Lần trước nói đến Lệ Vân lừa gạt được toàn bộ đại nhân của Đường môn,
lại lừa Đường Dĩ Tình nhỏ bé, không thẹn với danh hiệu tiểu lừa đảo vô
địch của cậu bé. Còn Tiểu Tiểu và Lệ Thú vẫn chờ ở bên ngoài Đường môn.
"Thú ca, chàng có phát hiện ra không?" Tiểu Tiểu đụng đụng Lệ Thú, "Gần đây Đường môn thật giống như đang giới nghiêm đó!"
"Ừm." Lệ Thú trả lời chỉ bằng một tiếng, ánh mắt đồng thời nhìn về phía
người đội một cái đấu bồng màu đen ở trong góc khách sạn, thấy không rõ
nam nữ, nhưng trên tay hơi đèn sì — đó là một người sử dụng độc.
Tiểu Tiểu thấy được ánh mắt của Lệ Thú, liền theo ánh mắt của hắn nhìn lại, thấp giọng, "Bọn họ có vấn đề?"
"Ừ." Lệ Thú nâng ly trà lên, nhấp một ngụm trà, vẫn chỉ một tiếng như trước.
"Chúng ta nên làm cái gì bây giờ?" Tiểu Tiểu lập tức khẩn trương đứng
lên, kết hợp với tình huống bây giờ của Đường môn, rõ ràng là nhằm vào
Đường môn rồi! Con trai của nàng vẫn ở bên trong đó!
Lệ Thú buông ly trà, sau một lúc lâu không nói gì, ngay khi Tiểu Tiểu
cho rằng hắn đang ở suy nghĩ cách giải quyết gì, đến khi hơi thở cũng
đều ngừng lại, Lệ Thú chậm rãi trả lời nàng bốn chữ, "yên lặng quan
sát."
"..."
Thú ca, câu nói của chàng quá sâu sắc rồi!
Thế giới của trẻ con thường hoàn toàn khác biệt với thế giới của người
lớn, ngay vào lúc Đường môn giới nghiêm, tiểu Lệ Vân vẫn mỗi ngày giả
dạng thành Huyết Yêu ca ca, đưa cơm cho Đường Dĩ Tình, đắp chăn lông,
cùng nói chuyện phiếm với cô bé.
Đường Dĩ Tình cũng thâm căn cố đế cho rằng Huyết Yêu ca ca trong lòng
mình là yêu tinh tốt, cũng là một người duy nhất sẵn lòng nói chuyện với mình, cũng có thời gian theo bên cạnh mình nói chuyện, có Huyết Yêu ca
ca làm bạn, ít nhất cô bé không giống trước kia chỉ dùng một tín niệm là trở thành nữ hiệp để chống đỡ mình trưởng thành.
"Huyết Yêu ca ca."
"Hửm?" Mặc dù cách một bức tường, nhưng Lệ Vân vẫn thay đổi âm thanh nói chuyện với Đường Dĩ Tình.
Đường Dĩ Tình im lặng sau một lúc lâu, cẩn thận từng li từng tí mở miệng, "Muội có thể trông thấy ca ca không?"
"Không thể!" Lệ Vân giật mình, lập tức thốt ra.
"À!" Đường Dĩ Tình sờ sờ cái mũi, có chút thất vọng.
"Việc ấy..." Lệ Vân biết nói thẳng như vậy có chút tổn thương tới Đường
Dĩ Tình, "Ca ca là không thể tùy tiện gặp mặt người khác ..."
Nghe thấy câu đó, Đường Dĩ Tình lại lần nữa phấn chấn lên, trịnh trọng
gật đầu, mặc dù Lệ Vân không nhìn thấy, "Muội biết, yêu tinh và con
người không thể tùy tiện gặp mặt."
"Ừ." Lệ Vân bắt đầu cảm thấy may mắn ngay từ đầu đã bị Đường Dĩ Tình cho rằng bé là yêu tinh.
"Vậy ca ca sẽ rời đi không?" Đường Dĩ Tình lại hỏi một vấn đề.
"Hẳn là... sẽ đi!" Lệ Vân do dự nói, cậu bé nhất định là phải rời khỏi,
con đường trốn nhà của bé mới vừa bắt đầu, sao có thể dừng lại ở
đây?"Chẳng qua lúc đi ca ca sẽ nói cho muội."
