Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Quyển 6 - Chương 16: Phần 2: Cạm bẫy



Bắt đầu từ thời Thiền Vu Mặc Đốn, đế quốc Hung Nô ngày càng trở nên hùng mạnh sau những cuộc chinh chiến nhằm khuếch trương lãnh địa. Các bộ lạc như Đông Hồ, Lâu Phiền, Bạch Dương, Đinh Linh, Nguyệt Chi cũng được quy về một mối. Dưới thời cai trị của Mặc Đốn, đế quốc Hung Nô trải rộng trên một lãnh thổ khá lớn, biên giới phía đông kéo đến tận Liêu Hà, phía tây đến dãy núi Pamir, còn biên giới phía Bắc vươn đến tận hồ Baikal.

Hai thế hệ kế thừa cũng rực rỡ không kém là Thiền Vu Lão Thượng và Thiền Vu Quân Thần. Sau khi kế vị, các vị Thiền Vu này đều không ngừng dẫn binh đi chiếm lĩnh và củng cố những vùng đất trọng yếu. Dưới thời Hán Văn Đế, Hán Cảnh Đế, chính sách hoà thân bắt đầu được áp dụng nhưng dòng máu hoang dã cùng bản tính thích xâm lược đã thấm sâu trong huyết quản các vị Thiền Vu Hung Nô cho nên những cuộc chinh chiến vẫn không ngừng diễn ra.

Các vị Thiền Vu không phải là không biết mục đích cùa Đại Hán. Hoà thân bất quá chỉ là việc trì hoãn thời gian để có thể dưỡng sức nuôi quân. Văn Đế trải qua một phen động loạn mới có thể lên ngôi nên ông ta cũng không hổ là một vị vua sáng suốt, biết rõ thực lực quốc gia hiện không thể nào chống chọi lại với Hung Nô nên mới nghĩ ra cách hoà hoãn. Văn Đế chết đi, Cảnh Đế tuy không có được sự kiêu dũng như phụ thân mình nhưng sau lưng ông ta còn có Đậu thái hậu, nữ nhân này không có lòng dạ độc ác như Lữ Trĩ, nhưng ở cách xử lý chính sự cũng cực kỳ tỉnh táo và lạnh lùng không kém Lữ hậu năm nào.

Lấy hoà thân nuôi quốc lực chính là nhằm mục đích để Đại Hán có thể tranh thủ thời gian củng cố lực lượng để sau này phản kích lại Hung Nô.

Thiền Vu Quân Thần không biết thời gian này là bao lâu. Có lẽ là khi ông ta vẫn còn sống, có lẽ là sau khi ông ta chết đi, cho nên tâm nguyện duy nhất của ông ta chính là hai đứa con trai có thể cùng nhau chung sức, chống chọi lại sự phản kích của Đại Hán.

Nhưng…

Khiến cho ông ta đau lòng nhất chính là cảnh huynh đệ tương tranh, cốt nhực tương tàn lại một lần nữa diễn ra trước mắt. Nhìn những rương trân bảo cùng bộ binh thư kia, nhìn bình độc dược đủ để đoạt lấy tính mạng người ta chỉ trong nháy mắt kia, Thiền Vu Quân Thần như rơi vào vực sâu vạn trượng, không còn sức phản ứng.

Vu Đan nói gì, ông ta đã chẳng còn lòng dạ nào để nghe. Yên thị càng lên tiếng cầu khẩn thì ông ta lại càng cảm thấy dối trá nực cười.

Một lúc lâu sau, Thiền Vu Quân Thần hít sâu một hơi, trầm giọng hỏi quản gia, “Ngươi đã giữ lại những chứng cứ gì?”

