Đại Học Yêu Quái

Chương 107



Khác hẳn với bức thư Eaton gửi về Ma giới, điều ma vương Bridge đề cập tới trước nhất chính là vấn đề thân thể của Eaton, hơn nữa ông còn viết bằng cỡ chữ to bự chảng, màu đỏ rực như máu!

Ý chung chung là, nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ thì nhất định không được ăn vàng. Khi kim long bọn họ ăn vàng, thể chất của họ sẽ tăng vọt chỉ trong một thời gian ngắn, rất hữu dụng lúc đại chiến nguy cấp, thế nhưng nó cũng có di chứng!

Không phải tự dưng mà có chuyện ăn vàng tăng năng lực, thực chất đó là do tiềm năng cơ thể bị tiêu hao liên tục, chẳng mấy chốc cơ thể sẽ trở về thời kỳ thơ ấu, mất năng lực tự vệ. Còn chuyện bao giờ có thể trở lại hình dáng ban đầu thì phải xem số lượng vàng đã ăn và vận may, chứ ngay cả ma vương Bridge cũng không rõ.

Trong trận đại chiến ngàn năm trước Bridge cũng từng sử dụng phương pháp này, khỏi cần nhắc tới chuyện sau đó, chỉ nói thôi đã nước mắt đầm đìa. Vì quá mất mặt nên ông không kể chuyện này cho Eaton, giờ thì hay rồi, chỉ vì ngại xấu mặt mà con trai ông cũng gặp phải “Thảm sự” tương tự, quá bi thảm!

Eaton khóc không thành lời, dạo này hắn ăn vàng như điên, vì muốn mau chóng khôi phục nguyên trạng, kịp về tham gia vũ hội nên hắn ăn vàng như ăn cơm, rốt cuộc thì hắn nghĩ cái quái gì vậy!!!

“Khụ, đừng thương tâm nữa, giờ chúng ta đã biết nguyên nhân rồi, về sau không ăn nữa là được, chẳng mấy chốc sẽ ổn thôi.” Diệp Tiếu cẩn thận xoa đầu Eaton, hắn khóc đáng thương quá, hệt như lời ca “Biết được sự thật nước mắt tôi tuôn rơi”.

Eaton vẫn khóc không ngừng, hại quần Diệp Tiếu ướt cả mảng, may mà không phải ở vị trí đặc biệt, nếu không… Đúng là khó giải thích rõ ràng.

Chẳng còn cách nào khác, Diệp Tiếu đành bế Eaton lên, thơm vào trán hắn một cái: “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, thầy cũng không ghét bỏ em, em khóc làm chi, trông em thế này đáng yêu lắm mà.”

Được tặng một cái hôn, tâm trạng Eaton nhoắng cái tốt hơn hẳn, cơ mà được đằng chân lại lân đằng đầu chính là kỹ năng hắn am hiểu nhất: “Thật sao, nếu tới ngày diễn ra vũ hội mà em vẫn không trở lại được hình dáng ban đầu, Tiếu Tiếu cũng sẽ không vứt bỏ em, tiếp tục đính hôn với em ư?” Mắt to đến là lóe sáng, tha thiết trông mong Diệp Tiếu trả lời.

Diệp Tiếu: “…” Tôi bằng lòng đính hôn với anh khi nào? Khả năng bịa đặt vô căn cứ của anh quả đúng là ngày càng phát triển!

Diệp Tiếu quyết định đổi để tài, cậu nhét thư vào ngực Eaton: “Em đọc thư tiếp đi, vẫn còn cả phần sau chưa đọc mà.”

“Hi hi.” Thấy Diệp Tiếu không phản đối, Eaton liền tự cho là đã nhận được câu đồng ý, cười hì hì đọc thư. Ngoài mấy dòng đầu viết đỏ chóe loe ra, những câu sau đều làm Eaton hết sức vui vẻ.

Bridge và Elsa bày tỏ sự vui mừng và bất ngờ khi được Eaton ân cần thăm hỏi, con của họ mới đến nhân giới vài tháng đã lễ độ, hiếu thuận hơn biết bao nhiêu, nhân giới quả là một nơi tốt, văn hóa hàm dưỡng hơn ma giới bọn họ nhiều thật nhiều!

Tiếp đến, hai người hết sức vui mừng khi con trai đã có người bầu bạn, sau hơn 700 năm, cuối cùng con trai đã tìm được nửa kia, đã vậy còn là một nhân loại thông tuệ, bọn họ không cần phải lo đại sự cả đời thay con trai nữa rồi.

Càng hiếm có hơn, nhân loại này còn là thầy giáo ở trường con trai học, đúng là một đối tượng kết hôn quá quá tốt rồi, một người uyên bác như vầy lại bằng lòng chấp nhận ma tộc bọn họ, chắc chắn là một người vừa hiền tuệ lại vừa nhân hậu tốt bụng!

Eaton viết thư khen Diệp Tiếu thành một đóa hoa, Bridge và Elsa đọc thư rồi tự não bổ một phen, sau nhiều lần thảo luận, cuối cùng nhận định chắc chắn Diệp Tiếu là một đóa hoa!

Đúng là ba mẹ ruột, ruột trăm phần trăm ruột!

Vũ hội tháng sau vốn được tổ chức để chọn Vương phi, nhưng giờ đã có Vương phi, mục đích vũ hội sẽ thay đổi một chút. May mà lúc phát thiệp mời không nói rõ, giờ đổi sao cũng được.

Đổi luôn thành tiệc đính hôn là xong, vừa khéo để các đại nhân vật các giới làm chứng, nhận được nhiều chúc phúc như vậy, nhất định hôn nhân sẽ hạnh phúc mỹ mãn.

