Đại Hiệp, Xin Tha Mạng!

Chương 4



Sau khi Kim Thanh Phù đi rồi, không hiểu sao, Bách Lý Tiểu Ngư lại nhớ đến lời dạy trước đây của Bách Lý Vân Hạc: Trên đời này, sẽ không có ai là tốt với con một cách vô điều kiện.

Bách Lý Tiểu Ngư nhắm nghiền hai mắt, chỉ cảm thấy mặt nước bỗng rung chuyển, chắc hẳn người kia vừa bước xuống, sau đó y duỗi tay nắm lấy cằm của Bách Lý Tiểu Ngư, buộc nàng phải ngẩng mặt lên.

“Tuy thân hình ngươi chẳng có gì đáng xem, nhưng khuôn mặt cũng coi như là xinh đẹp đấy.” Gã khẽ cười một tiếng, đôi môi ấm áp dừng lại trước mí mắt Bách Lý Tiểu Ngư: “Mở mắt ra.”

Bách Lý Tiểu Ngư không để ý đến hành động của gã, trong đầu đang vội vã tìm kế chạy thoát khỏi đây.

Thấy vẻ không quan tâm của Bách Lý Tiểu Ngư, giọng điệu gã cũng lạnh dần, lực trên tay càng tăng thêm: “Mở mắt ra!”

Bách Lý Tiểu Ngư bị gã làm cho đau điếng, lập tức mở mắt, nhìn gã với vẻ đầy thù hận và khinh bỉ. Gã quả thực rất đẹp, đó là một vẻ đẹp phi giới tính, kiều mị hơn đàn ông, nhưng lại nam tính hơn đàn bà, quả là khiến cho người đối diện phải cảm thán. Giả sử lúc này đang trong hoàn cảnh bình thường, Bách Lý Tiểu Ngư nhất định sẽ ngắm gã thêm một chút, vừa ngắm vừa tán thưởng, nhưng tình huống bây giờ lại khiến nàng hận đến nghiến răng.

“Thế này mới ngoan.” Thấy Bách Lý Tiểu Ngư đã mở mắt, gã khẽ mỉm cười, đôi môi lướt một đường từ trên mắt nàng xuống dần phía dưới, cuối cùng dừng lại trên môi. Bách Lý Tiểu Ngư âm thầm rơi lệ, chỉ nghĩ thà mình ngã đập mặt vào bãi cứt chó còn tốt hơn bị gã hôn gấp trăm ngàn lần.

Nhưng gã hiển nhiên chưa thể thỏa mãn với việc chỉ môi chạm môi thế này, bèn dịu giọng nói: “Ngoan, há miệng ra.”

Bách Lý Tiểu Ngư đảo đảo mắt vẻ khinh bỉ, không ngờ một giây trước gã vừa nhẹ nhàng dụ dỗ như thế, ngay giây sau đã bóp chặt hai bên xương gò má của nàng một cách không hề do dự, ý muốn khiến nàng phải há miệng ra.

Gã… gã đúng là một kẻ biến thái!

Nhưng kẻ biến thái này, và biến thái của Bách Lý Vân Hạc là hai loại hoàn toàn khác nhau!

Sao lại thay đổi thái độ nhanh như chảo chớp thế chứ!

Bách Lý Tiểu Ngư đau đến nỗi khóc không ra nước mắt, cơ mặt nàng dường như tê liệt luôn rồi.

Chỉ cảm thấy nơi đầu lưỡi chứa đầy ghê tởm, khiến nàng muốn nôn.

“Bách Lý tiểu thư, đây là quần áo trang chủ bảo tôi đưa cho cô…” Một thị tì bỗng đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Bách Lý Tiểu Ngư và một người đàn ông lạ mặt đang không mảnh vải che thân hôn nhau dưới nước, liền sợ hãi hét toáng lên, quần áo trên tay rơi hết xuống đất.

