Đại Hiệp Rất Nghèo

Chương 61: Ba phương tề tụ



“Thiếp đi cùng chàng!” Tiểu Tiểu có một loại kiên định như trước kia.

“Con! Con!” tiểu tử Béo lập tức giơ tay: “Con muốn đi cùng cha mẹ!” Dạ Ngưng Bảo bé đã chơi chán từ lâu, đã sớm nghĩ đến đi chỗ khác chơi rồi.

“Đệ cũng phải đi!” Đột nhiên một thanh âm xen vào, vốn núp từ một nơi bí mật gần đó Yến Thanh Dịch đột nhiên xuất hiện, dọa mấy tăng lữ nhảy dựng, trải qua huấn luyện độc đáo của Lệ Thú, võ công của hắn cùng phương pháp ẩn nấp được đề cao rất lớn: “Đấu cùng tỷ phu căn bản là không thể tăng lên kinh nghiệm thực chiến, tỷ phu cho tới bây giờ chưa bao giờ hạ sát chiêu!”

“Vậy ta cũng đi cùng là được rôi.” trước của tiền thính xuất hiện một bóng dáng, nghiêng mình tựa vào cửa: “Thiếu Lâm là ân nhân cứu Tứ đệ! Mặt khác, nếu Thiếu Lâm xảy ra chuyện, toàn bộ võ lâm đều sẽ không an bình.”

Thời gian dài trước nay, Tây Vực, Miêu Cương, Trung Nguyên, ba địa phương lớn của võ lâm vẫn bình an vô sự, ở Trung Nguyên có Thiếu Lâm trấn giữ, Tây Vực có Dạ Ngưng Bảo chế ước, Miêu Cương có Cổ vương thống soái, ba địa phương vẫn duy trì tương đối an ổn, mà sự kiện lần này vậy mà đề cập đến Thiếu Lâm cùng Cổ vương, hai phương thế lực này nếu một phương khuynh đảo, võ lâm thiên hạ nhất định sẽ rung chuyển.

“Ta cũng…” Vân Hành vừa muốn mở miệng.

“Nhị thúc.” Người ngoài cửa tiến vào, là Sở Văn Xuyên: “Thúc không thể đi, đám tiểu bối chúng ta đi có thể dùng càn quấy hoặc là báo ân để giải thích, nhưng nếu là thúc đi, sẽ liên quan tới cả Dạ Ngưng Bảo. Đến lúc đó không chỉ có chúng ta sẽ bị hoài nghi có ý đồ làm chủ Trung Nguyên, mà lọt vào công kích của cả Trung Nguyên, đến ngay cả Thiếu Lâm cũng sẽ bị chụp cho cái mũ cấu kết với Tây Vực, hiện tại lục đại môn phái, ngũ đại thế gia, sẽ có cớ chính thức quang minh chính đại tấn công Thiếu Lâm.”

“Tứ đệ, mang theo Tiểu Tiểu cùng Vân Nhi đi!” Sở Văn Xuyên tiếp tục giải thích: “Như vậy còn có thể nói là trùng hợp đi ngang qua, phủi sạch quan hệ của chúng ta với Dạ Ngưng Bảo.”

Lệ Thú trầm tư một chút: “Nhưng là, an toàn của Tiểu Tiểu cùng Vân Nhi…”

“Yên tâm, Thú ca!” Tiểu Tiểu vỗ ngực, ra vẻ “Thiếp làm việc, chàng yên tâm”, “Thiếp học với Dược vương thời gian dài như vậy, đã có thể dùng rất nhiều loại độc, ngoài ra, chàng lại dạy thiếp võ công, cho dù đánh không lại, thiếp vẫn có thể chạy thoát! Hơn nữa, kẻ địch nếu sử dụng độc mà nói, thiếp cũng có thể thử giải mà!”

“Hơn nữa…” Tiểu Tiểu vụng trộm nhìn thoáng qua Lệ Vân: “Thiếp còn có phương pháp khác.”

“Phương pháp gì?” Lệ Thú nhướn mi hỏi, hắn phải xác định an toàn của Tiểu Tiểu.

