Trong khi đó, Kim Thanh Phù ở bên này cũng không hề thoải mái.
Y sốt ruột đi đi lại lại trong phòng, nôn nóng đến gần như muốn bốc lửa.
“Thiếu gia, ngài đừng nôn nóng…” A Ất đứng cạnh nói, “Tuyệt đối đừng nóng vội kẻo ảnh hưởng đến sức khỏe ạ…”
“A Giáp đâu rồi?!” Kim Thanh Phù ngắt lời hắn: “Ta bảo hắn đi tìm Quý Huyền, sao đến giờ vẫn chưa tìm được nữa?!”
“Chuyện này…bởi vì chúng ta là khách quen cũ của Quý Huyền mà Quý Huyền lại thường hay bị lạc đường, cho nên bình thường khi có việc cần tới Quý Huyền, chúng ta đều để chim bồ câu gửi thư đến cho hắn trước để hắn báo địa chỉ, sau đó chúng ta sẽ đi đón hắn. Nhưng mà lần này chim bồ câu đưa thư đi rồi mà về vẫn y nguyên, cũng không tìm được Quý Huyền…A Giáp đành phải đi tìm người liên hệ với Phù Âm các. Để hắn tìm được Quý Huyền, cũng phải tốn chút thời gian mới được ạ…”
A Ất đang giải thích lại nghe thấy tiếng bước chân vội vã bên ngoài, sau đó A Giáp vội vàng bước vào, vẻ mặt xấu vô cùng.
Kim Thanh Phù nói: “Phù Âm các bảo sao?! Quý Huyền đâu?!”
A Giáp nói: “Sau khi tiểu nhân nói rõ mục đích tìm tới Phù Âm các, người liên hệ lại nói với tiểu nhân rằng…Quý Huyền, đã chết vào sáng sớm ba tháng trước đây rồi.”
Kim Thanh Phù: “Cái gì?!”
…
Cho đến ngày hôm sau Bách Lý Tiểu Ngư mới gặp lại Tả Yến An. Vừa thấy gã nàng đã quát lên: “Ngươi định làm gì ta hả?”
Tả Yến An nghi hoặc nói: “Ta cái gì cũng chưa kịp làm hết mà.”
Bách Lý Tiểu Ngư: “…”
“Không phải, ý ta là, ngươi đã cho ta ăn cái gì?! Tại sao ta không thể dùng được võ công và khinh công hả?!” Bách Lý Tiểu Ngư tức giận nói.
Tả Yến An cười một tiếng nói: “Nếu không phải là cô muốn chạy trốn thì cũng chẳng phát hiện ra chuyện này đâu nhỉ. Bởi vậy có thể thấy được rằng…Tiểu Ngư cô nương chẳng những không chịu ngoan ngoãn nghe lời ta mà định chạy trốn.”
Nàng cũng không phát hiện ra rằng, Tả Yến An đổi xưng hô với nàng từ ‘Bách Lý Tiểu Ngư cô nương’ thành ‘Bách Lý cô nương’, bây giờ thì trực tiếp thành ‘Tiểu Ngư cô nương’…
Nàng chỉ chột dạ nói: “Nói thừa, đương nhiên ta muốn thử võ công của ta một lần rồi…Tại sao ngươi lại muốn giam giữ ta ở đây chứ! Ngươi có biết ở đây cái gì cũng đều rất vô vị hay không hả? Ngươi lại còn giở trò khiến ta hoàn toàn không thi triển được võ công nữa…Tả Yến An, ngươi thực sự rất quá đáng đấy biết không?!”
Tả Yến An chẳng thèm để ý tới cơn giận bừng bừng của nàng, nói: “Đã được voi còn đòi tiên? Cô cứ ngoan ngoãn ngồi chờ ta đến thăm cô là được rồi.”
Giọng điệu của gã vô cùng tự nhiên như thể đó là lẽ đương nhiên vậy. Bách Lý Tiểu Ngư trợn mắt há mồm: “Ngươi…ngươi…”
Tả Yến An thấy nàng tức giận đến mức nói không nên lời thì gã lại càng vui vẻ hơn, nói: “Đừng lo, gần đây ta đang bận chuyện trong giáo. Đợi đến lúc xử lý các công việc xong xuôi, đuổi bay tên Kim Thanh Phù đi rồi, ta sẽ đến chơi với cô…chơi đùa cho đến khi cô sẽ không còn cảm thấy buồn tẻ nữa.”