"À!" Đường Dĩ Tình xoay người đối mặt với vách tường, dường như như vậy
có thể nhìn thấy Huyết Yêu ca ca, "Dĩ Tình chắc là sẽ không quên mất
Huyết Yêu ca ca đâu. Chẳng qua ngày mai Dĩ Tình là có thể đi ra ngoài,
Huyết Yêu ca ca có còn trở lại tìm Dĩ Tình không?"
"... Ừm." Lệ Vân trợn trừng mắt — Đường Dĩ Tình đi ra ngoài sẽ không liên quan gì tới bé nữa, nhưng là bé vẫn ưng thuận hứa hẹn.
"Thật tốt!" Đường Dĩ Tình vỗ tay một cái, "Ca ca tốt hơn đại hỗn đản làm chuyện xấu mà không chịu thừa nhận kia nhiều!"
Bé ở ngay chỗ này!
Lệ Vân lại trợn mắt xem thường."Dĩ Tình," Không biết từ khi nào thì Lệ
Vân đã bắt đầu gọi thẳng tên Dĩ Tình, "Thật ra muội có thể thử tha thứ
cho hắn..." Lệ Vân hướng dẫn từng bước khiến cho Đường Dĩ Tình tha thứ
cho cậu bé."Muội xem nếu không phải là hắn, muội và ca ca sẽ quen biết
sao?"
"Điều này cũng đúng." Dĩ Tình nghiêm túc gật đầu."Chẳng qua nó vẫn phải xin lỗi!"
Xin lỗi? Lệ Vân hừ hừ dưới đáy lòng, cái đó rất mất mặt đấy!
Bé mới không thèm!
...
...
Sáng sớm hôm sau, Đường Dĩ Tình đã được người đón ra từ trong trong từ đường.
"Dĩ Tình, " Đường Vô Danh tự mình tới đón, "Phụ thân gần đây đúng là
quan tâm tới con ít đi nhiều..." Đường Vô Danh khẽ thở dài, Đường Dĩ
Tình nghe thấy ánh mắt sáng lên, phụ thân muốn chăm sóc bé sao? "Nhưng
là sau này con không cần bày trò đùa ác nữa, lại càng không nên đổ trách nhiệm lên người người khác, biết không?"
Mới nghe được nửa câu, Đường Dĩ Tình tức giận gào lên, "Con không có!
Cái đó không phải con làm!" Đường Dĩ Tình tủi thân ướt mắt, trên thế
giới này người duy nhất nguyện ý tin tưởng bé chỉ có Huyết Yêu ca
ca!"Con chán ghét cha!"
Nói xong, Đường Dĩ Tình xoay người không thèm để ý tới Đường Vô Danh chạy mất.
Đường Vô Danh thở dài, thê tử của hắn mất sớm, hắn chỉ có một đứa con
gái như vậy, hắn là một người đàn ông trưởng thành đúng là có chút không hiểu tâm sự của bé gái, hơn nữa còn có cả Đường môn tuyệt mệnh đường
cần hắn điều hành?
Nhưng nếu là bảo hắn cưới tiếp, không nói như vậy thật có lỗi với người
vợ đã qua đời của hắn, rồi nói Dĩ Tình quật cường có thể tiếp nhận hay
không cũng là vấn đề, hơn nữa, vạn nhất vợ kế của hắn đối xử với Dĩ Tình không tốt?
Đối với chăm sóc Dĩ Tình thế nào, Đường Vô Danh thật sự có chút không biết phải làm sao.
"Đường chủ." Thủ hạ nhìn thấy dáng vẻ trầm tư của Đường Vô Danh không
khỏi thấp giọng nhắc nhở, "Đường môn chúng ta còn có tỷ thí với Quỷ
động, Độc y, Vô Ẩnh các và Thánh Tài điện đều chờ đó... Người xem..."
Đường Vô Danh thở hắt một hơi, vung tay lên, "Đi thôi!"
Mà Đường Dĩ Tình cũng không có đi xa vẫn chờ mong phụ thân có thể đuổi
theo dỗ dàng cô bé trơ mắt nhìn bóng lưng rời đi của phụ thân rời đi,
nắm quả đấm thật chặt.
