Đại Hoan Hỉ

Chương 33



.

.

Trong văn phòng của Mục Gia Hùng.

Mục Thiên Nam đứng trước bàn làm việc, Mục Gia Hùng ngồi phía sau, cúi đầu, trầm mặc rất lâu, mới ngẩng đầu nói: “Thiên Nam, chú không nói là chú nắm rõ hết mọi chuyện, nhưng riêng về chuyện giữa Mục Dã và Việt Phồn Tinh, chú rất hiểu. Trước đây chú không muốn nhúng tay vào, bởi vì chuyện này mà có làm lớn ra thì cũng chẳng đẹp mặt gì. Nhưng hiện tại, chú quyết định phải xen vào, chú thật muốn biết, rốt cuộc thì tên tạp chủng Việt Phồn Tinh ấy muốn cái gì!”

Tạp chủng?

Trong mắt Mục Thiên Nam hiện lên một tia lạnh lùng.

Thù mới hận cũ.

Gã trước mắt anh đây có tư cách gì mắng Việt Phồn Tinh?

Hôm qua, sau khi biết được chân tướng, chứng thực những suy đoán của anh trong nhiều năm qua, thì ra cái người tự cho là trưởng bối đang ở trước mặt mới thật sự là kẻ thù của anh.

Đúng thật là buồn cười.

Nhưng thế giới sẽ không cho anh quyền hy vọng tất cả mọi chuyện chưa bao giờ xảy ra. Và anh, cũng chẳng muốn chọn thù hận hay tha thứ.

“Chú ba,” Mục Thiên Nam lạnh lùng mở miệng, giọng nói vô cùng bình tĩnh, cũng chẳng giống như đang chất vấn, “Cháu cũng không thể nói là cháu biết rõ hết mọi chuyện, nhưng riêng về chuyện Việt Phồn Tinh, nói cho đúng hơn thì là em trai của cháu làm như vậy, cháu rất hiểu. Những chuyện đã qua, cháu không muốn nhắc lại làm gì, để tránh thương tổn tới lợi ích của gia tộc Mục thị chúng ta. Cho nên, xin chú hãy thu hồi hai từ ‘tạp chủng’ ấy lại. Cũng xin chú, vẫn cứ như trước đây, mặc kệ chúng cháu tự giải quyết lấy chuyện của mình!”

Nghe được ‘chuyện đã qua’ ấy, Mục Gia Hùng cả kinh, bật dậy khỏi ghế xoay.

Người đàn ông trung niên đã tung hoàng thương trường nhiều năm ấy đã không biết cậu trai của năm nào cũng đã sớm trở thành một người đàn ông chững chạc, bình tĩnh tới vậy. Ở trước mặt ông, cũng giống như một con báo.

Trời tối đen, nhưng Mục Thiên Nam vẫn chưa về nhà.

Mục Thiên Nam chưa trở về nên Đan Giai Nguyệt đã trình diễn câu chuyện ‘cậu ấy và cô ta’ ở trong lòng một trăm lần, đến nỗi sắp biên ra thành phim truyền hình dài tập rồi.

Trong lòng Đan Giai Nguyệt khó chịu, nên anh không làm cơm, không đốt đèn, anh cứ ngồi đó cho Rost ăn thức ăn dành cho chó, đồng thời cũng suy ngẫm sự đời.

Chuyện của Mục Dã và Việt Phồn Tinh có ảnh hưởng rất lớn tới anh, hơn nữa anh và Chu Uy An cũng xem như đã chạm mặt chính thức, hai người họ nhìn xứng đôi như vậy, chắc cũng đã tính tới chuyện xa hơn rồi?

Thật khó chịu-ing…

Mục Thiên Nam mở cửa ra, bất ngờ không trông thấy ngọn đèn và mâm cơm thơm phức, anh theo bản năng tìm kiếm người nọ. Cuối cùng, ở trước sofa, anh đã tìm thấy người đó đang ngồi chồm hỗm, vẽ vòng tròn trên đất.

