Đại Hoan Hỉ

Chương 16



.

.

Vào ngày mùng tám tháng mười, Long Tường vô cùng náo nhiệt.

Bộ phận hậu cần bận bịu chuẩn bị hoa tươi, chậu cảnh, trang trí thảm trải. Các nhân viên cũng chuẩn bị đầy đủ các văn kiện có liên quan, chờ trình lên cho tổng tài mới…

“Phương hướng phát triển của công ty chúng ta có thể sẽ thay đổi…”

“Tổng tài mới dường như rất trẻ…”

“Nghe nói, dựa vào năng lực của mình, cậu ta ở Mỹ bắt đầu từ một nhân viên thực tập, lên tới chức quản lý…”

“Nghe đồn đẹp trai lắm…”

“Dường như là có bạn gái rồi thì phải…”

Đan Giai Nguyệt đi tới đâu cũng đều nghe được những đoạn đối thoại như thế.

“Hi! Nè, nè?” Trương Ny vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh nữ, lập tức trông thấy Đan Giai Nguyệt đang ngẩn người.

“Hử?… Ờ, chị Trương. Sao chị lại đứng đây?”

Trương Ny trừng mắt ra nhìn người mới vừa hoàn hồn lại: “Câu này phải để tôi hỏi cậu mới đúng chứ, đây là cửa nhà vệ sinh nữ, cậu đứng ngây ra ở đây làm gì?”

“Ờ… Đang suy ngẫm sự đời!” Đan Giai Nguyệt nói.

“Nè, là đang nghĩ tới tổng tài mới phải không!” Trương Ny thốt ra một câu, nhìn nhìn bốn phía thấy không có ai mới nói tiếp: “Trương mập bị rơi đài rồi, nghe đồn là phải về Mỹ làm gì đó. Nhưng mà, ông ta đi cũng kỳ lạ lắm! Aizz, coi như xong, mấy nhân viên quèn như chúng ta cũng không thể mó tay vào được…” Nói xong, cô phát hiện người đàn ông đang đứng trước mặt cô lại sững sờ. Thế là cô bất mãn, huých vào vai anh một cái: “Hôm nay thấy cậu là lạ, đang nghĩ chuyện gì vậy?”

“À, nghĩ giống như chị thôi! Chị Trương, đừng đánh nữa, bị nội thương mất!” Mặt Đan Giai Nguyệt nhăn nhó như chiếc bánh bao chiều, giả bộ đáng thương. Nhưng thật ra thì cậu cũng thấy chuyện quản lý bộ phận nhân sự lần trước bị đổi đi có hơi lạ, chỉ mong là mọi chuyện đều có lợi cho Mục Thiên Nam.

“Đừng đứng ngây ra đó nữa, đã tám giờ bốn mươi lăm rồi, đến chín giờ là phải tập hợp đó!” Trương Ny lấy di động ra nhìn.

“Được rồi, chị cứ đi trước đi! Tôi vào WC một chút!”

Tách khỏi Trương Ny, Đan Giai Nguyệt bước vào nhà vệ sinh nam. Bấy giờ, ở bên trong đã chẳng còn ai, anh lập tức đi tới trước bồn rửa mặt.

Anh đứng trước bồn nhìn mình trong gương, cố gắng để bản thân thật bình tĩnh, sau đó mới rửa tay, đi ra đại sảnh.

Lúc này, nhân viên ở các bộ phận đã xếp thành hàng chỉnh tề, đứng im lặng trong đại sảnh chờ đợi.

Đan Giai Nguyệt đứng ở cuối hàng người, nhìn thấy mấy quản lý cấp cao ra đứng ngay ở cửa.

Chỉ lát sau, bọn họ đã chờ được người bọn họ cần đón.

Vì thế, người nọ được đưa vào trong. Mọi người trong đại sảnh bắt đầu vỗ tay.

Đan Giai Nguyệt trông thấy ánh hào quang tỏa ra trên thân người nọ, thấy người nọ bắt tay với những kẻ đang hoan nghênh kế bên. Ngoài ra, anh còn trông thấy một cô gái mặc đồng phục công sở màu lam trông giỏi giang lại không mất đi vẻ nữ tính đi cạnh bên người nọ.

“Tổng tài mới sẽ mang theo thư ký của mình…” Giọng nói của Trương Các – quản lý bộ phận nhân sự lại vọng vào tai anh.

Đan Giai Nguyệt nhìn cô ấy bằng ánh mắt ái mộ, giờ phút này, cô ấy đang rạng rỡ bên cạnh Mục Thiên Nam.

Ai có thể dự đoán được vòng quay vận mệnh đã an bài?

Đan Giai Nguyệt chỉ có thể đứng đấy vỗ tay, đứng đấy nhìn người nọ theo đám đông đi lướt qua mình.

“Đây chỉ là buổi họp mặt trong nội bộ công ty, đến chiều còn có một đợt phỏng vấn…”

“Aizz, nhìn đi, người phụ nữ đó chính là thư ký của tổng tài phải không, trông được thật…”

“Tổng tài đẹp trai quá…”

Rơi vào tai Đan Giai Nguyệt chỉ là những lời khen ngợi. Có ai ngốc đến nỗi thốt ra những bất mãn, ghen tị, nghi kỵ trong lòng mình đâu chứ?

Và lúc này, Đan Giai Nguyệt vẫn còn đang buồn bã suy nghĩ, rõ ràng hôm qua mới vừa gặp lại, rõ ràng người nọ còn cầm bút ghi vào tay mình số điện thoại của anh ấy, rõ ràng anh ấy đã xem mình như bạn bè. Nhưng, tại sao, anh vẫn chưa thấy đủ? Ở sâu trong lòng anh, nỗi bất an lại bắt đầu dâng lên.

Đan Giai Nguyệt cúi đầu, tự nhủ với lòng mình, sau đó lại ngẩng đầu lên, nói với đồng nghiệp đang đứng kế bên: “Mong là tổng tài mới sẽ mang tới bầu không khí mới, cho chúng ta thật nhiều tiền lương nha…”

—- Lúc chưa gặp lại nhau, tôi cũng đã quen rồi. Ở trong lòng tôi, anh là người không dễ dàng chạm vào, bởi vậy, nếu không gặp lại sẽ như thế nào? Gặp lại rồi sẽ như thế nào đây.

—- Gặp lại, cảm giác vui mừng qua đi, anh vẫn ở nơi xa xôi đó. Còn tôi, lại không lay chuyển được, nó quá khó khăn.

Đó đúng thật là một cái hố ngăn cách thật lớn nha.

Ai có thể đoán được, thời gian sẽ an bài vận mệnh thành thế nào?

Vì thế, tuy bề ngoài bình tĩnh, nhưng trong lòng anh lại đang rất cô đơn, trông những người ở phía trên đọc diễn văn.

Aizz, aizz, khi bắt đầu yêu một người, không phải đã chuẩn bị sẵn tâm lý chấp nhận bị coi thường hay sao?

Và rồi đây, anh sẽ phát hiện, sự xuất hiện của Mục Thiên Nam, sẽ thay đổi dần cuộc sống của anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.