"Này, đồ điên!" Khi không làm Huyết Yêu ca ca, Lệ Vân vẫn là cái loại
trạng thái bất cần đời này — dù sao đã bị con nhóc này nhìn được bộ mặt
thật rồi, cũng sẽ không cần giả bộ tiếp nữa!
"Ngươi cái đồ đại hỗn đản!" Đường Dĩ Tình nhìn thấy người đến là Lệ Vân
lập tức vung một quyền qua, mà Lệ Vân linh hoạt né tránh.
Lại một quyền, lại trốn.
Đường Dĩ Tình thấy đánh không tới Lệ Vân, mở to mắt căm tức nhìn cậu bé, "Có bản lĩnh ngươi không cần trốn!"
"Xin lỗi nhé, ta năm nay mới ba tuổi, không có bản lĩnh." Lệ Vân nhún
vai một cái, đến giờ phút này cậu bé mới nhớ tới cậu bé mới ba tuổi.
Nhìn khuân mặt có biểu cảm sinh động kia của Đường Dĩ Tình, Lệ Vân khẽ
cười, cho dù là khiến Đường Dĩ Tình tức giận, cũng tốt hơn bi thương bất lực như vừa rồi!
"Này, đồ điên, ngươi có phải cứ mang thù như vậy hay không!" Lệ Vân lưu
manh khoanh tay trước ngực, "Trách không được người ta nói chỉ có đàn bà và tiểu nhân là khó nuôi!" Lệ Vân vẫy tay với Đường Dĩ Tình, "Đi theo
ta, ta cho ngươi xem cái này, lấy để bồi tội."
"Ta mới không thèm đi với ngươi đâu!" Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy,
nhưng Đường Dĩ Tình dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, ánh mắt tò mò trong
đôi mắt đã bán đứng cô bé từ lâu.
"Như vậy à!" Lệ Vân ý xấu đầy mắt gật gật đầu, "Vậy không dẫn ngươi đi!"
"Ngươi dám!" Đường Dĩ Tình lập tức xù lông.
Lệ Vân nhún vai một cái, "Ngươi xem ta có dám hay không."
Đường Dĩ Tình lập tức bĩu môi, vẻ mặt mất hứng.
Lệ Vân thở dài thật sâu, "Rõ ràng là đấu không lại ta, lại vẫn muốn đấu
tới ta. Bởi vậy mới nói, phụ nữ ngực to ngốc nghếch, nhưng là ngươi..."
Lệ Vân nhìn lướt qua Đường Dĩ Tình, "Người ta ít nhất còn có ngực, nhưng là ngươi, không có ngực cũng không có não!"
"Ngươi đến cùng có mang ta đi hay không!" Đường Dĩ Tình lại một quyền
tấn công về phía Lệ Vân, lần này Lệ Vân không né tránh, mà là thực sự
nhận một quyền này, dù sao Đường Dĩ Tình cũng đánh không bị thương được
bé, cho cô bé đánh hai quyền phát tiết một chút cũng tốt.
Một quyền này lại khiến Đường Dĩ Tình kinh ngạc một chút, ngay khi sắp
đánh tới Lệ Vân thì lập tức thu lại lực đạo, nhưng vẫn đánh trùng vào
trên người Lệ Vân, "Ngươi không sao chứ!" Đường Dĩ Tình thân thiết hỏi.
"Đau quá..." Lệ Vân giả vờ giả vịt che lại chỗ bị Đường Dĩ Tình đánh tới, cắn răng nặn ra hai chữ.
"Sao lại như vậy..." Đường Dĩ Tình lo lắng, "Sao ngươi không tránh ra
chứ! Ta giúp ngươi phù phù..." Nói xong Đường Dĩ Tình lập tức tới gần Lệ Vân giúp cậu bé thổi vị trí bị đánh trúng, nhưng là nhìn thấy cái dáng
vẻ nghiêm túc kia của Đường Dĩ Tình, khuân mặt Lệ Vân lại khẽ ửng đỏ.
"Không có việc gì ..." Lệ Vân đứng lên, ngoắc ngoắc ngón tay với Đường Dĩ Tình, "Ta dẫn ngươi đi xem thứ đó nhé!"
Nói xong, Lệ Vân liền dẫn đầu đi ra ngoài, còn Đường Dĩ Tình lập tức theo ở phía sau.
"Là cái gì vậy?" Đường Dĩ Tình tò mò hỏi.