Bách Lý Tiểu Ngư: “…”

Tiếng hét của cô thị nữ kia khiến đám người trong Kim gia nhanh chóng chạy đến, khắp nơi đều nghe thấy tiếng bước chân. Gã đàn-ông-giả-thị-nữ thấy tình thế không ổn, đành lưu luyến kề môi ghé sát bên tai Bách Lý Tiểu Ngư, nhẹ nhàng nói: “Lần sau ta lại đến tìm ngươi.” Rồi nhanh chóng giải huyệt đạo cho Bách Lý Tiểu Ngư, loáng cái đã phi thân ra ngoài cửa sổ.

… Gã, gã còn chưa mặc quần áo nữa mà… Cứ trần truồng như vậy mà bay ra ngoài, vẻ mặt còn thản nhiên như không, đúng là thần kinh có vấn đề…

Bách Lý Tiểu Ngư cực kỳ kinh hãi, hồn vía cũng bay đi đâu mất, cô thị nữ thật kia dường như ý thức được tình huống không ổn lúc này, liền nhặt quần áo lên đưa cho nàng và sau đó vội vã bước ra đóng cửa lại.

Bách Lý Tiểu Ngư leo lên khỏi mặt nước, vẻ mặt đưa đám, chân tay mềm oặt uể oải mặc quần áo vào người, còn chưa mặc xong đã nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền đến, hình như có tiếng của Kim Thanh Phù. Quả nhiên giây sau y đưa tay gõ cửa, gọi: “Tiểu Ngư?”

Giọng nói đầy vẻ lo âu, có lẽ là sợ Bách Lý Tiểu Ngư bị bắt đi, vậy thì viên Bích Linh châu kia ắt không còn.

Bách Lý Tiểu Ngư khẽ “ừ” đáp lại, nhanh chóng mặc quần áo rồi đi ra mở cửa, lập tức bị màu vàng óng ánh tỏa ra từ quần áo của đám người Kim gia làm cho lóa cả mắt, vất vả lắm mới nhìn rõ mặt từng người. Kim Thanh Phù nhanh chóng nhìn trái nhìn phải, nhìn trên nhìn dưới Bách Lý Tiểu Ngư một lượt, chỉ sợ nàng thiếu mất cái tay cái chân nào, đến khi xác định chắc chắn nàng không sao, mới thở hắt ra một hơi, nói: “Vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?”

“Cũng không có gì…” Bách Lý Tiểu Ngư nhìn đám người trước mắt, trong lòng bỗng thấy bực mình, nói: “Trước tiên ngươi cứ cho bọn họ lui xuống đi đã, vây quanh chỗ này làm gì chứ…”

Kim Thanh Phù phất tay, đám hạ nhân lập tức tản ra, Bách Lý Tiểu Ngư nhìn dáng vẻ hô gió gọi mưa này của hắn, nghĩ đến tình cảnh da thịt liền kề của mình vã gã giả mạo vừa nãy kia, lại nhớ trước đây Bách Lý Vân Hạc chưa từng để nàng chịu uất ức, quả thật là khiến nàng bi phẫn đến độ muốn khóc, gã nam nhân ghê tởm đó dám hôn nàng…

Bách Lý Tiểu Ngư vừa nghĩ đến nụ hôn kia, trong bụng liền cồn cào muốn ói, liền cúi đầu nôn khan một lúc lâu, khiến Kim Thanh Phù xanh cả mặt, hộ vệ Ất khiếp sợ nói: “Nhanh vậy đã mang thai rồi?”

Bách Lý Tiểu Ngư: “…”

Kim Thanh Phù ngao ngán liếc nhìn hộ vệ Ất một cái, sau đó hỏi Bách Lý Tiểu Ngư với vẻ trấn an: “Làm sao vậy?” Vừa nói vừa đưa tay vỗ vỗ lưng nàng, không hiểu sao, tuy là cách mấy lớp quần áo nhưng khi Kim Thanh Phù chạm vào nàng, nàng lại cảm thấy cả người nóng ran. Bách Lý Tiểu Ngư giật thót một cái, đẩy tay y ra, nói: “Ban đầu còn là một thị nữ, sau khi vào đây thì biến thành một gã đàn ông…”

“Người có khả năng hóa trang lợi hại như vậy…” Kim Thanh Phù cụp mắt nghĩ ngợi một lát, âm trầm hỏi lại: “Cô còn nhớ được diện mạo của hắn không?”

