bỗng nhiên đôi mắt tổng tiêu đầu sáng lên, nhìn về phía Lệ Thú, ký ức về thủ đoạn tối hôm đó Lệ Thú đối phó với mặt sẹo vẫn còn mới mẻ với hắn. Nếu có thể không chiến mà hàng quân của đối phương thì tốt quá!

Tổng tiêu đầu nháy mắt với Lệ Thú, Lệ Thú thấy được, nhưng tổng tiêu đầu rõ ràng không có cái loại ăn ý này với Lệ Thú, Lệ Thú chỉ là nhíu mày, hoang mang nhìn lại tổng tiêu đầu.

Tổng tiêu đầu tiếp tục nháy mắt, Lệ Thú tiếp tục hoang mang.

"Tiểu Tiểu, mặt tổng tiêu đầu bị căng gân à?" Lệ Thú không hiểu hỏi làm Tiểu Tiểu bật cười vui vẻ, bỗng chốc tầm mắt người trông cửa chuyển tới trên người Tiểu Tiểu, biểu cảm đắc ý bị đình trệ, sau đó lập tức tìm một người, thì thầm vài câu vào tai người đó, rồi lập tức chạy vào bên trong Giang phủ.

"Không phải !" Tiểu Tiểu vỗ vỗ bả vai Lệ Thú, để hắn đè thấp thân mình, sau đó tiến đến bên tai Lệ Thú: "Tổng tiêu đầu muốn để chàng ra tay!"

Lệ Thú thở dài, tiến lên phía trước vài bước đến bên người tổng tiêu đầu: "Tổng tiêu đầu, ngươi muốn để ta làm gì?"

Tổng tiêu đầu lập tức nói mấy câu với Lệ Thú, ngay khi Lệ Thú vừa định tiến lên một bước thì một bóng dáng từ trong viện lao ra, tốc độ nhanh đến nỗi Lệ Thú cũng giật mình.

"Yến Tiểu Tiểu!"

Nghe thấy đối phương gọi tên này, thân mình Lệ Thú cứng lại không chút do dự lao tới bên người thê tử bảo vệ nàng, không chút do dự nào chém ra một chưởng bổ trực tiếp về phía đối phương!

Giống như khí thế Tường Long (rồng bay lượn) sắc bén vô cùng khiến người vừa tới lập tức lảo đảo lui về phía sau ba bước, cho dù không có kiếm trong tay, uy thế của Long Tường chưởng cũng không phải ai cũng có thể tùy ý chống cự!

Mà người vừa đến khiến Tiểu Tiểu biến sắc, sợ hãi dựa vào Lệ Thú.

"Yến Tiểu Tiểu, ngươi tới Hàng Châu sao mà không nói cho ta biết một tiếng? bóng dáng người tới dường như không để ý công kích cùng địch ý của Lệ Thú, vẻ mặt tươi cười nói chuyện với Tiểu Tiểu đang tránh sau Lệ Thú.

Lệ Thú nhìn người tới, lại nhìn Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu sợ hãi cũng không phải là giả, rõ ràng đối phương mà nói là một uy hiếp với Tiểu Tiểu.

Kiếm của hắn bị gãy khi rơi xuống vực, hiện tại cũng không có bổ sung, bởi vậy hắn sử dụng duy nhất chỉ có Long Tường chưởng!

Khi nhìn thấy Tiểu Tiểu sợ hãi, Lệ Thú không chút do dự tập trung toàn bộ công lực vào chưởng trên tay, chỉ cần đối phương hơi có hành động khác, hắn sẽ không chút do dự đánh chết đối phương!

"Thú ca." Tiểu Tiểu kéo kéo vạt áo Lệ Thú: "Chúng ta đi thôi!"

Lệ Thú không hiểu, nhưng vẫn thu lại chưởng lực, chuẩn bị mang theo Tiểu Tiểu rời đi.

"Thế nào? Nhanh như vậy đã muốn đi?" một bước dài của đối phương cản lại Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú:"Vị hôn thê của ta cũng bị ngươi cướp rồi, ngươi có phải nên nói cái gì đó hay không?"

Giang Du!

Là người Yến gia từng định ra hôn sự cho Tiểu Tiểu!