Quản gia cũng không dám nhìn tới vẻ mặt của Vu Đan cùng Y Kha, cúi đầu nơm nớp lo sợ nói, “Đêm đó, nhị vương tử sai người giả trang thích khách đêm khuya xông vào hoàng thành, cũng trộm được binh thư, sau đó thích khách có tới vương phủ lĩnh thưởng, ai ngờ nhị vương tử cùng Hữu Cốc Lễ vương ra lệnh cho nô tài giết hắn để dứt hậu hoạn. Nô tài đưa hắn ra cửa vốn là muốn tuân lệnh mà giết hắn, nhưng sau đó suy nghĩ một hồi lại không nhẫn tâm, lại sợ sau này tiểu nhân có điều gì sơ suất, cho nên liền thả người đó, đem máu gà thấm vào y phục để vượt qua sự kiểm tra.”

Y Kha hận đến nghiến răng nghiến lợi. Đáng chết, hắn vạn lần cũng không nghĩ tới thất bại trong gang tấc lại do chính quản gia của mình.

“Kẻ đó đang ở đâu?” Thiền Vu Quân Thần lạnh lùng hỏi tiếp.

“Hắn ở một nơi cách vương phủ hơn mười dặm. Biết nhị vương tử cùng Hữu Cốc Lễ vương có tâm muốn giết người diệt khẩu nên hắn cực kỳ thống hận, vẫn luôn muốn tìm họ để báo thù nhưng bị tiểu nhân ngăn lại cho nên đến giờ hắn vẫn ở đó chờ thời cơ, không dám lộ diện.” Quản gia vội vàng trả lời.

Thiền Vu Quân Thần siết chặt nắm tay, tiếng nghiến răng cũng vang lên rõ mồn một.

Hách Liên Ngự Thuấn quay đầu nhìn thủ lĩnh thị vệ, ra lệnh, “Hoả tốc tìm cho ra kẻ đó!”

“Vâng, vương gia!”

Sắc mặt Vu Đan đã cực kỳ khó coi, lần này hắn đã thua hoàn toàn, thua ở chỗ hắn căn bản không nghĩ tới kế hoạch của Hách Liên Ngự Thuấn sẽ chu đáo đến vậy, không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã nhắm tới tính mạng của hắn, khiến cho hắn vô lực đánh trả.

Y Kha mặc dù tỉnh táo hơn nhưng vào giờ phút này cũng bị nỗi tuyệt vọng bao phủ, giống như tù phạm chờ nghe lệnh phán quyết.

Không lâu sau, thị vệ đã dẫn một người tới, người này có dáng vẻ cùng thân hình cực kỳ giống Hách Liên Ngự Thuấn. Nếu chỉ nhìn qua bóng dáng sẽ nghĩ rằng đó chính là Hách Liên Ngự Thuấn.

Vu Đan cùng Y Kha nhìn thấy người này rồi thì một chút hy vọng cũng không còn.

Nam nhân mặc áo vải thô thấy Vu Đan cùng Y Kha thì sắc mặt trở nên rất kích động, bắp thịt cũng căng ra vì tức giận, nắm đấm siết chặt lại đến nỗi khớp xương kêu lên răng rắc, trên trán cũng nổi đầy gân xanh, dáng vẻ phẫn hận tới cực điểm đủ để giết chết hai người kia ngay lập tức.

Nhưng hắn vẫn còn cố khắc chế được, thấy Thiền Vu liền quỳ gối, thỉnh an rồi chờ được hỏi.

Thiền Vu Quân Thần cũng không lập tức hỏi ngay mà chỉ cẩn thận quan sát hắn một hồi, nhớ lại tình cảnh gặp thích khách đêm đó. Người này thật đúng là nhìn có chút quen thuộc, suy nghĩ một chút, ông ta trầm giọng nói, “Đưa cánh tay phải của ngươi ra cho ta xem!”

Nam nhân kia chần chừ một chút nhưng vẫn đưa cánh tay phải ra. Tay áo vừa vén lên, một vết thương cực kỳ đáng sợ hoàn toàn hiện ra trước mắt mọi người.

Nhịp tim Thiền Vu như ngừng đi một nhịp, thân thể có chút choáng váng. Đúng là tên thích khách đêm đó!

