Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Quyển 5 - Chương 24: Rắp tâm hại người



Ba người kia nghe xong mới cảm thấy yên tâm, chậm rãi ngồi xuống.

Hữu Cốc Lễ vương thấy Vu Đan đem độc dược cất lại cẩn thận thì mới thoải mái thở phào, “Nhị vương tử có đoán được thích khách là người phương nào không?”

Vu Đan cất tiếng cười lạnh, đưa tay khẽ vuốt cái bao đựng Ma đằng, “Đúng như Thiết Phạt giải thích, thích khách ban đêm xông vào hoàng thành, không vì hành thích, cũng không vì tiền tài mà lại chạy thẳng tới ngự dược phòng này, Nói vậy mục đích của thích khách chính là Ma đằng trong tay ta đây.”

Thiên Trường Tước Hô nghĩ một chút rồi mở miệng, “Người nào lại đi kiếm Ma đằng chứ? Chẳng phải tránh nó còn không kịp hay sao?”

“E rằng có người đang muốn điều tra gốc tích của Ma đằng mà thôi. Các ngươi không nghĩ lại mà xem, sư phụ của người nào đã chết bởi độc dược Ma đằng?” Ánh mắt Vu Đan liền nổi lên một tia âm hiểm.

“Sở Lăng Thường?” Ba người kia đồng loạt kêu lên.

“Đúng vậy, chuyện Hàn Thiền Tử ngộ hại sớm đã truyền từ Hán cung tới, chắc rằng Sở Lăng Thường đã biết được việc này. Hàn Thiền Tử giống như phụ thân của cô ta, các người cho rằng cô ta sẽ bỏ qua hay sao?” Thanh âm Vu Đan lập tức chuyển lạnh.

Thiền Trường Tước Hô suy nghĩ hồi lâu rồi lại lắc đầu, “Nhị vương tử, Sở Lăng Thường biết Hàn Thiền Tử ngộ hại là một chuyện, nhưng cũng đâu có khả năng nghi ngờ tới nhị vương tử. Nghe nói Sở Lăng Thường kia tinh thông y thuật, nhưng cô ta tuyệt đối không có năng lực hiểu biết về độc dược của Hung Nô ta.”

Vu Đan lập tức khoát tay, “Sai rồi, cô ta có lẽ không rõ nhưng sư huynh Dạ Nhai Tích của cô ta thì biết rất rõ ràng.” Vu Đan có chút nhấn mạnh cái tên này, “Dạ Nhai Tích là người thích du sơn ngoạn thủy, hắn cũng từng ở Hung Nô một thời gian. Ta cũng từng có cơ hội gặp hắn. Người này rất quen thuộc với cách sử dụng các loại độc dược ở Hung Nô ta. Hắn rất ham thích tìm kiếm thứ mới lạ, mà đã thấy thì sẽ không quên. Ta cũng không cảm thấy ngạc nhiên nếu hắn đã sớm đoán ra đó là Ma đằng và đem chuyện đó nói cho Sở Lăng Thường.”

“Cho nên, Sở Lăng Thường đó nhất định phải trừ. Đêm nay cô ta có thể tra ra nơi này chứng tỏ cô ta đã có tâm hoài nghi nhị vương tử. Một khi cô ta biết nhị vương tử phái mật thám độc hại Hàn Thiền Tử, cô ta nhất định sẽ báo thù.” Hữu Cốc Lễ vương thâm trầm lên tiếng.

“Ta thấy mọi người đúng là nghĩ quá nhiều rồi. Cho dù cô ta biết thì sao chứ? Tiểu nữ tử sẽ chẳng làm được việc gì đâu?” Hữu Cốt Đô Hầu Thiết Phạt Bách Tư khẽ cười, “Lúc thám tử hồi báo cô ta đã giải độc cho thập hoàng tử, các người cũng đâu khẩn trương đến vậy. Cho dù cô ta biết chúng ta là hung thủ thì sao? Ta không tin một nữ tử như cô ta có thể gây nên sóng gió gì? Muốn vào cung ám sát? Sợ là còn không tới gần được nhị vương tử đã sớm bị bắt rồi!”

Vu Đan khẽ đưa mắt liếc hắn một cái, “Thiết Phạt, nếu những lời vừa rồi nói cho ta nghe lúc Sở Lăng Thường chưa quét sạch mười vạn đại quân Hung Nô thì ta còn cho rằng nó có lý, nhưng hiện giờ ngươi nói những lời này thực ngu ngốc đến cực điểm.” Thanh âm của Vu Đan cũng lộ rõ vẻ không vui, “Sở Lăng Thường dựa vào bản lãnh gì có thể phá tan đại quân Hung Nô? Ngươi cho rằng truyền nhân của Quỷ Cốc phái đều là kẻ vô dụng hay sao? Nếu không có bản lãnh, cô ta đã không được hoàng đế Đại Hán phong làm Hoàn Dư. Nếu không có bản lãnh, sao ngay cả Hách Liên Ngự Thuấn cũng thua trong tay cô ta? Tại yến hội các ngươi đều thấy rõ ràng, cô ta chỉ bằng hai ba câu nói đã khiến Thiền Vu cực kỳ tán thưởng, điều đó đủ thấy truyền nhân Quỷ Cốc phái quả nhiên danh bất hư truyền. Nếu bị cô ta tra ra nguồn gốc Ma đằng, cô ta nhất định không để ta yên!”

Thiết Phạt bị nói cho đỏ mặt tía tai, im thít không dám lên tiếng nữa.