Tiểu Tiểu cười hắc hắc, kéo Lệ Vân qua, ngồi xổm xuống, thanh âm Tiểu Tiểu cùng Lệ Vân nói những cái gì, đến Lệ Thú cũng không nghe thấy, chẳng qua là nhìn thấy ánh mắt Lệ Vân càng ngày càng sáng, sau đó vẻ mặt kiên định gật đầu một cái, vỗ ngực, làm động tác giống Tiểu Tiểu như đúc, giọng nói còn vương mùi sữa: “Không thành vấn đề, con bao tất!”

“Tiểu Vân Nhi, nương tin tưởng con!” Một lớn một nhỏ cứ như vậy đạt thành giao dịch không muốn người biết, nhưng người bên cạnh nhìn thấy hai người cười gian, không khỏi khẽ rùng mình — lại có người cũng bị lừa!

Quả nhiên có mẹ như vậy tất có con như thế!

Tuy không biết Tiểu Tiểu cùng Lệ Vân nói cái gì, nhưng vào ngày thứ hai, lúc đó ở đây mọi người sẽ biết đại khái — kho thuốc của Dược vương bị lấy sạch rồi!

Khủng bố nhất là kho thuốc bị lấy sạch mà Dược vương còn vui tươi hớn hở …

Điển hình là bị người bán còn giúp đếm tiền, Dược vương khi nào thì trở nên dễ nói chuyện như vậy?

Nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Lệ Vân nói một câu — “Ông ngoại à! Về sau người dạy con dùng độc như thế nào được không, Vân Nhi cảm thấy người rất lợi hại!”

Cứ như vậy, vì về sau có thể truyền y bát cho Lệ Vân, Dược vương không chút do dự giao hết tất cả dược vật của mình cho Lệ Vân.

Nhưng Lệ Vân không biết bởi vì một câu nói này, Lệ Thú liền buộc hắn bái Dược vương làm sư phụ, còn nói một đống lớn đạo lý lớn “không người nào đã hứa rồi không làm” cho hắn, vì sợ bị cha ruột trực tiếp đưa lên đoạn đầu đài, hắn đành phải chạy tới bái sư, trực tiếp khiến cho về sau hắn chơi đùa giảm bớt nhiều.

Đương nhiên, đây là nói sau.

Khi Sở Lăng nghe nói là một kiếm khách che mặt tấn công Thiếu Lâm, trước tiên hắn liền nghĩ tới kiếm khách xuất kiếm lưu loát trong trận đấu ở Giang phủ kia, giống nhau đều mang theo mặt nạ sắt, giống nhau phía sau cũng đi theo một người.

Sẽ là cùng một người chứ?

Từ trong đáy lòng Sở Lăng không hy vọng là người kia, bởi vì kiếm khách kia cho hắn một loại cảm giác quen thuộc không hiểu, nhưng hắn vẫn nói ý nghĩ trong lòng mình cho Lệ Thú cùng mấy tăng lữ.

“Là người Giang gia?” Vài tăng lữ hoài nghi.

“Không rõ lắm…” Sở Lăng lắc đầu, kiếm khách kia chỉ cùng hắn từng có vài lần duyên phận, hai bên thậm chí đến nói cũng không nói qua mấy câu.

“Đa tạ Sở thí chủ, chuyện này chúng ta sẽ bẩm báo cho Trụ trì, mời ngài ấy quyết định.”

Sau đó, ngày tiếp theo Lệ Vân lừa gạt Dược vương lấy các loại độc dược, đoàn người Lệ Thú đã chuẩn bị tốt hành lý, xuất phát!





Cùng lúc đó, Cổ vương cũng nhận được tin tức biến cố về Thiếu Lâm.

“Hành ca.” Bội Nghi lo lắng nhìn Mạc Thượng Hành:”Chàng thật sự muốn đi sao?”

“Không đi thì có thể như thế nào?” Mạc Thượng Hành cười lạnh, ném lá thư đầy tin tức sang một bên: “Rõ ràng có người không muốn Miêu Cương yên ổn, nếu ta không đi, tội danh này coi như là ngồi thật rồi. Đến lúc đó công kích gì cũng đều là danh chính ngôn thuận, Miêu Cương sẽ không cần nghĩ tới có ngày an bình nữa! Chuyện này chỉ có ta mới có thể giải quyết, hơn nữa ta chỉ có thể đi một người!” Mạc Thượng Hành gục đầu xuống: “Thực xin lỗi, để nàng lại một mình.”