Trên người Giang Du là một thân trường bào xanh đen, lịch sự nho nhã, như một sĩ tử đọc sách mà không với gia chủ của một võ lâm thế gia xưng bá một phương.

Trên khóe miệng Giang Du còn mang theo chút tươi cười ôn nhu, nhưng chút ôn nhu này lại không lan được tới đáy mắt. Tuy rằng không tuấn mỹ như Lệ Thú, nhưng khác với Lệ Thú nghiêm túc, Giang Du giống như là một quý công tử ôn nhu. Chừng ba mươi tuổi, cái loại sức quyến rũ nam tính thành thục này khiến không ít nữ phụ nữ xung quanh tim đập thình thịch.

Riêng nhìn từ bên ngoài Giang Du tuyệt đối không giống loại người ngược đãi thê tử này, càng miễn bàn là cái loại vô liêm sỉ đã ngược đãi đến chết ba thê tử! Tin tưởng nếu là để phần lớn phụ nữ tới lựa chọn, nhiều người sẽ chọn Giang Du mà không phải Lệ Thú, cho dù Giang Du không có đẹp mắt như Lệ Thú, nhưng địa vị cùng ôn nhu cũng đủ để cho phụ nữ trầm luân.

Nhưng trong đó tuyệt đối sẽ không bao gồm Tiểu Tiểu!

Từng nhìn thấy một mặt ôn nhu của Lệ Thú Tiểu Tiểu tuyệt đối khó quên,nụ cười ôn nhu của Lệ Thú đủ để hòa tan mùa đông, làm cho người ta thấy ấm áp tận trong lòng, mà không phải là loại nụ cười giả mù sa mưa như của Giang Du. Nhưng thân phận gia chủ của một trong võ lâm ngũ đại thế gia khiến Tiểu Tiểu sợ hãi, nếu không có võ công cao cường làm sao có thể gánh vác được trách nhiệm kia?

Cho dù biết Lệ Thú cũng mạnh, nhưng có cái gọi là quan tâm quá sẽ bị loạn, Tiểu Tiểu lo lắng không ngừng với võ công của Lệ Thú có thể đánh thắng được Giang Du không?

Nàng không muốn nhìn thấy hắn lại bị thương đâu!

Cái loại lo lắng đề phòng này chỉ cần trải qua một lần là đủ rồi!

Lệ Thú không chút lùi bước nào nhìn chằm chằm Giang Du: "Tiểu Tiểu là thê tử của ta."

Tuy rằng quần áo của Lệ Thú không giống một thân đẹp đẽ quý giá của Giang Du, nhưng trên khí thế cũng không bị hạ thấp, hai người đối mặt đối chọi gay gắt khiến người khác không tự chủ được lui ra một vòng tròn, vốn là xung quanh người bọn họ trừ Tiểu Tiểu dưới sự bảo vệ của Lệ Thú đều đang không ngừng lui về phía sau.

Giang Du hơi nheo mắt lại, tay phải từ trong tay áo rộng thùng thình vung ra, một đạo chưởng phong sắc bén đánh về phía Lệ Thú, Lệ Thú như không để ý, vẫn không nhúc nhích, lúc chưởng phong gần tới thì hừ lạnh ra tiếng, đánh tan chưởng phong về vô hình.

Đồng tử Giang Du co rụt lại, không lên tiếng, chưởng lực cuồn cuộn không ngừng đánh úp về phía Lệ Thú, thậm chí là Tiểu Tiểu! Mà Lệ Thú thì thản nhiên trực tiếp vận công, đối phương đã muốn đấu chưởng lực, như vậy hắn liền phụng bồi!

Người khác không thấy sóng ngầm dao động mãnh liệt giữa bọn họ, chỉ có thể cảm thấy trong đó khí thế không ngừng tăng lên như sóng to gió lớn, tựa hồ không có đỉnh điểm.

Trên thực tế sơ qua Lệ Thú vẫn cao một bậc, bởi vì Giang Du dùng toàn lực, còn Lệ Thú phải bảo vệ Tiểu Tiểu.

Nhưng mà dù thế nào đi nữa, hắn sẽ không để Tiểu Tiểu rời khỏi bên người hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.