Đại Hoàn Dư - Cho Ta Khuynh Thất Giang San

Quyển 7 - Chương 2: Quân cờ để kiềm chế



Sau khi biết toàn bộ câu chuyện năm xưa, Sở Lăng Thường thực sự bị tác động rất nhiều, đồng thời nàng cũng rõ ràng nguyên nhân Nam Hoa công chúa gặp gỡ Thiền Vu Quân Thần ở khu phụ cận Cấm lâu vào buổi tiệc đêm đó. Thiền Vu Quân Thần chắc chắn là tưởng nhớ người xưa, nhưng có lẽ ông ta cũng giống như Hách Liên Ngự Thuấn không dám thoải mái bước vào Cấm lâu bởi sợ tức cảnh sinh tình.

Nói như vậy, Nam Hoa công chúa cũng biết khá rõ câu chuyện xa xưa này, nếu không, sao có thể tính toán thời gian chuẩn xác đến vậy?

Kể từ ngày đó, mỗi năm, Sở Lăng Thường đều không hề bỏ qua ngày giỗ của Dung nương. Cho dù hiện giờ đã vào cung, mỗi đêm vào ngày này, nàng đều cùng Hách Liên Ngự Thuấn trở về phủ bái tế.

Từ ngàn xưa, mỗi bậc anh hùng vẫn luôn phải đối đầu với một vấn đề nan giải. Giang sơn cùng mỹ nhân, bên nào nặng, bên nào nhẹ vẫn là vấn đề mà họ không cách nào giải quyết thoả đáng. Thiền Vu Quân Thần cũng không ngoại lệ. Cho nên việc Hách Liên Ngự Thuấn đối với ông ta có thái độ vừa yêu vừa hận cũng là chuyện dễ hiểu. Ông ta là phụ thân của hắn, mẫu thân hắn nhờ có ông ta mới có cuộc sống vui vẻ, nhưng cũng lại bởi vì ông ta mà bỏ mạng.

Sở Lăng Thường cũng biết rõ Hách Liên Ngự Thuấn là người có thù phải trả. Có lẽ trực tiếp giết chết Yên thị cũng không đủ để giải mối hận trong lòng hắn. Nhưng Yên thị với thân phận chính thất đương nhiên không thể dễ dàng động tới, cho nên hắn đã đánh vào tình mẫu tử. Khiến Yên thị đau đớn nhất không phải việc trực tiếp làm tổn thương bà ta mà là để cho bà ta đau đớn đến không muốn sống nữa.

Nghĩ tới đây, Sở Lăng Thường lại khẽ thở dài, ngẩng đầu nhìn những bông tuyết lất phất bay ngoài cửa sổ. Một năm nữa rốt cục lại tới rồi.

Quan niệm về “năm” ở Hung Nô cũng có chút không giống với Trung Nguyên. Người Hung Nô luôn có thói quen tế trời, cho nên cứ đến cuối mỗi năm, họ sẽ tổ chức nghi lễ tế trời cực kỳ trang trọng để cảm tạ sự ưu ái của ông trời trong suốt thời gian vừa qua.

Từ khi Tần Thuỷ Hoàng thống nhất sáu nước liền đem các đoạn trường thành riêng lẻ của mỗi nước xây nối lại với nhau tạo thành Vạn Lý Trường Thành. Kể từ đó, lấy Trường Thành làm ranh giới, phía bên trong dãy Trường Thành được gọi là quan nội, còn bên ngoài gọi là quan ngoại. Hung Nô thuộc về vùng quan ngoại, cũng coi là vùng của kẻ xâm lược.

Năm mới là thời gian mà mọi người sum họp và tổ chức rất nhiều lễ hội, tiệc tùng. Sở Lăng Thường từng sống ở Trung Nguyên nên cũng thích không khí của năm mới. Nguồn gốc của năm mới thực ra cũng rất đơn giản. Nó bắt nguồn từ thời nhà Tần, do quân Tần khi đó đánh lui được người Hung Nô nên đã định ra ngày lễ này rồi sau đó đều tổ chức ăn mừng hàng năm. Năm mới cũng chính là thời điểm quan trọng nhất đối với người quan nội, tức người Trung Nguyên.