Bội Nghi cắn môi dưới, giữ chặt Mạc Thượng Hành: “Thiếp cùng chàng đi.”

“Nàng!” Mạc Thượng Hành cả kinh.

“Thiếp đã mất đi Tiểu Tiểu, không thể lại mất đi chàng nữa!” hai mắt Bội Nghi rưng rưng, lại kiên định nhìn Mạc Thượng Hành, ở phương diện này Tiểu Tiểu cùng Bội Nghi rất giống nhau.

Mạc Thượng Hành khẽ thở dài một cái, đem đầu Bội Nghi đặt ở trước ngực mình: “Yên tâm, nàng sẽ không mất đi Tiểu Tiểu, ta sẽ làm tất cả biện pháp để con bé nhận tổ quy tông.”

“Vậy còn chàng?” Bội Nghi ngẩng đầu: “Thiếp cũng không thể mất đi chàng đâu!”

“Sẽ không!” Ánh mắt Mạc Thượng Hành hiện lên một cỗ quyết tuyệt: “Bội Nghi, cùng ta đi Trung Nguyên nhé!”

“Vâng!”





Nhóm người Lệ Thú lấy tốc độ nhanh nhất lên đường, bởi vì chuyện của Thiếu Lâm cấp bách, nếu là khẽ chậm một chút mà khiến Thiếu Lâm gặp tai nạn, Lệ Thú tuyệt đối sẽ không an tâm cả đời.

Đến ngay cả Tiểu Tiểu và Lệ Vân cũng không có oán giận, trên thực tế bé cũng không có gì mà oán giận, dọc trên đường đi bé đều được cha mình ôm, căn bản không có xóc nảy gì, tuy có lúc nhàm chán, nhưng đối với Lệ Vân chưa thấy qua thế giới bên ngoài tất cả đều rất mới mẻ, chỉ là nhìn phong cảnh trên đường cũng khiến cho bé đủ hưng phấn rồi.

Bọn họ chạy thục mạng lên đường mà vẫn mất vẻn vẹn một tháng.

Từ một đường nhỏ đám người Lệ Thú tránh thoát khỏi thám báo phân tán xung quanh, lặng yên đi lên Thiếu Lâm.

“Lệ thí chủ. Thiếu Lâm trụ trì vẫn là dáng vẻ hiền lành như cũ, nhưng mi gian lại nhiễm lên một tầng u sầu, tuy rằng người xuất gia không quan tâm tới cái chết, danh lợi, nhưng số người ở Thiếu Lâm cao thấp rất đông đảo, nếu không thể bảo vệ thì…

Sẽ máu chảy thành sông.

“Trụ trì đại sư.” Đối với ân nhân cứu mạng, Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu đều rất cảm kích.

“Mấy vị này là…” Trụ trì nhìn về phía hai người phía sau Sở Văn Xuyên cùng Yến Thanh Dịch.

“Ta là tam ca kết bái của Lệ Thú Sở Văn Xuyên, hắn là đệ đệ của Tiểu Tiểu Yến Thanh Dịch.” Không đợi Lệ Thú mở miệng giới thiệu, Sở Văn Xuyên lập tức nói tiếp, cũng không lộ ra mình có quan hệ với Dạ Ngưng Bảo:”Đệ đệ cùng đệ muội ta trước đây nhờ ngài chăm sóc.”

“Vậy phiền Sở thí chủ cùng Yến thí chủ rồi.”

“Trụ trì, tình huống bây giờ như thế nào?” Một tăng nhân dẫn Lệ Thú tới Thiếu Lâm hỏi Trụ trì.