Bách Lý Tiểu Ngư chỉ thấy cả sống lưng lạnh toát: “Kim Thanh Phù? Hắn…hắn đã làm gì sao?”
Phải nói rằng, kể từ sau khi biết võ công của mình tạm thời không có cách nào có thể khôi phục lại được, Bách Lý Tiểu Ngư đành đặt mọi hy vọng mình sẽ được cứu đặt hết vào Kim Thanh Phù.
Chỉ mong rằng Kim Thanh Phù không phụ sự kỳ vọng của nàng…cứu được nàng ra ngoài.
Mặc dù sau khi được Kim Thanh Phù cứu ra ngoài, ba tháng hẹn ước cũng đã qua rồi, nhưng dù sao tên đó cũng dễ đối phó hơn tên Tả Yến An mà…
Thấy đôi mắt của Bách Lý Tiểu Ngư lóe sáng, Tả Yến An khẽ mỉm cười: “Cô đang chờ hắn ta đến cứu cô sao?”
“…” Bách Lý Tiểu Ngư trốn tránh trả lời: “Hắn tuyên chiến với La Sát giáo sao?”
Tả Yến An mỉm cười: “Cô quá ngây thơ rồi đó.”
Nàng cũng cảm thấy việc tuyên chiến này cũng có điểm nào đó là lạ, nói: “Vậy là hắn không làm gì cả?”
“Không…” Tả Yến An lắc đầu một cái, nói: “Hắn chúc mừng ta đã giành được cô.”
Bách Lý Tiểu Ngư thoáng sững sờ: “Chúc mừng ngươi?”
Tả Yến An: “Phải, không những vậy khí thế chúc mừng còn rất lớn nữa kìa, chỉ hận không để cho cả thiên hạ đều biết Tiểu Ngư cô nương có mang Bích Linh châu trong người, hiện đang ở trong La Sát giáo của ta mà thôi.”
Bách Lý Tiểu Ngư lập tức hiểu ra, Kim Thanh Phù làm như vậy hiển nhiên là vì khiến cho những kẻ có mưu đồ với Bích Linh châu đều dồn hết sự chú ý lên người Tả Yến An, tụ tập lực lượng của mọi người để bao vây tấn công Tả Yến An một cách hoàn hảo.
Cứ như vậy, Tả Yến An buộc phải phân chia tinh lực (tinh thần + thể lực) để đi đối phó với những kẻ kia rồi!
“Tiểu Ngư cô nương, cô nhếch miệng lên quá mức rồi đấy.” Tả Yến An cười cợt, đưa tay ra nhéo má Bách Lý Tiểu Ngư, nàng hoảng hốt, lùi nhanh về phía sau.
Tả Yến An nói: “Tuy ta chưa thể song tu với cô nhưng chỉ cần không làm tới bước cuối cùng kia, còn những cái khác hẳn là cũng không sao cả…Tiểu Ngư cô nương thấy ta bị mọi người làm cho mệt mỏi mà lại vui vẻ như vậy khiến ta đau lòng quá… Ta nhất định phải khiến cô nhớ lâu một chút, để cô nhớ kỹ rằng lúc nào nên cười, lúc nào không nên cười…”
Vừa nói gã vừa áp sát từng chút, từng chút một. Gã nắm cằm Bách Lý Tiểu Ngư, nhìn có vẻ nhẹ nhàng nhưng lực lại rất lớn, khiến nàng đau gần như sắp bật khóc.
“Tiểu Ngư cô nương còn non nớt, vốn dĩ ta không nên tính toán với cô, nhưng người thì dù sao cũng phải có ăn mới khôn lớn được…” Vừa nói Tả Yến An vừa vươn tay nắm lấy cổ áo Bách Lý Tiểu Ngư, làm bộ muốn kéo xuống!
Trong góc phòng bỗng vang lên tiếng động khẽ.
Tả Yến An dừng động tác lại, mà Bách Lý Tiểu Ngư thì như được đặc xá, lập tức xoay người chạy ra. Tả Yến An nhìn về nơi phát ra tiếng động thì thấy được là do Á Ba đã bất cẩn va phải một cái chén.
Vì Á Ba luôn yên lặng đứng ở góc phòng, khiến Tả Yến An nhất thời không phát hiện ra.