"Đến đó ngươi sẽ biết!" Lệ Vân thừa nước đục thả câu, vẻ mặt thần bí dụ hoặc, "Ta cam đoan ngươi nhất định sẽ thích!"
Hai đứa bé chạy thẳng về phía sau núi của Đường môn, đi qua khu rừng rậm rạp, "Đến rồi, chính là chỗ này!" Lệ Vân chỉ về phía một đám cành cây,
sau đó cẩn thận dời đi những cành cây này, một huyệt động có chút đen
ngòm xuất hiện trước mặt hai bé.
"Nhìn xem! Rất đáng yêu đi!" Lệ Vân ôm từ trong huyệt động ra một con vật nhỏ.
"Chuyện gì thế này?" Đường Dĩ Tình muốn sờ sờ con vật nhỏ kia, nhưng có chút sợ hàm răng bén nhọn kia."Là cẩu cẩu sao?"
"Hẳn là sói..." Tiểu Lệ Vân nhìn con sói trong lòng. Con sói nhỏ có bộ
lông trắng như tuyết, một đôi mắt màu xanh biếc, óng ánh trong suốt như
lưu ly. "Chân nó bị thương, ngày đó vừa lúc bị ta gặp được, ta liền bắt
nó giấu đi nuôi."
Tiểu Lệ Vân một tay ôm sói nhỏ, lại từ trong huyệt động lấy ra một cái
đệm mềm đến thợ khéo cũng không làm ra được nhẵn nhụi như vậy — rõ ràng
là chính cậu bé tự tay làm. Sau đó đặt con sói nhỏ lên cái đệm mềm kia,
"này, ngươi có thể sờ sờ nó đấy! Sẽ không cắn ngươi đâu!"
Đường Dĩ Tình tò mò vươn tay, nhẹ nhàng mà sờ lên đầu sói nhỏ, sói nhỏ
khẽ ngẩng đầu, ngửi ngửi mùi Đường Dĩ Tình, nhưng giống như Lệ Vân nói,
sói nhỏ không có cắn cô bé.
Còn Lệ Vân từ trong cái túi đeo trên lưng lấy ra một túi nước và một cái chậu nhỏ, cái chậu nhỏ đặt trước mặt sói nhỏ, đưa túi nước cho Dĩ Tình, "Ngươi cho nó ăn, nó sẽ rất thích ngươi."
Đường Dĩ Tình theo lời đổ sữa trong túi nước vào chậu nhỏ, còn Lệ Vân
thì dỡ xuống băng vải trên chân sói nhỏ, cẩn thận từng li từng tí giúp
sói nhỏ xử lý miệng vết thương, lại bôi một lớp dược trị thương Dược
vương cho cậu bé — nếu là để người giang hồ biết dược có giá ngàn vàng
vậy mà cho một con sói dùng, không biết sẽ có bao nhiêu người nói tiểu
Lệ Vân phí của trời.
"Quá đáng yêu đi!" Lệ Vân rắm thối hất hất đầu, "Ta đã nói ngươi không đi sẽ hối hận mà!"
"Ta có thể mang nó về trong phủ nuôi không?" Đường Dĩ Tình nhìn về phía Lệ Vân hỏi.
"Cái này..." Lệ Vân có chút do dự, bé nhớ được hắn tam bá Sở Văn Xuyên
đã từng nói với bé sói là một trong những chủng tộc kiệt ngạo nhất,
không chấp nhận mất đi tự do, nhưng Lệ Vân trộm dò xét liếc Đường Dĩ
Tình một cái, "Được rồi! chẳng qua nếu nó muốn về nơi này, ngươi không
thể ngăn cản đấy! Bằng không nó sẽ rất không vui!"
"Được!" Đường Dĩ Tình trịnh trọng gật đầu, Đường nữ hiệp bé luôn luôn coi trọng hứa hẹn!
Lệ Vân thở phảo nhẹ nhõm, cuối cùng đã loại trừ một phần địch ý của
Đường Dĩ Tình với cậu bé! Trong lúc vô tình, Lệ Vân bắt đầu để ý tới cảm thụ của Đường Dĩ Tình với cậu bé.
"Vậy chúng ta đặt cho nó một cái tên đi!" Lệ Vân đề nghị.
Đường Dĩ Tình trầm tư một lát, "Vậy gọi là Huyết Yêu!"