“Gã rất đẹp, nhưng là một vẻ đẹp quái dị, giọng nói lại vô cùng nhẹ nhàng, tính cách biến ảo khôn lường, chẳng khác nào kẻ điên.” Bách Lý Tiểu Ngư cảm thấy toàn thân nàng càng ngày càng nóng, đầu cũng ong ong, chẳng biết mình đang nói cái gì.

Kim Thanh Phù nghe vậy, hận đến nghiến răng: “Quả nhiên là Tả Yến An, nhanh vậy mà hắn đã biết tin rồi.”

“Tả Yến An ư?” Bách Lý Tiểu Ngư hỏi lại Kim Thanh Phù, cố gắng dời đi sự chú ý của mình.

“Giáo chủ La Sát giáo.” Kim Thanh Phù dường như không muốn đề cập gì thêm về gã đàn ông này, chỉ nói ngắn gọn có thế, rồi dịu giọng an ủi: “Yên tâm, sẽ không có lần thứ hai đâu.”

Bách Lý Tiểu Ngư còn lâu mới tin Kim Thanh Phù, trong lòng nghĩ thầm nếu lần sau đi tắm, nhất định sẽ chuẩn bị ít đồ phòng thân, nhưng vẫn cứ thấy cả người khô nóng kỳ lạ.

Nàng chợt nhớ ra, lúc đó Tả Yến An đã bắt nàng nuốt một viên thuốc.

Không… không phải là xuân dược trong truyền thuyết đó chứ?

Bách Lý Tiểu Ngư muốn ngất, vẻ mặt đưa đám hỏi Kim Thanh Phù: “Nhà ngươi lớn như vậy, có hiệu thuốc riêng không?”

Kim Thanh Phù đáp: “Có, sao vậy?”

Y ngập ngừng một lát, nói tiếp: “Tiểu Ngư, mặt cô đỏ quá.”

Bách Lý Tiểu Ngư: “Ừm… mau nói cho ta biết hiệu thuốc ở đâu, ta tự đến.”

Kim Thanh Phù chỉ về hướng đông bắc, nói: “Cái nhà có nóc màu lục ấy.”

May mà nó sơn màu lục, nổi bật hẳn giữa những dãy nhà vàng óng chói lóa xung quanh. Bách Lý Tiểu Ngư phi thân bay lên, khinh công của nàng rất tốt, đạp hai, ba cái đã đến được hiệu thuốc, khiến đám hộ vệ canh cửa đang ngủ gà ngủ gật cũng phải giật mình ngạc nhiên.

Bách Lý Tiểu Ngư run rẩy phối thuốc, cố gắng moi móc hết trong đầu mình chút ký ức mơ hồ về quyển sách thuốc mà nàng đã từng xem qua, trộn đại mấy vị thuốc vào với nhau, đặt lên bếp đun lên một lát, sau đó không thèm để ý thuốc có nóng hay không, ngửa cổ tu liền một hơi.

Uống hết thuốc, cả người nàng dường như thoải mái hơn một chút, nhưng cảm giác nóng cháy kia vẫn mãi không tan. Bách Lý Tiểu Ngư uể oải ra khỏi hiệu thuốc, bắt gặp trước cửa có một hòn non bộ, bên cạnh là hồ sen đầy nước, nàng nhắm chặt hai mắt, dứt khoát nhảy thẳng vào hồ sen. Nước hồ lạnh buốt lập tức bao trọn lấy nàng, khiến nàng tỉnh táo ít nhiều.

Kim Thanh Phù vừa đặt chân đến trước hiệu thuốc, cảnh tượng ấy đã đập ngay vào mắt hắn: Bách Lý Tiểu Ngư nhắm mắt nằm trong hồ sen, khuôn mặt đỏ bừng, quần áo ướt sũng dính chặt lấy người. Kim Thanh Phù vừa bực vừa buồn cười, tiến đến kéo nàng lên, cởi áo khoác ra đắp lên người nàng, sau đó ôm nàng thả xuống hồ nước nóng.

Bách Lý Tiểu Ngư bị ném qua ném lại đã mệt muốn ngất đi rồi, chờ đến khi mặc xong quần áo đi vào phòng ngủ, nàng liền đặt mông xuống giường ngủ say như chết, chỉ thỉnh thoảng lẩm bẩm hai tiếng “sư phụ”.