Ở vùng quan ngoại, cũng chính là Bắc quốc hiện giờ chưa bao giờ coi trọng cái năm mới này. Năm mới của người Trung Nguyên đối với họ vẫn luôn là một sự sỉ nhục, cho nên bọn họ tình nguyện dùng máu tươi tế trời cũng là tế các vong linh người Hung Nô đã ngã xuống, đồng thời nhắc nhở các thế hệ tiếp sau phải luôn ghi nhớ mối thù này, thề phải đoạt lấy Trung Nguyên.

Thanh Tụ đem lò sưởi tay vào phòng cho Sở Lăng Thường rồi cũng ngồi xuống một bên. Nghiêng đầu nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, đợi thân thể dần ấm lên, Thanh Tụ mới nhẹ giọng nói, “Tiểu thư, em nhớ không khí năm mới quá!”

“Suỵt…” Sở Lăng Thường vội ra hiệu cho Thanh Tụ im lặng. Nàng khẽ thấp giọng nhắc nhở, “Cái miệng của em thật đáng đánh đòn mà, lỡ như bị nha hoàn bên ngoài nghe được, không biết sẽ quy tội cho em thế nào đây?”

Thanh Tụ chu miệng, phụng phịu nói, “Tiểu thư, vương gia…à không, thái tử mấy ngày trước còn nhắc tới lễ đón năm mới ở Trung Nguyên mà. Có lẽ là sợ tiểu thư buồn mà nhớ về Trung Nguyên đó.”

Sở Lăng Thường nghe vậy thì gò má hơi đỏ lên, tận đáy lòng dâng tràn cảm giác ngọt ngào.

Sau sự kiện lần trước, Vu Đan đã bị Thiền Vu Quân Thần nhốt vào thiên lao, do vậy cũng mất đi tư cách tranh đoạt ngôi vị thái tử. Nửa năm sau, Thiền Vu Quân Thần đã phong Hách Liên Ngự Thuấn làm thái tử, cũng đem Kiêu Long điện - cung điện dành riêng cho ngôi vị thái tử ban cho hắn, lệnh cho hắn cùng tất cả gia quyến dọn vào đó ở.

Sự xuất hiện trở lại của Sở Lăng Thường khi đó cũng khiến Thiền Vu Quân Thần cảm thấy bất ngờ, nhưng sau đó Hách Liên Ngự Thuấn bình thản giải thích rằng qua tra xét mà biết được tung tích của nàng nên chuyện đó cũng dần đi vào quên lãng.

Trong cung, ngoài cung, mọi chuyện cứ lặng lẽ biến đổi theo thời gian.

Hách Liên Ngự Thuấn được phong làm thái tử, mà Thiền Vu Quân Thần cũng không có cách nào tước bớt binh quyền trong tay hắn từ thời hắn còn là Tả hiền vương cho nên bao đời nay, Hách Liên Ngự Thuấn chính là vị thái tử đầu tiên ở Hung Nô nắm giữ nhiều binh quyền như vậy.

Ngồi vững ngôi vị thái tử, Hách Liên Ngự Thuấn lại mượn thiên tai ở Ấp Thành làm lý do, lúc thượng triều thẳng thừng nhắm vào Hữu Cốc Lễ vương Y Kha, nói hắn quản lý thất trách, coi thường sự an ổn của Ấp Thành. Trong triều cũng có nhiều người ủng hộ Hách Liên Ngự Thuấn cũng nói thêm vào nên dù Thiền Vu Quân Thần có do dự cũng chỉ có thể theo kiến nghị của Hách Liên Ngự Thuấn cùng các đại thần để thực hiện, đem tịch biên gia sản của Y Kha cùng Vu Đan, xuất vàng bạc từ đó để Hách Liên Ngự Thuấn tự mình áp tải đi Ấp Thành cứu trợ thiên tai.

Sau khi chuyện Ấp Thành được giải quyết, dân chúng khắp trên dưới trong thành đều hết lời ca ngợi Hách Liên Ngự Thuấn. Ấp Thành được ổn định trở lại, Hách Liên Ngự Thuấn ở trong triều cũng như cá gặp nước, cánh chim tự do giữa bầu trời, đạt được sự viên mãn chưa từng có.