“Aiz —” trụ trì lắc đầu thở dài: “Người vây quanh Thiếu Lâm tập trung càng ngày càng nhiều, mỗi một phương thế lực đều muốn có được điển tịch võ công của Thiếu Lâm, cho dù Thiếu Lâm cho một phương kia, những phương khác khẳng định sẽ quần công, nếu là phân chia tất cả điển tịch, chỉ sợ tất cả mọi người sẽ không bỏ qua, vậy Thiếu Lâm chính là đầu sỏ khơi mào đấu tranh của võ lâm Trung Nguyên rồi.”

Đây là chuyện đại sư Trụ trì lo lắng nhất, không phải là hắn không đồng ý giao điển tịch ra, cái loại đồ này sống không mang tới chết không thể mang theo, vẫn là tính mạng của đông đảo tăng lữ ở Thiếu Lâm càng quan trọng hơn, tóm lại, Thiếu Lâm gặp phải một tình cảnh khó cả đôi đường.

“Vậy cổ độc của các sư huynh đệ…”

Nghe sự kiện đấy, sắc mặt Trụ trì khẽ thả lỏng: “Đã được giải.” Trụ trì mỉm cười: “Người tấn công Thiếu Lâm không phải là Cổ vương.” Sở Văn Xuyên cùng Cổ vương có thể nghĩ đến, Trụ trì Thiếu Lâm tất nhiên cũng có thể nghĩ đến.

“Trụ trì?” Tăng nhân nghi ngờ hỏi.

“Bởi vì Cổ vương cùng với thê tử đã tự mình đến giải cổ độc cho đệ tử Thiếu Lâm ta.”

Nghe vậy, biểu cảm của Tiểu Tiểu trở nên khẽ mất tự nhiên, ở trên đường nàng cũng ý thức được nếu không phải Cổ vương hạ cổ độc, như vậy Cổ vương sẽ nhất định đến Thiếu Lâm làm sáng tỏ. Như vậy nàng không thể không đối mặt với phụ thân thân sinh của mình, một người phụ thân vứt bỏ nàng chỉ có mang mẫu thân nàng đi.

Nhưng là, chuyện đã tới trước mắt nhưng nàng vẫn cảm thấy khó có thể đối mặt, còn có, mẫu thân nàng cũng tới rồi.

“Tỷ, tỷ làm sao vậy?” sắc mặt Tiểu Tiểu biến đổi quá nhanh, Yến Thanh Dịch lập tức phát hiện.

Tiểu Tiểu nhìn về phía Lệ Thú xin giúp đỡ, nàng sợ sau khi Yến Thanh Dịch biết sự thật có thể vứt bỏ nàng mà đi, bọn họ dù sao cũng không phải tỷ đệ ruột!

Lệ Thú nhíu mày, giao tiểu tử béo cho Sở Văn Xuyên ôm, mà mình thì kiên định đứng phía sau Tiểu Tiểu: “Vẫn là nói hết cho Tiểu Dịch đi! Hắn có thể tiếp nhận.”

Tiểu Tiểu cắn môi dưới, cực kỳ do dự, nhưng xuất phát từ tín nhiệm với Lệ Thú, Tiểu Tiểu rất nhanh hạ quyết tâm: “Tiểu Dịch, chúng ta vĩnh viễn sẽ là tỷ đệ, đúng không?”

“Đương nhiên rồi! Cái này còn phải nói sao? Tỷ là tỷ tỷ đệ thích nhất mà!” Yến Thanh Dịch nghi hoặc nhìn Tiểu Tiểu: “Tỷ, đến cùng tỷ muốn nói với đệ cái gì?” Yến Thanh Dịch buồn cười liếc mắt: “Sẽ không phải giống như trong kịch nam chứ, nói chúng ta không phải là tỷ đệ ruột sao!”

Tiểu Tiểu mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào vẻ mặt của Yến Thanh Dịch: “Nếu ta nói chúng ta chính xác không phải là tỷ đệ ruột thì sao?”

Lúc này đến phiên mặt Yến Thanh Dịch biến sắc: “Tỷ, tỷ… tỷ đến tột cùng đang nói cái gì vậy!” Cho dù võ công tăng lên bao nhiêu, hắn chung quy cũng chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi, nhất thời có chút hoảng loạn: “Chúng ta làm sao có thể không phải là tỷ đệ ruột chứ!”