Kim Thanh Phù ngồi bên giường ngắm nhìn Bách Lý Tiểu Ngư, nơi khóe môi đỏ tươi vẫn còn vương lại chút máu do da bị cắn rách, bỗng nhiên hắn cảm thấy thật bực bội, duỗi tay vuốt ve làn môi nàng, khẽ lẩm bẩm: “Ta còn chưa được nếm thử, vậy mà đã bị kẻ khác đoạt mất…”

Dứt lời, y nghịch ngợm nhéo nhéo mặt Bách Lý Tiểu Ngư, trông hệt như một đứa trẻ, vậy mà vừa bước ra khỏi cửa, vẻ mặt đã thay đổi ngay tức khắc.

“Viết một bức thư gửi cho Quý Huyền, ta có nhiệm vụ muốn giao cho hắn, bảo hắn nội trong hai ngày phải tới được đây.”

Hộ vệ Giáp khẽ gật đầu, đang chuẩn bị đi viết thư thì bị Kim Thanh Phù gọi lại.

“Thôi khỏi, ngươi đi đón hắn đi, bằng không hắn lại lạc đường nữa…”

“…”

***

Bách Lý Tiểu Ngư chầm chậm mở mắt, đầu đau như muốn vỡ tung ra, nàng ngẩn ngơ một lúc lâu mới nhớ lại chuyện đã xảy ra, nàng khó chịu gõ gõ đầu vài cái, đến lúc này mới để ý thấy Kim Thanh Phù đã ngồi bên cạnh mình từ lúc nào.

Thấy nàng đã tỉnh, y khẽ mỉm cười hỏi: “Thấy trong người thế nào? Cô cũng mạnh mẽ thật, trúng xuân dược mà không chịu nói gì, đã thế còn tự đi lấy thuốc… đúng là giỏi lắm.”

Bách Lý Tiểu Ngư rầu rĩ gật đầu.

Kim Thanh Phù nói ra chiều tốt bụng: “Thật ra… cô có thể để ta giúp cô mà.”

Bách Lý Tiểu Ngư nhìn vẻ mặt chân thành của hắn, cảm thấy đúng là hết chỗ nói.

Nàng hỏi: “Tay nải của ta đâu?”

Kim Thanh Phù tìm quanh quất một lát, sau đó đưa cho nàng một chiếc túi, Bách Lý Tiểu Ngư ngồi dậy, nàng mở tay nải ra, bên trong có một ít quần áo cũ, Kim Thanh Phù cầm đống quần áo lên, nói: “Những bộ quần áo này cũng nên vứt đi được rồi.”

“Không được!” Bách Lý Tiểu Ngư bực bội nói ngay.

Kim Thanh Phù chau mày: “Cô xem những bộ đồ này, sao đường thêu hoa văn lại xấu vậy chứ.”

Bách Lý Tiểu Ngư chẳng hiểu ra làm sao, quần áo của nàng nào có thêu hoa văn gì?

Nàng quay sang nhìn kỹ, hóa ra “hoa văn” mà Kim Thanh Phù nói lại là những đường may vụng về của nàng.

“…” Bách Lý Tiểu Ngư ngao ngán nói: “Đây là đường chỉ may mà! Hoa văn hoa viếc cái gì!”

Kim Thanh Phù hỏi lại: “Đường chỉ may?”

Bách Lý Tiểu Ngư: “… Đúng thế, quần áo bị rách, chẳng lẽ không cần may lại sao?”

“Quần áo rách rồi thì vứt đi. May làm gì?” Kim Thanh Phù tỏ ra còn kinh ngạc hơn cả Bách Lý Tiểu Ngư.

Bách Lý Tiểu Ngư chợt cảm thấy, nói chuyện với tên này đúng là hại não quá.

Nàng hỏi hỏi: “Tên Tả Yến An kia nói, song tu không chỉ cần kết hợp thể xác, mà còn phải tâm linh tương thông, đúng vậy không?”