Mục Thiên Nam không lên tiếng, cũng không cử động, anh đứng đó, nhìn người đang cho con chó nhỏ ăn.

Những lời thốt ra trong lúc hờn dỗi của Chu Uy An đã để anh phát hiện tình cảm đặc biệt mình dành cho Đan Giai Nguyệt.

Tình cảm đặc biệt?

Đó có lẽ là thứ mẹ anh đã nói, đã viết… Tình yêu.

Mục Thiên Nam tự cười bản thân mình, anh chưa bao giờ tin, nhưng lại tạo thành. Giới tính của đối phương không phải là vấn đề lớn gì, thậm chí anh cũng chẳng lo lắng tình yêu của đối phương có thật là như thế hay chăng, mà là, thứ gọi là tình yêu ấy, có thể tồn tại bao lâu đây?

“Gâu gâu!” Rost đã phát hiện ra chủ nhân của mình.

Theo tầm mắt của chú chó, Đan Giai Nguyệt quay đầu lại, trông thấy người anh luôn nhung nhớ.

Đan Giai Nguyệt cầm túi thức ăn, đứng dậy.

Ánh trăng len vào trong nửa cánh cửa đang mở, hai người nhìn nhau, ánh sáng đã ngăn cách tầm mắt của cả hai.

“Về rồi à?”

“…Ừ!” Mục Thiên Nam đáp, sau đó xoay người mở ngọn đèn thủy tinh trên trần nhà.

Được rồi, đèn đã sáng lên.

“Tôi… không… cậu ăn cơm chưa? Nếu chưa thì để tôi đi làm…” Còn chưa nói hết câu, ‘bụp’ một tiếng, đèn tắt.

Cúp điện?

“Thiên Nam, cúp điện à?”

Mục Thiên Nam nhìn bốn phía tối đen, đáp: “Cúp điện rồi!”

“Nến để đâu thế?” Đan Giai Nguyệt lần theo ánh trăng chiếu vào tìm thấy cái bàn, thuận tay đặt túi thức ăn lên đó, hỏi.

Mục Thiên Nam lấy di động ra, dùng ánh sáng mỏng manh ấy hỗ trợ Đan Giai Nguyệt.

“Không có thứ đó!”

“…Cậu sống lạ vậy, mẹ tôi nói, trong nhà phải có thứ gì đó phòng hờ, ngoài thuốc men ra thì chính là nến đấy!”

Mục Thiên Nam lẳng lặng lắng nghe mấy câu trách móc dịu dàng của người nọ.

“À, không phải, ý tôi phông phải thế…” Sực nhớ tới hoàn cảnh gia đình của Mục Thiên Nam, anh lập tức sửa miệng, “Tóm lại, cậu có ăn cơm chưa…”

Mục Thiên Nam buồn cười, thở dài một hơi, nhưng anh cũng không cách nào ghét người này được. Đan Giai Nguyệt không bao giờ khiến anh có cảm giác chán ghét.

“Vẫn chưa ăn, bận quá nên kéo dài tới tận giờ!” Mục Thiên Nam xoa nhẹ lên đầu người kia, nói, “Nhưng hiện tại không có điện, cậu cũng không thể làm món gì được rồi!”

“Cũng phải! Á! Có mì gói nha!”

“Không có nước nóng!”

“Ăn khô đi!”

“Không cần!”

“Nè, nè..” Đan Giai Nguyệt rối rắm.

“Được rồi, nói đùa với cậu đấy! Tôi ăn rồi!”

Nhờ ánh sáng trên điện thoại, hai người đã ngồi xuống ghế salon.

“Thiên Nam, tôi có thể hỏi cậu mấy vấn đề không?” Trong bóng tối, Đan Giai Nguyệt lên tiếng.

“Về chuyện của Việt Phồn Tinh và Mục Dã à?” Mục Thiên Nam đóng đi động lại, thốt ra một câu khẳng định.

“Ừ, đúng vậy!”