Tiểu Tiểu nhẫn nại giải thích từ đầu tới cuối cho Yến Thanh Dịch, bao gồm cùng Cổ vương gặp nhau, ở nóc trên nóc nhà nghe được sự thật.

Còn có Yến Thanh Dịch nói, Tiểu Tiểu tuyệt đối không giống Yến Doanh.

Càng nghe, Yến Thanh Dịch càng hoảng loạn, còn thêm một loại không biết làm sao.

“Tiểu Dịch, đệ hiểu chưa? Chúng ta không phải là tỷ đệ ruột.” Tiểu Tiểu thở dài, thấy Yến Thanh Dịch hoảng loạn, tâm nàng cũng trầm xuống, cố nén nước mắt trong mắt, muốn nói ra lời từ biệt cùng Yến Thanh Dịch mà nói, nếu Yến Thanh Dịch muốn rời khỏi mà nói, nàng sẽ để Lệ Thú đưa hắn xuống núi, nhưng cho dù như thế nào Yến Thanh Dịch vĩnh viễn là đệ đệ nàng yêu thương nhất: “Tiểu Dịch, đệ…”

Vừa thấy Tiểu Tiểu mở miệng, Yến Thanh Dịch lập tức càng thêm luống cuống tay chân, bỗng nhiên, Yến Thanh Dịch cầm tay Tiểu Tiểu, nhìn gấp như muốn khóc ra: “Tỷ, tỷ đừng không cần đệ…”

Nghe câu đó, Tiểu Tiểu lập tức ngây ngẩn cả người:”Tiểu Dịch…”

“Tỷ, đệ không muốn rời khỏi tỷ…” Yến Thanh Dịch giống như một đệ đệ ỷ lại vào tỷ tỷ, nắm chặt lấy tay Tiểu Tiểu, sợ một khi buông tay, Tiểu Tiểu sẽ rời đi bỏ lại hắn: “Từ nhỏ đến lớn, cũng chỉ có tỷ tỷ quan tâm đệ nhất, cha cũng chỉ có thể dạy đệ võ công, nếu có một chút không như ý sẽ mắng đệ, mà nương luôn luôn đem đệ trở thành công cụ tranh thủ tình cảm của cha, huynh đệ tỷ muội khác đều chỉ biết bắt nạt đệ, cũng chỉ có tỷ mới quan tâm đệ có vui vẻ hay không, khi sinh bệnh tỷ sẽ sắc thuốc cho đệ, khi rảnh rỗi sẽ mang đệ đi chơi… Toàn bộ Yến gia cũng chỉ có tỷ mới giống người thân của đệ. Tỷ, tỷ đừng không cần đệ, được không?”

“Tiểu Dịch…” Tiểu Tiểu cảm động ôm cổ đệ đệ nghẹn ngào: “Tỷ tỷ cũng không muốn rời khỏi đệ đâu! Tỷ tỷ sợ sau khi đệ biết chúng ta không phải là tỷ đệ ruột sẽ rời khỏi ta…” Hai mắt chứa đầy nước mắt không hề khống chế chảy xuống: “Tỷ sợ…”

Nàng sợ đã từng là ấm áp duy nhất bỏ nàng mà đi, tuy bây giờ nàng có Lệ Thú, có Lệ Vân, nhưng Yến Thanh Dịch cũng là một tồn tại không thể thay thế.

Nhưng Yến Thanh Dịch làm sao không phải nghĩ như vậy?

Cho nhau ấm áp, quan tâm lẫn nhau, nâng đỡ lẫn nhau thoát ra khỏi giam cầm quan hệ huyết thống, chỉ có thể thật lòng mới có thể nhận được tình thân chân chính, quan hệ huyết thống có lẽ chẳng phải quan trọng như vậy.

Lệ Thú nhìn tỷ đệ đang ôm nhau khóc, lộ ra nụ cười khó gặp.

Nhưng là lúc này…

“Tiểu Tiểu!” Một tiếng gọi vui mừng khiến Tiểu Tiểu cùng Yến Thanh Dịch đồng thời ngẩng đầu, nhìn về chỗ phát ra âm thanh.

“Ngũ di nương!” Yến Thanh Dịch thốt ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.