Tả Yến An híp mắt một cái, thấy Bách Lý Tiểu Ngư nắm chặt quần áo, sợ đến run người mà nhìn gã, bĩu môi nói: “Bỏ đi, vừa hôm qua ta mới nói sẽ không động vào cô, hôm nay lại định kéo quần áo của cô, như vậy hình như cũng không được đúng cho lắm.”
Bách Lý Tiểu Ngư căn bản không dám nói tiếp, chỉ thở hổn hển nhìn gã, ánh mắt cảnh giác mà hoảng sợ.
Tả Yến An thấy nàng như vậy cũng không có hứng thú gì nữa, nói: “Ban nãy là do ta bực tức Kim Thanh Phù thôi, cô không cần phải lo lắng, trong mấy ngày tới ta cũng không trở lại đây đâu. Á Ba, ngươi tiếp tục trông nom cô ấy…À, Tiểu Ngư cô nương, cô bảo là cô ở đây chờ đợi rất buồn tẻ đúng không? Vậy để ta bảo A Khốc và A Tiếu đưa ít sách cho cô đọc nhé, cô an phận một chút, biết chưa? Cô muốn đọc sách gì?”
Bách Lý Tiểu Ngư chỉ mong cho gã đi nhanh đi thôi, đâu còn quan tâm đến sách gì nữa chứ. Nàng thuận miệng nói: “Sách gì cũng được…”
Tả Yến An mỉm cười nói: “Ừ.”
Sau đó hắn đi thật.
Bách Lý Tiểu Ngư bị dọa, thất thần ngồi trên giường. Tên Tả Yến An này lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần như vậy, mà lần nào cũng đều có ý đồ bất chính với nàng cả, có điều, gã lại luôn nhanh chóng rời đi…
Nàng nhìn Á Ba đứng im lìm ở góc phòng, nói: “…Vừa rồi, cảm ơn huynh nhé.”
Tuy không rõ hành động vừa rồi của Á Ba là vô tình hay cố ý, nhưng dù sao nó cũng được coi là đã cứu nàng rồi.
Á Ba nhìn nàng một cái, khẽ lắc đầu, dường như muốn nói rằng, không cần cảm ơn.
Đây là lần đầu tiên Á Ba biểu tỏ ý nói với nàng, tuy chỉ là một cái lắc đầu rất nhẹ, nhưng cũng đủ khiến cho Bách Lý Tiểu Ngư vô cùng kinh ngạc, nàng nói: “Ban nãy là huynh cố ý sao?”
Á Ba: “…”
Á Ba nhắm mắt lại, bắt đầu chợp mắt.
Bách Lý Tiểu Ngư: “…”
Tả Yến An luôn làm việc rất nhanh chóng. Ngay trong ngày hôm ấy thì A Khốc và A Tiếu đã khiêng một hòm sách, cộng thêm văn phòng tứ bảo(*) đến rồi. A Tiếu nghiêm mặt từ đầu đến cuối, không chịu nói một lời, còn A Khốc thì híp mắt cười nói: “Giáo chủ cũng thật là quan tâm tới Bách Lý cô nương. Cô nương kêu buồn chán, giáo chủ lập tức bảo bọn ta đi chuẩn bị sách cho cô đọc luôn…Ôi chao, đây là chuyện trước nay chưa từng có đâu đấy.”
(*văn phòng tứ bảo gồm có: bút, mực, giấy, nghiên.)
Bách Lý Tiểu Ngư thầm nghĩ, loại chuyện bị tên Tả Yến An đối đãi đặc biệt bi thảm như thế này, mà lại được các cô nói như thể đây là vinh hạnh của nàng vậy, thật sự là…
Sau khi A Khốc và A Tiếu đi rồi, Bách Lý Tiểu Ngư mới có hứng thú bỏ bút, mực, giấy, nghiên bày ra, sau đó tiện tay rút một quyển sách ra xem. Vừa nhìn một cái, mặt nàng liền méo mó…bốn chữ to trên sách kia, rõ ràng là…
Chắc không phải là cái mà nàng nghĩ tới đâu nhỉ…
Bách Lý Tiểu Ngư sắc mặt rối rắm mà mở sách, vừa nhìn đã thấy…
Bên trong quả nhiên là các kiểu tư thế đông cung đồ!!!
Bách Lý Tiểu Ngư không nói hai lời, lập tức ném cuốn sách kia sang một bên, lấy một cuốn khác ra.