Sau cùng, Bridge và Elsa báo tin bình an, nói họ ở ma giới rất tốt, chỉ là hơi nhớ con giai Eaton, cũng như hết sức tò mò với con dâu trong truyền thuyết, khẩn cấp muốn gặp cậu.

Thế nên, hai người cường liệt yêu cầu Eaton mau chóng gửi thư hồi đáp kèm ảnh chụp, chụp đơn cũng được, chụp chung càng tốt, nói là chẳng mấy khi được thấy Eaton thời thơ ấu, nhất định phải chụp lại một tấm. Ở ma giới không có máy ảnh, chỉ có tranh vẽ, từ khi mở cửa ba giới, Ma vương Bridge đã mau chóng biết đến món đồ công nghệ cao như máy ảnh, ông vô cùng hứng thú với thứ lợi hại và tiện dụng này. Nhờ có máy ảnh, ông có thể cất ảnh của con trai lúc nhỏ làm kỷ niệm rồi.

Phải biết là á, con ông Eaton hồi nhỏ nổi danh dễ cưng, tròn tròn mập mập, hệt như một hạt châu vàng cỡ bự, khiến người thương cực kì.

Eaton đọc thư không khỏi xoắn xuýt, nếu công bố dáng vẻ của mình bây giờ với ma giới, hình tượng cao quý mình bồi dưỡng bấy lâu rất có khả năng sẽ bị ảnh hưởng, không ổn lắm, cơ mà phụ vương mẫu hậu nhiệt tình yêu cầu thế này, hắn không đồng ý chẳng phải là bất hiếu sao? Nhất định Tiếu Tiếu sẽ khinh bỉ hắn bất hiếu!

“Ba mẹ em nói gì?” Diệp Tiếu thấy Eaton rối rắm, tưởng hắn gặp chuyện gì rắc rối.

“Phụ vương và mẫu hậu muốn em gửi vài tấm hình chụp em bây giờ…” Eaton phồng mồm: “Em không muốn bọn họ thấy em như vầy lắm.”

“Tiếu Tiếu thấy thế nào?” Eaton trưng cầu ý kiến Diệp Tiếu.

“Tách.” Eaton còn chưa hỏi xong, Diệp Tiếu đã cầm điện thoại chụp Eaton, cười híp mắt nói: “Trông em đáng yêu mà, ba mẹ em nghĩ đúng lắm, sao thầy lại không nghĩ ra cơ chứ, phải lưu lại vài bức mới được, mai sau em trở lại hình dáng ban đầu rồi thầy còn có cái hoài niệm, nào, dang hai cánh ra, miệng hé mở đáng yêu chút nào.”

Eaton: “…”

Cuối cùng, Eaton vẫn nghiêm túc bày ra mấy dáng mà trong mắt Diệp Tiếu là siêu siêu đáng yêu, tuy không tình nguyện lắm, nhưng dù sao cũng là yêu cầu của Diệp Tiếu, hắn không nỡ từ chối.

Tâm trạng của Eaton nói gió chính là mưa, chụp ảnh xong, nghĩ đến chuyện đính hôn trong thư là hắn lại vui vẻ hí hửng, bám lấy Diệp Tiếu chụp ảnh đôi, phải cho phụ vương mẫu hậu thấy bọn họ ân ái cỡ nào mới được!

Diệp Tiếu giật giật khóe miệng, ma vương này thực sự không có vấn đề gì hả, dù gì cậu cũng là đàn ông, sao lại nói đính hôn là đính hôn luôn. Hơn nữa, cậu thực sự chưa từng đồng ý sẽ đính hôn với Eaton, mới có vài giờ mà vũ hội chọn Vương phi đã trở thành tiệc đính hôn của cậu và Eaton, còn có thể kì lạ hơn được nữa không?

Tuy nhiên, chụp chung một bức ảnh thì không vấn đề gì, thầy giáo chụp với học sinh là chuyện hết sức bình thường, nhưng cậu phải viết vài dòng bày tỏ suy nghĩ thực sự của mình để gửi kèm ảnh, đính chính rằng chuyện đính hôn chỉ là do Eaton nói bậy bạ, không thể xem là thật được.

“Lần này em quyết định để tên khốn Hồ Đa Đa gửi thư.” Eaton không chỉ tiếc tiền, mà còn bực mình vìđã mất tiền lại bị chê cười, chẳng có tí khoái cảm nào khi có chân chạy cả.

“Không được, chúng ta cần gửi ảnh kèm thư, tốt nhất là tới ảnh viện để Bạch Văn xử lý ảnh trong điện thoại.” Ma giới không có mạng, ba mẹ của Eaton chỉ có thể thấy ảnh in, cậu không hiểu rõ cái này lắm, giao cho người chuyên nghiệp xử lý thì hơn.

Vì vậy, sau khi thông báo kết quả cuộc thi, sắp xếp các học sinh tham gia kiến tập ngày mai, Diệp Tiếu cho cả lớp nghỉ, rồi một người một rồng lại tới ảnh viện áo cưới Thần Đa Đa.

Lúc xử lý ảnh chụp cho Eaton Tất Phong cười không ngừng nổi, ngộ quá rồi, cả nhà rồng này đều ngộ quá rồi.

Ngoài ảnh chụp và bức thư Eaton đọc cho Diệp Tiếu chép thì còn có một bức thư của riêng Diệp Tiếu, đương nhiên cậu giấu không cho Eaton biết, sợ Eaton khóc rống lên.

Diệp Tiếu trả tiền, Tất Phong đang định gửi thư, lúc lửa được đốt lên, Eaton mở miệng nói: “Tốt quá Tiếu Tiếu ơi, phụ vương và mẫu hậu em đều chúc phúc cho chúng ta, có Tiếu Tiếu, bọn họ sẽ không bao giờ bắt em cưới người khác nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.