Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Quyển 6 - Chương 9: Phần 2: Máu tươi



Quy củ của việc đại hôn ở Hung Nô không hề giống với Trung Nguyên. Người Trung Nguyên khi thành thân thì tân nương luôn ở tân phòng chờ tân lang trở về lật khăn hỉ, nhưng ở Hung Nô, chỉ cần tân lang vén khăn hỉ lên thì tân nương có thể thoải mái cùng mọi người ca múa nâng chén. Quy củ như vậy người Trung Nguyên mới nhìn sẽ cảm thấy không hợp lễ nghi nhưng ở Hung Nô lại là chuyện rất đỗi bình thường.

Người Hung Nô sinh ra đã có tính thích náo nhiệt, cũng thích uống rượu. Nhất là thời điểm đại hôn, người Hung Nô thường uống tới ba ngày ba đêm. Trong khoảng thời gian đó nếu như vẫn để cho tân nương phải chờ thì e rằng tân nương đã sớm đói chết. Cho nên từ đời Lão Thiền Vu đã sửa lại quy củ cho phép nam nữ có thể được tương đối bình đẳng.

Bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Hoa Dương công chúa bị Vu Đan nắm chặt, trên môi hắn nở nụ cười đầy vui sướng. Chẳng những có thể ôm mỹ nhân vào lòng mà qua hôm nay, hắn còn có thể đoạt lấy binh quyền, sao có thể không cao hứng chứ?

Vừa quỳ lạy xong, Vu Đan cũng không thể kiên nhẫn thêm, lập tức đưa tay lật khăn hỉ của Hoa Dương công chúa. Hắn vui mừng nhìn ngắm nữ nhân với vẻ kiều mỵ đã trở thành thê tử của mình, cảm giác hưng phấn cũng tràn ngập toàn thân.

Hoa Dương công chúa nở nụ cười đầy mê hoặc nhưng ánh mắt lại kín đáo liếc về phía nữ nhân mà Hách Liên Ngự Thuấn đang nắm tay rất chặt, một tia âm độc thoáng hiện lên trong mắt cô ta nhưng cô ta cũng chỉ có thể nén lại để dâng trà cho Thiền Vu cùng Yên thị, xong xuôi liền xoay người ngó xuống các đại thần đang đứng dọc theo hai bên bậc thang, nâng chén uống cạn.

Khi tất cả các lễ nghi này được thực hiện xong xuôi, hai người mới chính thức trở thành phu thê.

Người tiếp theo chính là Hách Liên Ngự Thuấn. Nghi thức của hắn có chút không giống với Vu Đan bởi nguyên nhân là người Hung Nô vốn rất coi trọng nữ nhân. Trong quan điểm của họ, mặc dù nam nhân có thể có tam thê tứ thiếp, nhưng đối với chính thất của mình vẫn luôn tôn trọng như lúc ban đầu. Khi nam nhân đó có người mình yêu thương, lúc cử hành hôn lễ, nữ nhân đến sau sẽ phải dâng trà cho chính thất, đây coi như một hành động tạ lỗi. Chính thất sau khi uống trà xong, sẽ chủ động kính người mới một chén rượu, người mới uống xong rượu rồi lại hướng phụ mẫu dâng trà, tiếp theo đó mới là kính trời đất.

Vì vậy, Hách Liên Ngự Thuấn dắt tân nương đi tới trước mặt Nam Hoa công chúa, ngồi phía đối diện chính là Dạ Nhai Tích đang tinh tế quan sát nữ nhân mặc hỉ bào, trong lòng vị sư huynh này cảm thấy có gì đó rất lạ, lại đưa mắt nhìn quanh một vòng thì cũng không thấy Thanh Tụ đâu.

Mi tâm Dạ Nhai Tích lập tức chau lại, nhất định là có chuyện!

Sắc mặt Nam Hoa công chúa cực kỳ ôn hoà, ngước mắt nhìn Hách Liên Ngự Thuấn mỉm cười, sau đó mới nhận lấy chén trà xanh từ tân nương, khẽ nhấp một ngụm rồi gật đầu, rồi xoay người cầm lấy chén rượu đã được chuẩn bị sẵn, vừa muốn lên tiếng thì đã nghe Hoa Dương công chúa nói xen vào…

“Khoan đã!”

Nam Hoa công chúa sửng sốt đến nỗi bàn tay đang cầm chén rượu cũng dừng giữa không trung.

Hách Liên Ngự Thuấn quay đầu nhìn, mi tâm cũng nhíu chặt lại.

Thiền Vu Quân Thần cùng Yên thị cũng ngây người, khó hiểu nhìn Hoa Dương công chúa. Vu Đan lập tức tiến lên, đem Hoa Dương kéo lại, khẽ thì thầm, “Nàng định làm gì?”

Trong mắt Hoa Dương công chúa căn bản là không có người nào khác ngoài Hách Liên Ngự Thuấn. Cô ta đi tới trước mặt Nam Hoa công chúa, đoạt lấy chén rượu trong tay Nam Hoa ngạo mạn hất xuống đất, trên môi còn nở nụ cười lạnh lẽo.

“Nữ nhân ngu xuẩn này, cô định làm gì?” Hách Liên Ngự Thuấn còn chưa lên tiếng, Vu Đan đã nóng nảy xông lên, kéo lấy một tay Hoa Dương, hận không thể một đao giết luôn cô ta cho rồi.

Đáng chết, chén rượu trong tay Nam Hoa công chúa vừa rồi chính là chén rượu độc mà Hữu Cốc Lễ vương Y Kha đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần Sở Lăng Thường uống xong sẽ độc phát bỏ mạng. Nhìn chén rượu lăn lóc trên nền, Vu Đan thực không dám tin. Chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu một chút nữa thôi!