Ông ta vẫn nhớ rất rõ ràng, đêm đó khi thích khách đâm ông ta bị thương liền bị thị vệ phát hiện, một tên thị vệ còn đâm trúng cánh tay thích khách, nếu như ông ta nhớ không lầm thì là cánh tay phải.

Hôm nay, nam nhân này trên cánh tay phải có một vết thương giống hệt như tình huống bị thị vệ đâm trúng hôm đó. Như vậy cũng đủ nói lên lời của quản gia không phải là giả.

Thiền Vu Quân Thần hơi nhắm mắt lại, một nỗi mệt mỏi dâng tràn khắp toàn thân. Tại buổi thiết triều sau đêm thích khách xông vào hoàng thành, đám người Vu Đan ở trên đại điện còn chỉ vào Hách Liên Ngự Thuấn kêu là thích khách, lúc đó còn muốn nghiệm thương. Ông ta ở trên đại điện thấy rõ ràng, nhưng không hề nói ra chuyện thích khách bị thương ở cánh tay phải. Thứ nhất, ông ta thực sự lo lắng sẽ nhìn thấy vết thương trên cánh tay phải của Hách Liên Ngự Thuấn. Thứ hai, cứ coi như con ruột của mình, cũng không thể không phòng.

Hách Liên Ngự Thuấn được phong là Tả hiền vương, nắm binh quyền trong tay, quyền khuynh thiên hạ. Tuy ông ta yêu thương hắn, những cũng cố kỵ việc Hách Liên Ngự Thuấn ngày càng được lòng người, hơn nữa còn có năng lực dụng binh. Mấy năm nay đều là đứa con trai này của ông ta nam chinh bắc phạt, lập bao chiến tích hiển hách. Không thể không thừa nhận công lao nên việc hắn có tham vọng cũng là chuyện dễ hiểu. Ông ta tuy có lòng lập thái tử, nhưng thân thể vẫn còn khoẻ mạnh chưa muốn nhanh chóng thoái vị. Ông ta chỉ sợ thân tình dù thế nào cũng không đủ để át đi mị lực của vinh hoa phú quý.

“Là ai sai ngươi đêm khuya xông vào hoàng thành?” Thiền Vu vô lực lên tiếng hỏi. Thật ra ông ta cũng đã biết rõ ràng, câu hỏi này vốn đã trở nên quá thừa thãi rồi.

Nam nhân phẫn hận chỉ tay về phía Vu Đan cùng Y Kha, đem chuyện phát sinh lúc đó nói ra rõ ràng. Bởi vì cực thống hận hai kẻ đó nên không cần Thiền Vu hỏi nhiều, hắn đã cung khai cực kỳ cặn kẽ, cuối cùng phẫn hận nói, “Bọn họ nói thân hình của tiểu nhân rất giống Tả hiền vương, Thiền Vu nhất định sẽ hoài nghi, không ngờ tiểu nhân liều chết trộm được binh thư cho họ, họ lại qua cầu rút ván, thật may là quản gia có lòng nhân từ, tiểu nhân mới tránh được một kiếp.”

Y Kha hơi hí mắt lắng nghe rõ ràng hết thảy. Lời khai của tên này cùng quản gia cực kỳ ăn khớp nhưng phần lớn đều nhằm vào Vu Đan. Binh thư vốn không phải do Vu Đan sai giấu trong vương phủ, nhưng lời khai của quản gia lại chỉ nhắm vào hắn. Giết người diệt khẩu cũng không phải chuyện Vu Đan sai quản gia đi làm bởi hắn căn bản không hề hay biết. Kẻ giả dạng Hách Liên Ngự Thuấn cũng do Y Kha tìm về nhưng nay lời khai của hắn cũng nhằm kéo Vu Đan cùng chết.

Rất rõ ràng, có người mua chuộc quản gia cùng thích khách.

Y Kha theo bản năng nhìn về phía Hách Liên Ngự Thuấn, đáy mắt trở nên âm u bất định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.