Mục Thiên Nam hưởng thụ khoảnh khắc u ám hiếm có này.

Nếu cuộc đời vẫn luôn nhàn tản như thế, cho dù không có điện, không có ánh sáng cũng chẳng sao. Mục Thiên Nam nghĩ, nhưng đó lại là chuyện không thể nào. Có nhiều thứ cần anh tới giải quyết, trước mắt chính là giải quyết mối quan hệ với người trước mặt anh.

Có quan hệ thì thế nào? Không quan hệ thì thế nào? Phải thì như thế nào, mà không phải thì như thế nào?

“Trước đó, mời cậu trả lời tôi mấy vấn đề đã!”

Trong bóng đêm, không ai nhìn thấy ai, nhưng nghe tiếng cũng biết là người nói chuyện đang rất nghiêm túc.

“Được!” Đan Giai Nguyệt cũng rất muốn biết là anh ta sẽ hỏi gì.

“Cậu quen với Việt Phồn Tinh!” Đây cũng là một câu khẳng định.

“Ừ, đúng!” Đối phương nghiêm túc khiến Đan Giai Nguyệt cũng khẩn trương lên, “Thật ra hôm gặp cậu và Mục Dã ở Luyến Luyến Tình Thâm, chúng tôi chỉ mới quen thôi. Cậu có nói với tôi là đừng nên thân thiết với anh ta, nhưng về sau, lúc tôi nằm viện, anh ta lại tới thăm tôi, qua hai lần tiếp xúc, tôi cảm thấy người này có thể kết bạn được!” Đan Giai Nguyệt không muốn gạt người nọ.

Việt Phồn Tinh là em trai của Mục Thiên Nam, ngoài mẹ của họ ra, không ai hiểu Việt Phồn Tinh hơn Mục Thiên Nam cả. Ở trong lòng Mục Thiên Nam, Việt Phồn Tinh là một người luôn khiến anh không ngừng thất vọng và không thể tha thứ được. Nhưng, anh cũng không để bất kỳ kẻ nào đổ tội cho em mình. Anh cũng không phản đối câu ‘có thể kết bạn’ của Đan Giai Nguyệt khi nhận xét Việt Phồn Tinh.

“Cậu biết tính hướng của Việt Phồn Tinh!”

“…Biết!” Hơi do dự một chút, nhưng trong bóng đêm, sau cùng Đan Giai Nguyệt vẫn thản nhiên nói ra.

“Chuyện của cậu ta và Mục Dã, cậu cũng biết!”

“Không rành lắm, nhưng cũng biết sơ sơ!”

Đan Giai Nguyệt biết Mục Thiên Nam là một người rất thông minh, có nhiều chuyện, không phải anh ấy không biết, mà là do anh ấy không có hứng suy nghĩ. Chỉ bằng cái lần gặp mặt ở Luyến Luyến Tình Thâm và những biểu hiện quen thuộc với Việt Phồn Tinh hôm nay, Mục Thiên Nam đã có thể kết luận chắc chắn.

“Cho nên, cậu muốn hỏi tôi chuyện gì?”

“Cũng không thể nói là hỏi cậu điều gì, chỉ là trong lòng tôi thấy rất khó chịu!”

“Tại sao lại khó chịu?” Mục Thiên Nam khó hiểu, dường như từ đầu tới đuôi, chuyện này chẳng có liên quan gì tới cậu ta cả.

“Tại sao thích một người lại không thể ở cùng nhau? Tôi có thể cảm giác được Mục Dã đã yêu bằng cả trái tim mình!”

“…” Mục Thiên Nam có cảm giác đấy cũng chính là suy nghĩ của Đan Giai Nguyệt, “Vậy thì cậu cứ đi mà hỏi Việt Phồn Tinh, không phải hai người là bạn bè sao!” Mục Thiên Nam sẽ không thừa nhận là trong câu nói ấy có ba phần ganh tị.