“Nhị vương tử, chuyện đã đến nước này thì chúng ta phải ra tay trước mới được. Nếu đêm nay Sở Lăng Thường thực sự là thích khách, cho dù cô ta có tra ra được cái gì hay không, chúng ta cũng không thể để cô ta sống được. Đương nhiên nên mượn tay người khác để giết cô ta mới là thượng sách. Hiển nhiên cô ta đã nảy sinh nghi ngờ với nhị vương tử, nếu còn giữ cô ta lại, không chừng ta có thể gặp họa bất cứ lúc nào.” Hữu Cốc Lễ vương trầm tư một lúc rồi lại lên tiếng.

Vu Đan lập tức gật đầu tán đồng, “Đúng vậy, Sở Lăng Thường không thể giữ lại, mà Hách Liên Ngự Thuấn lại càng không thể. Ta nghi ngờ kẻ thứ hai xâm nhập hoàng thành đêm nay chính là Hách Liên Ngự Thuấn. Hắn muốn đi cứu Sở Lăng Thường!”

Đuôi mắt Hữu Cốc Lễ vương hơi giật giật mấy cái, rồi bất ngờ cười âm hiểm, “Nhị vương tử, chẳng phải cơ hội đã tới rồi sao?”

“Cơ hội?” Vu Đan liếc mắt nhìn hắn.

Nụ cười trên môi Y Kha càng thêm thâm độc, “Nhị vương tử tối nay triệu tập chúng ta đơn giản là muốn thương lượng làm sao để đối phó Hách Liên Ngự Thuấn, khiến hắn không có cơ hội lên ngôi thái tử. Chúng ta đang lo không có cơ hội, hiện giờ thích khách này vừa vặn để chúng ta tạo ra cơ hội cho mình. Thích khách này chính là Sở Lăng Thường, đến lúc đó Hách Liên Ngự Thuấn còn thoát được liên quan sao?”

“Nhưng đêm nay không bắt được ai trong số đó thì phải làm sao? Ta vốn cũng muốn đem thiêu chết thích khách, sau đó giá họa cho Hách Liên Ngự Thuấn nhưng hiện giờ sống không thấy người, chết không thấy xác, sao có thể có cơ hội đây?” Vu Đan khó hiểu hỏi lại.

“Không đâu, nhị vương tử! Thích khách đột nhập hoàng thành sẽ không phải đến Tiêu Vân điện của ngài. Đã có thích khách đột nhập vào cung, trong cung đương nhiên sẽ bị mất đồ.” Hữu Cốc Lễ vương âm hiểm nhìn Vu Đan, “Nghĩ lại xem Thiền Vu coi trọng nhất là thứ gì? Trong hoàng thành này có thứ gì liên quan tới Hán cung không?”

Vẻ mặt Vu Đan lộ rõ vẻ nghi hoặc, khẽ lẩm nhẩm, “Ở trong hoàng thành này có liên quan tới Hán cung? Chẳng lẽ là….”

Hai mắt hắn đột nhiên sáng ngời lên, “Binh pháp Tôn Tẫn! Là do đại tướng bên cạnh Lão Thiền Vu trộm được từ trong Hán cung.”

Hữu Cốc Lãi Vương gật đầu cười, đưa tay vỗ vỗ lên vai Vu Đan, “Đúng vậy, chính là binh pháp Tôn Tẫn đã thất truyền!”

“Vậy…phải làm sao?” Vu Đan lại có chút không hiểu, “Chẳng lẽ chúng ta lại phái người ăn trộm bất thành?”

“Nhị vương tử nói vậy sai rồi!” Hữu Cốc Lễ vương nhìn hắn đầy thâm ý rồi gằn từng tiếng, “Ngài phải nhớ kỹ, đêm nay là thích khách đã đánh cắp binh pháp Tôn Tẫn. Mà thích khách đó là mật thám của Hán cung!”

Vu Đan lúc này mới vỡ lẽ liền cất tiếng cười ha ha, “Không hổ là Hữu Cốc Lễ vương, thật là cao tay!”

Không khí trong thư phòng đã trở nên cực kỳ dơ bẩn.

Nấp ở vách phía sau, Hách Liên Ngự Thuấn vẫn không có chút biểu hiện nào khác thường mà chỉ lẳng lặng nhìn một màn trước mắt. Ánh mắt hắn lạnh băng đến dị thường hệt như sương giá tháng chạp, đủ để khiến người ta cảm thấy rét lạnh đến cực điểm. Hắn chỉ thấp giọng nói đúng một câu, “Những kẻ đó không thể tha được!”

Nói xong câu này, hắn lại kéo nàng ôm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài óng ả như muốn an ủi.

“Là hắn giết sư phụ, phải không?”

Ánh mắt Hách Liên Ngự Thuấn có chút nao nao, hắn cúi đầu nhìn gương mặt Sở Lăng Thường cũng đã trở nên tái nhợt đến cực điểm, bàn tay nhỏ bé cũng siết chặt lại. Nàng quay đầu đi để né tránh ánh mắt của hắn nhưng vẫn lặp lại câu hỏi, “Là hắn sao?”

Tuy rằng nàng không nghe hiểu toàn bộ cuộc nói chuyện vừa rồi nhưng có thể nghe ra bọn chúng nhắc tới Hàn Thiền Tử, thập hoàng tử, thậm chí nàng còn nghe được tên sư huynh Dạ Nhai Tích. Lúc nàng thấy Vu Đan cực kỳ cẩn thận mở bao vải ra, Hữu Cốc Lễ vương lại hoảng hốt kêu lên hai tiếng Ma đằng thì nàng đã biết mọi phán đoán của mình đều chính xác.

Vu Đan không những là hung thủ độc hại thập hoàng tử mà còn dùng Ma đằng độc chết sư phụ nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.