Kim Thanh Phù: “Đúng. Nếu hai bên tâm linh tương thông, sau khi song tu sẽ có tác dụng rất lớn, bằng không sẽ gần như không có công dụng.”

Bây giờ Bách Lý Tiểu Ngư mới hiểu ra tại sao Kim Thanh Phù lại đồng ý nhiều điều kiện của mình như vậy, thậm chí còn cam lòng chờ thêm ba tháng, hóa ra là để nàng và hắn có thể “tâm linh tương thông” sao.

Nhưng hiện tại, hai người họ chẳng có chút nào gọi là “tương thông” hết!

Vậy mà đòi song tu, tu tu cái đầu ngươi ấy!

Bách Lý Tiểu Ngư uyển chuyển biểu đạt chút lo lắng của mình, nhưng Kim Thanh Phù lại hoàn toàn chẳng tỏ vẻ gì, chỉ nói: “Nói cho cùng cũng chỉ là vấn đề tiền bạc thôi. Nhưng chỉ cần là vấn đề liên quan đến tiền thì đều không thành vấn đề.”

… Này này, lời của ngươi rất có vấn đề đó…

Kim Thanh Phù bỗng nói: “Chuyện hôm nay, ta xin lỗi.”

Bách Lý Tiểu Ngư ngơ ngác: “Hả?”

“Chuyện Tả Yến An… là do ta bất cẩn. Ta đã quá chủ quan.” Kim Thanh Phù trầm ngâm: “May mà phát hiện ra sớm… nếu không…”

“Nếu không ta đã bị hắn bắt cóc đi song tu rồi, ha ha.” Bách Lý Tiểu Ngư uể oải đáp lời.

Kim Thanh Phù: “Ý ta không phải vậy.”

Bách Lý Tiểu Ngư có phần hứng thú nhìn Kim Thanh Phù, thầm nghĩ chẳng lẽ y lại định nói ra những câu đại loại như “Chỉ là ta lo lắng cho cô…” vân vân mây mây, đầy vẻ tình nồng mật ý kia ư? Nàng cảm thấy y không thông minh đến độ nói ra những lời như này.

Kim Thanh Phù tiếp tục: “Dù sao cô cũng chẳng phải chỉ song tu được một lần.”

Bách Lý Tiểu Ngư đen mặt.

Kim Thanh Phù nhìn thấy vẻ mặt của nàng, vội giải thích ngay: “À, ý ta cũng không phải vậy… Đằng nào thì chủ yếu vẫn là dựa vào tâm tình của cô thôi! Nếu vì chuyện đó mà gặp ám ảnh tâm lý về chuyện song tu thì sau này sẽ rất khó thực hiện.”

Quả là thành thật phát sợ lên được.

Bách Lý Tiểu Ngư dở khóc dở cười, nói: “Vậy sau này ngươi tuyệt đối đừng để Tả Yến An xuất hiện trước mặt ta.”

Kim Thanh Phù nở nụ cười: “Ừm.”

Sau khi Kim Thanh Phù đi rồi, không hiểu sao Bách Lý Tiểu Ngư lại nhớ đến lời dạy trước đây của Bách Lý Vân Hạc: Trên đời này, sẽ không có ai là tốt với con – một cách vô điều kiện.

Trước đây nàng cảm thấy rất khó hiểu, bởi Bách Lý Vân Hạc tốt với nàng như vậy, lại chẳng đòi hỏi trả ơn, tất nhiên việc mỗi ngày nàng đi hái thuốc cho người thì không tính.

Nhưng xuống núi rồi, trong người là viên Bích Linh châu, nàng liền hiểu vì sao.

Những lời vừa nãy của Kim Thanh Phù quả thực rất đúng, nếu không phải vì sợ sau này việc song tu sẽ bất lợi, sao y có thể khẩn trương đến thế, hơn nữa còn hạ mình xin lỗi nàng nữa?

Cũng may mà Kim Thanh Phù hơi ngốc, không giả bộ nồng tình mật ý nói ra những lời buồn nôn sến sẩm kia.

Nàng cảm thấy bản thân tuyệt đối không phải là người thông minh, mà người không thông minh như nàng, chẳng ngại sự thật mất lòng, chỉ e mật ngữ dối gian.

Hết chương 4

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.