“Trong mắt tôi, giới tính không thành vấn đề! Nếu đấy là tình yêu, thì đáp án chỉ có thể là do Việt Phồn Tinh không yêu cậu ấy! Sao con người có thể nói yêu là yêu, không yêu là không yêu thế nhỉ?” Đan Giai Nguyệt nói.

Mục Thiên Nam nghĩ, chuyện này không hoàn toàn tốt đẹp như cậu đã nghĩ thế đâu. Nhân danh tình yêu, đó chính là nhược điểm thấp hèn nhất của con người.

Được rồi, tới thời điểm hiện tại, từ cuộc nói chuyện này, Mục Thiên Nam đã rút ra được hai kết luận: Thứ nhất, Đan Giai Nguyệt không bài xích tình yêu đồng tính; Thứ hai, nếu như nói trên thế gian này vẫn còn người tin tưởng vào tình yêu, thì đó là người đang ngồi cạnh anh đây.

Tự hỏi lòng mình, Mục Thiên Nam nghĩ, nếu như chủ động nói chuyện đó ra, có lẽ kết quả anh sẽ nắm chắc trong tay được thêm mấy phần.

Tuy nhiên, không hỏi gì cứ để cho tình huống phức tạp như thế này kéo dài mãi, cũng chẳng phải là phong cách của anh.

“Đan Giai Nguyệt, kế tiếp, tôi muốn đặt câu hỏi!” Mục Thiên Nam phá vỡ sự yên tĩnh.

“?”

“Cậu cũng là người cùng một đường đúng không? Người cùng một đường là chỉ đồng tính luyến!” Mục Thiên Nam đan chéo hai tay lại.

Đan Giai Nguyệt kinh ngạc, ngẩng đầu lên, toàn bộ cảm xúc đều chìm trong hắc ám.

“Tôi…” Lại im lặng.

“…” Trong bóng đêm, Mục Thiên Nam nhắm nghiền hai mắt lại, “Cậu phải!” Anh lại kết luận.

“A…” Đan Giai Nguyệt mở to mắt ra, kinh hoảng đến không thốt thành lời. Sao lại chuyển tới đề tài này thế? Anh mới tự nhủ thầm rằng Mục Thiên Nam là một người rất thông minh… Sau đó thì thế nào, biểu đạt cảm nhận của mình về tình cảm của hai người Mục Việt, nhưng… bắt đầu từ khi nào đã kéo tới đề tài này? Không… Có lẽ là nên suy ngẫm xem sao anh ấy lại biết được… Rốt cuộc, anh ấy có ý gì đây? Không, không, không… Mình phải trả lời thế nào đây? Không, không, không… Giờ đầu óc Đan Giai Nguyệt đang rơi vào trạng thái hỗn loạn.

“Một câu hỏi cuối cùng!” Giọng điệu lạnh lùng của Mục Thiên Nam lại vang lên, Đan Giai Nguyệt theo bản năng nắm chặt tay lại, “Cậu yêu tôi, đúng, hay không đúng!”

Đan Giai Nguyệt đứng bật dậy khỏi ghế salon.

Sau đó, Mục Thiên Nam cũng đứng lên.

Trong bóng đêm, hai tầm mắt, bốn con ngươi, cùng nhìn thẳng vào nhau.

Cậu yêu tôi, đúng hay không đúng!

—- Tôi từng nghĩ, trong một tình huống nào đấy, tôi sẽ tỏ tình với anh. Kết luận chỉ có hai: Một là, khi đó chúng ta đã thấu hiểu lòng nhau, tôi vừa thốt ra, xong, câu chuyện có thể kết thúc Happy Ending; Một kết quả khác, anh và người yêu của anh kết hôn, tôi điên lên, chưa chịu từ bỏ ý định, vì thế đã nói thẳng ra, tôi sẽ khóc lóc kể lể, sau đó chúc hai người đầu bạc răng long, từ đó về sau biến mất khỏi cuộc đời anh, sau nữa, một mình sống hết quãng đời còn lại.

—- Thật không ngờ, cuối cùng, anh lại là người mở miệng hỏi tôi trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.