Hữu Cốc Lễ vương đứng ở bậc thang phía dưới cũng không ngờ sự tình sẽ diễn biến thành ra như vậy nên trong lúc nhất thời cũng ngây ngẩn cả người. Bọn họ tính ngày tính đêm, không ngờ lại không tính đến Hoa Dương công chúa, không ngờ đến cô ta lại có hành động bất ngờ như vậy.

“Cô thật to gan!” Thanh âm của Hách Liên Ngự Thuấn cũng chuyển lạnh, ánh mắt lộ rõ sự tức giận.

Hoa Dương công chúa vốn chẳng buồn để ý đến thái độ của Vu Đan, nhưng lại bị ánh mắt tức giận của Hách Liên Ngự Thuấn làm thương tổn. Cô ta cố nén nhịn, quay đầu nhìn về phía Thiền Vu Quân Thần.

“Thiền Vu, xin thứ cho Hoa Dương làm chuyện không hợp với quy củ. Chẳng qua Sở Lăng Thường cùng Hoa Dương là người quen cũ, cho nên chén rượu này Hoa Dương muốn tự mình kính lên.”

“Hoa Dương, cô làm loạn đủ chưa? Bách quan đang nhìn vào, cô còn muốn làm mất mặt Hán cung hay sao?” Nam Hoa công chúa bước lên, thấp giọng trách mắng.

“Ngươi có tư cách gì mời rượu chứ?” Hoa Dương cũng không chút yếu thế, hung hăng nói nhỏ một câu bên tai Nam Hoa, “Cho dù ta không làm được vương phi của Tả hiền vương, ta cũng sẽ không để cho ngươi đắc ý. Ngươi muốn dùng thân phận vương phi để ban chén rượu này, ta cũng sẽ hết lần này tới lần khác không để ngươi được toại nguyện.”

Hoa Dương vốn đã sớm nghĩ đến chuyện này, cho dù là quấy rối, cô ta cũng muốn làm cho tâm trạng Nam Hoa không được thanh thản.

Không có được tình yêu của Hách Liên Ngự Thuấn, vậy thì để cho Nam Hoa phải khó chịu một chút cũng tốt.

“Chuẩn bị lại rượu ngon cho vương phi!” Hách Liên Ngự Thuấn không chút để ý tới hành động điên rồ của Hoa Dương, quay đầu nhìn về phía nha hoàn đứng hầu phía sau, dứt khoát ra lệnh.

“Không cần, hay dùng chén này đi!” Hoa Dương nói xong liền nhìn về phía Thiền Vu, “Thiền Vu, hành động của Hoa Dương hôm nay nhất định sẽ khiến nhiều người không vui, nhưng đây thật sự là chuyện mà Hoa Dương muốn làm. Cùng Lăng Thường quen biết đã lâu, ở Hán cung tình cũng như tỷ muội, hôm nay được gặp thực sự vui mừng. Đã là tỷ muội thì cũng nên bày tỏ tấm lòng, nếu Thiền Vu thành toàn, Hoa Dương muốn dùng chén rượu này kính tỷ muội của mình.”

Thiền Vu Quân Thần gật đầu đồng ý, tự đem rượu trong chén của mình ban cho Hoa Dương công chúa.

Sắc mặt Hách Liên Ngự Thuấn có chút xanh mét, tức giận nhìn chằm chằm Vu Đan.

Sắc mặt của Vu Đan thì cũng chẳng khá hơn là mấy, hắn thực hận không thể xông lên cho Hoa Dương một cái bạt tai nảy lửa.

Hoa Dương công chúa thì ngược lại, cô ta cực kỳ cao hứng, đem rượu trong ly hướng về phía tân nương đang đội khăn hỉ, nhẹ giọng nói, “Lăng Thường muội muội, uống xong chén rượu này, về sau tình cảm của chúng ta càng thêm sâu đậm.” Ngoài mặt thì nói những lời này nhưng cô ta lại cúi đầu thì thầm bên tai tân nương, “Sở Lăng Thường, bản công chúa không có được người, thì cũng sẽ phá huỷ để ngươi không có được!”

Tân nương có vẻ hơi ngẩn ra nhưng vẫn chậm rãi đưa tay nhận lấy chén rượu từ Hoa Dương công chúa rồi nâng tay áo, đưa chén lên môi, uống một hơi cạn sạch.

Hoa Dương nhìn tân nương, nét cười trong mắt vừa rồi đã hoá thành nỗi hận ngút trời. Gả cho nhị vương tử, coi như cả đời này cô ta cùng Hách Liên Ngự Thuấn vô duyên, cho nên cô ta cũng chỉ có thể ở hôn lễ của Sở Lăng Thường trút hận mà thôi.

“Được rồi, hôn lễ tiếp tục tiến hành đi!” Yên thị mở miệng đánh tan sự gián đoạn vừa rồi.

Hoa Dương công chúa trở lại vị trí của mình, còn Hách Liên Ngự Thuấn đem tân nương đỡ dậy, chuẩn bị hướng về phía Thiền Vu cùng Yên thị dâng trà thì nghe “choang” một tiếng, chén trà trên tay tân nương rơi xuống đất, vỡ tan tành.

Liền sau đó thấy tân nương đưa hai tay ôm cổ, phát ra tiếng thét chói tai rồi đến tiếng rên rỉ đầy thống khổ, sau đó bất ngờ ngã lăn ra đất, bộ dạng co quắp cực kỳ đáng sợ.

Tất cả mọi người đều vô cùng kinh hãi.

“Lăng Thường!” Hách Liên Ngự Thuấn vội chạy tới, sắc mặt đầy vẻ lo lắng ôm lấy tân nương, duỗi tay ra đem khăn hỉ trên đầu kéo xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.