Thời gian này, thế lực phe Yên thị cũng bị chèn ép khiến bà ta buồn bực suốt ngày nhưng cũng chỉ đành âm thầm rơi lệ. Xui xẻo nhất có lẽ là Hoa Dương công chúa, ngày hôn lễ thì phu quân của cô ta lại bị nhốt vào thiên lao. Nhưng có lẽ nhờ vậy cô ta cũng được sống cảnh thanh nhàn, cùng Yên thị tạo thành thế đối sánh rõ ràng.

Tất cả những chuyện này Sở Lăng Thường đều thấy rõ ràng. Nàng cũng từng muốn khuyên Hách Liên Ngự Thuấn nếu tha được cho ai thì nên tha nhưng lời nói dâng lên đến khóe môi lại không có cách nào thốt ra. Nàng tin tưởng hắn làm tất cả đều là có mục đích, cho nên nàng không muốn tham dự quá nhiều vào chính sự.

Trên triều đình, sư huynh nàng Dạ Nhai Tích cũng được Thiền Vu hết sức trọng dụng, thường phụ tá ông ta về mặt chính sự. Nhưng nàng biết rõ sư huynh ở lại nơi này cũng chỉ vì một người, mặc dù người đó cũng ở ngay trong hoàng thành này nhưng lại không cách nào gặp gỡ.

Qua thêm nửa năm, Thiền Vu Quân Thần chủ động noi theo chính sách của Đại Hán, cuối năm tiến hành xá miễn, thả ra một số tù phạm bị nhốt trong thiên lao, đương nhiên trong số đó có cả nhị vương tử Vu Đan.

Vu Đan được thả ra nhưng vẫn bị giam lỏng ở Tiêu Vân điện, rất ít khi tham dự chính sự, cho dù vào triều cũng không nói lời nào. Lãnh địa của hắn và Y Kha cơ hồ bị Hách Liên Ngự Thuấn và Tả Cốc Lễ vương Y Trĩ Tà phân chia sạch sẽ. Cho nên, mấy năm này, người nắm binh lực có thể sánh tương đối với Hách Liên Ngự Thuấn cũng chỉ có Y Trĩ Tà.

Cho dù là Hách Liên Ngự Thuấn, Y Trĩ Tà, Dạ Nhai Tích hay Sở Lăng Thường, trong lòng bọn họ đều biết rõ ràng sở dĩ Thiền Vu Quân Thần thả Vu Đan ra thứ nhất là do thân tình cốt nhục, thứ hai nữa là muốn dùng Vu Đan kiềm chế quyền lực ngày càng lớn mạnh của Hách Liên Ngự Thuấn.

Tuy Vu Đan đã bị phế nhưng dù sao vẫn là nhị vương tử, dòng máu chảy trong người hắn vẫn là huyết thống hoàng thất, sau lưng hắn còn có thế lực gia tộc chống đỡ. Một khi Hách Liên Ngự Thuấn có lòng ép Thiền Vu thoái vị, Vu Đan cũng coi như thế lực có lợi để kiềm chế khả năng đó.

Cứ như vậy, thời gian thấm thoắt trôi đi, từ khi Sở Lăng Thường rời Đại Hán đến Hung Nô cũng đã bốn năm. Trừ năm đầu tiên có nhiều biến cố, ba năm trở lại đây cũng coi như tương đối vô sự. Hai năm nay Hách Liên Ngự Thuấn cũng mấy lần xuất chinh nhưng bởi hắn vô cùng kiêu dũng thiện chiến nên tin thắng trận chẳng mấy chốc đã truyền tới hoàng thành.

Chỉ còn mỗi Thiền Vu Quân Thần vẫn luôn canh cánh trong lòng vận mệnh tương lai của Hung Nô cho nên Sở Lăng Thường nếu tránh được đều hết sức né tránh.

Thanh Tụ thấy hai má Sở Lăng Thường phủ kín rặng mây đỏ thì bưng miệng cười khúc khích, “Tiểu thư, thái tử điện hạ đối với tiểu thư tốt như vậy, tối nay Thanh Tụ không cần chuẩn bị thuốc nữa chứ?”

Sở Lăng Thường nghe vậy, trong mắt thoáng qua chút chần chừ, suy nghĩ một chút nhưng rốt cục vẫn lắc đầu, “Không, vẫn chuẩn bị như mọi khi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.